Tran và Edit : Stevegas
Ardis toả ma lực của mình và xác nhận vị trí của Kyrill. Mặc dù vẫn chưa được bao lâu kể từ khi Kyrill rời đi, nhưng đã có sự hiện diện của bọn quỷ xung quanh cậu.
「Là con Whips à?」
Nếu nói đến bọn quỷ ở rừng Corsas, thì Whips là một trong những loài nổi tiếng nhất. Mặc dù chúng thuộc loại ít gây thù địch, nhưng chúng vẫn không thể hiện lòng thương xót đối với bất kì ai dám mạo hiểm vào lãnh thổ của nó. Một cậu bé như Kyrill, sẽ mất mạng trước khi kịp thở một hơi mất.
Ardis vội vã đuổi theo phía sau. Mặc dù những tán cây rậm rạp trong rừng đang cản trở đường đi của anh, nhưng không có vấn đề gì với Ardis, người đang chạy một cách nghiêm túc. Ardis bắt kịp trong vòng chưa đầy một phút.
「Đợi đã, Kyrill」
May mắn thay, Ardis đã bắt kịp với Kyrill trước khi cậu chạm trán với con Whips.
「Ardis-san? Tại sao?」
「Nếu tôi bỏ nhóc đi như thế, tôi sẽ gặp ác mộng mất. Vì tiện thể tôi cũng đang thử sử dụng mấy 'cậu' này, tôi sẽ đi cùng nhóc cho đến khi quay lại vương đô」
Trong khi giải thích, Ardis rút 『Nguyệt Đại Xuy Tuyết』 và phóng nó vào bụi cây. Ngay khoảnh khắc mà Kyrill nghi ngờ về việc mà Ardis đang làm, một âm thanh chói tai vang lên.
「Buua――! 」
Đó là kết thúc của con Whips.
Mặc dù có hơi khó điều khiển thanh đoản kiếm từ chỗ mà anh không có tầm nhìn, nhưng cũng không có vấn đề gì vì kích thước cơ thể của con Whips. Ardis không cần phải chính xác bởi anh chỉ việc xẻ phần thân to lớn đó ra. Và rồi, Ardis xác nhận rằng không có ma lực cỡ người nào gần đó nữa.
「C-Cái gì vậy!? 」
Kyrill sợ hãi trước âm thanh bất thường.
「Vì có một con quỷ đang cố tiếp cận chúng ta. Nên tôi đã ra tay trước」
「Eh? Quỷ!?」
Vai của cậu giật bắn lên, và cậu lo lắng nhìn xung quanh.
「Đừng lo. Nó đã được xử lý rồi」
「Eh? Xử lý……? 」
「Đừng bận tâm về nó nữa. Đi thôi nào」
「Eh? Eh? Eeeh?!」
Trong khi nói những lời phi thực tế, Ardis tiếp tục tiến vào rừng.
「Nhóc biết tàn tích ở đâu phải không? Hãy nhanh chân, lấy thanh kiếm và trở về. Ở đây lâu không tốt đâu」
Như thể đồng ý với Ardis, âm thanh của bọn thú theo gió truyền tới tai cậu nhóc.
「Hiic― Đợi! Làm ơn đợi đã!」
Vai của Kyrill bắt đầu run rẩy trong khi chạy theo Ardis một cách hoảng loạn.
Sau ba tiếng lang thang trong rừng. Cả hai cuối cùng đã đến tàn tích.
「Nó đây rồi! Nó đây, Ardis-san!」
Giọng của Kyrill tràn ngập niềm vui.
Thứ đang ở phía trước Ardis và Kyrill là một tòa nhà gợi liên tưởng đến một nhà thờ cổ. Nó có kích thước bằng một nhà trọ hai tầng nhỏ. Những bức tường đá của tòa nhà, bị phong hóa bởi thời gian và đã sụp đổ, hoặc bị bàn tay con người phá hủy, hơn một nửa các bức tường giờ đang là những đống đổ nát với đủ kích cỡ khác nhau.
Ngay cả tòa nhà cũng được phủ đầy dây leo, và những cái rễ khổng lồ của cây như thể đang siết chặt lấy các bức tường.
「Đúng như em đã nghe. Thanh kiếm đang ở trong đống đổ nát đó….」
「Ở đây, đúng chứ...?」
Nghe những lời từ Kyrill với khuôn mặt tươi cười không có chút mệt mỏi dù vừa mới phải chạy lúc nãy, Ardis nhíu mày và lẩm bẩm.
Chắc chắn, họ hiện đang ở sâu trong rừng Corsas. Ở khu vực nguy hiểm ngay trên lãnh thổ của bọn Whips. Đây là một nơi mà lính đánh thuê bình thường sẽ chết chỉ trong chưa đầy một giờ sau khi tiến vào.
Nhưng, đây là nơi hoàn toàn có thể cho những lính đánh thuê có kinh nghiệm để khám phá trong khi tránh các cuộc đụng độ với bọn quỷ.
Tất nhiên đó là trường hợp của Ted và các thành viên trong nhóm 『Bạch Dạ Minh Tinh』, nhưng có vẻ như Clente và những những người trong nhóm hộ tống của thương nhân Michelle cũng sẽ có thể.
Tất nhiên, theo giả định rằng họ đã chuẩn bị tỉ mỉ và tiến hành thật cẩn thận, nhưng chắc chắn hoàn toàn có thể.
Xem xét vị trí, tòa nhà hoàn toàn chẳng còn gì nữa. Ngoài ra, Ardis cũng không thể loại trừ khả năng lính đánh thuê hoặc các thợ săn kho báu khác đã phát hiện ra nơi này từ trước.
「Chà, mọi chuyện sẽ rõ ràng khi chúng ta bước vào thôi」
Chắc chắn, chỗ này khác với những nơi khác. Ardis đã cảm thấy điều đó trong tâm mình.
Trên đường đi, họ đã bị bọn quỷ truy đuổi vô số lần. Mặc dù trông có thể không rõ ràng đối với Kyrill vì tất cả đều bị xử lý trước cả khi cậu kịp nhìn thấy chúng, Ardis đã kết liễu hơn hai mươi con quỷ.
Nhưng, càng đến gần tàn tích, bọn quỷ rõ ràng dần ít đi. Giờ họ đã đến được tàn tích, thậm chí còn không có một con quỷ nào trong phạm vi phát hiện của Ardis. Có lẽ vì một số lý nào đó mà bọn quỷ đặc biệt tránh vị trí này.
「Không rõ có gì nguy hiểm nào ở đó. Đừng có mà đi trước trừ khi tôi cho phép」
「Eh? Vâng ạ」
「Đi theo đúng chính xác từng bước chân của tôi. Rất có thể có bẫy đó」
Tốt hơn hết, Ardis nên kiểm tra tàn tích xem có bất cứ điều gì nguy hiểm không, nhưng anh không thể để Kyrill ở lại đây trong khi kiểm tra được. Ngay cả khi không có gì trong tầm phát hiện của anh, Ardis vẫn không thể để Kyrill ở phía sau, chỗ tầm nhìn của anh không đến được.
Ardis cẩn thận len lỏi vào tòa nhà. Mặc dù có vẻ như đã từng có một cánh cửa ở đây, nhưng bây giờ nó chỉ là một lỗ thủng lớn. Các đường vòm dường như vẫn cho thấy sự tồn tại của một cánh cửa lớn từng đứng ở đây trong quá khứ.
Mặc dù anh ta đã cảnh báo với Kyrill về khả năng có bẫy, nhưng có bẫy ở đây cũng không thực sự có ý nghĩa gì. Ngay cả khi thực sự có bẫy xung quanh, không có nghi ngờ gì là chúng sẽ không hoạt động được trong tình trạng này nữa.
Không có dấu hiệu của gì của vách ngăn trong toà nhà. Mái được xây cao, và không có dấu hiệu của bức tường nào ngăn cách các phòng. Toàn bộ tòa nhà chỉ là một căn phòng lớn.
Có vẻ như đối diện thẳng với lối vào, sàn nhà dần cao lên khi đi vào sâu hơn. Có một khối đá trông như bệ đá nằm ở giữa. Không có bất cứ thứ gì từ lối vào cho đến bệ đá. Chỉ có đống gạch đá vụn ở hai phía bên trái và phải và một con đường thẳng từ lối vào đến bệ đá.
「Một nhà thờ? Có thể nào không?」
Từ sau lưng Ardis, Kyrill lẩm bẩm như thể nhận ra điều gì đó.
「……Có thể đó là」
Đúng như Kyrill vừa nói, phong cách của tòa nhà này tương tự như các nhà thờ trong thị trấn. Nhưng, vị trí của các cửa sổ và bệ thờ lại khác nhau.
Có thể là do các nhà thờ trong quá khứ có nội thất như vậy. Và phong cách của các nhà thờ cũng đã trải qua những thay đổi theo thời gian, một điều chắc chắn là phong cách ở đây không phải là của bất kỳ quốc gia nào trong thời gian đó.
Ardis giữ nguyên sự cảnh giác của mình trong khi tiếp tục đi về phía trước một cách chậm rãi với Kyrill theo sau.
「Nơi này…. không có gì sao?」
Ardis chuyển những gì mà anh thấy thành lời nói. Từ những gì anh có thể thấy, chỉ có vô số những đống gạch vụn cùng với những bức tường và mái nhà bị sập. Không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì có giá trị.
「Eh? L-Lẽ ra phải...」
Mặc dù ban đầu, Kyrill có vẻ như phủ nhận lời nói của Ardis, nhưng giọng của cậu dần biến mất vào hư vô. Vì thứ duy nhất hiện lên trong mắt cậu chỉ là đống đổ nát, nên không thể nào tưởng tượng ra được lại có kho báu ở đây.
「Nhóc có thực sự chắc chắn nó ở đây? 」
「Vâng, không thể nào sai được. Ngay cả diện mạo của tòa nhà, nó cũng giống như những gì em đã nghe」
Kyrill nói với sự tự tin.
「Vậy thì? Thanh kiếm đang ở đâu?」
「Em không biết ạ」
「Hả?」
Mắt Ardis tròn xoe.
「Đợi đã. Không phải nhóc nói mình đến đây để lấy thanh kiếm sao?」
「Vâng, là vậy ạ」
「Nhưng, nhóc lại đang nói rằng mình không biết thứ quan trọng nhất đang ở đâu?」
「Uuu… Ý-Ý em là, Marrieda-san đã nói rằng 『Em sẽ biết khi nhìn thấy nó』...」
Có vẻ Marrieda này là người đã nói với Kyrill về thanh kiếm. Câu chuyện rõ ràng rất khó hiểu, nói rằng 'sẽ biết khi nhìn thấy nó', và rồi đến tận đây rồi mà không biết vị trí thanh kiếm.
Nhưng, cũng có thể thông cảm nếu xem xét từ vị trí của Kyrill. Đối với Kyrill, đó là hy vọng cuối cùng của cậu để cứu chị gái mình. Ngay cả khi câu chuyện của người đã đưa ra yêu cầu rất đáng ngờ, anh vẫn không thể từ chối việc vươn tay giúp đỡ.
「Ta sẽ biết nếu ta thấy, hử...」
Ardis cảm thấy rắc rối khi nhìn lại toàn bộ căn phòng một lần nữa.
「Nếu nó có ma lực trong đó, thì chắc hẳn nó sẽ có phản ứng, phải không nhỉ?」
Đó là thanh kiếm được một thương gia cực kì mong muốn, nó hẳn phải là thứ có giá trị và có ma lực trú ngụ trong đó. Vì thế, Ardis sử dụng dò tìm ma lực để tìm kiếm xung quanh.
「Nn? 」
Có cảm giác không tự nhiên như thế ma lực đang rỉ ra khỏi thứ đang kìm nén nó lại. Nếu Ardis không chú ý, thì có lẽ đã không phát hiện ra, đó chỉ là một lượng rất nhỏ ma lực đã rỉ ra.
「……Có thứ gì đó? Aah, có chỗ trống ở dưới mặt đất」
Phản ứng ma lực xuất hiện ở dưới chân họ.
「Vấn đề là……lối vào ở đâu đây?」
Ardis nói rồi nhìn vào đống đổ nát.
「Chà, không có lựa chọn nào khác ngoài
lục tung cả chỗ này hử」
Và rồi, Ardis và Kyrill bắt đầu tìm kiếm lối đi xuống lòng đất.
Vào lúc mà họ tìm thấy lối vào lòng đất ở dưới một đống gạch đá vụn, ngay cả Ardis cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Trong tất cả các nơi, lối vào lại nằm dưới đống gạch đá to nhất.
Kyrill đã cố gắng giúp đỡ bằng cách dọn sạch những chỗ gạch đá vụn, nhưng cậu
không thể nhấc được bất cứ thứ gì lên vì cậu vẫn còn là một đứa trẻ. Nếu chỉ dọn là dọn sạch đống đổ nát, thì Ardis có rất nhiều cách để xử lý, nhưng nó sẽ phá hỏng mọi thứ nếu phương pháp của anh phá hủy cả lối vào. Cuối cùng, Ardis chỉ có thể đi theo cách bình thường đó là di chuyển đống gạch đá một cách từ từ.
「Vậy ra có một lối đi ngầm ở nơi này...」
Nhìn vào lối vào lối đi xuống lòng đất, Kyrill nói ra suy nghĩ của mình.
「Em sẽ không thể nào nhận ra nếu em ở đây một mình. Ngay cả khi có biết được, em cũng sẽ không thể làm được bất cứ điều gì vì đống đổ nát」
Thật tuyệt vời khi tình cờ gặp được Ardis, Kyrill cười một cách rạng rỡ.
Còn Ardis, anh có biểu cảm kì lạ khi nhìn lối vào. Đó không phải là vì lối vào được đóng kín bằng một cánh cửa thép cứng cáp, cũng không phải là vì cửa hầm bị khóa. Đó là bởi vì các ổ khóa của cửa hầm như được miễn cưỡng gắn vào sau khi cửa hầm được xây xong.
Hơn thế nữa, số lượng ổ khóa cũng không bình thường. Chỉ nhìn qua, có tới tám ổ khóa khác nhau trên cửa sập. Ngay cả khi họ có ý định khóa nó để an toàn, chắc chắn sẽ có cách tốt hơn là làm như vậy.
Nếu họ định ngăn mọi người đi vào, thì tốt nhất là ngay từ đầu không nên che giấu nó. Với loại ổ khóa này, có vẻ như mục đích của nó là chỉ kéo dài thời để mở khóa thôi.
Trái ngược với khuôn mặt hạnh phúc của Kyrill, Ardis tiếp tục phá vỡ từng ổ khóa trên cửa sập một cách vô cảm. Do tuổi tác, ổ khóa liền vỡ vụn sau khi bị tác động bởi Ardis.
Phá vỡ các ổ khóa, khi Ardis mở cánh cửa hầm bằng kim loại, có một dãy bậc thang đi xuống chỉ đủ rộng để một người đi qua. Cầu thang trông khá sâu, vì ma pháp chiếu sáng của Ardis không thể đi đến cuối được.
「Chắc chắn thanh kiếm sẽ ở đây!」
Nhìn vào những bậc thang thang kéo dài xuống dưới lòng đất, giọng nói phấn khích của Kyrill vang vọng bên trong hầm. Mặt khác, Ardis hướng mắt nhìn vào các bức tường sau cánh cửa. Những bức tường trông có vẻ như bị đen bởi bồ hóng, và có cả cái tay cầm bị vỡ của cửa hầm. Trông như không phải bị vỡ, mà là ai đó đã cố cạy nó ra.
「Ardis-san, đi thôi!」
Không để lộ cảm giác bối rối của mình, Ardis gật đầu với Kyrill. Cùng Kyrill, người dường như sẽ chạy xuống vì phấn khích, Ardis từ từ bước xuống bậc thang.