Tác giả: Tên của những tổ chức trong tác phẩm đều là hư cấu và không hề liên quan đến bất kì tổ chức nào có cùng tên trên thế giới.
=============
Tôi đang bám theo một tên đàn ông khả nghi sau khi đụng độ hắn ở một con hẻm.
Cảm giác giờ tôi như một thám tử hay nhân vật chính trong mấy bộ phim gián điệp vậy.
Tất nhiên là tôi có dùng thêm cả “Ức chế cảm nhận” để không bị chú ý bởi đối phương cũng như bị nghi ngờ bởi người khác.
Một thứ khác cũng cần coi chừng là camera giám sát.,
Anh là một cường quốc cực kì nổi tiếng với việc sử dụng những chiếc camera giám sát. Theo ước tính, con số camera an ninh được lắp đặt bởi các cơ quan công quyền ở Anh trên toàn quốc vào khoảng 8 triệu chiếc(công khai 6 triệu) và 1/3 trong số đó tập trung ở London này. Ngoài ra còn có hơn 10 triệu máy ảnh được lắp đặt trong thành phố này đang hoạt động suốt ngày đêm, bao gồm cả những máy ảnh được lắp bởi các công ty tư nhân và cá nhân.
Và ít nhất 300 người bị quay phim, chụp ảnh một cách công khai hoặc bí mật mỗi ngày ở London.
Nếu chỉ là người bình thường, bạn sẽ khó lòng mà phát hiện ra cũng như cảnh giác được hết những thiết bị này, nhưng tôi thì khác. Tôi có thể nhận định điểm mù của chúng để di chuyển sao cho khéo nhất.
Sau 30 phút kiên trì bám đuôi.
Tôi đã đến góc của khu phố tài chính tại London, nơi đặt sàn chứng khoán và trụ sở ngân hàng Anh(phố Threadneedle).
Đang là ban đêm và đường phố không có nhiều phương tiện lưu thông, do đó nơi này khá là yên ánh. Thi thoảng mới có một chiếc ô tô chạy ngang qua, nhưng nhìn chung thì không khí gần giống tòa nhà quốc hội ở Tokyo.
Hắn đột nhiên dừng lại nhìn quanh quất như để cảnh giác gì đó rất cẩn thận rồi mới chạy vào một tòa nhà gần đó.
Tôi đã theo hắn tới tận đây mà chưa xác định được mục đích của hắn là gì.
Xem ra lại phải đóng phim gián điệp tiếp rồi.
Tôi vượt qua tòa nhà mà tên khả nghi vừa vào và đi vào con hẻm cách đó vài trăm mét. Canh thời điểm các camera an ninh, tôi di chuyển vào theo vị trí các điểm mù.
Sau khi chọn được một vị trí tương đối kín nơi không có ánh đèn đường, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm chết người.
Tôi không hiểu sao mình lại đột ngột nghĩ ra chuyện theo đuôi hắn tới đây, có lẽ là do những sự căng thẳng trước đó với phía cảnh sát.
Để không gặp rắc rối thêm với họ nữa, tôi phải đảm bảo rằng danh tính của mình sẽ không bị lộ.
=======
Trên tầng bốn của tòa nhà, tên khả nghi cuối cùng cũng lột mặt nạ và mũ trùm đầu ra để tôi có thể thấy rõ bề ngoài.
Một người Châu Á gầy gò và có nhiều nét giống người Trung Quốc hơn là Nhật Bản.
Theo như tôi nghe được, một nhân chứng đã khai nhìn thấy một người Châu Á bỏ gói thuốc nổ vào cái thùng rác, và cái mùi tôi ngửi thấy trên người hắn ban nãy cũng y chang như thế, do đó gần như có thể khẳng định hắn chính là kẻ đã bỏ bom vào cái thùng rác hồi sáng.
Lý do vì sao hắn không trùm đầu hay đeo mặt nạ có lẽ là vì khi đó có quá nhiều cảnh sát đang kiểm soát biểu tình gần đó.
Người đàn ông khả nghi run rẩy trong cái lạnh và ngồi xuống chiếc sofa gần đó. Nhìn hắn có vẻ rất căng thẳng, thi thoảng lại đứng dậy đi lại rồi lại ngồi xuống.
Tại sao tôi biết rõ hắn như thế ấy à?
Đương nhiên là vì hắn đang ở ngay trước mắt tôi rồi.
Sau khi thay quần áo tại điểm mù của tất cả camera, tôi đã lẻn vào trong mà không hề bị phát hiện. Lý do thì dễ hiểu thôi, camera giám sát chẳng có cái nào lại đi ngước lên trời cả.
Sau đó tôi đáp xuống nóc tòa nhà mà hắn bước vào. Cánh cửa sân thượng có mở nên tôi đã chẳng suy nghĩ gì thêm mà bước vào.
Vì đã định vị được vị trí của hắn bằng tìm kiếm nên việc duy nhất của tôi là di chuyển được tới đó mà không bị phát hiện.
Trong tòa nhà cũng có lắp rất nhiều camera an ninh, nhưng phạm vi quay của chúng vẫn còn rất nhiều điểm mù cho tôi khai thác. Nếu có nhân viên bảo vệ nào đó đang ngồi canh màn hình camera, có lẽ tôi chỉ hiện ra vài phần trăm giây trên một vài camera, đủ để anh ta không nghi ngờ rằng đó có phải là người hay không. Vì thế chắc là sẽ ổn thôi, hi vọng thế…
Khi đến gần căn phòng mà tên khả nghi kia bước vào, tôi lẻn vào theo sau một cô gái mang đồ uống vào phòng.
Sau khi kiếm một góc tương đối khuất và tăng cường “Ức chế nhận thức” đến mức tối đa, tôi ngồi chờ chuyện tiếp theo xảy ra.
Mất khoảng 20 phút cho tên kia đi đi lại lại như một con gấu đang trong mùa sinh sản ở vườn thú, tôi thấy cô gái tiếp tân ban đầu quay lại cùng một người đàn ông.
Và hai người họ lại di chuyển tới một căn phòng giống phòng hội thảo ở cùng tầng.
-Cậu vất vả rồi.
-Không…tôi xin lỗi. Xin lỗi vì tôi đã chẳng thể mang lại kết quả khả quan nào dù đã có đủ công cụ….
-Ta không quan tâm đâu. Việc đánh bom khủng bố tại cuộc biểu tình sáng nay vốn dĩ không phải nhằm mục đích giết người, nhưng nó lại rất quan trọng, vì thế cậu đã làm rất tốt.
Bên trong phòng hội nghị, có một vài người đàn ông và phụ nữ đã ngồi sẵn ở đó, vài tên to lớn nhìn như bảo vệ đứng sát tường xung quanh.
Trong số những người đã ngồi đó, người đàn ông ngồi ở trung tâm nhìn có vẻ lớn tuổi trả lời với giọng nhẹ nhàng. Nghe xong, tôi thấy đôi vai tên người Châu Á kia giãn hẳn ra.
-Đúng thế, nếu có vài người thiệt mạng, chắc là dư luận sẽ xôn xao hơn nhiều, nhưng như vậy cũng tạm được rồi.
-Chỉ tạm thôi à? Phía cảnh sát chưa xác định được thủ phạm, nên tôi thấy Fong đã làm việc khá tốt đó chứ.
-C…cảm ơn….
Người đàn ông và người phụ nữ ngồi bên trái và bên phải người lớn tuổi nhất nói chuyện với nhau, nhưng có vẻ họ cũng không tỏ ra chút gay gắt nào nên tên người châu Á mà tôi đoán tên Fong kia có vẻ đã bình tĩnh lại.
-Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ lâu như vậy. Đó là vì có một con chuột hôi hám đã đột nhập vào tòa nhà này.
Tôi giật nảy mình và vội suy nghĩ, nhưng tôi không cảm thấy mình đã để lộ chút sơ hở nào để ai đó nhìn thấy.
Nhưng người đàn ông lớn tuổi lại hất cằm về một góc, ở đó có một người khác đang bị trói nằm sát tường. Anh ta có lẽ mới chính là kẻ xâm nhập mà ông ta nói tới.
Khuôn mặt đã sưng phù và máu me be bét, có lẽ anh ta đã bị chúng hành hung nhưng vẫn còn sống bởi những tiếng rên rỉ và thở dốc yếu ớt. Cánh tay bị trói giật khuỷu ra sau lưng thi thoảng cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng ánh mắt đã trắng dã như sắp mất ý thức.
Và cái ánh mắt trắng dã đó nhìn về phía tôi.
Rồi nó đột nhiên mở to ra và dán chặt vào tôi.
Suỵt….
Vội vàng, tôi đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng như thể tôi không tồn tạn.
Có lẽ anh ta cũng hiểu và lại tỏ ra bình thường như ban nãy.
Rõ ràng tôi chưa hề giảm hay hủy bỏ hiệu lực của “Ức chế cảm nhận”, phép thuật này ngăn mọi đối tượng xung quanh(gồm cả con người và quái vật) xung quanh nhận ra chuyển động của người sử dụng.
Do đó nếu giờ nhìn vào chỗ tôi đang đứng, bạn sẽ chỉ thấy tôi lờ mờ. Tuy vậy hiệu ứng này sẽ yếu đi nếu đối phương có ý thức rằng tôi đang tồn tại ở đâu đó và có tâm lý đề phòng.
May mắn là dường như không phải anh chàng kia biết về tôi hay có siêu năng lực gì mà chỉ đơn giản là việc trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
-A…anh ta là ai thế?
-Paparazzi(thuật ngữ dùng để chỉ những thợ săn ảnh chuyên đi săn ảnh riêng tư của người nổi tiếng), hắn có vẻ là Paparazzi chính trị. Hắn đã đánh hơi ra chỗ này chừng một tháng trước. Nếu hôm nay hắn chụp được tấm nào ở đây có lẽ đó sẽ là một bài viết rất chất lượng đó.
Khi được Fong hỏi, người đàn ông bên phải cười gằn nhìn vào anh chàng tội nghiệp và giải thích.
Mặc dù người Anh được biết đến là những người rất yêu thích mấy tin đồn, nhưng họ thường không đưa lên sóng TV ở Nhật mà thay vào đó các thông tin về drama sẽ được các tờ báo lớn hoặc tuần san mua lại và đăng lên.
Những paparazzi luôn sẵn sàng làm việc với chiếc máy ảnh trên tay và không hề quan tâm đến hoàn cảnh hay tình thế như thế nào, miễn săn được ảnh và tin là được. Do đó hành động của họ thường bị lên án khá nhiều. Đặc biệt ở Anh nổi tiếng nhất là sự cố náo động khi Công nương Diana qua đời, thứ mà đến giờ vẫn được nhắc lại. (hành động săn tin của các paparazzi được xem là một trong những
nguyên nhân gây ra cái chết công nương Diana do tai nạn năm 1997).
Những bức ảnh về drama của các paparazzi bán ra thường thu về vài chục và vài trăm ngàn bảng mỗi lần tùy vào mức độ. Nạn nhân chính của đám này thường là những vận động viên nổi tiếng hay các quan chức Hoàng gia, đôi khi có cả những chính trị gia.
-TCh….không ngờ tôi lại rơi vào bẫy của các ông. Không thể ngờ những nghị sĩ có tên tuổi của Đảng Bảo thủ và Đảng Lao động lại là những kẻ âm mưu khủng bố(hai chính đảng lớn nhất ở Anh, giống như Cộng hòa và Dân chủ của Mỹ). Hơn nữa, không ngờ một nghị sĩ đại diện cho thường dân như cô lại có liên quan đến RIRA(Real Irish Republican Army, nói ngắn gọn là nhóm phiến quân đòi ly khai Ireland khỏi Liên hiệp Anh).
Anh chàng paparazzi cố nặn ra chút sức lực còn lại để lên tiếng.
Dù đã bị đánh bầm dập, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra cứng rắn và thi thoảng còn nhìn tôi.
-Ho, mày vẫn còn khỏe để nói chuyện hăng hái như vậy nhỉ?
Một người đàn ông ngồi đó cười khẩy.
Dù nhìn thế nào thì anh ta cũng đang dựa hơi vào tôi để cố tỏ ra cứng rắn. Nhưng mà khéo lại dựng lên mấy cái death flag đấy ông bạn.
-Hừ…dù sao thì các người cũng không định thả tôi đúng không? Nếu vậy, ở phương Đông có một phong tục đó là người sắp chết sẽ được giải đáp những điều còn khúc mắc trước khi xuống địa ngục. Vậy các người có thể trả lời mấy câu hỏi của tôi không? Vì sao một Chính đảng hùng mạnh của Anh lại phải dựa vào một tổ chức khủng bố để thực hiện mấy trò đê tiện đó.
Cái này có phải là thứ mà người ta gọi là “ước nguyện cuối cùng không” hay nó còn mang ý nghĩa nào khác?
-Hmm, cũng phải nhỉ. Dù sao thì cứ thế để chú mày trở thành ma thì chắc bọn ta cũng không được yên. Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Bọn ta thực hiện những cuộc khủng bố đó chính là để ngăn chặn việc rời khỏi EU của Anh. Nếu những kẻ đòi ly khai đó bị chỉ trích, Quốc hội sẽ thay đổi quan điểm. Hơn nữa, những tên đòi ly khai chỉ là mấy kẻ bất tài, do đó nếu dư luận chĩa búa rìu vào chúng, việc quyết định ở lại EU sẽ rất đơn giản.
-Vậy tức là ông sẵn sàng hi sinh những người muốn ly khai để đạt được mục đích sao? Tại sao ông phản đối chuyện đó?
Anh chàng Paparazzi cho thấy rõ sự khó chịu trước lời tuyên bố của người đàn ông kia.
-Cái đó chẳng phải là dĩ nhiên sao? Mày không thấy sao? Nếu rời đi, Vương quốc Anh sẽ ở vào một vị trí cực kì khó khăn về kinh tế. Ta sẽ không để mấy kẻ vô dụng suốt ngày đi than vãn vì bị mấy người nhập cư cướp mất công việc làm hỏng đất nước này đâu.
-Đảng Lao động chúng tôi cũng vậy. Việc ngăn chặn và nhập cư có thể tạm thời giúp người dân địa phương có lại việc làm với mức lương thấp, nhưng về lâu dài, nó sẽ khiến nền kinh tế của Anh bị trì trệ. Đó là lý do vì sao bằng mọi giá chúng tôi phải ngăn chặn việc ly khai.
Nghe họ nói thì cũng không hề sai. Nhưng tại sao họ không chọn cách nào quang minh chính đại hơn?
-Nếu vậy, tại sao các người lại móc nối với RIRA? Họ thì liên quan quái gì đến việc Anh có ly khai hay không?
-Sẽ rất rắc rối nếu
Anh ly khai vào thời điểm này, Ireland và Bắc Ireland(Bắc Ireland thuộc Vương quốc Anh còn Ireland lại là một nước riêng) sẽ tái lập lại biên giới quốc gia, điều đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình thống nhất Ireland của RIRA(sau khi Anh rời EU thì các nước EU khác sẽ không được tự do qua lại lãnh thổ Anh nữa mà phải nhập cảnh)
Rồi, nói chung là tôi đã hiểu vấn đề.
Trên thế giới này có rất nhiều công lý, có thể nói rằng mỗi người lại có một khái niệm về công lý riêng, nhưng bạn không nên vì công lý cá nhân đó để làm hại đến người khác. Tôi không chấp nhận chuyện những kẻ này coi mạng sống của những người muốn ly khai như cỏ rác và còn là công cụ để thực hiện cái công lý nửa mùa của họ.
Bối cảnh lịch sử của vương quốc Anh này vô cùng phức tạp với một người Nhật như tôi, đặc biệt là chuyện Bắc Ireland. Còn chuyện ly khai hay không ly khai của Anh đối với EU, có lẽ bạn đã biết qua các phương tiện thông tin đại chúng, để mà giải thích hết những chuyện này, có lẽ sẽ mất vài ngày đó…
-Như vậy được rồi chứ? Bọn ta còn phải tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Nếu muốn trách bọn ta, có lẽ trước hết cậu nên trách cái tính tò mò của mình đi.
Nói xong, người đàn ông lớn tuổi quay sang người bảo vệ đứng cạnh và hất cằm về phía anh chàng paparazzi.
Ngay lập tức, một khẩu súng lục được rút ra từ túi áo ngực anh ta, nhưng…
-Đừng dùng súng, ta không muốn sàn phòng bị bẩn bởi máu.
Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, lập tức tên bảo vệ bỏ khẩu súng xuống bàn và lấy ra một thứ nhìn như sợi dây dù và tiến lại phía anh chàng paparazzi.
-Đừng chần chừ nữa. Làm nhanh đi.
Ngay khoảnh khắc tên bảo vệ to còn tròng sợi dây vào cổ anh chàng paparazzi, tôi tóm lấy cổ tay hắn và nhấn vào đó một chút sức mạnh.
*Rắc*
Cánh tay của hắn lập tức gãy gập với một âm thanh rất rõ ràng.
-Aghhhhhh……
Tiếng hét chói tai của hắn làm tôi bực mình, vì thế tôi dọng thêm một đấm nữa vào cằm tiễn hắn bay lên trời và cũng đồng thời vô tình hủy bỏ luôn cả “Ức chế cảm nhận”
-Cái gì vậy? Hắn là ai? Ở đó từ lúc nào?
Người đàn ông đại diện cho đảng Bảo thủ đứng bật dậy nhìn tôi trân trối như bị sốc.
-Mày là ai? Làm sao mày?
-Hắn là….Kronos….
EH? Sao cái tên đó lại xuất hiện vậy?
Nghe đến đó, tôi mới chợt nhìn xuống.
Bộ đồ tôi đang mặc là bộ jumpsuit màu xanh hải quân với áo khoác ngoài màu trắng cùng vài đường sọc vàng và xanh cùng cái mặt nạ anh hùng.
Không nghi ngờ gì nữa, nó giống hệt Kronos, quá khứ đen tối của tôi.
-K…Kronos…không thể nào??? Nữa hoàng Alexandrina đã….(là tên thật của nữ hoàng Victoria, được đặt theo cha đỡ đầu, Hoàng đế Aleksandr I của Nga)
-Đó…lẽ nào hắn tới từ một tổ chức chống khủng bố bí mật của Nhật Bản? Lẽ nào chính phủ đã hợp tác với Nhật để giải quyết vụ này sao?
-Không thể nào…ta chưa nghe vụ này bao giờ?
Chờ chút đã.
Cái gì đây? Nghe một đống những gì mà mấy tên kia vừa tuôn ra thì hình như Kronos tôi đây được xem như thuộc về một đơn vị chống khủng bố đặc biệt vậy.
Không phải “Nữ hoàng Alesandria” chỉ là tên một con tàu, nơi mà tôi và Sato-senpai đã đánh bại đám khủng bố ở Yokohama sao? Bà ấy còn sống sao??
-Cái này…có cả sự tham gia của chính phủ Nhật sao?
-Nghe nói tình báo Nhật có ở khắp nơi, không ngờ ở đây lại chính là tên Kronos này…
Hình như câu chuyện đang ngày càng đi theo một hướng kì lạ mà tôi chẳng thể hiểu được.
-Xử hắn đi. Bugi….
Dường như đã hết ngạc nhiên, đám nghị sĩ bắt đầu ra lệnh cho đám bảo vệ với súng ngắn trên tay xử lý tôi.
Nhưng mà….
-Ku…chết tiệt….
Người phụ nữ lúc đầu vùng bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bà ta bị tôi túm cổ lại và ném xuống cạnh anh chàng paparazzi, Với sợi dây hồi nãy được dùng để siết cổ, tôi trói tay bà ta
cùng đám nghị sĩ kia lại. Tất cả những người trong phòng có ý định chống lại tôi đều đã đo ván dưới sàn.
-Ngươi dám manh động sao? Đây sẽ là một vấn đề ngoại giao cực kì nghiêm trọng đấy.
Không, vấn đề đó để sau đi.
Giờ quan trọng hơn, rất nhiều quan chức cao cấp của chính phủ Anh đang ở trong tay tôi, tôi nên làm gì đây?
Phải rồi, ngay dưới chân tôi còn có một tay săn ảnh về mấy drama chính trị nữa.
Tôi đưa mắt về anh ta cũng đúng lúc anh ta nhìn tôi.
Sao cái ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như một học sinh tiểu học nhìn một anh hùng mình hâm mộ vậy?
Bỏ qua chuyện đó, tôi giải thoát cho anh chàng paparazzi rồi dùng thêm cả ma thuật chữa trị để xử lý những vết bầm tím và chảy máu.
-C…cơn đau đã biến mất…cứ như ma thuật vậy…
Đó đúng là ma thuật chứ như gì nữa.
-Cậu là một paparazzi chuyên đi săn tin chính trị đúng không? Làm sao cậu vào được đây hay vậy?
-Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng hơn, cuộc nói chuyện nãy giờ…tôi đã ghi âm lại…
-Cậu giỏi quá nhỉ. Thế nó đâu?
-Ở đây…
Nói xong, cậu ta chỉ vào háng mình rồi moi trong đó ra một chiếc máy ghi âm nhỏ.
Thôi xin kiếu, dù cậu có bày ra tôi cũng không muốn chạm vào nó đâu…
Liền sau đó, có tiếp những tiếng chân ồn ào vọng vào từ hàng lang, cánh cửa phòng bị đạp tung ra.
-Là chúng đó. Bắt chúng lại.
Quên mất, tôi đã để sót một người, chính là tên Fong này. Và giờ hắn trở lại với rất nhiều vệ sĩ.
-Lấy lại cái điện thoại kia bằng mọi giá. Dùng súng đi, chúng chết cũng không sao…
Hắn chỉ vào mặt tôi rồi nói vậy.
Nếu chỉ có nhiêu đây thì chúng chẳng có chút cơ hội nào với tôi.
Nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải xử lý nhanh…
*Rầm*
-AHHHHHHH……
Âm thanh của thứ gì đó rất lớn vừa phát nổ kèm theo mấy tia điện vẫn còn nhấp nháy.
Đó là ma thuật hệ lôi của tôi, làm vậy cho nhanh.
-Cái này…
-Có gì nói sau…
Nói xong, tôi kéo anh chàng paparazzi ra khỏi phòng.
………tôi đang làm cái gì thế này???????