Rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng lại, tiếp đón đối phương: “Hê, chúng ta kiếp sau lại gặp mặt, MacDonald!”
.
.
.
Hồi trung học, Tiêu Hàm từng chơi một trò chơi tên là “The Sims”, niềm vui lớn nhất của hắn chính là thay đổi phương pháp để các vai phản diện của mình dùng đủ cách bất thường nhất để chết.
Những thứ như bị chết cháy, chết đói, bơi lên bơi xuống kiệt sức mà chết, nhịn tiểu mà chết, bị ruồi bọ đốt chết, bị ma quỷ dọa chết, bị thiên thạch va chết mới thật là đặc sắc.
Nhưng bất luận thế nào, Tiêu Hàm cũng không ngờ có ngày hắn sẽ chết vì cười…
Vì thế khi hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, một sự phẫn nộ mãnh liệt và cảm giác bất lực lan tràn trong lòng. Hắn cảm thấy mình giống như nhân vật phản diện được tạo ra trong trò chơi, bị một tên biến thái nào đó đùa cợt, chi phối hành động. Chỉ cần nội dung vở kịch lệch khỏi quỹ đạo đã định, hắn sẽ chết một cách kì lạ.
Điều hắn tức nhất là, rõ ràng kiếp trước hắn đã chuẩn bị tốt để đi theo tiết tấu của kịch bản, vì sao vẫn phải chết?
Tiêu Hàm ngồi dậy từ trên giường – đại gia hắn đang nằm trên giường, vì sao mỗi lần xuyên việt thì đều ở trên giường?
Căn phòng rất rộng, trang hoàng bài trí đều là phong cách hiện đại, tương đối xa hoa, toàn bộ sàn nhà được phủ kín bằng lớp thảm mềm mại. Tông màu đen trắng thể hiện cá tính đặc biệt, tuyệt đối không giống một phòng ngủ ấm áp, nơi này tràn ngập cảm giác nghiêm túc hà khắc.
Tiêu Hàm tùy ý nhìn chung quanh một lần, phát hiện một tấm ảnh chụp chung ở trên tủ đầu giường. Trong bức ảnh có một người đàn ông giống mình như đúc đang ôm một người đàn ông khác trẻ hơn, vẻ mặt vô cùng thân thiết. Chỉ là tấm ảnh này rõ ràng có dấu vết bị cắt từ giữa trở đi, sau đó lại được dán lại.
Nhìn qua thì diện mạo của người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh có chút quen mắt, Tiêu Hàm híp mắt suy nghĩ nửa ngày: Người này không phải nhân vật trong kịch bản thế thân kiếp thứ nhất, cậu bạn tốt Lương Thần Lễ mà mình đã thầm mến bao năm hay sao?
Xem ra người này lại thành khách mời, biến thành tình nhân cũ của “mình” rồi.
Ngay khi Tiêu Hàm đang tự hỏi nội dung vở kịch của đời này là gì thì tiếng gõ cửa lỗi thời vang lên: “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“… Biết rồi.” Tiêu Hàm đành phải đặt khung ảnh xuống, rửa mặt, mặc đồ trong nhà rồi bước ra ngoài. Ngoài cửa có một ông bác trung niên đeo mắt kính đã chờ sẵn, đúng là quản gia tâm phúc đã đi theo Tiêu gia nhiều năm. Sau khi ba của Tiêu Hàm qua đời, người này đã toàn tâm toàn ý phụ tá Tiêu Hàm nắm giữ thế lực gia tộc trong tay, cuối cùng thành công đạp đổ đại ca xã hội đen thành phố X của vùng này, chiếm lấy vị trí đứng đầu cho Tiêu gia.
Ông bác này – không phải phiên bản trung niên của Nhàn Phúc hay sao!
Tiêu Hàm mặt không biến sắc ngồi vào bàn, nhìn quản gia Nhàn Phúc cẩn thận phục vụ bữa sáng, nghĩ rằng đây đúng là đủ loại “sức mạnh có sẵn”, hệt như phim truyền hình.
Bất luận bối cảnh câu chuyện biến đổi thế nào, quan hệ của các nhân vật vĩnh viễn vẫn như vậy, nội dung vở kịch vẫn đi theo hướng “tôi thích anh nhưng anh không thích tôi, chờ tôi không còn thích anh nữa thì anh lại bắt đầu thích tôi”. Đó gọi là bình cũ rượu mới. Kịch bản trên thế giới này đa phần là thế.
Nếu nói hai lần trước xuyên việt Tiêu Hàm nhịn không được muốn nôn mửa một phen thì bây giờ hắn đã hoàn toàn thông suốt, tâm như chỉ thủy. Trước mắt, hắn chỉ muốn hỏi hai chuyện, thứ nhất là làm thế nào để thật sự thoát khỏi sự chi phối của kịch bản, còn việc thứ hai thì có liên quan đến Ôn Mộ Ngôn.
Hắn dám dùng “trái dưa chuột” của mình để cá rằng tên kia tuyệt đối không phải thứ hàng vừa đóng gói xong ở kiếp thứ nhất, rất có thể là kiếp trước hắn vừa mới xuyên việt tới.
Nhưng những điều này đều chỉ là phỏng đoán của hắn, còn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì phải gặp được “lốp xe họ Ôn” thì mới biết được.
“Thiếu gia, Trác Phồn thiếu gia vẫn đang làm loạn. Cậu ta nói nếu không gặp thiếu gia thì sẽ tiếp tục tuyệt thực.” Thấy Tiêu Hàm đã ăn đủ, Nhàn Phúc lập tức tiến lên thấp giọng nói.
Tiêu Hàm không nhịn được mà đưa tay day day huyệt Thái Dương, bây giờ hắn cứ nghe thấy hai chữ Trác Phồn này thì lập tức thấy buồn bực. Tiêu Hàm cười lạnh một tiếng: “Vậy cứ để cho hắn chịu đói, tưởng mình vẫn là thái tử chắc? Truyền cho hắn đường glu-cô và chất dinh dưỡng.”
“Vâng, thiếu gia.” Nhàn Phúc cung kính trả lời đâu ra đấy. Có lẽ nếu Tiêu Hàm lệnh cho ông đi chém chết Trác Phồn, ông ta cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.
“Nhàn Phúc, ông đi điều tra cho tôi một người đàn ông tên là Ôn Mộ Ngôn, càng kĩ càng tốt.” Tiêu Hàm lau miệng, làm chuyện dư thừa thì kịch bản cũng sẽ không ngăn cản hắn: “Người này chắc hẳn có liên quan với Trác Phồn, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết.”
“Tôi hiểu, thiếu gia.” Nhàn Phúc mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng ông không hề bộc lộ ra bên ngoài.
Bây giờ tạm thời thì hắn không cần đến gặp Trác Phồn, bởi vì dựa theo nội dung kịch bản thì bây giờ hắn cần đến một nơi.
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đến nghĩa trang Nam Sơn.”
Bây giờ đang là cuối mùa thu, bầu trời vốn âm u rất đúng lúc rơi từng cơn mưa nhỏ.
Lúc này, người đến tảo mộ rất ít. Hai chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy theo đường núi, dừng lại trước khu mộ của người giàu. Bốn vệ sĩ mặc đồ Tây màu đen rất nhanh xuống xe, một người trong đó mở ô che đầu, chạy đến mở cửa của chiếc xe phía sau.
Tiêu Hàm bước xuống xe, chiếc kính râm bản to che khuất gương mặt của hắn, chỉ còn nhìn thấy vành môi nhếch thành một đường cong, vừa mỏng vừa lạnh.
Hắn ôm một bó cúc trắng trong lòng, nhận ô của vệ sĩ, lạnh nhạt ra lệnh: “Chờ ở chỗ này.”
“Vâng.” Bốn người đồng thời đáp một tiếng, phân ra hai người một bên bất động như núi canh giữ lối đi nhỏ của cửa vào.
Đi qua mười ngôi mộ, Tiêu Hàm dừng bước trước ngôi mộ ở tận cùng bên trong, xung quanh ngôi mộ ấy rất sạch sẽ. Khu mộ này có chuyên gia thường xuyên quản lý.
Chủ nhân của nấm mồ này không phải ai khác, chính là Lương Thần Lễ. Trên tấm bia có tạc: Người yêu Tiêu Hàm lập mộ.
Tiêu Hàm đặt hoa xuống, yên lặng thầm thì: “Thần Lễ, năm đó Trác Phồn vì ghen ghét cậu mà cố ý để lộ tin ra ngoài. Giấy nợ đã giết cậu, thù này tôi sẽ đòi lại gấp mười cho cậu. Trác gia đã bị tôi lật đổ, lão già bên đấy vừa đi, rốt cuộc đã không còn ai làm chỗ dựa cho Trác Phồn nữa rồi. Hắn đã bị tôi bí mật giam giữ, cậu hi vọng tôi sẽ làm gì với hắn?”
“Ha ha, năm đó Trác gia một tay che trời, người thừa kế duy nhất của Trác gia thì lại quấn lấy tôi, chỉ tại lúc đó tôi chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ cậu. Sau khi cậu đi rồi, tôi giả vờ chấp nhận Trác Phồn, hư tình giả ý, ngầm sắp đặt thiên la địa võng. Nay rốt cuộc đã thành công, dẫm nát Trác gia dưới chân. Chỉ tiếc, cậu đã không thể nhìn thấy những chuyện này…”
Nói xong, Tiêu Hàm chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng như núi băng. Trong cơn mưa thu hiu quạnh, bóng lưng cô độc của hắn càng có vẻ cô đơn lạnh lẽo.
Hắn gài kính râm vào túi áo gió, lại lấy từ túi bên kia ra một cục gì đó màu trắng.
Đó là một củ hành tây.
Bởi vì còn một tay cầm ô, Tiêu Hàm có chút bất tiện. Hắn nhìn trái nhìn phải thấy chung quanh không có ai mới kẹp ô ở cổ, dùng một tư thế vô cùng quái dị ngồi xổm trước mộ mà bắt đầu bóc hành tây, vừa bóc vừa lệ rơi đầy mặt: “Thần Lễ! Sao cậu lại nhẫn tâm bỏ lại tôi rồi đi? Tấm ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta đã bị Trác Phồn cắt bỏ rồi, tuy rằng tôi đã dán nó lại, nhưng dấu vết kia sẽ vĩnh viễn tồn tại…”
“Càng ngày, tôi càng cảm thấy hình bóng cậu trở nên mơ hồ, nhưng tôi không muốn quên cậu…”
“Dù tôi có trả thù Trác Phồn thế nào thì cậu cũng sẽ không bao giờ trở lại, vậy tôi làm những điều đó còn có ý nghĩa gì…”
…
Cho đến khi khóc sưng hai mắt, Tiêu Hàm mới nhẹ nhàng thở ra: “Sớm biết rằng bóc hành tây khổ thế thì thà đi mua thuốc nhỏ mắt còn hơn. Đồng chí Lương Thần Lễ bất hạnh, từ đầu đến đuôi chỉ là người qua đường A, kiếp thứ nhất cũng không có cảm giác tồn tại, kiếp này thì ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có. So với cảm giác tồn tại rầm rầm của các pháo hôi công , pháo hôi thụ chính là một đống phân, vừa xả xong đã bị nước cuốn trôi.”
Hắn lại đứng lên, cực kỳ nhanh đeo lại kính râm che khuất đôi mắt đỏ hồng như mắt thỏ, tiếp tục dùng hình tượng đại ca xã hội đen lãnh khốc tiêu sái xuất hiện trước mặt vệ sĩ, ngồi vào trong xe rồi biến mất.
Đợi hắn xử lý xong một vài chuyện quan trọng rồi quay về biệt thự, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Tiêu Hàm cởi ra áo khoác bị mưa thấm ướt đưa cho hầu gái, vừa kéo cà-vạt vừa nhíu mày hỏi: “Trác Phồn thế nào rồi?”
Quản gia đẩy kính mắt, giọng nói có chút bất đắc dĩ trả lời: “Trác Phồn thiếu gia làm ầm lên nói muốn gặp ngài, náo loạn một chút, buổi chiều cho cậu ấy uống thuốc an thần, bây giờ đã ngủ rồi. Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi, cơm tối ăn ở nhà phải không ạ?”
“Mang đến phòng Trác Phồn.” Tiêu Hàm vẫn nhíu đầu lông mày, mặt không chút thay đổi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hắn ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu mà vẫn không thể rửa trôi tình cảm buồn bực khi lại phải nhìn thấy vị thần phiền phức kia, cuối cùng đành phải mặt lạnh bước ra, mang theo cả người còn ẩm ướt, đi chân trần vào phòng Trác Phồn.
Trong phòng có thiết kế một chiếc đèn màu quất đặt dưới đất, dịu dàng mà mờ ám. Nghe nói nếu đặt một ngọn đèn có ánh sáng màu quất trong phòng ngủ sẽ dễ khiến người ta nảy sinh tính dục, Tiêu Hàm cảm thấy lời ấy toàn là nói hươu nói vượn.
Trên giường là một người đàn ông đang im lặng ngủ, khuôn mặt tái nhợt, trong lúc ngủ mơ cũng cũng nhíu chặt lông mày, đúng là do ngủ không được ngon giấc.
Tiêu Hàm đứng bên giường, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc này một hồi, sau đó bỗng nhiên đặc biệt muốn cởi giầy ra dí lên mặt người này!
Nhưng khi hắn chạm phải bàn chân trần mới phát hiện mình hoàn toàn không đi giầy.
Vì thế Tiêu Hàm thất vọng ngồi vào chiếc sofa đơn bên cạnh, cụp mí mắt tiếp tục dựa theo yêu cầu của kịch bản mà nhìn chằm chằm Trác Phồn. Trứng mẹ nó chứ, còn nhìn nữa thì sẽ thành mắt gà chọi đấy!
May là kịch bản cũng không lãng phí nhiều thời gian, Trác Phồn rốt cuộc đã có dấu hiệu tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt mê man, chợt nhìn thấy Tiêu Hàm, mắt cậu đột nhiên trừng lớn. Cậu lập tức vùng dậy từ trên giường, chạy tới trước mặt Tiêu Hàm, kéo lấy vạt áo của hắn: “Tiêu Hàm! Rốt cuộc thì anh cũng tới gặp em?! Anh nói cho em biết, có phải vì ngôi vị đứng đầu đó mà anh ở bên cạnh em hay không? Anh nói anh yêu em cũng đều là gạt em?”
Lâu chưa ăn cơm, lại uống thuốc an thần, lúc này đầu óc Trác Phồn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Chẳng qua nhìn thấy Tiêu Hàm, cảm xúc vừa yêu vừa hận lập tức xông tới, chiếm cứ đầu óc cậu.
Trải qua hai đời khúc mắc, đối mặt với sự kích động của Trác Phồn, Tiêu Hàm chỉ cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, cho nên hắn có vẻ hết sức lạnh lùng, vẻ mặt còn sâu sắc [] hơn cả những điều kịch bản miêu tả: “Đúng như vậy thì sao?”
[] Nguyên văn “nhập mộc tam phân” – ăn vào gỗ sâu ba phần.
Tiêu Hàm kéo tay đối phương xuống, sau đó dùng chút sức lực, Trác Phồn gầy yếu lập tức bị hắn quật ngã xuống giường. Nào ngờ Tiêu Hàm dùng sức quá mạnh, Trác Phồn vốn chỉ “ngã xuống giường” theo kịch bản thì nay lại bị lăn hai vòng trên giường rồi trực tiếp lăn xuống đất.
“… Ấy chết, trượt tay, ngại quá.” Tiêu Hàm cũng không ngờ đến điều này, vô tội gãi đầu.
Trác Phồn ngã đến không còn phân biệt được phương hướng, vất vả lắm mới bám được thành giường ngoi lên nằm bò bên giường thở phì phò, đau đớn phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, tức giận: “Tại sao anh lại đối với tôi như vậy? Tôi đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, đã tin anh như vậy, yêu anh như vậy, vì sao anh lại phản bội tôi?!”
“Phản bội em? Tôi chưa từng thật lòng với em, tại sao lại phải phản bội?” Tiêu Hàm cười lạnh đè người lên, hai ba cái đã lột sạch quần áo đối phương, chỉ còn lại một cái quần lót.
“Buông ra!” Trác Phồn kịch liệt giãy giụa, nhưng cả người không có một chút sức lực nào. Cậu ôm hận nhắm mắt lại, nhớ tới cảnh thân mật của hai người trên một chiếc giường lớn khi xưa, hôm nay lại đối mặt với kẻ phản bội tình yêu của mình, sự xâm phạm này khiến cậu cảm thấy vô cùng khuất nhục và tra tấn: “Tiêu Hàm, anh cút đi cho tôi! Đừng chạm vào tôi!”
“… Em hại tôi đau đớn mất đi Thần Lễ, tôi phải báo đáp em gấp trăm lần!” Tiêu Hàm bóp chặt cổ cậu, kề vào tai cậu, cười khàn rét buốt.
Cái tay còn lại lưu loát cởi nốt quần lót của đối phương.
Sợ hãi sắp bị cưỡng bức và nỗi đau bị phản bội đánh úp vào lòng Trác Phồn, không ngừng gặm cắn trái tim cậu. Thần kinh căng thẳng rốt cuộc đạt tới điểm tới hạn – khiến cậu ngất đi.
Đúng trong lúc này, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến. Người này vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt lờ đờ, vậy mà không biết đã dùng cách gì để vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ giám sát của biệt thự, thần không biết quỷ không hay tìm vào được bên trong, rồi đột nhiên hung bạo đánh ngất hai vệ sĩ trông coi ngoài cửa phòng Trác Phồn, sau đó một cước đá văng cửa phòng chạy vào!
Người này đúng là Ôn Mộ Ngôn.
Tuy rằng sớm đã đoán được trong phòng có thể đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi chạy vào phòng, mọi chuyện trước mắt đều khiến hắn ngây người…
Tiêu Hàm chỉ mặc một cái áo choàng sau khi tắm đang ngồi trên người Trác Phồn hoàn toàn khỏa thân. Có lẽ trước đó đã xảy ra va chạm nên cái áo cũng bị kéo xuống, lộ ra một mảng lớn lồng ngực căng tràn đầy cơ.
Ôn Mộ Ngôn ngơ ngác nhìn Tiêu Hàm trên giường, ngay cả lời kịch đã chuẩn bị tốt cũng quên nói.
Kỳ thật khiến hắn ngây người không chỉ là cảnh xuân trên giường, mà còn vì động tác của Tiêu Hàm – hắn ta đang cầm một cái gì đó màu trắng nghịch ngợm trên đầu Trác Phồn.
Mà cái gì đó màu trắng ấy hình như là một cái quần lót.
Người này nhất định là đang có ý định đội quần lót lên đầu Trác Phồn!
… Đây là cái tình huống quái quỷ gì?
Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Hàm nghiêng đầu sang nhìn… đúng lúc chạm phải tầm mắt ngu ngơ của Ôn Mộ Ngôn. Rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng lại, tiếp đón đối phương: “Hê, chúng ta kiếp sau lại gặp mặt, MacDonald!”
Đợi đã… Ai là MacDonald!