Khách sạn cũ này được xây dựng ở một vị trí có tầm nhìn khá đẹp, sân và cổng đều đủ rộng để chứa cả ô tô của khách thăm quan.
Theo những tài liệu chúng tôi có, bao gồm cả một bản phác thảo của khách sạn này, nó được thiết kế chia thành một tòa nhà chính và một tòa nhà phụ, bên cạnh đó là một vài sân tennis và một bể bơi. Một khách sạn tương đối lớn.
Tuy nhiên thông tin về các tòa nhà, cơ sở vật chất, trang thiết bị bên trong không có quá nhiều vì nó chỉ mới được xây dựng lại gần đây.
Thoạt nhìn bên ngoài nơi này tương đối cũ nát, nhưng kết cấu chưa bị hủy hoại quá nhiều, không có kính vỡ hay những dấu hiệu xuống cấp.
Cỏ dại đang mọc kín lối đi và các bộ phận kim loại bắt đầu xuất hiện rỉ sét. Vì bên trong tòa nhà rất bẩn và bừa bộn, nên có lẽ tòa nhà này đã bị bỏ hoang khá lâu.
Thường thì sẽ đơn giản hơn nếu họ đập tất cả đi và làm lại một tòa nhà mới, nhưng khi đó thì chủ đầu tư sẽ phải tính toán đủ thứ kiểu như giải phóng mặt bằng, làm móng, hệ thống cấp thoát nước, đường điện..v…v….thực sự vô cùng rắc rối và tốn kém.
-Woah…lớn quá, thế này sẽ mất rất nhiều thời gian để kiểm tra đây.
-Ừm, nhưng ít nhất thì nó không cũ nát quá như em nghĩ.
-Ở đây không có quái vật như ở Wiltarius, và cũng không bị giới hạn thời gian nên chắc là chúng ta thong thả cũng được.
-Vâng, nhưng em thực sự mong chờ chuyến thám hiểm dungeon này đó.
-Đó không phải là một tàn tích cổ đâu. Nên em đừng mong đợi điều đó ở đây.
Các cô gái đang trò chuyện rất vui vẻ.
Còn Ayumi thì hoàn toàn hiểu sai mục đích của chuyến đi này.
-Chúng ta sẽ bắt đầu điều tra ở đây từ hôm nay, nhưng giờ hơi muộn rồi nên chắc là mai bắt đầu nhỉ?
Tôi lên tiếng và mọi người đều gật đầu.
Hiện đã là 3 giờ chiều.
Chúng tôi đã di chuyển 120 cây số từ nhà vào sáng sớm để tới đây mà chẳng ăn uống nghỉ ngơi gì.
Vào mùa này trời thường tối rất nhanh, chắc khoảng 2 giờ nữa mặt trời sẽ lặn.
Ngay cả lúc này tôi cũng chỉ nhìn thấy được tổng thể bên ngoài và một phần của tòa nhà chính.
Vì thế hãy thử đi một vòng bên ngoài xem sao.
Phần không gian đằng sau cũng khá rộng.
Có tới 4 sân tennis nằm góc bên phải của tòa nhà chính, ngoài ra còn có một sân golf mini nữa.
Tuy nhiên cái sân tennis nhìn thật khủng khiếp với hàng núi cỏ dại và mặt sân bong tróc, xuống cấp. Chắc chỉ vài năm nữa không có bóng người, chẳng ai còn nhận ra được đây từng là sân tennis nữa.
Hồ bơi có đường ống nước dẫn ra từ tòa nhà chính và vòm kính phía trên, nhưng bên trong hồ vẫn đầy tảo và cỏ dại, có lẽ là do nước mưa bên ngoài chảy vào.
Bê tông trên thành bể đã nứt toác với vài cây bồ công anh thò ra từ đó.
-Bên ngoài có vẻ không vấn đề gì.
-Nhưng ở vài chỗ hình như có dấu vết của con người để lại.
-Chắc chỉ là dấu vết do mấy đoàn khảo sát đến trước chúng ta để lại thôi ấy mà.
-Mới nhìn thôi nên cũng khó mà đánh giá được…
-Cỏ vướng quá…
“”Không được””
-Em đùa thôi mà…
Raira dừng lại và càu nhàu, lập tức cả tôi, Akane và Ayumi phải quay lại để ngăn cản cô ấy.
Gần đây do không được dùng ma thuật nhiều nên Raira có chút bức bối, cả Ayumi cũng đã bị cấm dùng ma thuật tại đây.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng vào trong tòa nhà. Lối cửa chính không thể mở được từ bên ngoài, vì thế chúng tôi tìm tới cổng phụ cho nhân viên ở phía sau.
Sau khi tìm thấy chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa to tướng mà chú của Kubo giao cho, tôi định nhét nó vào ổ khóa thì Tia đột nhiên dựng cả đuôi và tai lên và cản tôi lại.
-Yuuya….khoan đã.
-Hm? Sao thế?
-Nơi này rất lạ, nhìn như mới có người đi qua gần đây.
-Phải nhỉ…không có chút đất bùn hay cỏ dại nào mọc ở quanh cánh cửa này.
Tôi nhìn kĩ lại vị trí xụng quanh thêm chút nữa.
Rõ ràng là so với những nơi khác, chỗ này không hề có cát bụi bẩn trên nền bê tông, các khe rãnh cũng sạch cỏ và mang lại cảm giác thường xuyên có người qua lại.
Rất có thể đây là dấu tích để lại của những người đến xem nhà và thực hiện mua bán mảnh đất này, hơn nữa chúng tôi cũng được nghe về những đoàn khảo sát của công ty đã tới trước.
Vì thế có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu chỗ này có dấu vết của con người dù đã bị bỏ hoang vài năm. Vấn đề là những dấu
vết này đều rất mới và thường xuyên xuất hiện trong thời gian ngắn chỉ tầm vài tháng đến vài tuần trở lại đây.
Tuy nhiên chỉ nhìn thế này thì khó mà biết chắc được.
-Có mùi âm mưu…
-Ayumi, xem ít phim thôi em. Có lẽ chỉ là có người đã tới đây dọn trước để tiện cho chúng ta vào đây khảo sát hoặc nhóm người vô gia cư nào đó tới trú chân thôi.
-Nhưng chúng ta cũng không thể không cân nhắc mọi khả năng. Luôn tính đến tình huống xấu nhất không bao giờ là thừa.
-Ừm, được rồi, vậy thì tạm thời chúng ta cứ cho nó là một bí ẩn và cần thận trọng đi.
Tôi phản bác lại cái ảo tưởng của Ayumi, nhưng Mel và Raira thì không cho như thế.
Nghe nói khu vực này có khá nhiều người vô gia cư, vì thế chuyện họ vào đây ở nhờ cũng không phải không có.
Nếu tòa nhà này được tiếp quản lại, có lẽ họ sẽ bỏ đi thôi.
Nhưng chúng tôi vẫn phải làm báo cáo tường trình sự việc, do đó cần điều tra mọi khả năng có thể để báo lại với chú của Kubo.
Tạm thời, vụ dấu vết con người sẽ được bỏ qua, tôi lại tra chìa vào ổ khóa và xoay.
Không một tiếng kẹt cửa do rỉ sét, cái khóa dễ dàng được xoay và cánh cửa bung ra.
Như dự đoán, bên trong tòa nhà tối om và hoang lạnh, mang lại cảm giác hơi rùng rợn. Hành lang tối om không một cái cửa sổ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy gấu áo của mình bị kéo, nhìn theo hướng đó, tôi thấy Akane đang nắm lấy nó với gương mặt cố tỏ ra là mình ổn. Nhân tiện thì Akane không thích mấy thứ kinh dị cho lắm. Kể cả đó là tiết mục kể truyện ma trong những lần đi cắm trại.
Do đó tôi đã bảo cô ấy không cần tham gia, nhưng Akane lại nằng nặc đòi theo.
Trong lúc tôi còn chưa biết phải làm gì với Akane, gấu áo bên kia của tôi lại bị kéo. Lần này là Tia với gương mặt thấy rõ sự bồn chồn.
-Tia?
-Eh…ah…em ổn…chỉ là…nó hơi…hơi đáng sợ một chút.
Tôi cứ nghĩ Tia cũng muốn bắt chước Akane, nhưng có vẻ không phải vậy. Bởi nếu muốn skinship thì em ấy có nhiều cách táo bạo hơn Akane nhiều.
Cơ mà nhóm từ dị giới lại sợ bóng tối và cái nhà hoang này sao?
Tôi tự hỏi như vậy và quay sang nhìn những người còn lại.
Raira đang cười thản nhiên, Mel thì nhìn tôi khó hiểu còn Ayumi đang lang thang gần đó và huýt sáo.
-Chủ nhân, trong mấy ngày anh đi, do quá rảnh nên buổi tối tụi em hay xem phim cùng nhau.
-Đúng thế, Ayumi đã mượn rất nhiều đĩa “phim kinh dị”
..Ra đó là lý do à?
Mấy bộ phim kiểu đó đúng là muốn người ta sợ chết khiếp mà.
Vốn dĩ bóng tối, ma hay quái vật gì đó chỉ là trò muỗi với những cô gái tới từ dị giới này, và mấy bộ phim rẻ tiền đó với họ chả khác gì những chuyến phiêu lưu bình thường.
Tất nhiên là cũng có vài người nhát cáy tôi từng gặp ở thế giới đó, ngay cả những Mạo hiểm giả cơ bắp cũng có lúc phải bỏ chạy trước mấy con ma.
Tuy nhiên Tia thì không được gan dạ đến thế. Và phim kinh dị của Nhật khác hẳn với các quốc gia khác.
Kinh dị của Nhật Bản, cực kì xuất sắc trong việc khơi lên những nỗi sợ tiềm ẩn trong mỗi con người.
Đó là lý do vì sao kể cả những fan cứng của phim kinh dị hollywood cũng phải khóc thét khi xem phim kinh dị của Nhật.
Và bởi vì em gái quý báu của tôi không chỉ thích manga và anime mà còn cả phim kinh dị, nên con bé đã cho các cô gái xem những bộ phim khá “nặng đô” và được đánh giá cao.
-Mel thích mấy bộ phim kiểu đó lắm, cô ấy cứ xem đi xem lại mãi trong thời gian anh tới Ý.
-Eh…cái đó…um….
Mel đỏ mặt xấu hổ, nhưng hình như nó chẳng ăn nhập với câu chuyện gì cả.
Chuyện được nhắc lại đó khiến Tia sợ đến cụp cả tai xuống và run rẩy với đôi mắt như sắp khóc.
Tôi phải nhẹ nhàng kéo em ấy vào lòng, xoa nhẹ lưng để giúp Tia bình tĩnh lại.
À tay kia tôi cũng ôm luôn cả Akane.
Vì hôm nay chỉ là đi khảo sát sơ bộ nên tôi nghĩ cả nhóm sẽ chỉ di chuyển qua mấy nơi sáng sủa để kiểm tra trước khi đi vào chi tiết ngày mai.
Bước tới cánh cửa chính lớn ở lối vào, tôi đẩy nó sang một bên để ánh sáng chiếu vào trong sảnh chính của khách sạn được thiết kế với rất nhiều kính.
Có vẻ việc đó cũng giúp Tia bình tâm lại chút xíu.
Tôi sẽ phải cân nhắc hơn trong thời gian tới nếu muốn đi vào mấy chỗ tối
Bên ngoài trời đã sắp tối.
Chiếc cửa kính lớn nhất và duy nhất của sảnh khách sạn hướng về phía biển, tức là hướng đông và vì thế nó đang dần tối đi sau khi mặt trời lặn.
Có lẽ chỉ ba mươi phút nữa trong sảnh cũng sẽ tối om.
-Được rồi, chắc chúng ta dừng ở đây và đi về nhận phòng khách sạn thôi. Sau đó đi tắm và ă….
*Rầm*
*Bịch bịch bịch*
Trong lúc tôi đang nói dở, chợt có tiếng thứ gì đó rơi xuống ở phía cuối hành lang dẫn từ tòa nhà chính sang tòa nhà phụ, rồi lại đến tiếng bước chân rầm rập bỏ chạy.
-Tch…Raira…
-Rõ…
Tôi định nhanh chân đuổi theo, nhưng bị Akane và Tia
do âm thanh quá bất ngờ kia làm sợ hãi và bám ghì lấy tôi. Đành vậy, tôi vội bảo Raira đuổi theo.
Raira nhanh chóng gật đầu mà không hề tỏ ra lo lắng, cô ấy lao đi và biến mất vào màn đêm chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên là tôi sẽ không để cô ấy lo chuyện đó một mình.
Kích hoạt ma thuật tìm kiếm, tôi xác định những thứ có trong tòa nhà này nhưng…
-Có vẻ Raira đã bắt được kẻ đó. Không còn ai khác trong tòa nhà này.
Mel là người đã lên tiếng trước.
Vậy là tôi vô dụng sao??
Tập trung mọi người lại, chúng tôi di chuyển đến chỗ Raira.
Ra đến cầu thang bên ngoài, tôi thấy Raira đang nắm lấy cổ áo của hai con người bằng cả hai tay và nhấc bổng lên.
-Muh, anh tới rồi à?
-Raira, chuyện gì đây?
-Thả ra…
-Chúng tôi chẳng làm gì sai cả
Trẻ con sao?
Ở đó, Raira đang nắm cổ hai cậu nhóc sơ trung.