Đến lúc trở về nhà Lạc Tử Khanh mới biết Trần Diệc An đã làm cái gì.
Hắn bất đắc dĩ mà bật cười, vươn tay ôm Tôn Giai Oánh vào lòng, mùi thanh hương nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô khiến hắn si mê vô cùng.
Có gì mà mất mặt chứ? Vì em, mọi thứ đều đáng giá!
Hắn không có ham mê khác lạ là mặc váy, thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vì thứ gọi là mặt mũi hay ánh mắt của người khác mà để bảo bối của mình thành mồi nhử để bị Lâm Vũ bắt đi, hắn nghĩ, trên đời này đâu còn điều gì quan trọng hơn Tôn Giai Oánh đâu chứ!
Tôn Giai Oánh dụi mặt vào cổ hắn, cô chỉ cảm thấy buồn cười vì Lạc Tử Khanh đã mặc váy trùng qua đầu gối lại còn mặc quần đùi ở bên trong, hắn bảo vệ bản thân chặt chẽ như phụ nữ thời xưa ra ngoài phải đi kiệu che rèm vậy!
Mai ba mẹ sẽ về sao?
Tôn Giai Oánh nhẹ giọng hỏi.
Đúng vậy, ba mẹ còn hỏi xem chúng ta đang ở biệt thự nào để họ đến ngay đây với chúng ta.
Ba mẹ Tôn đi làm việc một thời gian giờ mới về, không phải vì nghe thấy những chuyện nhố nhăng xảy ra thì chắc họ sẽ ở nước ngoài lâu hơn nữa.
Hai người lo lắng, muốn trở lại để dẹp luôn lũ anh em Tôn gia kia đi, không phải cứ đuổi ra khỏi tập đoàn là xong, con gián đập mãi không chết này nên diệt hẳn đi để trừ hậu họa về sau.
Bảo bối, đừng nói về những chuyện này nữa, chúng ta chơi trò chơi thân thân được không? Anh muốn thân thân!
Lạc Tử Khanh đè Tôn Giai Oánh xuống giường, khuôn mặt đẹp trai giả bộ đáng thương nhìn cô, Tôn Giai Oánh có cảm giác hắn sắp rơi nước mắt cá sấu đến nơi rồi.
Môi mỏng hơi lạnh hôn lên môi anh đào thơm mềm, hắn càn quét mọi ngóc nghách trong khoang miệng cô, nuốt hết hương vị ngọt ngào vào trong bụng, Tôn Giai Oánh hơi vặn vẹo người, tiếng rên rỉ khó nhịn tràn ra, đuôi mắt ửng đỏ cùng với đôi mắt long lanh hơi nước khiến Lạc Tử Khanh càng điên cuồng chiếm đoạt cô.
Hắn không kiềm chế được bản thân nữa rồi, cô gái nhỏ của hắn quá ngọt ngào và mê người!
A, đau!
Lạc Tử Khanh sờ nắn được hết cơ thể xinh đẹp của cô rồi, thế nhưng vừa muốn làm đến bước cuối thì bị tiếng kêu đau của cô làm cho hoảng sợ.
Bảo bối, sao vậy sao vậy? Ngoan, không đau không đau, chúng ta không làm nữa, nhé?! Anh xin lỗi!
Lạc Tử Khanh luống cuống ôm lấy nửa người trên của cô, trấn an mà vuốt mái tóc đen mượt óng ả, giọng nói dịu dàng nhu hòa.
Hắn hôn hôn đôi môi đã sưng tấy của cô, cẩn thận mặc lại áo cho cô rồi mới chậm rãi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước từ trong phòng vọng ra, Tôn Giai Oánh đỏ mặt vùi đầu vào gối, sau đó vẫn không kìm lại được mà hé mắt ngắm thân thể cao lớn mờ ảo không nhìn thấy rõ của hắn rồi nhếch miệng cười.
Người đàn ông của Tôn Giai Oánh cô đúng là quyến rũ chết người mà!
Sờ sờ bụng của mình, Tôn Giai Oánh nhíu mày, vừa nãy là bị làm sao vậy?
☆☆☆☆☆
Lạc Tử Khanh thức cả đêm để hoàn thành công việc của tập đoàn.
Đàm phán qua mạng, giấy tờ sự vụ cả một chồng cuối cùng cũng hết.
Đến lúc mọi thứ xong xuôi thì cũng là khi cần lên đường đi đón ba mẹ Tôn.
Bước xuống lầu, đi vào trong phòng của Tôn Giai Oánh, hắn chỉnh lại góc chăn bị xộc xệch, nỉ non mà nói:
Bảo bối, anh đi đón ba mẹ trước nhé!
Bởi vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, Tôn Giai Oánh ngủ say đến trưa mới dậy.
Cô có cảm giác bản thân bị ai đó ôm đi, thế nhưng sự ấm áp quen thuộc khiến cô vẫn an tâm mà ngủ tiếp.
Đến lúc này khi tỉnh dậy, Tôn Giai Oánh nhíu mày nhìn quanh bốn phía căn phòng, mùi thuốc bệnh viện khiến cô cảm thấy rất khó chịu và có phần buồn nôn.
Tại sao cô lại được đưa đến đây? Có chuyện gì xảy ra sao?
Oánh Oánh, con đã tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Mẹ có mang ít cháo đến cho con này, mau ăn đi!
Mẹ Tôn mỏi mệt bước vào phòng, khuôn mặt vẫn giữ được nét trẻ trung giờ đây như già đi tuổi, vẻ đau đớn tang thương làm Tôn Giai Oánh hoảng sợ.
Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Mẹ Tôn nghĩ bây giờ chắc cũng nên nói cho con bé biết, bà lo lắng Tôn Giai Oánh nghe xong sẽ không thể bình tĩnh nổi mà làm ra những điều dại dột, thế nhưng bà cũng không muốn con bé sẽ oán giận và trách móc bà cả đời này vì giấu giếm mọi thứ!
Giai Oánh, con hãy hít thật sâu vào rồi thở ra nào, đúng rồi, con nghe mẹ nói này, Lạc Tử Khanh! thằng bé, bị tai nạn xuất huyết não, bác sĩ nói nếu trong vòng hai ngày nó không tỉnh lại, rất có thể sẽ trở thành người thực vật!
Tôn Giai Oánh mở to mắt, không thể tin tưởng nổi mà lắp bắp:
Mẹ, mẹ đùa con đúng không? Sao có thể như vậy cơ chứ?! Không phải là sự thật đúng không, mẹ?!
Cô vừa khóc vừa cười mà hỏi lại, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, cơ thể mảnh mai run lẩy bẩy.
Không, đó là sự thật, con nghe!
Tôn Giai Oánh cảm thấy đôi mắt tối sầm xuống, bụng đau thắt lại.
Cô ngất lịm đi ở trên giường.
Mẹ Tôn hoảng loạn hét ầm lên:
Bác sĩ, bác sĩ mau vào đây!
Tiếng gọi của Tôn phu nhân khiến những bác sĩ chạy nhanh đến.
Đây là bệnh viện của Lạc thị, bọn họ có riêng một tầng VIP dành riêng cho ba mẹ Tôn, Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh, bây giờ đột ngột ông chủ bị đưa đến với tình trạng máu me đầm đìa khiến bọn họ hoảng sợ đến thót tim.
Nhất định không thể để xảy ra chuyện gì nữa!
Tôn Giai Oánh được kiểm tra toàn thân, trong ánh mắt lo lắng và hoảng loạn của ba mẹ Tôn, nữ bác sĩ nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ hai người nghe thấy rồi không chịu nổi mà ngất tiếp.
Tôn tiểu thư, cô ấy đã! có thai được hơn tháng rồi!
Ba mẹ Tôn đứng hình, câu nói như sét đánh ngang tai khiến họ ù đầu.
Bọn họ có cháu?
Mà ba của đứa bé, Lạc Tử Khanh đang không biết sống chết ở trong phòng cấp cứu?????.