Tôn Giai Oánh được đưa đến biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô.
Không khí trong lành và phong cảnh thơ mộng hữu tình khiến Tôn Giai Oánh yêu thích vô cùng.
Phải nói là chưa bao giờ cô biết việc chịu thỏa hiệp trước sự bá đạo của Lạc Tử Khanh lại thay đổi cuộc sống của bản thân như vậy.
Cô cứ nghĩ, dù có thế nào thì mình cũng phải an phận ở trong chiếc lồng giam mà hắn dựng lên.
"Ai gõ cửa ai gõ cửa? Đừng im lặng thế chứ..."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Tôn Giai Oánh nghi hoặc nhìn dãy số lạ hiện lên ở màn hình.
Chẳng lẽ là Lạc Tử Khanh dùng điện thoại của người khác gọi cho cô? Ngoại trừ những người thân cận thì không một ai biết được số của cô.
Alo
Tôn tiểu thư, tôi là Trần Diệc An đây! Chút nữa tôi sẽ gửi một file cho cô, mong cô sẽ xem hết nó!
Trần Diệc An nhoẻn miệng đứng ở trong chỗ râm.
Anh ta phải tặng chị dâu một món quà siêu kinh hỉ, cảnh tượng nhìn một phát là phì cười đó nên chia sẻ cho nhiều người biết hơn mới được!
Tôn Giai Oánh không hiểu ra sao cả, thế nhưng cô vẫn lễ phép đồng ý.
Được, tôi nhất định sẽ xem!
Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trần Diệc An, Tôn Giai Oánh lại cảm thấy an tâm rất nhiều.
Nếu như anh ta vẫn bình tĩnh mà làm những việc khác như vậy thì nhất định Lạc Tử Khanh không có việc gì rồi!
Nghĩ như vậy, Tôn Giai Oánh liền vui vẻ nhấn vào video Trần Diệc An gửi đến.
Bắt đầu là nghi hoặc mà quan sát, sau đó liền giật mình, sợ hãi và cuối cùng giật giật miệng không biết nên nói gì cho phải.
Trong video là cảnh hai người con gái bị trói lại, Tôn Giai Oánh ngay từ đầu không thể nhận ra đây là ai, người trắng nõn gầy yếu kia có khuôn mặt giống y như cô, thế nhưng cô đang ở đây cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đó được cơ chứ?
Ngay đến đoạn Lạc Tử Khanh tung váy lên mốt phát, lộ ra chiếc quần đùi trắng ở bên trong, Tôn Giai Oánh liền ôm bụng, đợi một lúc mới phục hồi tinh thần lại mà cười sặc lên!
Người đàn ông này đúng là vượt qua sức tưởng tượng của cô, lôi kéo nhau mặc váy chui vào lòng địch? Đeo tất chân? Mặc quần đùi ở bên trong?
Thật đúng là....!ahahahahahahhahaahaha
Khóe mắt chảy xuống nước mắt, Tôn Giai Oánh vừa cười vừa khóc mà gục đầu vào gối.
Mùi bạc hà thoang thoảng khiến cô hoảng hốt.
Hắn biết cô thích hương bạc hà nên sử dụng lên cơ thể, không muốn cô chịu nguy hiểm liền giả gái đến giải quyết kẻ thù.
Cô cảm giác, trái tim giống như đập rộn mất khống chế luôn rồi.
Tôn Giai Oánh đè tay lên ngực trái, bất đắc dĩ cười, nói:
Mày làm sao vậy? Tao mới là chủ nhân của mày đấy!
Vậy nên đừng loạn nhịp như thế nữa, đừng khiến chủ nhân mày bối rối hơn nữa được không?
☆☆☆☆☆☆
Lạc Tử Khanh được mời lại ăn một bữa cơm, thế nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ còn suy nghĩ về nhà bồi bảo bảo của mình ăn cơm xem phim thôi, làm gì có thời gian ở lại đây lãng phí nữa.
Mấy người khác thấy hắn như vậy thì hiểu rõ mà thỏa hiệp.
Trần Diệc An bởi vì làm "chuyện xấu" nên cũng mải móng chạy mất.
Anh ta mới không muốn bị Lạc Tử Khanh sử dụng cách để tính sổ đâu!
Mai ba mẹ về? Vâng, bọn con ở nhà! Có thể ạ...!tất nhiên rồi ạ...
Chàng trai tuấn tú nở nụ cười như hoa bước qua, không gian xung quanh như bừng sáng, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt không thể rời đi..