Chuyển ngữ Phạm Hải Yến Beta Nhã Vy
Trừ Tân Thanh ra, Hạ Phúc Toàn là người thứ hai Ngọc Diệu Âm không thích tiếp xúc, trái lại với mọi người đều sẽ lấy lòng Ngọc Diệu Âm hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có hai người này chưa từng có khuynh hướng lấy lòng, đương nhiên Ngọc Diệu Âm sẽ không hơi đâu mà chơi trò mặt nóng đi dán mông lạnh, một lần lấy lòng bị cự tuyệt liền dừng lại.
Giao tiếp là từ hai phía, nếu chỉ xuất phát từ một bên thì không phải là giao tiếp mà là tìm tai vạ!
“Đúng rồi Ngải ca ca, Lục Vĩ Hồ kia có thể tu thành người hay không?”
“Tuyệt đối không thể, nếu như Lục Vĩ Hồ có thể tu thành người thì đàn ông ở giới tu tiên không có bạn lữ đều đi tìm Lục Vĩ Hồ được rồi!” Ngải Lập cười đến cong cả eo: “Muội tại sao có thể có ý nghĩ như vậy, chết cười ta rồi!”
“Chỉ có Cửu Vĩ Hồ trưởng thành mới có thể tu thành người, song Cửu Vĩ Hồ là sự tồn tại đỉnh cao mà tu sĩ cấp cao cũng đều không thể đạt được, ít nhất là ở đại lục Biên Duyên này, không có người nào có lá gan đi tìm Cửu Vĩ Hồ.”
Ngọc Diệu Âm nghe xong liền không cần phải nhiều lời nữa, bởi vì Chu Tử Tuyên đã lựa chọn một con Liệt Sơn Hùng cấp .
“Chu Huynh chọn con Liệt Sơn Hùng này uy phong cực kì nha, Ngọc muội muội, muội xem, đây mới là con thú con chưa đến một tháng mà đã có hình dáng như vậy, sau khi lớn lên, chậc chậc, con thú con này rất hiếm thấy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!”
“Ngải ca ca, làm sao để phân biệt Liệt Sơn Hùng?”
“Phân biệt Liệt Sơn Hùng rất đơn giản, muội chú ý xem bàn chân nó, bàn chân gấu Liệt Sơn hùng đặc biệt dày, hơn nữa bàn chân lớn hơn nhiều so với những loại gấu khác.”
Ngọc Diệu Âm nhìn kĩ, quả nhiên bàn chân con thú Liệt Sơn Hùng này hơi to, có chút không cân đối với thân thể nhỏ bé.
“Ngải ca ca, sao huynh vẫn chưa chọn?”
“Ha ha, ta không gấp, đợi Tân Thanh chọn xong ta mới chọn.”
Lúc này Ngọc Diệu Âm mới nhớ tới dường như mọi người đều chấp nhận lần lượt chọn thú, thứ tự này hẳn là kiểm kê thú con từng người thu hoạch, xem ra trong tổ đều là người thông minh, nếu số lượng đã giống nhau thì khi chọn thú con tự nhiên sẽ không được tiện nghi còn khoe mẽ.
Ngọc Diệu Âm nhìn Tân Thanh đang xoắn xuýt không thôi thì hơi giật mình, hiếm thấy Tân Thanh biểu lộ điều gì ngoài vẻ lạnh lùng, Ngải Lập cúi đầu nói bên tai Ngọc Diệu Âm: “Xem ra Tân Thanh cũng không ngu ngốc, hai thú con cô ta đang nhìn cũng không tệ, đều là cấp sáu đấy, một là Hoa Vĩ xà, một là Thủy Kỳ Lân.”
“Hoa Vỹ xà ấy à, đừng nghe tên không bá khí, năng lực không thể khinh thường, thân thể sau khi thành niên có thể biến lớn nhỏ tùy ý, đuôi rắn lúc công kích địch nhân có thể phun ra độc hoa gây tổn thương mục tiêu, nếu như phát một kích trí mạng thì thú cấp cũng khó mà đỡ được, hơn nữa tốc độ đánh và năng lực đều rất cường hãn.”
“Thủy Kỳ Lân nghe rất phong cách, trên thực tế nó chỉ phát huy được thực lực ở trong nước, ở nơi khác thì chỉ thể hiện được đến cấp , đương nhiên tướng mạo Thủy Kỳ Lân đẹp mắt, còn có thể cưỡi.”
Ngọc Diệu Âm thầm nghĩ chẳng trách Tân Thanh rối rắm, hai vật này có tất cả ưu khuyết điểm, quả thực không dễ lựa chọn.
“Ngải ca ca, vậy huynh nhìn trúng gì rồi?”
“Không thể nói, không thể nói, đợi Tân Thanh quyết định xong lập tức muội sẽ biết, ha ha!”
Ngọc Diệu Âm giật mình, xem ra Ngải Lập Đặc đã sớm quyết định, chỉ là chưa đến lượt hắn chọn nên cũng không lộ hứng thú của mình ra, nếu không sẽ khiến cho người khác chú ý, bị những người khác nhanh chân đến trước sẽ hối hận không kịp.
Trong lòng Ngọc Diệu Âm có một loại trực giác, Ngải Lập Đặc có lẽ là nhìn trúng một trong hai con thú con Tân Thanh đang xoắn xuýt, Hoa Vĩ Xà hay là Thủy Kỳ Lân? Hay là dao động giữa cả hai con thú như Tân Thanh?