Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Tôi hiện đang bị tạm giữ để điều tra tại một đồn cảnh sát ở London.
Tuy nhiên nó không phải là một căn phòng chật hẹp, tối tăm giống trong mấy bộ phim hình sự châu Âu.
Có 2 nhân viên cảnh sát đang đứng trước mặt và bên phải tôi.
Trước đó, tôi đã chạy đến định giúp đỡ những người gặp nạn trong vụ nổ trên phố, nhưng vì lý do nào đó mà tôi đã bị hiểu lầm là tội phạm và bị lôi lên đây.
Tất nhiên, tôi không kháng cự. Bởi đơn giản là tôi chẳng làm gì sai cả, với lại nếu có thể bình tĩnh giải thích, chắc chắn họ sẽ hiểu cho tôi.
Tôi hoàn toàn có thể bỏ trốn ngay lúc đó, nhưng nếu thế thì hai người kia sẽ lại bị liên lụy. Vì đây là một quốc gia phát triển, nên tôi chắc rằng họ sẽ không tùy ý xử ép những người nước ngoài như chúng tôi đâu.
Lúc đầu, tôi còn bị súng ngắn dí vào thái dương, nhưng sau đó khi thấy thái độ hợp tác của tôi, viên cảnh sát cũng tỏ ra lịch sự hơn. QUả như dự đoán từ đất nước của những quý ông có giáo dục.
Tuy vậy thì theo thông tin mà camera an ninh gần đó ghi lại, phía cảnh sát xác định trước đó có một thanh niên người châu Á đã bỏ một vật đáng nghi vào chiếc thùng rác đó. Do đó, tôi, người tình cờ cũng đến từ châu Á, lại ở ngay hiện trường lúc xảy ra vụ nổ, chính là nghi phạm hàng đầu. Và tôi sẽ phải ở đây cho đến khi nào có kết quả kiểm tra camera an ninh.
Tuy vậy, ở Anh,
Luật cho phép cảnh sát giam giữ ai đó tới 24 tiếng(có thể kéo dài lên đến 96 tiếng, tùy vào mức độ tội phạm và trường hợp bị bắt quả tang). Tôi thực sự không thích điều đó chút nào.
-Rất xin lỗi, nhưng mong cậu có thể chờ thêm một chút nữa. Tôi dám chắc là sẽ không vấn đề gì đâu, nhưng mong cậu thông cảm vì đó là nhiệm vụ của chúng tôi.
-Maa, được thôi, cũng chẳng biết làm thế nào. Nhưng tôi không muốn ở đây quá lâu đâu, tôi còn những người bạn đồng hành và không thể để họ một mình được. Với lại tôi cũng muốn đi thăm quan London nữa.
Tôi trả lời kèm theo một nụ cười với viên cảnh sát đang tỏ ra hối lỗi.
-Thật đáng xấu hổ khi chúng tôi lại vội vàng bắt giữ những công dân tốt như cậu.
Tôi đã khai toàn bộ những gì mình làm, chỉ đơn giản là chạy tới nơi xảy ra vụ nổ và muốn giúp đỡ bất kì người nào bị thương mà thôi.
Tôi không hề nói dối hay không có căn cứ, bởi ngay khi tới đồn cảnh sát, tôi đã đưa cho họ xem “chứn chỉ hoàn thành khóa đào tạo cứu sinh nâng cao” được cấp ở NHật Bản. Nó có lẽ đáng tin hơn nhiều so với mấy lời không có căn cứ từ một khách du lịch vãng lai như tôi.
Nhân tiện thì bất kì ai cũng có thể lấy được chứng chỉ đó, chỉ cần hoàn thành khóa đào tạo cứu sinh được tổ chức bởi các sở cảnh sát cứu hỏa trên toàn quốc. Các bài học của khóa này bao gồm mát xa tim, hô hấp nhân tạo, sơ cứu và sử dụng AED (Automated External Defibrillator). Sẽ mất khoảng 1 ngày, nhưng nó là những kiến thức cực kì hữu dụng cho bạn nếu gặp những trường hợp người bị thương hay bệnh nặng.
Mọi người trong câu lạc bộ của tôi đều được khuyến khích học cái đó.
Các nhân viên cảnh sát đã tỏ ra khá thận trọng với tôi khi bắt giữ, nhưng dần dần thì họ cũng đỡ nghi ngờ hơn, và giờ thì đã có thể trò chuyện bình thường.
Tất nhiên là nếu được thì tôi vẫn muốn họ thả mình ngay, nhưng về nguyên tắc, họ vẫn phải giữ tôi lại cho đến khi mọi thứ rõ ràng. Tôi có thể tự bỏ đi, nhưng nếu vậy có thể sẽ rất rắc rối nên thôi cứ im lặng đợi vậy.
Và như thế, tôi đành giành thời gian của mình để lắng nghe những nhân viên an ninh và cảnh sát trao đổi những thông tin về vụ khủng bố(chắc thế) vừa rồi.
Theo báo cáo của phía cảnh sát London thì dường như chuyện này không hề đơn giản.
Ở London, các sở cảnh sát được gọi là “Scotland Yard”, là do trụ sở đầu tiên của họ nằm trên con phố có tên “Scotland Yard” và cái tên đó được giữ tới tận bây giờ dù địa điểm đã thay đổi nhiều lần.Cái này cũng giống như ở Nhật, do trụ sở đầu tiên của cảnh sát Nhật nằm gần cổng Sakurada của lâu đài Edo, vì vậy đôi lúc các trụ sở của họ còn được gọi là Sakurada-Mon.
Khu vực này nằm ở trung tâm của London, nơi có các sàn giao dịch chứng khoán, trụ sở ngân hàng Anh và rất nhiều công ty lớn, tất cả đều nằm dưới thẩm quyền xử lý của cảnh sát London.
Cơ quan quản lý của họ cũng hoàn toàn chỉ chịu sự điều hành của Bộ An ninh mà không liên quan gì đến Ủy ban thường vụ của Hội đồng thành phố.
Và như mọi người đều biết, các sĩ quan cảnh sát Anh thường không bao giờ mang theo súng lục và mặc đồ màu xanh, nó là truyền thống đã tồn tại từ thời thuộc địa Anh, để phân biệt với những sĩ quan cảnh sát thuộc địa mặc đồ đỏ và có đeo vũ khí.
Ban đầu thì cảnh sát ở Anh chỉ mang tính chất bảo đảm an ninh trong từng khu vực nhỏ lẻ và không cần sử dụng vũ khí.
Tuy nhiên, năm 2012, sau vụ tấn công bằng súng và lựu đạn xảy ra ở Manchester, các sĩ quan cảnh sát bảo vệ tòa nhà quốc hội hoặc các khu vực trọng yếu đều có thể được trang bị vũ khí khi nghi ngờ có khủng bố.
Đó là lý do vì sao tôi lại bị tóm bởi những cảnh sát có súng.
Thứ gây ra vụ nổ mà tôi nhìn thấy được cho là từ quả bom giấu trong thùng rác, do đó thiệt hại nó gây ra cũng không lớn.
Số là bởi đa số thùng rác ở London đều được làm bằng sắt vô cùng chắc chắn, giống như một biện pháp đối phó với khủng bố, chúng còn được gia cố bằng đệm cao su để hấp thụ xung chấn nữa.
Do đó mà vụ nổ này chỉ gây ra tương đối ít thiệt hại.
Tuy nhiên theo lời viên sĩ quan, gần đây đã xảy ra không chỉ một mà rất nhiều lần những vụ đánh bom thùng rác kiểu như vậy.
*Cạch*
-CHúng tôi đã xác nhận xong. Đúng như lời anh Kashiwagi có nói, anh ấy hoàn toàn không liên quan tới bất kì ai hay tổ chức nào để thực hiện việc đặt bom vào thùng rác trong những vụ khủng bố gần đây.
-Vậy là tốt quá rồi. Xin lỗi vì đã làm mất quá nhiều thời gian quý báu của cậu. Hãy tận hưởng London và nước Anh nhé.
Sau khoảng 3 tiếng bị giữ, cuối cùng tôi cũng được thả.
Rõ ràng là không hề vui vẻ gì, nhưng cũng không thể trách những nhân viên an ninh được vì đó là trách nhiệm của họ.
Bên ngoài đồn cảnh sát, trời đã tối. Cũng không có gì ngạc nhiên vì ở London này vào mùa đông, sau 15h là trời đã bắt đầu đổ tối rồi.
Tuy nhiên, việc mặt trời lặn sớm khiến cái lạnh từ những hạt sương và mưa phùn trở nên thấm hơn rất nhiều.
Vị trí của London nằm trên vĩ tuyến 51 bắc, cũng gần tương tự phía bắc Hokkaido, tuy nhiên ở Nhật còn chịu ảnh hưởng của các dòng hải lưu, do đó thay vì mưa phùn thì thường có tuyết.
Tôi từ chối thành ý muốn đưa về bằng ô tô của cảnh sát và đi bộ về khách sạn của mình.
Tôi cũng đói lắm, nhưng có lẽ là hai người kia đang rất sốt ruột ở nhà nên tôi phải về trước đã.
-Con về rồi đây.
-Kashiwagi, nhóc không sao chứ?
Vừa về tới khách sạn, tôi đã thấy Akio-senpai và cha tôi đón ở sảnh.
Hai người đều tỏ ra rất lo lắng cho tôi.
Và đúng như tôi dự đoán, cả hai đều chưa ăn, do đó, tôi đã hỏi tiếp tân khách sạn và đưa họ tới một nhà hàng có thể gọi món mà không đặt trước.
Dù có khá nhiều người chê đồ ăn Anh, với những nguyên liệu chủ yếu có được từ việc đi săn trong tự nhiên, nhưng tôi lại thấy những món Gibier(tên một loại ẩm thực sử dụng trực tiếp thịt thú hoang) một trong những đặc sản đặc trưng của đất nước này.
Các món thịt thú rừng tôi cũng đã từng thử qua rất nhiều khi còn ở thế giới khác, nhưng vì công nghệ chế biến và gia vị không được phong phú như thế giới này, nên tôi đã từng rất nhiều lần có ý định thử chế biến nó ở đây.
Ở Nhật Bản, những loại thịt thú rừng phổ biến nhất là lợn rừng và hươu, bạn có thể mua thịt vịt trời ở vài siêu thị nữa. Nhưng những món ăn ở đây thì hoàn toàn khác biệt.
Đó là lý do vì sao tôi đã ăn hơi nhiều so với thường ngày.
Không biết đây có phải là món ăn của giới nhà giàu không nhỉ? Nhưng vị nó khá ngon và giá cả cũng phải chăng nữa nên là kệ đi.
Tôi gọi thêm một cái bánh làm từ thịt thỏ, loài thú hoang thường dùng nhất ở Anh.
Ở Anh có nhiều nhân vật phim ảnh và cổ tích được lấy cảm hứng từ chúng như Peter Rabiit hay cả con thỏ trong “Alice ở xứ sở thần tiên”, tuy vậy ở những quán ăn chúng vẫn được tiêu thụ hàng ngày.
Những món khác đặc trưng cho mùa đông như cá trắng nướng hay chiên xù cũng rất ngon.
Akio-senpai gọi thêm rau salad, súp, bánh mì nóng và cả rượu vang nữa.
-Cũng không tệ nhỉ? Dù vẫn còn hơi nhẹ so với sake, nhưng hương vị khá ổn đó.
-Ngon quá. Hương vị cũng gần giống ở Nhật nhưng có mùi của tự nhiên nhiều hơn ở Nhật.
Cả hai người họ đều mê tít mấy món ăn và cả rượu nữa.
Tôi đã nghĩ cha tôi không thích mấy món thịt có mùi hôi đặc trưng kiểu này, nhưng nghe kể lại thì hình như ông ấy còn từng ăn cả thịt vượn núi nữa. Nói cách khác là những món ăn từ thú rừng không phải vấn đề.
Cả Akio-senpai cũng thế.
Ở Ý, ẩm thức có chút không hợp với tôi bởi thành phần chính của mấy món ăn đều hầu như là phô mai, cảm giác khá là ngán với tôi.
Còn ở đây thì khác, tôi chẳng biết phải nói gì nữa mà chỉ cắm cúi ăn mà thôi.
Bữa ăn kết thúc, tôi cũng nhận ra rằng đồ ăn của người Anh hóa ra cũng không quá tệ như người ta vẫn nói.
Kể cả món tráng miệng cũng rất vừa miệng, bằng chứng là một mình Akio-senpai đã xơi gần hết chiếc bánh lớn.
Chúng tôi rời nhà hàng khi bên ngoài trời đang lất phất mưa.
Đây là đặc trưng của mùa đông ở Anh, tuy vậy cái lạnh trong mưa không quá cắt da cắt thịt bởi không có gió.
Trời đã tối từ lâu, nhưng vẫn chưa quá muộn nên trên phố vẫn tấp nập người qua lại.
Khác với bầu không khí căng thẳng như ở Napoli hay Milan, ở đây chẳng khác mấy so với phố phường ở Nhật Bản.
-Chúng ta làm gì tiếp đây ạ?
-Ừm, ta muốn đi uống thêm chút nữa, nhưng mai chúng ta còn phải đi thăm thêm vài cửa hàng xe máy ở thành phố này nữa.
-Đúng thế, anh cũng hơi mệt rồi nên chỉ muốn về nghỉ thôi…
Akio-senpai đồng ý với cha tôi về chuyện về khách sạn.
Tôi nên làm gì đây?
Có lẽ họ đều là người lớn nên tôi không cần phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh, hơn nữa giờ họ cũng chỉ về khách sạn nghỉ mà thôi.
Còn về phần mình, tôi đang cảm thấy khá mệt mỏi sau sự kiện diễn ra sáng nay. Vì thế tôi muốn đi dạo thêm chút nữa để cho thoải mái đầu óc.
Tôi muốn về Nhật Bản, nhưng tính theo múi giờ thì giờ này mọi người vẫn đang ngủ nên tôi không muốn làm phiền.
-Vậy thì hay là thế này đi, con muốn đi dạo chút nữa nên hãy cùng đi về khách sạn nhé.
-Vậy có ổn không đó Kashiwagi?
-Anh khỏi lo, nếu em lại bị bắt nữa thì 10h sáng mai anh đến đón em là được mà.
Tôi đáp lại vậy rồi đưa hai người kia về lại khách sạn và rời đi.
Dù là trung tâm của London, ban đêm ở đây vẫn khá yên tĩnh, tuy vậy vẫn có những quán rượu và nhà hàng mở cửa muộn xung quanh, do đó tôi vẫn có thể đi dạo phố một chút được.
Ở đây nghe nói còn có một vài nhà hàng dành cho những người đồng tính nữa, nhưng tôi thực sự muốn tránh khỏi chỗ đó.
Tôi không phải là có thành kiến với người LGBT, nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi lảng vảng ở đó.
Suy nghĩ về điểm đến, cuối cùng tôi quyết định chọn một nơi khác, Piccadilly Circus. Circus ở đây không phải chỉ một gánh xiếc như nghĩa gốc trong tiếng Anh mà là để chỉ một bãi đất trống rộng lớn nằm ở ngã tư đường. Hay nói dễ hiểu là một quảng trường, quảng trường City of Westminster.
Nơi này tập trung khá nhiều nhà hát và sân khấu kịch vào ban đêm, do đó nó cũng thu hút khá nhiều khách du lịch vào ban đêm.
Đường phố sáng trưng ánh đèn từ những quán rượu và nhà hàng tạo ra một cảnh tượng lung linh, huyên náo như một thành phố sôi động thực sự.
Vừa thong thả đi dạo, tôi vừa ngắm nhìn những cửa hàng và quán xá ven đường.
Dạo bộ một cách thong thả ở một nơi xa lạ thế này cũng thật là thú vị.
-Xin lỗi…
Tôi nghiêng người né một người đàn ông vừa bước ra từ một con hẻm nhỏ.
Anh ta nhìn có vẻ rất vội vàng, đến mức chẳng thèm để ý tới lời xin lỗi của tôi mà cứ thế đi thẳng.
Người đó mặc một chiếc áo có mũ trùm đầu và hình như có đeo mặt nạ nữa nên tôi không nhìn ra anh ta là loại người như thế nào, nhưng….
Cái mùi này…
Một mùi hương thoảng qua mũi ngay lập tức khiến tôi nhận ra mình đã ngửi thấy nó ở đâu đó gần đây thôi.
Dừng chân lại, tôi cố bới trong kí ức về thứ mùi hương đó, và……
Cái mùi đó, nó giống y như lúc tôi đứng gần cái thùng rác phát nổ.
Thấy tôi dừng lại, tên đàn ông ban nãy hình như đã nhận ra gì đó, hắn rảo bước nhanh hơn và lập tức bỏ chạy.
Không ổn, có lẽ hắn định tái diễn vụ việc hồi sáng lần nữa.
Tôi phải làm gì đây?
Trước khi nghĩ ra thì hai chân tôi đã bắt đầu chạy theo hắn ngay sau đó rồi.