「Đó đúng là một tình huống sinh tử! Tôi không biết phải cảm ơn cậu sao cho đủ nữa!」
Người đàn ông là trưởng làng cúi đầu cảm ơn Ardis. Anh ta trông trưởng thành và có vẻ ở tuổi trung niên, nhưng vẫn còn khá trẻ với tư cách là trưởng làng.
Trước mặt Ardis—người đã cứu cả ngôi làng khỏi bọn quỷ 『Dị Thánh』, dù cho Ardis có bảo rằng thế là đủ rồi, thì vị trưởng làng vẫn cứ cúi đầu trước anh.
Chà, cũng dễ hiểu bởi bản thân anh ta là trưởng làng của ngôi làng mà Ardis đã cứu giúp, có vẻ như anh ta rất biết ơn Ardis. Và tình cờ người phụ nữ mà Ardis đã cứu mạng trong gang tấc lại chính là vợ của trưởng làng.
Rốt cuộc, nhờ chiến công của Ardis, không có một thương vong nào trong làng, chỉ có một vài ngôi nhà bị sụp đổ vì bị hư hại. Có thể nói trong cái rủi vẫn có cái may.
Nếu Ardis và Kyrill đến muộn dù chỉ khoảng mười phút, chắc chắn tình hình sẽ không thể cứu vãn được. Bởi trưởng làng hiểu rõ điều đó, anh và dân làng không biết phải cảm ơn Ardis sao cho đủ nữa.
「Pháp sư-san! Đêm nay hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé! Có thể sẽ không được nhiều, nhưng hãy để chúng tôi chiêu đãi cậu một bữa tiệc thịnh soạn!」
Những người dân trong làng được giải phóng khỏi sự kinh hoàng của bọn quỷ đều cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, sự phấn khích của họ hiện diện ở khắp nơi. Vì Ardis và Kyrill đã lên kế hoạch từ trước để ở lại một đêm sau khi công việc kết thúc, họ không có bất kỳ lý do gì để từ chối lời đề nghị của người dân.
Xung quanh cái giếng ngay giữa ngôi làng, hết nhà này đến nhà khác bắt đầu mang bàn ghế ra. Bởi đây chỉ là một ngôi làng biên giới, cộng với việc họ bị quỷ quấy rầy trong suốt một thời gian, bữa tiệc được họ chuẩn bị không có gì quá xa hoa, đắt đỏ
Nhưng, tất cả họ đều đang mỉm cười bằng cả trái tim và còn cười thật lớn, bởi họ thực sự rất vui mừng vì đã không có thương vong mà còn có thể trở lại cuộc sống thường ngày. Nhà nhà đang ăn mừng khắp nơi.
「Thật sự cảm ơn cậu— Cảm ơn cậu rất nhiều-!」
「Cậu thật tuyệt vời dù mới từng đó tuổi―! 」
「Gì cơ— đừng lo lắng về những căn nhà, chúng tôi chỉ cần xây lại nó thôi―. Thế vẫn tốt hơn nhiều so với việc để ai đó phải bỏ mạng―」
「Nào, đừng dè dặt nữa mà hãy ăn đi chứ-!」
Những người dân làng cứ lần lượt tiến tới trước mặt Ardis, ca ngợi sức mạnh và cảm ơn anh với nụ cười.
Giữa mỗi câu nói của họ có những quãng ngắt dài ở cuối, có lẽ là đặc trưng của vùng này. Có vẻ như ngoài trưởng làng ra, mọi người đều có thói quen ngắt dài ở cuối mỗi câu.
「Nè, Ardis-san? Cậu trông rất mạnh so với vẻ bề ngoài—. Chúng tôi đã không nhận ra được đó là một con quỷ chúa——. Nếu biết được thì chúng tôi đã sơ tán ngay rồi——」
Đó là từ một người đàn ông trung niên đang rót rượu vào cốc của Ardis trong khi nói. Trước lời của người đàn ông, Kyrill cảm thấy tò mò và hỏi từ phía bên.
「Nếu chúng là con chúa thì tệ lắm ạ?」
「Hử—? Aah, cậu nhóc bạn đồng hành hả——」
Có vẻ như người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Kyrill lần đầu tiên cho tới khi cậu lên tiếng. Anh ta đã khá say rồi.
「Xem nào—— Ta cũng không biết nhiều về những con quỷ khác, nhưng 『Dị Thánh』 cực kì nguy hiểm trong thời kỳ sinh sản. Nó ở một cấp độ hoàn toàn khác khi chỉ có đúng một mình nó」
Lý do là bởi đám con con của Dị Thánh.
「Dị Thánh thường không đi theo đàn, nhưng đó lại là ngoại lệ vào thời kỳ sinh sản—. Nhóc cũng thấy rồi chứ—? Bọn con con—」
Kyrill yên lặng gật đầu. Số lượng con con xuất hiện từ con Dị Thánh chúa, đó là cảnh tượng như ở trong ác mộng vậy.
「Dù sao thì, Dị Thánh có vẻ như đẻ một số lượng trứng nhiều đến kinh dị— Đó, cậu đã thấy nên chắc cũng hiểu——」
Và rồi, anh ta quay mặt về phía người đã vung kiếm và biến bọn con con thành những cái xác.
「Vấn đề với đám con con là chúng sẽ đánh chén toàn bộ sinh vật sống quanh chúng——. Lý do con Dị Thánh làm tổ ở đây để sinh sản là bởi cái hồ chứa đầy con mồi——」
Và con mồi của nó bao gồm cả những người dân làng, tất nhiên là anh ta cũng hiểu. Anh ta cứ tiếp tục uống trong khi tỏ vẻ phức tạp.
「Nhưng, nếu có quá nhiều quỷ con được sinh ra… Sẽ thật đáng sợ khi chúng trưởng thành」
「À—, Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu—. Chúng là loại khi lớn đến một mức nào đó, chúng sẽ tự ăn thịt lẫn nhau—」
「Ăn thịt lẫn nhau?」
「Thì đó——. Các con con thậm chí sẽ ăn thịt lẫn nhau, và thường sẽ chỉ có khoảng năm con còn sót lại——」
Kyrill thấy thuyết phục sau khi nghe xong.
Rốt cuộc, số lượng của chúng sẽ giảm rất nhiều. Nhưng trước khi đến giai đoạn đó, chúng sẽ không ngần ngại đánh chén hết những thứ trong tầm nhìn, chúng còn hơn cả rắc rối cho những người phải chịu đựng.
「Chú hiểu biết thật đó」
「À— Nhóc lớn lên ở thành phố sao—?」
「Vâng ạ. Cháu đến từ Reiten」
「Vậy hả——. Người trong thành phố có lẽ không có hứng thú nhiều với vòng đời của bọn quỷ—. Nhưng nhóc thấy đó—, mọi người ở đây đều phải sống chung với mối nguy từ quỷ—, đó là vấn đề liên quan đến sống chết của bọn ta— Nên bọn ta đã được dạy kể từ khi còn là trẻ con——」
Sống ở một ngôi làng hẻo lánh cũng có nghĩa là hiểm hoạ sẽ đến bất cứ lúc nào. Nếu như có thú dữ hay quỷ xuất hiện mà họ cứ 「Không biết gì」, thì tệ nhất, cả làng sẽ bị giết.
Đó là lý do tại sao, tối thiểu, thông tin về thú dữ và quỷ ở quanh ngôi làng đều được dạy như kiến thức thông thường cho trẻ con ở đây, người đàn ông đang say giải thích.
「Và ta là thợ săn mà—. Tất nhiên ta phải biết nhiều hơn người khác chứ—」
Từ lời kể, có vẻ như anh ta là người đã phát hiện ra con Dị Thánh trước. Mặt anh ta trở nên căng thẳng, như thể nhớ lại khoảnh khắc đó.
「Chà, dù gì thì cậu trai pháp sư đây đã xử lý hết bọn chúng, nên không có gì mà phải lo lắng nữa—. Hử? Cậu ta đã sử dụng ma pháp phải không—? Mà, kệ đi—」
Ardis sau khi chiến đấu xong khi nãy đã thông báo cho trưởng làng, rằng con Dị Thánh cùng tất cả các con con đều đã được xử lý hết.
Kể cả khi có một con trốn thoát, đó cũng sẽ là vấn đề lớn đối với cả ngôi làng. Nếu Ardis xử lý con chúa trước, thì hành động của bọn con con sau đó sẽ không thể đoán được. Đó là lý do tại sao, phải ưu tiên xử đám con con trước rồi mới đến con chúa.
Ardis thậm chí còn nhận ra được điều đó trong khi bị bao vây bởi một bầy quỷ. Đúng như đã đoán, Ardis là một con người phi thường, Kyrill tự xác nhận lại trong khi nhìn về phía Ardis. Ở đó, đang được mời rượu bởi một nhóm những người dân, là bóng dáng của một cậu "pháp sư" đang có khuôn mặt mệt mỏi và buồn ngủ.
Kyrill và Ardis qua đêm ở nhà trưởng làng, hôm sau, họ tiến tới khoảng đất trống của ngôi làng nơi những gì còn lại của bọn Dị Thánh nằm ở đó.
Hôm qua, những người dân làng định đốt hết xác chúng. Nhưng Ardis đã tới và ngăn họ lại. Rất ít người biết được, những giác mút trên xúc tu của con Dị Thánh có tác dụng hấp thụ ma lực, Ardis giải thích.
Cũng không hẳn là nó bán được với giá cao. Nhưng vì ông già chú thuật sư mà anh quen ở thủ đô đã nhờ anh lấy về một chút nếu có cơ hội. Cho đến giờ, vẫn chưa rõ xúc tu của con Dị Thánh có tác dụng gì, nên nó vẫn chưa được công nhận là một nguyên liệu nên thu thập.
Nhưng kiểu gì trong tương lai cũng sẽ biết được tác dụng của chúng, giá chắc chắn sẽ lên cao. Ông già chú thuật sư đã nhờ anh thu thập có sở thích tìm kiếm 『Nguyên liệu có vẻ vô dụng』 hơn là làm kinh doanh.
Còn về 『Vật hình tròn trông giống khoáng thạch màu xanh』, có vẻ như nó hoàn toàn vô dụng. Bởi hôm qua kết thúc muộn, nên họ đã hoãn việc thu thập giác mút đến hôm nay.
Nói là vậy, nếu họ cứ bỏ đó phần còn lại của bọn quỷ, nó sẽ thu hút nguy hiểm không cần thiết. Vì thế, Ardis đã phải chôn chúng cách xa ngôi làng một chút.
Trước cảnh tượng phần còn lại của bọn Dị Thánh chìm xuống đất như thể bị ăn mất, không thể trách được việc dân làng thốt lên ngạc nhiên.
Và giờ, Ardis cho phần xác đã được giấu xuống đất nổi lên. Từ khu đất không có gì, hai con Dị Thánh cỡ lớn, cùng một lượng lớn xác con con xuất hiện.
「Giờ thì, tôi sẽ thu thập phần giác mút. Kyrill, hãy đốt bọn con con sau khi gom chúng lại」
「Vâng ạ」
Đáp lại một cách dứt khoát, Kyrill đưa tay tới chỗ bọn con con rồi bỗng dừng lại bất chợt.
「....Cái này, không có vấn đề gì khi cầm bằng tay không, phải không ạ?」
Kể cả khi đây là xác của bọn con con, chúng vẫn vốn là bọn quỷ nguy hiểm. Mặc dù Kyrill chưa từng chiến đấu với chúng, không thể trách được việc cậu cảm thấy khó chịu khi phải chạm vào bọn quỷ bằng tay trần.
「Hahaha, được mà. Không có vấn đề gì khi cầm bằng tay không đâu」
Trong khi nở nụ cười khô khốc, Ardis đảm bảo.
「Nếu nhóc còn nghi ngờ, dùng găng tay đi?」
「Ê, à— … Em sẽ cố hết sức」
Chà, Kyrill vốn vẫn vô vọng từ khi cậu đưa thanh kiếm cho Ardis. Cậu không muốn lại tạo gánh nặng cho Ardis chỉ với chuyện nhỏ như vậy.
Kyrill lấy được sự tự tin, cầm lấy một con con của Dị Thánh. Và ngay lập tức, mặt Kyrill nhăn lại một cách tự nhiên trước cảm giác kì lạ và kinh tởm từ bề mặt của chỗ xúc tu truyền qua tay cậu.