Cô gái có khuôn mặt hồng phấn, một đôi mắt to trong suốt như nước, trên người là trang bị trắng cũ nát, phía sau là con cấp Ngân Lang, tình cảnh như vậy càng làm cho ngưới khác đồng tình nữ Thợ Săn.
Nếu như đây là torng hiện thực, gặp chuyện thế này, Sở Thiên Biến thật không ngại ra tay đánh chết con Ngân Lang, nhưng đây là torng trò chơi, vì vậy hắn cảm thấy đầu rất đau.
Trong trò chơi bị quái vật giết, nhiều lắm cũng chỉ là mất kinh nghiệm và rơi trang bị, hơn nữa còn là người chơi chưa chuyển chức, sau khi sống lại cũng không gặp chuyện bị suy yếu. ( chú: người chơi sau khi chuyển chức, linh hồn sau khi sống lại trong Thiên Sứ điện, phút đầu, toàn thuộc tính chỉ còn %, trang bị hao tổn % độ bền. )
Thế nhưng người chơi gọi là Mễ lạp Nhi này lại bị dọa tới phát khóc, hơn nữa cô nàng toàn thân chỉ là trang bị trắng, trạng thái chưa chuyển chức, tổng hợp mọi thứ lại, mọi người có thể kết luận, cô nàng cũng là gà con.
So với Sở Thiên Biến , cô nàng còn gà con hơn.
Sở Thiên Biến không có quá nhiều thời gian lo lắng, bởi vì nữ Thợ Săn đã kéo con Ngân Lang chạy tới.
Thở dài, Sở Thiên Biến không có lập thức thả ra kỹ năng, khí thế trên người Ám Dạ Tinh Linh hoàn toàn thay đổi, lộ ra sự áp bách làm cho cô bé ngừng lại, nhìn vị Đức Lỗ Y trước mặt đột nhiên thay đổi khí thế, khuôn mặt cô bé càng nhăn lại, cô bé sắp sửa khóc.
-Muốn được hỗ trợ thì đứng yên đó.
Giọng nói của Đức Lỗ Y không có chút than thiết, thế nhưng lại làm cho mễ Lạp Nhi trấn định lại.
Giơ [Pháp Trượng cháy đen] lên, cột sáng Tinh Hỏa Trụ xuất hiện trên đỉnh pháp trượng, một chuỗi chú ngữ ngắn ngủi vang lên, một cột lửa đã xuất hiện trên người Ngân Lang. Ngân Lang vốn đã bị Mễ Lạp Nhi chém chỉ còn % HP, Tinh Hỏa Trụ xuất hiện trên người Ngân Lang, ngay lập tức một dòn Bạo Kích - xuất hiện, ngay lập tức giảm bớt gần một nữa lượng HP còn lại của Ngân Lang.
Một đòn thương tổn cao như vậy tất nhiên sẽ kéo cừu hận của quái, Ngân Lang còn không tới / lượng HP quay đầu đánh về phía Sở Thiên Biến, còn chưa chạy được nữa đoạn đường, một đoàn Nguyệt Diễm+ thuật Phẫn Nộ xuất hiện, Ngân Lang ngay lập tức ngã xuống.
"Oa..." Mễ Lạp Nhi thấy vậy liền sợ hãi mở to mắt la lên một tiếng.
Đối với sự sung bái của cô gái nhỏ, Sơ Thiên Biến ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không chút thay đổi tiếp tục thi pháp, giây sau, con Ngân Lang còn lại cũng ngã trên mặt đất, liếc mắt nhìn thi thể con Ngân Lang, thấy không có rơi thứ gì, hắn liền quay đầu lại đi về phía hang Bạo Hùng.
-Đức Lỗ Y ca ca, Ngân Lang bạo Nanh Sói, có hai cái...
Mễ Lạp Nhi nhìn vật phẫm Ngân Lang rơi ra, trong đôi mắt hiện lên sự chờ đợi, cuối cùng vẫn quay người gọi Sở Thiên Biến.
-Thật sự so với mình còn gà con hơn.
Sở Thiên Biến âm thầm lắc đầu, hắn không quay người lại, nói:
-Cứ cầm đi. Nơi này không thích hợp cho người chơi chưa chuyển chức, nếu như không hiểu trò chơi, hoặc là thật sự sợ hãi, tốt nhất nên cùng bạn bè cùng nhau đi. Nếu không, không nên chơi.
-Nếu không, không nên chơi...
Giọng nói lạnh lùng của Sở Thiên Biến vang lên trong đầu cô bé, Mễ Lạp Nhi nhìn bong dáng dần dần biến mất torng rừng cây của Sở Thiên Biến, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, nhưng cô bé vẫn cố gắng không làm cho những giọt chất lỏng này chảy xuống.
Sau một lúc lâu, cô bé ngồi xổm xuống nhặt Nanh Sói bỏ vào ba lô, sau đó lấy ra một thanh dao nhỏ từ từ rọc da sói, sau một lát, cô bé vui vẻ cất bộ da sói đầy đủ vào, dùng sức gật đầu lầm bầm lầu bầu:
-Mễ Lạp Nhi, mi làm được! Có giấc mộng, Mễ Lạp Nhi cũng rất giỏi.
Âm thanh non nót vang lên trong sương mù tự như tiếng chim hót...
... ...
Sở Thiên Biến xuống núi thì đã đêm khuya, ánh trăng đã lặng lẽ xuất hiện trên đầu, hắn cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ.
Đi nữa đường, Sở Thiên Biến theo bản năng nhìn vào trong rừng cây, nơi mà nữ Thơ Săn cùng con Ngân Lang đánh nhau buổi sáng, hiện tại chỗ đó chỉ còn Ngân Lang, không còn bong dáng của cô bé kia.
-Logout thôi. Có lẽ chỉ nhất thời tò mò mới mua mu trò chơi mà thôi. Cô bé như vậy cho dù có người dẫn đi luyện cấp, cũng không nhất định có thể ngoạn chơi tiếp.
Sở Thiên Biến lắc đầu, đem đoạn nhạc đệm buổi sáng ném qua một bên, không để ý tới nữa.
Một giờ sau, mang theo tâm trạng vui sướng, Sở Thiên Biến trở lại Phong Ngữ Trấn.
Phong Ngữ trấn ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, rất nhiều người bởi vì công tác nên chỉ có thể chơi buổi tối, đây cũng là nguyên nhân vì sao buổi chiều và tối, người chơi nhiều hơn rất nhiều.
Có điều, càng nhiều người thì việc giao dịch sẽ càng thuận lợi, cho nên, nó thúc đẩy việc người chơi tụ tập lại với nhau vào ban đêm.
Với Sở Thiên Biến, hắn không có nhu cầu giao dịch, hắn biết hiện tại người chơi cần nhiều nhất chính là da gấu, da sói, nanh sói, áo giáp,v.v…, những thứ này đều dùng để tăng điểm cống hiến.
Mấy thứ này trong ba lô của Sở Thiên Biến đươc đặt ở dưới chót, hắn không cần mua thêm mà cũng không có nguyện vọng bán ra.
Xin tư cách người mạo hiểm là nổi khổ với Sở Thiên Biến, hôm nay do một mình nên hắn vô ý bị đánh rơi xuống vực, nhưng hắn cũng không muốn tùy tiện tìm người để xin thành lập tiểu đội người mạo hiểm.
Đồng đội, hai từ này có địa vị rất quan trọng đối với Sở Thiên Biến.
Trong hiện thực, thợ săn tiền thưởng khi làm nhiệm vụ đều làm theo nhóm, bọn họ làm việc cùng nhau, bổ sung cho nhau. Có thể trở thành đồng đội không nhất định là mạnh nhất, nhưng bọn họ nhất định phải ăn ý, như vậy bọn họ mới có thể phát huy % sức mạnh, thậm chí có thể phát huy %, đây chính là tiêu chí của đồng đội đối với thợ săn tiền thưởng.
Đồng đội, khi không chấp hành nhiệm vụ, họ có thể sẽ đối chọi gay gắt, có thể xem thường nhau, cũng có thể là có thù hằn với nhau, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ, bọ họ phối hợp với nhau rất khắn khít, họ có thể phối hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Đồng đội là người có thể không cần đưa lưng cho người khác, có thể rất sợ chết, cũng có thể xem thời thế để giữ mạng, nhưng đồng đội tuyệt đối không thể kéo chân người khác khi chạy trốn.
Đây là yêu cầu về đồng đội của Sở Thiên Biến, tuy rằng rất mâu thuẫn, nhưng nó lại rất thực dụng.
Trong trò chơi, Sở Thiên Biến muốn tìm một đội ngũ như thế quả thật có chút không thực tế. Tuy rằng hắn làm việc từ trước tới nay đều không kiên kỵ gì, nhưng trên mặt đồng đội, hắn luôn kiên trì với nguyên tắc của mình - thà thiếu không ẩu, tuyệt không chấp nhận.
Đáng tiếc, người duy nhất miễn cưỡng yêu cầu của hắn là Hương Thảo Thiên Không bình thường lại thích đóng kênh bạn tốt, việc này làm cho Sở Thiên Biến có muốn tìm cũng không liên lạc được
Lững thững đi tới trung tâm trấn, sau khi giao nhiệm vụ xong, An Lạc tán dương hắn một câu rồi giao cho hắn một nhiệm vụ.
-Nhiệm vụ khó khăn: Giết Bạo Hùng.
-Nhiệm vụ giới thiệu vắn tắt: dựa theo tung tích và vị trí sào huyệt của Bạo Hùng, đây chính là Băng Tuyết Bạo Hùng, không còn nghi ngờ gì nữa. Với danh nghĩa Tuân Thủ trận doanh, đây là một tin tức xấu. Tuy rằng vương quốc chúng ta và Băng Tuyết Đàn Sơn là minh hữu, nhưng Long tộc là chủng tộc nổi tiếng không thèm nói lý. Chuyện này có thể là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lý tốt thì nó lại là một chuyện nghiêm trọng. Phương pháp tốt nhất vẫn là lặng lẽ làm cho bọn Bạo Hùng này biến mất.
-Mục tiêu nhiệm vụ: đánh chết Bạo Hùng.
-Nhiệm vụ nhắc nhở: nơi có bọn chúng lui tới đều là nơi không an toàn, vì mạng nhỏ, tốt nhất nên tìm thêm đồng đội.
-Nhiệm vụ ban thưởng: Danh vọng Vi Thấm Chi Sâm +.
[Nón da cũ]: bì giáp.
Cấp bậc:
Phẩm chất: Ưu Tú.
Vị trí: đầu.
Phòng ngự:
Thể chất +
Trí tuệ +.
."
Sau khi xem xong nội dung nhiệm vụ, hắn lại cảm thấy đau đầu, từ những lời mời gọi tổ đội thường xuyên vang lên, hắn biết nhiệm vụ giết gấu này không dễ dàng gì, ít nhất cũng cần tiểu đội mới có thể hoàn thành.
Sở Thiên Biến không biết đội ngũ này có đủ người, hay là chỉ có người, tóm lại, chuyện này dù sao cũng xa xôi với hắn, dù sao thì hắn chỉ có một người.
-Chỉ có thể đến hang gấu thử vận may, nói không chừng sẽ có đội ngũ thiếu người, vừa lúc kéo mình theo.
Sở Thiên Biến lên kế hoạch rồi quay đầu rời khỏi.
Đi đến phía Đông giao lộ của Phong Ngữ trấn, vài ngày trước Điệp Lãng Lan Tịch Các nhận người xong, nơi này đã yên tĩnh lại, hiện tại người chơi ở nơi này phần lớn đều là mua bán da gấu, nanh sói.
Thấp mua bán là thủ đoạn thường tình của thương nhân, Sở Thiên Biến rất rõ ràng đạo lý này, nhưng hắn cũng hiểu câu nói, ở đâu có buôn bán thì nơi đó có gian dối, trong trò chơi, mọi người thường gọi những người này là gian thương. Vài ngày mưa dầm thấm đất, Sở Thiên Biến đã có thể bình thản tiếp nhận cách xung hô này, mỗi lần đi qua giao lộ, trong lòng hắn đều vang lên một câu nói: bọn người này đều là gian thương!
Lúc này, Sở Thiên Biến cũng vậy, trong lòng hắn cũng xuất hiện câu nói này, ngay khi quay đầu sang chuẩn bị đi, hắn phát hiện một bóng người quen thuộc, Mễ Lạp Nhi.
Trong đám người, một tên trang bị toàn xanh biếc đang mĩm cười nhận từ tay Mễ Lạp Nhi Nhanh Sói và bộ da sói, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm bộ ngực và vòng eo cô bé, nói:
-Đây, Mễ Nhi. Đây là tiền bạc.
- tiền bạc. Chú Mục Sư, ngài đưa dư rồi, bình thường chỉ tiền đồng thôi.
Mễ Lạp Nhi nhận tiền bạc xong liền cảm thấy vừa mừng vừa lo.
"-Chú? Tôi mới a!
Nhìn cô gái, Kiến Tập Quang Minh Mục Sư bị đã kích, bất đắc dĩ giải thích:
-Nanh Sói và Da Sói đều là vật đang tăng giá, nhiều ra tiền đồng là chuyện bình thường.
-Thì ra là như vậy.
Mễ Lạp Nhi vỗ vỗ ngực mình, sau đó quơ quơ tay, mĩm cười, nói:
-Cám ơn Chú Mục Sư, cháu phải đi đánh quái đây.
-Khoang đã, đừng đi! Sau không đi chuyển chức trước, như vậy đánh quái sẽ dễ hơn rất nhiều...
Cô bé căn bản không có nghe lời của Kiến Tập Mục Sư, trong chớp mắt, ngay cả bóng dáng cũng không còn
Trong đám người, Mễ Lạp Nhi cúi đầu, thì thào:
- tiền bạc có thể đổi tệ, khi có dủ kim tệ thì đã có thể mua được một bao thức ăn cho chó loại tốt, còn có thể thêm cơm cho mình, hắc hắc...
Cô gái không coi ai ra gì đi ngang qua Sở Thiên Biến, nhìn bóng dáng của cọ bé, Sở Thiên Biến nhíu mày...