-Em phải thắng. Bất kể đối thủ có là ai đi nữa.
-E…eto…hình như em mới là người quyết định chuyện đó cơ mà?
Đoạn đối thoại ngắn này có một nguyên nhân mà kể ra thì vô cùng dài dòng.
Và người đang cháy hừng hực khí thế dù không phải là nhân vật chính kia là Mel.
Đúng thế, là Mel, một công chúa lúc nào cũng trang trọng và bình thản đó.
Hiện chúng tôi đang trên đường tới trong một khu liên hợp thể thao rất lớn của thành phố.
Đương nhiên chẳng ai đến đây để đi chơi hay hẹn hò cả.
Tôi và câu lạc bộ bơi lội của mình tới để tham gia giải đấu bơi lội được tổ chức bắt đầu từ hôm nay tại đây.
Thường thì để di chuyển đến địa điểm thi đấu, các vận động viên sẽ di chuyển bằng xe bus riêng. Tuy nhiên khổ cái là đơn vị tổ chức lại chẳng kiếm được địa điểm nào đủ gần các trường tham gia cả, nên chúng tôi đành phải đi tới đây bằng tàu và xe bus công cộng.
Cuộc thi diễn ra ngay lúc Mel đến khám cho mẹ tôi, nên cô ấy đòi đi theo làm cổ động viên kiêm “bác sĩ thể thao” luôn.
Thời gian di chuyển từ nhà chúng tôi tới địa điểm thi đấu mất khoảng hơn một tiếng, nhưng nếu chỉ là di chuyển bình thường thì tôi ngồi thêm vài tiếng nữa cũng được.
Có điều, ngay lúc này, bên cạnh tôi là một mĩ nhân thu hút hầu như toàn bộ ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Mái tóc dài màu bạc, dáng người mảnh khảnh cao khoảng 1m6, khuôn mặt ưa nhìn và nụ cười vừa tỏa sáng vừa trang trọng khiến tất cả mọi người như trở nên tầm thường.
Vậy đó…
-Oi…hình như là đến rồi
-Ah…vâng…
-Đến rồi đó.
-Dạ…
-Oh…ra đây được gọi là nhà thi đấu sao?
-Đáng nhẽ chị nên tới hôm qua, em sẽ dẫn chị đi khắp nơi luôn.
Cuối cùng thì tôi cũng thoát khỏi cái hào quang chói mắt kia.
-Vẫn còn hơi sớm, nhưng chúng ta tới chỗ tập trung nhé.
-Ừm…
Chúng tôi đã hẹn nhau sẽ tập trung lại một chỗ.
Giải đấu này là cuộc thi được tổ chức giữa các trường trung học, là cơ hội cực kì tốt cho các câu lạc bộ bơi lội thể hiện thành quả tập luyện, đồng thời cũng sẽ là nơi để các nhà tuyển trạch chọn người cho đội tuyển quốc gia.
Tất nhiên, không phải nội dung nào của môn bơi cũng được đưa vào thi đấu.
Theo thông báo thì chỉ các thí sinh đạt chuẩn mới được tham gia thi đấu. Và vì thế mà câu lạc bộ của tôi đã không đủ điều kiện tham gia các nội dung 100 và 200m bơi bướm, 800 mét hỗn hợp và tự do của cá nhân
Đó là bởi ông thầy hướng dẫn lúc nào cũng hừng hực khí thế của chúng tôi, Matsuyama-sensei. Không chỉ vậy, ông ấy còn đăng kí cho hai đội bơi nam và nữ tham gia gần hết các nội dung có thể.
Tôi thì có biết một chút, nhưng chắc là không thể dạy được ai rồi.
Nhân tiện thì tôi tham gia ba nội dung tất cả, 100 mét tự do, 200 mét ếch và tiếp sức.
Vì năm nay cũng là năm cuối sơ trung, nên đây sẽ là giải đấu cuối cùng của tôi.
Họ còn nói rằng, chỉ cần đạt hạng 2 trở lên trong bất kì nội dung nào, cũng sẽ có cơ hội tham gia giải đấu toàn quốc, nhưng tôi không cảm thấy mình có thể nào từ bỏ cuộc sống cá nhân để dồn hết tâm huyết cho thể thao được nên thôi miễn đi.
Tuy vậy, giờ tôi vẫn là thành viên của câu lạc bộ, và miễn là được ra thi đấu thì tôi sẽ cố hết sức.
Nii-san vẫn thường đưa tôi đến tham gia giải đấu này trong hai năm trước
Nhưng năm nay, do kế hoạch trại hè đại học mà anh ấy không thể đến được.
-Oh…ra là cậu ở đây…Kashiwagi Ayumi…
-Tch…
-Sao thế, đó là thái độ gì vậy?
Một giọng nói đầy vẻ khiêu khích vang lên từ phía sau, khi quay mặt lại, tôi thấy một gương mặt quen thuộc ở đó.
Một cô bé với mái tóc ngắn ngang vai, chân tay mảnh khảnh, cao hơn tôi một chút nhưng ngực thì nhỏ hơn tôi.
-Ồ, là cậu đó hả, cô gái đáng thất vọng với bộ ngực cũng đáng thất vọng.
-Cái… dám chê bai bộ ngực của tôi sao? Một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị như vậy cho mà xem.
-Thế sao? Tôi thì lại không nghĩ thế đấy.
Nhân tiện, tôi vẫn đang phát triển, hiện tại nó đã lớn hơn 4 cm so với năm ngoái.
Tôi khác hẳn so với kẻ “trường tồn với thời gian” như cậu ta.
-Cậu….
Như bị chọc vào nỗi đau, cô ta phừng phừng giậm chân nổi giận với tôi.
-Ayumi, ai thế? Bạn em sao?
-Em làm gì có đứa bạn nào khó ưa như cậu ta…
Trong khi còn chưa kịp phản bác lại, cô nhóc ngực phẳng kia đột nhiên đơ ra vì sự xuất hiện của Mel-san.
-….Người nhìn giống như một Công chúa này là ai vậy?
-Quả nhiên là Mel-anesama, chị có thể làm gì đó để khiến cậu ta im miệng được không?
-Hm? Không phải bạn hay người quen của em sao?
-Ừm…nếu phải nói thì cậu ta là “kẻ không đội trời chung” và là đối thủ số một của em.
-Oh, ra là thế. Cảm ơn em vì đã quan tâm tới Ayumi nhé. Hân hạnh được gặp. Chị là Melsuria, chị gái của Ayumi.
Mel-anesama giới thiệu bản thân rồi cúi đầu duyên dáng.
À nhân tiện thì tôi đã gọi chị ấy là Anesama từ sau khi chị ấy được cha mẹ nhận nuôi.
Và trên thực tế thì chị ấy sẽ trở thành “một trong những” chị dâu của tôi.
-Eh…ah….ah….v..v…v…vâng…em là Shiori K…K..Ki…Kinjou…
-K….Ki…Ki…Kinjou chẳng phải là một cái tên rất lạ sao?
-K…không phải….ch…chỉ…chỉ là em bị vấp thôi…là Kinjou…KI-N-JO-U…
Cách phản ứng của cô ta khiến tôi không thể không bật cười.
Cô gái này, Shiori Kinjou là một kẻ luôn vênh váo, tự cao tự đại trước mặt tôi, lại đang như gà mắc tóc trước mặt Mel-anesama vì một lý do nào đó.
Mặc dù cuộc thi giữa nhiều trường nhưng cả chúng tôi và các trường khác lại chẳng mấy khi quá quan tâm đến nó, chỉ có những người đã tập luyện thể thao nhiều năm mới thực sự nghiêm túc với nó. Và vì một số lý do mà tôi và cô nàng Kinjou kia, người đang học ở một trường nữ sinh tư thục nổi tiếng, lại trở thành đối thủ hàng đầu của nhau.
Thực ra vốn tôi không hề chủ động muốn như vậy, nhưng có vẻ sau vài lần thua tôi vài năm trước thì tự cô ta đã hình thành ý thức coi tôi là đối thủ.
Tại sao đến giờ cô ta vẫn còn muốn cạnh tranh với tôi nhỉ? Dù cho có nhiều người giỏi hơn tôi cũng tham gia cuộc thi này?
-Chờ đã, Kashiwagi-san, hình như đây là lần đầu tôi nghe chuyện cậu có chị gái đấy?
-C…cái đó, chị ấy mới gần đây vì nhiều lý do nên đã trở thành chị gái của tôi. Còn cụ thể thì tôi không thể nói được vì đó là bí mật quốc gia và tôi có quyền im lặng của mình.
-Bí mật quốc gia cái gì chứ? Mà thôi, sao cũng được, nhưng…uh…hôm nay anh trai cậu không tới sao?
Vừa hỏi, ánh mắt Kinjou vừa đảo quanh tìm kiếm gì đó.
-Mel-anesama. Em muốn chị cảnh giác với cô ta.
-Eh? Cảnh giác là ý gì?
Aghh….chị ấy hoàn toàn không nhận ra điều gì sao?
Cậu ta…đang nhắm vào anh trai tôi chứ còn sao nữa.
Chuyện bắt đầu từ lần đại hội năm ngoái.
Khi đó cũng giống như hôm nay, cô ta ra sức cà khịa tôi, nhưng khi nhìn thấy Anii, mặt cô ta cứ thể đỏ lừ lên rồi lại im lặng.
Rõ ràng đó là tình yêu sét đánh, ngay cả một người chưa có kinh nghiệm như tôi cũng nhận ra điều đó. NHưng tôi không thể nào chấp nhận được chuyện đó…
Cũng từ hôm đó, lần nào gặp mặt tôi là cô ta lại hỏi về anh ấy.
Nghĩ lại thì, cũng có thể là vì mê anh trai tôi mà cô ta luôn tìm cách kiếm chuyện với tôi.
KHông được, tôi không thể để anh ấy qua lại với một con ả đổ đốn như thế này.
-Kora, Kinjou-san. EM vẫn còn thời gian đứng đó tán chuyện với người khác sao?
Trong lúc chúng tôi vẫn chưa trả lời, có tiếng gọi từ phía sau. Hình như là từ huấn luyện viên của cô ta.
-Vâng. Em đến đây…. Được rồi, hãy nhớ đó, năm nay tôi sẽ không thua cậu đâu.
Để lại câu đó, cô ta cúp đuôi rời đi.
-Ayumi-chan, đến giờ rồi đó.
Các thành viên khác của câu lạc bộ của tôi cũng gọi tôi quay lại.
-Vậy, chị sẽ lên khán đài cổ vũ cho em nhé. Khi nào xong đừng ngại gọi chị.
-Vâng, Mel-anesama hãy cẩn thận nhé.
Dù đây là một thế giới khác với những con người yếu ớt hơn nhiều nếu so với cô ấy, nhưng chỉ cần chủ quan thì bất kì lúc nào nguy hiểm cũng sẽ ập tới, trong vài quyển light novel tôi đọc có nói vậy.
-Được rồi, đừng lo chị có Tama bảo vệ nữa mà.
-Kyu~
Tama ngó đầu ra từ cái balo sau lưng chị ấy như thể muốn bảo tôi hãy tin tưởng vào nó.
-Với lại, hãy nhớ cẩn thận nhé, Ayumi. Đừng lạm dụng phép thuật. Em chưa đủ mạnh để tăng cường cơ thể của mình đâu.
-…em biết rồi.
Tôi thì lại đang nghĩ tới chuyện sử dụng nó.
Đây là một giải đấu chính thức, nên tôi muốn thử xem sao.
Mọi người trong câu lạc bộ đã tập trung đông đủ, tôi là người đến sớm nhất lại trở thành người tập trung muộn nhất.
-Yosh. Đông đủ rồi. Chúng ta di chuyển đến vị trí thi đấu thôi nào.
Giáo viên cố vấn dẫn chúng tôi tới khu vực chuẩn bị.
Sau đây sẽ có một lễ khai mạc và các nội dung thi sẽ sớm bắt đầu.
Giải đấu này diễn ra trong 4 ngày.
Ngày đầu tiên là các vòng đấu của bơi tự do: 800m tự do nữ, 1500m tự do nam, vòng loại 200m ngửa nam và nữ, 200m tự do nam và nữ và chung kết.
Ngày thứ hai sẽ là 50 m tự do nam và nữ, 400m hỗn hợp cá nhân nam và nữ, chung kết 200m ngửa nam và nữ, tiếp sức tự do nam và nữ, 800m tự do nữ và 1500m tự do nam.
Ngày thứ ba là vòng loại tiếp sức nam và nữ, 400m tự do nam và nữ, 200m bướm nam và nữ, vòng loại và chung kết 200m tự do.
Ngày cuối cùng sẽ là các trận chung kết của các nội dung còn lại và bế mạc.
Do đó tôi sẽ phải thi đấu trong ngày hôm nay, ngày thứ ba và ngày cuối cùng.
Sau một lễ khai mạc nhàm chán hơn cả bài phát biểu của hiệu trưởng, cuộc thi cũng bắt đầu.
Đầu tiên là 800m tự do nữ.
Đại diện của chúng thuộc nhóm thứ 6 vì vậy vẫn còn thời gian thoải mái, nhưng nhìn các nhóm đầu tiên có vẻ rất lo lắng.
Kết quả, chúng tôi đứng thứ 5 trong nhóm và bị loại sớm.
Maa, cũng dễ hiểu vì đây không phải thế mạnh của chúng tôi.
Từ trước đến giờ, thành tích tốt nhất của tôi chỉ là top 4 mà thôi.
Sau khi vòng loại 800m tự do nam kết thúc, tôi tiếp tục với 200m ngửa.
Tôi thuộc nhóm số 3, còn Kinjou hình như ở nhóm số 8.
-Cố gắng đừng có bị loại ở đây đó nhé.
Kinjou vẫn không quên cà khịa tôi trong phòng chuẩn bị.
-Eh…nhưng không phải nếu tôi thua ở đây thì Anii không cần tới cổ vũ ở vòng chung kết quốc gia sao?
-…hm? Không được, vậy thì cậu phải thắng, phải thắng biết chưa. Nếu cậu thua, sao tôi có thể gặp…mà khoan đã…nhưng không phải nếu vậy thì mình phải thua sao? Ugh…ahhhhh….
-Cậu vẫn có thể về thứ hai để vào vòng chung kết quốc gia mà.
-EH…ừm…phải ha…Đúng thế…
Bộ cậu ta bị tsundere hay sao vậy?