Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Thận Độc bước xuống từ một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, cho dù là ở tỉnh thành, vẫn coi như là hiếm thấy loại xe hơi nhập khẩu từ ngoại quốc này.
Nhưng nếu đây là Nghiêm gia- gia tộc mở một loạt hoạt động kinh doanh, việc dùng xe nhập khẩu đưa tiểu thiếu gia nhà họ đi học cũng không có gì là lạ.
Đang là đầu Xuân, cánh hoa anh đào bị gió thổi chấn động rào rạt rơi xuống, vài cánh hoa rơi ở trên tấm biển “trường Trung học Tam Dân”.
Bây giờ không thể so với hồi trước, mấy trường tư thục giảng dạy Nho học đều bị niêm phong, phía chính phủ học theo người Tây Dương mở ra trường tiểu học, trung học cùng đại học, dạy về thiên văn địa lý, toán học hoá học vật lý.
Mỗi một trường học cũng có tên riêng, tuy rằng phần lớn lấy một kiểu “Dục dân” “Tam Dân”.
Tuy rằng trường học được xây mấy tầng lầu, học sinh và giáo viên trong đó lại không nhiều lắm.
Hiệu trưởng béo ục ịch đếm một chồng tiền dày trước mặt, tiền đủ thì ông chấp nhận cho nhập học, không đủ thì “Lịch sự mời đi về”.
Lúc Nghiêm Thận Độc đi vào phòng hiệu trưởng, nơi đó đã có hai người.
Một người đàn ông thân hình đơn bạc gầy yếu thân mặc áo suông dài cũ kỹ, sau đầu thắt bím tóc thật dài —— không phải là kiểu “Tiền tài chuột đuôi” của người thời trước —— thanh âm y nói chuyện thấp nhẹ đến không giống như là đàn ông: “Cầu xin ngài, để Bình An nhập học đi, cầu ngài”.
“Tiền tài chuột đuôi”: theo mình biết bối cảnh truyện thuộc về dân quốc thời Mãn Thanh mới sụp đổ, tiếp đó là bắt đầu thành lập chính phủ Trung Hoa Dân quốc.
Giữa sự chuyển đổi chế độ cũ và mới, vẫn còn người mặc đồ để tóc theo chế độ Mãn Thanh cũ như là nam mặc Trường bào/ Mã Quái, đầu tuy không cạo một nữa thắt đuôi sam sau gáy nhưng vẫn để tóc dài thắt bím (cha của bé thụ để).
Cho nên câu Tiền tài chuột đuôi mình nghĩ là chỉ kiểu tóc của đàn ông thời Mãn Thanh trước (đầu cạo một nữa nuôi đuôi tóc dài thắt bím).
Thông tin này mình tổng hợp từ GG nha.
Mọi người có thông tin gì thì bình luận cho mình nhé ^^.
(Trong hình là nữ-nam mặc y phục thời dân quốc, nữ mặc sườn xám, nam mặc bên trong là trường bào khoác ngoài là mã quái).
Ảnh lấy từ GG, ai có nguồn cụ thể cho mình xin nha.
“Ai, tôi cũng không đành lòng mà, vấn đề là con trai nhà cậu, đầu óc của nó…”
Phảng phất như là bổ sung ẩn ý cho câu nói chưa nói hết của hiệu trưởng, một thanh âm khác vang lên, mang theo giọng mũi nho nhỏ, trong giọng nói còn có một ít mềm mại——
“Mẹ ơi, không, không khóc ——”
Kêu một người đàn ông là mẹ?
“Trí lực của Tiểu An, tuy rằng —— nhưng cháu nó thật sự biết nghe lời, hiệu trưởng, cầu xin ngài, để cho nó nhập học đi”.
Cả mặt Hiệu trưởng là vẻ dữ tợn nhưng cố gắng làm ra biểu tình thật khó xử, Nghiêm Thận Độc biết ông ta cũng chỉ đang khó xử vấn đề “Tiền vào cửa” chưa đủ.
Người đàn ông kia thấp giọng cầu xin trong chốc lát, như là cuối cùng cũng rõ vấn đề hiệu trưởng ám chỉ, từ trong tay áo y lấy ra một khối ngọc, khối ngọc kia xanh biếc trơn láng không tì vết, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, cùng với vẻ ngoài của y tầm thường không chút nào xứng đôi.
“Con người của tôi rất cởi mở, không buông tay với bất kỳ học sinh nào vẫn còn hy vọng.” Hiệu trưởng kéo hộc tủ dưới bàn ra, lấy cả khối ngọc cùng tiền trên bàn nhét vào ngăn tủ.
Lại từ bên chồng văn kiện rút ra một tờ giấy, viết tên lên tờ giấy đóng mộc đỏ xong rồi giao lại cho người đàn ông kia.
“Cảm ơn.” Người đàn ông lễ phép phun ra hai chữ, nghe lại thanh âm này so với vừa nãy như cứng nhắc mạnh mẽ hơn không ít.
Y cầm tờ giấy nhập học, một tay nắm tay Diêu Bình An ở trước mặt, xoay người muốn rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Thế là lúc này, Nghiêm Thận Độc mới hoàn toàn nhìn thấy diện mạo của người đàn ông và thiếu niên luôn miệng kêu y là “Mẹ”.
Người đàn ông đại khái tầm ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi, trên mặt là vẻ u sầu không hòa tan được, diện mạo thiên về âm nhu.
(thiên về nữ tính)
Nhưng Nghiêm Thận Độc không nhìn y nhiều, hắn liếc mắt một cái liền bị vẻ ngoài của thiếu niên kia hút lấy, thiếu niên thoạt nhìn không nhỏ tuổi hơn mình bao nhiêu, hắn nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Nghiêm Thận Độc cũng không biết có nên gọi cậu là thiếu niên hay không, bởi vì cậu thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến không biết dùng lời gì để miêu tả.
Thiếu niên so với hắn lùn hơn một cái đầu, nếu chính hắn ôm lấy cậu, hẳn là có thể nhẹ nhàng đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu cậu, Nghiêm Thận Độc nghĩ như vậy, hắn biết rõ chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Diện mạo của Diêu Bình An cùng nam nhân giống nhau bảy tám phần, hoàn toàn kế thừa đặc điểm âm nhu của người kia, thậm chí là có thêm một gen khác không biết là của ai thêm vào nên cậu càng tinh xảo xinh đẹp.
Với tuổi tác còn nhỏ, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, gương mặt khi cười rộ lên hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, xinh đẹp giống như là từ trong tranh đi ra.
Nhưng cha cậu mỗi lần nhìn về phía cậu đều là ánh mắt ưu sầu, như là lo lắng diện mạo cậu như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đưa tới tai họa.
Nghiêm Thận Độc nhìn người thiếu niên xinh đẹp như trong tranh một bên mút kẹo que, một bên đi về phía mình —— hướng đi tới cửa.
Kẹo que bị khuôn miệng ấm áp hòa tan, hỗn hợp nước miếng và nước đường chảy xuống từ khóe miệng.
Tuy rằng trí lực Diêu Bình An không giống người thường, nhưng cậu vẫn biết là lúc này nghe lời mẹ dặn lấy khăn tay nhỏ lau khô nước miếng.
Cậu lấy từ trong áo cotton ra một chiếc khăn lụa màu trắng, sau khi lau khô định cất lại vào trong thì không cẩn thận nhét sai chỗ, khăn rơi xuống mặt đất.
Nghiêm Thận Độc cúi người nhặt lên chiếc khăn lụa kia, ngón tay không cẩn thận dính lên nước bọt ẩm ướt.
Nước bọt trong suốt kia giống như rượu độc, lại như là dây truyền điện, làm cho đầu ngón tay của hắn nhiễm phải điện, trong não nổ vang, trước mắt biến ảo phức tạp như kính vạn hoa, bên tai truyền đến ca múa nhạc ồn ào.
Hắn chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt huyết lập tức lao lên đầu, rồi từ đầu lao xuống dưới thân.
Hắn chỉ cúi người không đến một giây, tròng mắt lại tràn đầy tơ máu, cả người hô hấp dồn dập giống như hút nha phiến (mai thúy), miệng lưỡi khô khốc.
“Phải nói cảm ơn bạn nha.” Người đàn ông dịu dàng dạy thiếu niên.
“Cảm, ơn.” Nghiêm Thận Độc nhìn cậu nhận lấy khăn lụa trắng do chính mình đưa qua, rồi sợ hãi rụt rụt chân về phía sau, nhưng vẫn nghiêm túc nói cảm ơn với chính mình.
Nghiêm Thận Độc không nói gì, thời điểm hắn không nói lời nào thông thường là lạnh mặt, thoạt nhìn rất không dễ tiếp cận.
Người đàn ông nắm tay thiếu niên đi ra.
Nghiêm Thận Độc cúi đầu, tách ra hai ngón tay nhỏ, nước miếng còn lưu lại trên đó liền bị kéo ra sợi.
Hắn trầm mặc không lên tiếng mà đem chiếc cặp da hướng về phía trước một chút, che đi chỗ đang cương cứng kia của mình.
Hắn cứng, dưới tình huống không có bất kỳ ai đụng vào.
- Hết chương -
P/s: Nói thật bộ này tag cao H nhưng H không dày, cả bộ số lần chịt đếm trên đầu ngón tay á, những mà những lần anh công suy nghĩ/ sờ mó ẻm cũng horny vô cùng.
Trước mắt chỉ edit mỗi bộ này, mỗi chương khá ngắn, đang rảnh nên mỗi ngày chương nhé quý dị.
Like/ thả sao/ bình luận cho t nhiệt tình nào mấy chế, biết đâu t hăng máu edit luôn chương ngày ~~ (๑˃ᴗ˂)ﻭ.