*Thịch thịch*
Tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nhóm đầu tiên đã bắt đầu phần thi.
Hai chân tôi đang run cầm cập.
Tôi nên làm gì đây??
…..
Nhóm tiếp theo lại bước lên bục xuất phát và bắt đầu…
………
Giờ đến nhóm 3, cũng là nhóm của chúng tôi.
Di chuyển bàn chân run rẩy lên bục xuất phát, tôi thở dốc.
-Ayumi-chan!! Hãy cố gắng hết sức nhé!!!
Tiếng của Mel-anesama vang lên rất lớn.
Ngước nhìn theo hướng đó, tôi thấy chị ấy đang vẫy chiếc khăn cầm trên tay trong khi ngồi ở hàng ghế đầu.
Cái cách cổ vũ cổ điển này ở đây tương đối kì lạ, nên có không ít ánh mắt khó hiểu nhìn sang chị ấy.
NHưng phần đông hơn là những ánh mắt ngưỡng mộ khí chất ngời ngời của một công chúa thanh lịch và xinh đẹp.
Tuy nhiên, không hiểu sao, sau khi nghe giọng nói đó, vai tôi bỗng thả lỏng ra và tôi có thể bình tĩnh nhìn ra xung quanh.
Đúng thế, sẽ không sao hết.
Cúi xuống, tôi vào tư thế chuẩn bị xuất phát.
-BẮT ĐẦU!!!
*Ùm*
Một pha tiếp nước hoàn hảo, tôi lao xuống nước mà hầu như chẳng để lại chút nước bắn lên nào. Cảm giác của lực đẩy từ nước dội vào cơ thể tôi.
Ngay lập tức, tôi trồi lên để giải phóng khỏi sức ép đó và tiếp tục vung sải tay hết sức có thể.
*Bộp*
Tôi chạm đầu kia bể và nhanh chóng quay lại
Thêm hai lần như vậy nữa…..
Cuối cùng, tôi vươn tay hết sức để chạm vào thành bể lần cuối.
Những tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Thành tích của tôi hiện lên trên bảng điện tử.
Thời gian là 2 phút 31 giây 25.
Vậy chắc là ổn nhỉ?
SO với thành tích năm ngoái thì tôi đã cải thiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa nó vẫn chưa tốn của tôi quá nhiều sức,
Tất nhiên là tôi không sử dụng phép thuật. Đó hoàn toàn chỉ là sức mạnh thể chất.
Không biết sẽ ra sao nếu tôi sử dụng tăng cường thể chất nhỉ?
Nhưng chắc cũng không thay đổi được nhiều. Với khả năng hiện tại, nhiều lắm tôi cũng chỉ tăng được thêm khoảng 20% sức mạnh của bản thân chứ không thể mạnh mẽ như anh trai được.
Và tôi cũng sẽ không làm điều đó vì nếu vậy sẽ rất nhanh bị Mel-anesama phát hiện.
-Ayu-chan tuyệt thật đó.
-Tuyệt quá. Thể chất của em tốt đến cỡ nào vậy.
Khi tôi trèo lên thành bể, những đồng đội và cả giáo viên cố vấn chạy ùa tới với những lời khen tới tấp khiến tôi cũng cảm thấy vui.
Cơ mà cái này liệu có phải flag không nhỉ?
Mấy chuyện ăn mừng sớm thế này trong light novel rất dễ dẫn đến bad end.
NHưng nói gì thì nói, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng một cách kì lạ.
Đó có lẽ là kết quả của chuyến tập huấn gần nửa năm ở thế giới khác với Anii.
Không chỉ có ma thuật, tôi còn học kiếm thuật và tập võ, vì thế sức mạnh thể chất của tôi được cải thiện rõ rệt. Điều đó được khẳng định qua những con số chứ không phải chỉ là cảm giác.
Nhưng những buổi huấn luyện kiểu spartan ở đó đối với một người Nhật hiện đại như tôi thực sự quá đáng sợ. Làm cách nào mà anh trai tôi có thể vượt qua tất cả chúng như vậy?
NHìn về phía hàng ghế khán giả, Mel-anesama cũng đang nhảy lên vì vui mừng.
NHưng tôi nghĩ là tốt hơn chị ấy không nên nhảy cao tới hơn 1 mét như vậy, nó hơi nổi bật quá rồi đó.
Vì lý do nào đó, cái váy chị ấy đang mặc lại có thể chống lại quy luật vật lý mà không hề bị tốc lên chút nào, nên dù có nhảy cao hơn nữa, chị ấy cũng chẳng thể bị ai địa quần lót cả.
Sau đó, trong khi đang dự định lên khán đài để theo dõi các đối thủ khác thì tôi gặp Kinjou-san. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc rồi lại bất giác mỉm cười.
Kinjou là kiểu người luôn cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn chứ không bao giờ chịu thụt lùi so với chính mình.
Và cũng đến nhóm của cô ấy.
Tôi cũng nhanh chóng tìm được một vị trí để quan sát.
Thành tích là 2 phút 30 giây 15.
Cô ấy nhìn lên bảng thông báo rồi lại nhìn tôi với gương mặt thỏa mãn.
KHông những vậy, dường như đó chưa phải là tất cả sức mạnh của cô ta.
Lẽ nào cô ta cũng biết phép thuật…chắc không phải đâu nhỉ?
Sau đó, tôi cùng ăn trưa với mọi người trong câu lạc bộ, nhưng sau khi Mel-anesama tham gia thì nó trở thành bữa trưa cùng người thân và bạn bè như mấy hội thao hồi tiểu học.
Vì lý do nào đó, một cô nàng đã học cùng tôi từ đầu sơ trung đã bắt chuyện với tôi, cô ấy là kiểu mọt sách ít nói chứ không giỏi giao tiếp. Chủ đề tất nhiên là về cả Mel-anesama và Anii.
Trở lại với bữa ăn, vì chúng tôi chỉ cần calo để giữ sức vào buổi chiều nên thức ăn chỉ được nêm rất ít gia vị.
Có lẽ chiều nay tôi sẽ rủ chị Mel đi ăn Ramen trên đường về. Cơm chiên hay bánh bao cũng được.
Tóm lại thì, câu lạc bộ của chúng tôi đã tiến vào trận chung kết nội dung 200m tự do. Đó sẽ là một vòng đấu khó khăn hơn rất nhiều, là nơi tập hợp những người có thành tích tốt nhất từ các nhóm thi khác.
Buổi chiều là trận chung kết nội dung 200m bơi ngửa và tự do cho cả nam và nữ.
Cô nàng ngực lép kia tham gia chung kết nội dung 200 mét ngửa như tôi. Nhưng giờ tôi không còn lo lắng nữa, có lẽ là vì thành tích từ vòng loại.
Vì đây là trận chung kết, nên chỉ có 10 người xuất sắc nhất từ 10 nhóm vòng loại có mặt.
-Cuối cùng cũng đến lúc chúng ta so tài. Tôi sẽ không thua cậu đâu. Nhưng cậu cũng không được thua ai khác ngoài tôi đâu đó.
-Tính cách cố chấp của cô chẳng khác gì cái bức tường kia vậy.
-Im đi.
Tôi và Kinjou ở hai làn cạnh nhau, vì thế mà mới có cuộc trao đổi vừa rồi.
Hít một hơi thật sâu, tôi vào tư thế chuẩn bị chờ hiệu lệnh bắt đầu.
-BẮT ĐẦU!!!
*Ùm*
Tôi lại lao xuống nước rồi trồi lên. Không chút khó thở hay đau nhức nào.
Sau khi giành hẳn 3 vòng đầu để giữ sức và thăm dò các đối thủ khác, tôi dồn toàn bộ những gì mình có vào vòng cuối cùng.
Tôi chỉ tập trung vào việc bơi hết sức, mãi đến khi đầu ngón tay thúc mạnh vào thành bể đau điếng, tôi mới dừng lại.
Ngoi lên, ánh mắt tôi lập tức chuyển hướng về bảng thông báo.
Vị trí số 1 là làn số 4…là tôi…
Và vị trí số 2 là làn số 5…chính là Kinjou.
Hình như cô ấy cũng mới nhìn thấy kết quả đó, những nét nuối tiếc hiện ra trên mặt.
Khoan đã, vậy là tôi thắng rồi sao?
-Lần này cậu thắng…nhưng hãy chờ đó, khi tới giải quốc gia, tôi sẽ không thua đâu. Với lại, nhớ dẫn anh trai cậu tới đó.
-Không có đâu.
Có lẽ tôi sẽ dẫn anh ấy đến..
-Cậu có biết là mình tệ lắm không hả?
-Nhưng tại sao tôi lại phải làm thế?
-U…c…cái đó…
-Bộ cậu có ý đồ gì xấu với anh ấy sao?
-Eh…không phải…
Đành vậy, chỉ lần này thôi đó, tôi sẽ nhờ Anii chiều cô ấy một lần.
Nhân tiện thì thành tích của tôi là 2 phút 26 giây 22.
Kinjou là 2 phút 26 giây 31.
Tôi đã thắng một cách thuyết phục và trung thực.
Ngay khi vừa trèo ra khỏi bể, tôi đã bị những thành viên của câu lạc bộ bao vây lấy và ăn mừng.
Giáo viên hướng dẫn của tôi với gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi khiến mọi người rất sợ hãi.
Nhưng đó chưa phải là tất cả của ngày hôm nay.
Kết thúc ngày thi đấu đầu tiên, kết quả của chúng tôi cũng không mấy khả quan. Ngoài chiến thắng của tôi ở nội dung 200m ngửa, đại diện tham gia các môn khác đều chỉ kết thúc ở vị trí chót đến áp chót. Nhưng không sao vì tất cả đều có vẻ rất vui.
Sau khi thay quần áo, chúng tôi rời khỏi nhà thi đấu và chia tay nhau. Tôi lập tức liên lạc với chị Mel.
-Ano…cháu có phải là Kashiwagi Ayumi-san không?
-Vâng…
Tôi đang định gọi chị ấy qua danh bạ điện thoại, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói kì lạ vang lên.
Nhìn về phía nó phát ra, tôi thấy một ông chú hói đầu khoảng ngoài 40 tuổi.
-Xin lỗi, cháu không muốn trả lời phỏng vấn hay
chụp ảnh đâu ạ.
-Không không…không phải vậy. Thứ lỗi cho ta vì không giới thiệu trước.
Nói rồi ông ấy đưa ra một cái danh thiếp.
[Thư kí khoa thể thao trường trung học tư thục XX - Eiichi Shimizu]
Ai thế?
Tôi không biết phải phản ứng thế nào khi nhận được danh thiếp này.
Ông chú cố nặn ra nụ cười thân thiện nhất có thể, nhưng tôi vẫn không hiểu ông ta muốn gì ở mình.
-Khoan đã, không lẽ…cái đầu hói đó…
-Eh…không…không phải vậy.
Nói dứt câu, tôi cũng chuyển điện thoại từ chế độ danh bạ sang quay số, và khi tôi bấm xong 2 số 1(số đt khẩn cấp ở nhật là 110) thì ông ấy vội vã giải thích.
Có lẽ tôi nên xem ông ta muốn cái gì, gây ồn ào ở chỗ đông người thế này không phải là chuyện tốt.
-Sao cháu có thể nghĩ cái đầu hói này của ta giống tội phạm chứ?
-Ah…cháu xin lỗi, đó là thói quen của cháu thôi ấy mà…
-Cháu là học sinh sơ trung đúng không? Sao cháu lại biết vụ đó? Mà hói thì có liên quan gì đến lolicon?
-Thôi được rồi, vậy chú muốn nói gì vậy ạ?
-C…cháu….mà thôi, Kashiwagi-san, cháu đã quyết định trường cao trung của mình chưa? Trường của ta là một trường có phong trào thể thao rất mạnh và tất nhiên bơi lội cũng là trong số đó. Nhìn vào thành tích của cháu năm ngoái và năm nay, đó là một sự thăng tiến rất đáng nể. Và nếu cháu theo học trường của chúng ta, tài năng của cháu sẽ được phát triển ngày càng tuyệt vời hơn nữa.
Ông chú này, lẽ nào là tuyển trạch viên của trường cao trung sao?
-Chú định giới thiệu cháu với trường chú sao?
-Tất nhiên là ta không thể làm vậy ngay được. Còn tùy vào kết quả của giải quốc gia nữa. Nhưng nếu cháu có kết quả tốt. Có khi còn nhận được học bổng đặc biệt nữa đó.
-Hm…..
Học bổng nghe cũng khá được đó, cơ mà…
-Trường của chú ở đâu vậy?
-Eh…à…Yamanashi?
-Cháu từ chối.
-Eh…sao lại….Cháu lo về chuyện xa nhà sao? Không vấn đề gì, trường ta có cả kí túc xá mà.
Cái đó không phải vấn đề.
Bắt tôi rời khỏi nhà hiện tại để sống trong cái kí túc xá tồi tàn nào đó thực sự chẳng thể so với một ngôi nhà mới cùng đồ đạc bóng loáng hạng nhất, anh trai, em trai tương lai và các chị dâu tôi nữa.
Tôi còn muốn đợi đứa em trai tương lai gọi mình là “neesan” nữa.
Vì thế nên tôi không hề muốn rời khỏi tổ ấm của mình.
-Eh….cháu đừng vội trả lời như vậy chứ. Trường của ta là mơ ước của rất nhiều học sinh sơ trung đó. Dù sao thì cha mẹ cháu chắc chắn sẽ đồng ý thôi, sao cháu không thử nói chuyện với gia đình xem sao. Thậm chí, nếu cháu thi đấu tốt ở giải quốc gia, ta sẽ tới nhà cháu để nói chuyện với cha mẹ cháu.
-Chú còn chưa nghe rõ những gì cháu nói sao?
Tôi hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể.
Không phải vì tôi muốn đe dọa mà chỉ là muốn cho ông ta thấy mình nghiêm túc thế nào trong lời từ chối này.
Giờ tôi chỉ muốn gặp lại Mel-anesama và cùng chị ấy đi ăn ramen.
-Eh…đừng vội như vậy chứ….
*Jiiiii*
-Uwa….cái gì…nóng…nóng quá…cháy…cháy rồi…
Oh, tôi đã nghe người ta nói tóc rất dễ bắt cháy, quả nhiên đúng là vậy.
Thứ mà tôi sử dụng là một chút ma thuật hỏa hệ cỡ nhỏ bắn vào mái tóc vốn dĩ đã ít của ông ta.
Sau đó, ông ta cuống cuồng chạy đi tìm cách dập lửa. Thôi thì coi như ông ta đã bỏ cuộc vậy…
-A-YU-MI-CHANN…..
Ặc…
Ngay sau khi chỉ còn lại một mình, tôi bỗng giật nảy người vì một giọng nói lạnh ngắt vang lên từ đắng sau.
Ở đó, tôi thấy chị Mel đang đứng đó.
Trên mặt là một nụ cười dịu dàng như thường lệ, nhưng ánh mắt thì không như thế.
-Không phải chị đã nói em không được lạm dụng ma thuật sao? Vậy cái đó là gì thế?
-E…Em xin lỗi…chỉ là vì ông ta quá phiền phức.
Và giờ thì tôi đang phải đối mặt với một đối tượng còn đáng sợ hơn ông ta cả ngàn lần.
-Chị muốn nói chuyện riêng với em sau khi chúng ta về nhà, được chứ?
-V….vâng ạ…
========
Trans: Nay đăng sớm chút chiều đi đám cưới đũy bạn thân ( ̄w ̄) Với lại tuần này mình có việc bận ngày thứ 6 nên hết chap ngày mai sang tuần mới có chap tiếp nhé :3