Con sói lông bạc đang phi như bay từ bụi cây, ánh sáng mặt trời chiết xạ lên bộ lông của nó tạo thành một vòng sáng bạc, móng vuốt sắc nhọn xòe rộng ra vừa chạm vào mặt đất lại lấy sức bật lên cao, hai mắt như viên bảo thạch màu xanh ngọc lóe lên sự nguy hiểm, rất nhanh nó đã chạy đến đây, Phi Yến chắn trước người Vân Lam, Ảnh Tam, Ảnh Tứ rút đao cũng đứng hai bên tả, hữu nhìn chằm chằm Tiểu Lang.
- Tiểu Lang đừng làm hại chủ nhân của ta!
Tiểu Hoàng lo lắng nói, Tiểu Lang là bằng hữu của nàng, hằng ngày nó luôn bảo vệ nàng, trò chuyện cùng nàng. Nàng không muốn nó đánh nhau với chủ nhân tốt của nàng.
- Hỏa Hoàng họ là con người rất xấu xa muốn bắt ngươi sao ngươi lại khế ước với họ?
Vân Lam trợn mắt há mồm từ khi nào sói cũng kì thị chủng tộc?
- Tiểu Lang là chủ nhân cứu ta đấy! Ngươi không thấy ta đã thăng cấp sao?
- Hừ dù vậy thì sao, con người gian xảo vô cùng biết đâu họ lừa gạt ngươi?
Tiểu Lang hừ lạnh nó vẫn luôn chán ghét con người, khinh bỉ việc làm hèn hạ của họ với linh thú. Móng vuốt va chạm mặt đất một luồn cuồng phong bay lên lôi kéo theo một đám bụi tạo thành một cơn lốc xoáy hướng đám người Vân Lam mà lao đến.
- Tiểu Lang ngươi làm ta tức chết!
Tiểu Hoàng nóng nảy hét lên, tên sói ngu này thật là chọc tức chết đi được nói gì hắn cũng không nghe, chủ nhân tốt như vậy mà hắn lại hoài nghi người.
Một vòng bảo hộ từ tay Vân Lam phóng ra, Phi Yến trở tay vung kiếm chém vào trung tâm cuồng phong, ánh kiếm lóe lên vài cái liền bị cuồng phong đập nát, sắc mặt Phi Yến đen lại con cuồng lang này thật khó chơi.
- Vậy làm sao ngươi mới tin ta?
Vân Lam phất tay cơn lốc kia liền bị đẩy lùi, nghiêm túc hỏi Tiểu Lang.
- Đánh bại ta, ta mới tin tưởng được ngươi không nói dối!
- Được.
Tiểu Hoàng tức giận trừng mắt Tiểu Lang, nàng không để ý đến tên này nữa không để ý nữa.
Vân Lam vỗ đầu Tiểu Hoàng rồi trấn an bọn Phi Yến, bạch y bay phất phơ trong gió, ánh mắt cơ trí nhìn thẳng Cuồng Phong lang, tay phải lật một cái một thanh nhuyễn kiếm bạc lóe lên, Tiểu Lang cào cào móng ngưng tụ huyền lực phóng ra một trận gió lốc, tất cả xác linh thú cùng với cỏ cây trong phạm vi m đều bị thổi tung lên, Phi Yến ôm Tiểu Hoàng nhảy ra xa, lo lắng nhìn chủ tử.
Vân Lam dồn huyền lực lên kiếm phóng ra quả cầu huyền lực vào tâm cơn lốc, hai nguồn năng lượng va chạm nhau tạo ra tiếng vang rất lớn. Ầm ầm ầm cuối cùng cả hai cùng nổ mạnh rồi biến mất, Cuồng Phong lang bám chặt mặt đất tránh cho âm hưởng nguồn huyễn lực đánh bay đi, ngược lại bên này Vân Lam ngưng tụ tấm chắn mới tránh được một phần ảnh hưởng. Tiểu Lang kinh ngạc con người này cũng rất có năng lực, có thể đánh qua một chiêu cùng nó. Nhưng nó sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu!
Tiểu Lang chợt rụt người lại há mồm ra một quả cầu màu trắng ngà đang được nó ngưng tụ lớn hơn, Vân Lam nhìn thấy hành động của nó liền biết nó tung chiêu hiểm, nàng liền buông kiếm hai tay nhanh chóng kết thủ ấn phức tạp, từng tia Thiểm điện màu tím chạy dọc cơ thể nàng rồi ngưng tụ đến tay nàng, mây đen trên trời ùn ùn kéo đến bao phủ bầu trời, Ảnh Tam, Ảnh Tứ nuốt một ngụm nước bọt rồi rủa:
- Này đại tiểu thư quá trâu bò rồi!
Cầu huyễn lực ngưng tụ thành, Tiểu Lang liền hướng nàng phóng đến. Vân Lam hai ngón tay giơ lên trời một tia sét bổ xuống quấn quanh tay nàng, môi mọng hé mở:
- Lôi Điện lên!
Tia Thiểm điện vụt qua đối kháng với cầu huyễn lực, hai bên bắt đầu giằng co, phạm vi xung quanh hai người bọn họ bụ oanh tạc đến thê thảm đám Tầm Lục đằng bị lôi ra cả rễ cuốn lên cao, liền bị sét đánh thành tro bụi, cây cổ thụ bị bật cả gốc, núi non chung quanh bị Thiểm điện đốt tan tành, đám người Phi Yến lại di chuyển ra xa hơn từng tế bào da của họ như bị rách ra đau rát vô cùng. Trung tâm trận đấu, qua khoảng một khắc cầu huyễn lực liền bị Thiểm điện bổ ra nhiều mảnh, thuận thế tiến công đến Tiểu Lang. Ầm một tiếng Cuồng Phong lang bị sét đánh văng ra xa, Vân Lam vội vàng thu ấn, sắc mặt nàng hơi tái do vũ kĩ vừa thi triển, mây đen tan mất, nàng vận dụng thân pháp đến chỗ Tiểu Lang, lúc này nó vô cùng suy yếu bộ lông bạc bị đốt trụi một mảng lớn, nó hộc ra một ngụm máu mơ hồ nhìn nàng:
- Ta... Ta thua tâm phục.. khụ khụ khẩu phục...sau này Hỏa Hoàng.. giao lại cho ngươi..
- Ngươi cái đầu sói ngu ngốc ai bảo ngươi sẽ chết hả?
Vân Lam buồn cười nhìn Tiểu Hoàng chạy đến véo hai lỗ tai của Tiểu Lang mà hét lên. Tay phải lật một cái một viên Hồi Linh đan lục cấp cực phẩm xuất ra uy cho nó, nàng nhẹ nhàng xoa đầu nó nói:
- Khế ước cùng ta, sau này ngươi sẽ là đồng đội của ta, Hỏa Hoàng sau này ngươi cũng tự mình bảo vệ nàng!
Tiểu Lang một tia do dự rồi gật đầu, một vầng sáng trắng bao phủ hai người, Vân Lam xuất một giọt máu trên mi tâm hướng về phía Tiểu Lang, khế ước thành hai kí hiệu cổ xưa khắc lên trán họ rồi biến mất, Tiểu Lang nhanh chóng cảm nhận huyễn lực cạn kiệt trong cơ thể tràn trề trở lại, sau đó tấn thăng từ linh thú cấp thành thần thú cấp tăng cấp trong thời gian ngắn, khiến nó hơi sửng sốt. Vân Lam từ Thiên Huyền trung cấp tam phẩm lên thất phẩm trung cấp. Trong vòng một ngày nàng tăng cấp phẩm, yêu nghiệt nàng khiến lòng người phẫn nộ. Tiểu Lang hóa thành hình dáng tự vệ thành một con chó nhỏ nhảy vào lòng Vân Lam, bộ dáng áy náy xin lỗi nàng. Tiểu Hoàng liếc xéo nó một cái rồi nhanh chóng vào không gian linh thú trong người Vân Lam. Hừ tên sói ngu ngốc ta không tha ngươi đâu.
- Sau này gọi ngươi là Phong Lang đi!
- Ân chủ nhân.
- Chúng ta hồi Vân phủ!
Vân Lam nàng đã nhặt được hai bảo bối rồi không cần đến trung tâm Mê Vụ Sâm lâm nữa, có những thứ có thể ngộ chứ không thể cầu, lí lẽ này nàng vẫn hiểu rõ.