Sáng hôm sau Vân Lam gọi Tuyết Dao đến Lam Yên các dặn dò:
- Tỷ phải đến Mê Vụ Sâm lâm một chuyến muội ở phủ phải cẩn thận tuy phụ thân không có thiếp thất, di nương chúng ta không phải bị tính kế nhưng mà trong cung nhất định sẽ có động tĩnh, muội ở lại trợ giúp phụ thân đối phó với bọn tiểu nhân kia!
- Tỷ tỷ muội muốn đi theo tỷ!
- Không được tỷ đi muội cũng đi Vân phủ phải làm sao? Nghe lời tỷ trong vòng nửa tháng chậm nhất là một tháng tỷ sẽ trở lại, trong thời gian này muội phải tập trung tu luyện đột phá Thiên Huyền.
- Thôi được rồi, muội nghe tỷ!
Tuyết Dao xụ mặt xuống uể oải nói, nàng biết tỷ tỷ sợ nàng gặp nguy hiểm nhưng mà nàng đã lớn rồi nha nàng không thể để tỷ tỷ lúc nào cũng bảo hộ sau lưng như vậy, tuy nghĩ vậy nhưng Tuyết Dao sẽ không đi theo tỷ tỷ nếu làm vậy tỷ sẽ giận, thôi đành ở Vân phủ một thời gian vậy!
Vân Lam mở nhẫn trữ vật đặt bộ xiêm y vào lại cho thêm vào lọ dược mới, dạo này nàng cũng chế không ít đan dược Hoàng cấp nhưng chưa thành công, nàng tin tưởng sau khi trở về sẽ đột phá. Xoay người đến Thanh Uyển, nàng biến mất một khoảng thời gian nhất định phụ mẫu sẽ lo lắng như vậy nàng sẽ biện một lí do thỏa đáng mới được.
- Đại tiểu thư!
Nhũ mẫu Hoàn Lam hướng nàng hành lễ rồi dẫn nàng vào viện của phu nhân, đại tiểu thư số khổ a lúc nhỏ đã không được ở trong phủ, xa rời phụ mẫu mà đến am sống cùng nhị tiểu thư, bà ngày ngày nhìn phu nhân gạt lệ mà tim bà đau thắt lại, nhưng trời còn thương người bảo hộ hai vị tiểu tâm can này bình an trở lại nếu không phu nhân sẽ lo lắng mà chết mất.
- Phu nhân lão gia, đại tiểu thư muốn gặp hai người!
- Lam nhi vào đây đi!
Giọng nói trầm ổn có lực của phụ thân vọng ra, nàng đẩy cửa bước vào.
- Nữ nhi gặp qua phụ mẫu!
- Lam nhi sao con đến tìm chúng ta sớm vậy?
Nương nàng kéo tay nữ nhi ngồi xuống ghế, phụ thân Vân Chỉ một bộ giáp bạc oai vũ cũng ngồi kế bên, nàng nhìn hai người mà mỉm cười:
- Hôm nay con đến đây là muốn nói với phụ thân cùng mẫu thân một việc.
- Có việc gì con cứ nói đừng ngại!
Vân Chỉ rót một chén trà đưa cho nàng rồi từ ái lên tiếng.
- Con xin phép phụ mẫu cho con rời phủ nửa tháng chậm nhất là một tháng!
- Hài tử con lại muốn làm gì a~
Vân Chỉ nheo mắt nhìn nàng, đừng tưởng ông không biết hôm trước nha đầu này hạ dược lên người tam tiểu thư của Lâm gia khiến thanh danh nàng ta bị dẫm đạp nát bét còn bị ngứa khắp người, Lâm lão tử chạy khắp nơi tìm dược sư chữa trị cho ả mà tốn biết bao nhiêu là bạc, ha ha thống khoái, ông không ưa nỗi lão già béo kia chút nào, hắn chẳng những là tham quan mà còn là một lão hồ ly không nắm được đuôi, không có chứng cớ chứng minh lão tham ô.
Vân Lam sờ mũi phụ thân à chúng ta là cùng phe a người cứ giả vờ không biết đi cũng được mà.
- Phụ thân con chỉ đến Nam sơn một chuyến tìm thảo dược thôi mà! Nha người cho con đi đi mà!
Vân Lam lắc lắc ống tay áo sử dụng tuyệt chiêu làm nũng, nếu Dao nhi ở đây nàng sẽ phản bác rằng tỷ còn nói muội làm nũng chẳng phải tỷ cũng đang làm vậy sao, còn hơn cả muội nữa cơ!
- Không được quá nguy hiểm, dãy Nam sơn nằm gần Mê Vụ Sâm lâm nơi đó linh thú thường xuyên bạo động, phụ thân tuyệt đối không thể để con đi!
- Phụ thân con hứa sẽ cẩn thận sẽ không đi sâu vào Nam sơn đâu!
Mà chỉ vào Mê Vụ Sâm lâm thôi. Âm thầm bổ sung một câu nàng đương nhiên không đi sâu vào Nam sơn bởi vì năm trước tỷ muội nàng đã quét ngang quét dọc trong đó rồi. Đến ba tất đất bên dưới nàng còn lật lên rồi a.
- Được rồi nhưng con phải mang theo ám vệ bên người, Ảnh Tam, Ảnh Tứ!
Nói rồi Vân Chỉ gọi ra hai ám vệ bên người giao cho nàng rồi phân phó:
- Bảo vệ tiểu thư cho tốt nếu nàng xảy ra chuyện hai ngươi mang đầu về gặp bản tướng!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- [email protected]@@@@@------
- Tiểu thư đường này là đến Mê Vụ Sâm lâm mà bên kia mới là Nam sơn!
Ảnh Tam khó hiểu nhìn Vân Lam, hai người bọn hắn có chút không muốn đi theo đại tiểu thư, bọn hắn đã theo tướng quân vào sinh ra tử trên chiến trường mà nay tướng quân lại bảo họ đi hộ tống vị đại tiểu thư tuổi còn chưa đến này.
- Sao? Ngươi có ý kiến, nếu phụ thân đã giao các ngươi cho bản tiểu thư thì các ngươi liền là người của ta, chủ tử làm việc thuộc hạ không được có ý kiến, chắc các ngươi cũng hiểu chứ?
Vân Lam biết họ chưa phục nàng vì vậy nàng nhất định phải nói trước quy tắc của bản thân.
- Tiểu thư thuộc hạ hiểu!
Tuy còn bất mãn nhưng họ còn nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư không thể phụ sự giao phó của tướng quân được.
- Đi thôi!
Vân Lam lắc mình tiến vào Mê Vụ Sâm lâm, tốc độ nhanh đến chớp mắt khiến hai ám vệ sửng sốt thân thủ tiểu thư thật tốt!
Mê Vụ Sâm lâm chia thành ba khu, bìa rừng, vùng trung khu và trung tâm rừng. Bìa rừng là nơi mà những động vật nhỏ và linh thú cấp thấp sinh sống, nơi này có rất nhiều cây cổ thụ to lớn cùng Tầm Lục đằng - loài thực vật ăn thịt, nó là linh thú cấp tuy không phải linh thú cao cấp nhưng chúng thường tấn công bất ngờ con mồi, các thân leo của chúng rất dẻo dai và bền chắc một khi bắt được con mồi chúng sẽ siết chặt dây khiến con mồi biến dạng mà chết. Vân Lam mở nhẫn trữ vật lấy ra cỏ Bích Ti thoa nhẹ lên quần áo rồi ném ra sau nói:
- Dù sao hiện tại các ngươi là ám vệ của ta, ta cũng không thể để mặc như vậy! Mau thoa nó lên quần áo tránh đám Tầm Lục đằng kia!
- Tạ tiểu thư!
Ảnh Tam sửng sốt tiểu thư thật tốt với họ a, nàng cũng không vô dụng như hắn nghĩ.
Bìa rừng không có chút nguy hiểm Vân Lam trên đường đi hái không ít dược liệu, hướng trung khu đi đến, Ảnh Tam, Ảnh Tứ sau khi chung đụng với Vân Lam liền không bài xích nữa hai người vẫn giữ khoảng cách năm bước với nàng, trên đường đi có vài linh thú cấp bậc không cao tấn công nàng, hai người họ liền giải quyết sạch sẽ. Đến chạng vạng Vân Lam tìm một cái cây to nhảy lên rồi phân phó sẽ nghĩ ngơi tại đây, sở dĩ nàng làm vậy vì buổi tối linh thú từ trung tâm sẽ ra đây kiếm ăn, ngủ trên cây sẽ tương đối an toàn.