Sau đó hai người hết sức ăn ý buông tay ra ôm nhau một cái thật chặt. Tiêu Hàm vỗ lưng hắn, xúc động nói: “Cậu sẽ không phải chiến đấu một mình nữa!”
.
.
.
Ôn Mộ Ngôn tuy rằng ngây ngẩn cả người, nhưng trước đó thì bảo vệ trong biệt thự đã phát hiện thấy nơi này quái lạ, chuông báo động lập tức vang lên, nhanh chóng đổ về nơi này.
Hóa ra kịch bản là để Ôn Mộ Ngôn tới ngăn Tiêu Hàm trả thù Trác Phồn, sau đó thất bại chạy trốn.
Nhưng theo tình huống trước mắt… hình như có chỗ nào không đúng?
Sự trả thù của Tiêu Hàm chính là – đội quần lót lên đầu Trác Phồn?
“Tiêu Hàm, mày… mày buông Trác Phồn ra.” Nghe thấy tiếng báo động, Ôn Mộ Ngôn cuối cùng đã phục hồi tinh thần, xông lên trước bắt được tay Tiêu Hàm, muốn tha hắn xuống dưới.
Tiêu Hàm sớm có chuẩn bị, lật tay Ôn Mộ Ngôn ra, tay kia thì nắm lấy bả vai hắn, hai người anh tới tôi đi đánh nhau ngay trên giường.
Cái gì, bạn hỏi vì sao hai người bọn họ đột nhiên có võ ư? Kịch bản nói là đây là xã hội đen, những kỹ năng cơ bản này không biết không được á.
“Anh vừa mới nói MacDonald gì?” Sau một hồi thì Ôn Mộ Ngôn chiếm thế thượng phong, đè được Tiêu Hàm xuống giường, hạ giọng hỏi cực kỳ nhanh.
Tiêu Hàm nhấc chân một cước đá văng người bên trên, vươn dậy nhìn hắn, cười không tiếng động: “Ngài nói thử xem, Văn vương điện hạ.”
“!” Ôn Mộ Ngôn lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức kích động: “Anh cũng là…” Câu nói kế tiếp không kịp nói ra, bởi vì bảo vệ đã như ong vỡ tổ tràn tới, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện. Ôn Mộ Ngôn nhìn đối phương một cái thật sâu, tiếp theo trực tiếp phá cửa sổ chạy trốn, chỉ để lại một câu: “Nếu mày dám động vào một cọng tóc của Trác Phồn, tao nhất định sẽ giết mày!”
“Chà.” Tiêu Hàm đứng trước cửa sổ, dõi mắt nhìn theo Ôn Mộ Ngôn đang bị nhóm bảo vệ điên cuồng đuổi theo, không hề có ý hạ lệnh ngăn cản, cho đến tận khi bóng người hoàn toàn biến mất trong đêm tối.
Một lát trôi qua, Tiêu Hàm trở về thư phòng, Nhàn Phúc dùng vẻ mặt tự trách đến báo cáo không thể bắt được người kia.
“Tôi biết rồi.” Hắn bình tĩnh gật đầu, vắt chân ngồi trên sofa đơn, yên lặng uống trà, trong tay cầm một tờ báo, tùy ý lật xem.
Nhàn Phúc kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia quen người này ư?”
“Hắn chính là Ôn Mộ Ngôn mà sáng nay tôi bảo bác điều tra.” Tiêu Hàm nhô đầu ra khỏi tờ báo, khóe miệng cong một nụ cười, dường như tâm trạng cũng không tệ.
“Thì ra là thế, chuyện này là do tôi thất trách, ngày mai nhất định sẽ có kết quả đưa lên.” Nhàn Phúc khom người, lại hỏi: “Bên Trác Phồn thiếu gia có cần tăng thêm bảo vệ không ạ?”
“Không cần.” Tiêu Hàm lắc đầu, lại bỏ thêm một câu: “Bỏ bớt một người đi, để lại một người trông là được rồi.”
“?” Nhàn Phúc không hiểu, bỗng nhiên nghĩ lại: Hay là chiêu này của thiếu gia là để họ buông lỏng cảnh giác, dụ rắn rời hang? A, đúng rồi, nhất định là như thế. Nhàn Phúc sùng bái nghĩ, thiếu gia của ông quả nhiên thông minh cơ trí!
Tiêu Hàm trầm tư một lát, lại nói: “Nếu phát hiện hắn lại đến, không nên động thủ, lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng, thiếu gia.”
Ngày hôm sau, khi Tiêu Hàm đến phòng Trác Phồn thì phát hiện người này đã tỉnh, hơn nữa còn mặc quần áo kín mít, núp một góc trên giường, vừa cảnh giác vừa phức tạp nhìn hắn.
Kỳ thật Tiêu Hàm rất muốn biết người này khi tỉnh dậy, phát hiện mình không mặc gì, chỉ có cái quần lót đội trên đầu thì sẽ có vẻ mặt gì? Đáng tiếc hắn nhất định không nhìn thấy.
Dù sao thì kịch bản chỉ nói là hắn sẽ trả thù Trác Phồn mà thôi chứ không nói rõ là phải trả thù như thế nào? Theo sự “niệu tính” của kịch bản thì nhất định là cưỡng hiếp mà chưa toại, nhưng đã có lỗ hở, dựa vào cái gì mà hắn lại không chui? Bảo hắn “làm” vị thần phiền toái này, hắn cũng không muốn!
“Anh… hôm qua vì sao không…” Trác Phồn cau mày, dường như khó mà mở miệng, nhưng lại không nhịn được mà ôm một hi vọng.
Tiêu Hàm khinh thường bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Tình nhân cũ của em đột nhiên xông tới cứu, tụt hết hứng thú của tôi.”
“Anh nói gì?” Trác Phồn sửng sốt, mày nhíu lại càng chặt hơn, thần sắc mờ mịt: “Anh nói là ai?”
“Hừ, còn có thể là ai?” Tiêu Hàm không chút để ý, lật vài tờ tư liệu trong tay, chọn lấy một đoạn đọc: “Trác lão gia từng nhận vài người con nuôi, âm thầm bồi dưỡng, dùng để phụ tá con trai trong tương lai, để họ cạnh tranh với nhau, cuối cùng để lại một người trở thành trợ thủ đắc lực của người thừa kế. Người này thân thủ bất phàm, ý chí kiên định, trung thành và tận tâm với Trác gia. Sau khi Trác gia tan đàn xẻ nghé, chỉ có người này là không thấy tung tích. Trác Phồn, em nói xem, người này là ai?”
Mỗi chữ hắn nói đều khiến sắc mặt Trác Phồn trắng thêm một phần, cuối cùng run giọng chất vấn: “Anh làm gì Mộ Ngôn rồi?”
Tiêu Hàm đùa cợt nhìn cậu, cố tình không trả lời.
Trác Phồn tuyệt vọng nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn, dường như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Thật lâu sau, cậu mới bình tĩnh trở lại, trợn mắt yên lặng nhìn Tiêu Hàm, đôi mắt trống rỗng, giống như tro tàn.
Lại tới nữa rồi!
Tiêu Hàm nhìn đôi mắt kia, quả thật cảm thấy không thể nhìn thẳng vào được. Ngay sau đó, hắn nghe thấy Trác Phồn dùng ngữ khí quật cường không thèm đếm xỉa nói: “Nếu anh đã cho rằng năm đó là tôi hại chết Lương Thần Lễ, anh muốn trả thù thế nào thì cứ trả thù tôi, anh muốn làm nhục tôi thế nào tôi cũng sẽ không phản kháng, nhưng đừng vì tôi mà trút giận sang Mộ Ngôn. Anh ấy là người anh tốt của tôi, anh ấy vô tội, anh ấy chỉ muốn bảo vệ tôi mà thôi!”
Nói xong, dường như đã quyết lòng, cậu chủ động bắt đầu cởi quần áo, sau đó đổ vật xuống giường, nhíu mày nhắm chặt mắt, quay mặt sang một bên, vẻ mặt nhẫn nhục.
Ê ê đại ca đừng như vậy, ai muốn làm gì cậu không biết? Cậu cho rằng cậu khuynh quốc khuynh thành, đàn ông khắp thiên hạ nhìn thấy là muốn đè rồi chắc?
Mau mau mặc lại quần áo, tôi thật sự là không có hứng thú với cái khúc xương sườn như cậu đâu!
Tiêu Hàm chịu đựng xúc động, hai mắt trắng dã. Lại nói logic của cái kịch bản này thật là quá quái dị. Một thằng đàn ông bình thường vì thù hận mà trả thù một thằng đàn ông khác, chẳng lẽ không phải là nên hủy hoại thanh danh sự nghiệp, khiến hắn ta thân bại danh liệt, từ nay về sau giống như chuột chạy qua đường, bị đánh đập sỉ vả, sống tạm bợ qua ngày, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc là giết hết cả nhà họ, không phải sao?
Nếu nói tiện thụ yêu tra công, cho nên tra công lấy lòng tiếp cận cũng coi như hợp lý. Nhưng bây giờ tra công bắt đầu trả thù, thủ đoạn cũng chỉ có cắm vào rồi fap, fap fap fap?
Fap cái mả cha nhà mi ý!
Chỉ mới nghe vì yêu mà sinh hận, chưa từng nghe thấy ai vì hận mà sinh yêu! Sau này khi hoàn toàn tỉnh ngộ, tra công phát hiện từ lúc fap đủ kiểu với tiện thụ thì đã yêu sâu sắc cái người này – chính là kẻ thù đã giết người mình yêu ngày xưa, sau đó tự trách đau lòng vì đã làm tổn thương tiện thụ như thế, thậm chí còn lơ đi chuyện tiện thụ đã hại chết người yêu – đều do cậu ta yêu mình quá nên ghen!
Kỳ thật những người như thế này không nên gọi là tra công, phải gọi là là “quái đản công” mới đúng?
Tiêu Hàm vừa nghĩ, vừa tỏ vẻ đồng tình vô hạn với “shotaro []” Lương Thần Lễ, nếu dưới suối vàng mà biết được người yêu mình lại cùng hung thủ hại chết mình diễn giả làm thật, rồi lại còn yêu nhau luôn, không tức giận đến bật dậy từ trong quan tài rồi lại tức chết mới là lạ?
[] Shotaro: Từ tiếng Nhật (phiên âm Trung là “tiểu chính thái”), chỉ những bé trai ngốc nghếch, đơn thuần, trong sáng.
Đúng lúc này, Nhàn Phúc đúng lúc gõ cửa: “Thiếu gia, người ấy lại tới! Hắn chỉ tên muốn gặp ngài.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Hàm nhanh chóng bước đi. Trác Phồn đang nằm ngay đơ trên giường đột nhiên tinh thần tỉnh táo, xông lên ôm lấy thắt lưng hắn: “Tiêu Hàm, xin anh đừng động vào Mộ Ngôn, tôi đồng ý để anh tùy ý đùa nghịch còn chưa đủ hay sao? Tôi biết anh hận tôi tận xương, nhưng đừng vì tôi mà hận anh ấy!”
Năng lực tự mình đa tình của người này đúng là càng ngày càng cao!
Tiêu Hàm hít một hơi sâu, dùng sức hất cánh tay đối phương ra, quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút ngay!”
Một cái tát hất bay người dính vào tường là xong việc.
Vừa bước ra khỏi phòng, Tiêu Phàm lập tức sai Nhàn Phúc trông chừng cho kĩ, dù Trác Phồn kêu gào thế nào cũng không cần để ý.
Trong phòng khách, ít nhất có hai đội bảo vệ đang nhìn chằm chằm Ôn Mộ Ngôn đứng giữa phòng; một đội ở ngoài sáng, một đội ở trong tối. Đêm qua đã để cho một người sống lù lù im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong thì thôi, cuối cùng còn không bắt được, toàn bộ bảo vệ của Tiêu gia đều mất hết mặt mũi. Nếu thiếu gia không ra lệnh từ trước là không được động thủ, bọn họ đã sớm cùng nhau xông lên trói người này lại đánh cho một trận rồi.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy nhưng Ôn Mộ Ngôn vẫn giữ vẻ mặt ung dung tự nhiên. Hắn mặc một bộ áo gió màu đen, hai tay nhét trong túi áo. Khi Tiêu Hàm xuất hiện trên đầu bậc thang ở lầu hai, hắn liền liếc qua, nhìn chằm chằm Tiêu Hàm, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng.
“Anh chính là Ôn Mộ Ngôn?” Tiêu Hàm dừng bước trên đầu bậc thang, một tay đặt trên tay vịn, vẻ mặt kiêu căng, từ cao nhìn xuống dưới, ánh mắt như lưỡi dao đang lướt qua người hắn.
“Không sai.” Ôn Mộ Ngôn không chút yếu thế đối diện với hắn. Mười mấy người trong phòng khách không một ai lên tiếng, nín thở tĩnh khí quan sát trận đấu tranh phong này.
Bất kể thế nào, nội dung vở kịch vẫn còn tiếp tục, Tiêu Hàm trầm mặc một lát, lạnh lùng khẽ cười: “Có dũng khí đấy, anh còn dám đến đây nữa. Anh cho rằng tôi không dám tặng anh một viên đạn hay sao?”
“Anh sẽ không làm như vậy. Lần này, tôi quang minh chính đại đi cửa chính, bao nhiêu ánh mắt đã nhìn thấy tôi bước vào, tự nhiên là phải nhìn thấy tôi đi ra.” Ôn Mộ Ngôn lắc lắc đầu, đưa ra yêu cầu của mình: “Để tôi gặp Trác Phồn một lần. Đổi lại, một ít sản nghiệp ngầm che giấu trên danh nghĩa của Trác gia, tôi sẽ nói cho anh biết. Việc này Trác lão gia còn chưa kịp nói cho Trác Phồn, chỉ có tôi biết.”
Tiêu Hàm cười nhạo: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
Ôn Mộ Ngôn giống như đã sớm có dự liệu, bình tĩnh thể hiện lợi thế của mình: “Tôi có thể đưa anh đến xem trước một chỗ.”
Tiêu Hàm lúc này mới đồng ý: “Dẫn đường.”
Cũng không có bất kì kẻ nào phát hiện giữa hai người ngoại trừ quan hệ đối địch thì còn có mối quan hệ kì diệu khác. Ôn Mộ Ngôn và Tiêu Hàm ngồi cùng trong một chiếc xe hơi, trước sau còn có ba chiếc xe khác đi theo. Bên trong xe, trước và sau được ngăn cách bởi một tấm màn xe, tuy rằng vướng víu tầm mắt, nhưng đây là cách lý tưởng để cách âm.
Từ sau khi lên xe, Tiêu Hàm bắt đầu đối diện với Ôn Mộ Ngôn. Ước chừng nhìn nhau ba phút, không ai lên tiếng mở miệng trước, giống như đang chơi trò ai nói trước thì sẽ thua vậy.
Cho đến khi Ôn Mộ Ngôn rốt cuộc không nhịn được nữa mà chớp chớp đôi mắt khô khốc, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên lại thấy Tiêu Hàm nghiêng đầu sang đây, hạ giọng nói một câu:
“Thiên vương cái địa hổ []?”
[] Thiên vương cái địa hổ: Trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày, Thiên vương cái địa hổ là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu và Dương Tữ Vinh. Khi hỏi “Thiên vương cái địa hổ” thì sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”.
“…”
Ôn Mộ Ngôn nghiêm túc nhìn hắn, cũng hạ giọng trả lời: “Tiểu kê đôn ma cô []!”
[] Tiểu kê đôn ma cô: Món ăn nổi tiếng của Đông Bắc, nấu từ nấm khô, thịt gà và miến hấp cách thủy.
Tiêu Hàm thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ vai hắn: “Chiến hữu!”
Ôn Mộ Ngôn bỗng nhiên kích động, giật bàn tay đối phương trên vai xuống nắm trong hai tay: “Huynh đệ!”
Sau đó hai người hết sức ăn ý buông tay ra ôm nhau một cái thật chặt. Tiêu Hàm vỗ lưng hắn, xúc động nói: “Cậu sẽ không phải chiến đấu một mình nữa!”
Ôn Mộ Ngôn nghe vậy, nhất thời cảm động… không rơi nước mắt.