Hàn Minh bám theo Hoàng Thượng vào ngõ nhỏ, bồi hồi đứng nơi góc rẽ, không biết có nên quấy rầy bọn họ không. Hắn sầu lo nếu Hoàng Thượng muốn giữ Phức Nhã, chắc chắn đại loạn sẽ xảy ra. Do dự hồi lâu, hắn rốt cục quyết tâm phải khuyên can Hoàng Thượng, tức khắc bước ra góc rẽ, không ngờ lại thấy Hoàng Thượng đánh ngất nàng.
Hắn vội vàng chạy tới, "Hoàng Thượng!"
Kì Hữu bế Phức Nhã lên, hờ hững nhìn Hàn Minh, "Hồi cung."
"Không thể được! Hoàng Thượng, không để nàng trở về sẽ khơi mào chiến tranh!" Hàn Minh đứng ra ngăn Kì Hữu.
"Trẫm, muốn khơi mào trận chiến này." Nét mặt Kì Hữu vô cùng nghiêm túc, khí chất vương giả không cho phép kẻ nào cự tuyệt.
Hàn Minh giật mình, nhìn Phức Nhã đang mê man, "Thì ra Hoàng Thượng muốn dùng Phức Nhã làm ngòi nổ, bắt Liên Thành phát động chiến tranh trước? Nhưng ngài không biết làm vậy quá tàn nhẫn với nàng ấy hay sao?"
"Muốn làm chuyện lớn, ắt phải có tiếc nuối nhỏ, đó mới là đế vương." Ánh mắt Kì Hữu sáng lên, cánh tay siết chặt thêm vài phần, "Hơn nữa, ta sẽ không từ bỏ Phức Nhã."
Hàn Minh đột nhiên quỳ một gối xuống, "Hoàng Thượng, thần muốn từ quan."
"Ngươi đang uy hiếp trẫm?" Kì Hữu cười nhạt, "Chẳng lẽ ngươi không muốn bảo vệ tỷ tỷ nữa? Ả cấu kết với đại thần triều đình, buôn bán, cất giấu nhiều tiền tài phi pháp, ngươi tưởng trẫm không biết? Trẫm dễ dàng tha thứ cho ả đều là vì công trạng của ngươi, nếu ngươi từ quan, cứ tự nghĩ hậu quả."
Hàn Minh giật mình, bao mối cảm xúc phức tạp đan xen, quả thật từ lâu hắn đã biết chuyện của tỷ tỷ, khuyên can nhiều, nhưng việc đã đến mức không thể quay đầu lại. Hắn vẫn ở bên Hoàng Thượng, chính là vì tỷ tỷ. Nếu thật sự từ quan, người đầu tiên Hoàng Thượng muốn đối phó sẽ là tỷ ấy, hắn không đành lòng, hắn tuyệt đối không cho phép.
Kì Hữu không tiếp tục nhìn Hàn Minh, bước thẳng qua hắn, đi vài bước lại dừng lại, chậm rãi mở miệng, "Ngươi phạm tội khi quân, trẫm hy vọng ngươi sẽ lập công chuộc tội."
Bỏ lại một câu thâm ý như vậy, Kì Hữu bước đi dưới bầu trời đầy sao. Gió lạnh luồn qua sợi tóc, Hàn Minh Hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt hung hăng nhìn vào góc tối. Đây chính là nỗi khổ làm quan, nếu không vì tỷ tỷ, hai năm trước hắn đã đưa Phan Ngọc cao chạy xa bay, đâu cần dùng đến những lời nói dối...
Hắn chán nản đứng dậy đuổi theo Kì Hữu, ánh trăng chiếu rọi xuống làm sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt, giống như đã già đi mười tuổi. Hắn nhìn bóng lưng Kì Hữu, thở dài một hơi, đời này, e rằng không thoát được vòng tròn tranh đấu.
Dưỡng Tâm điện.
Gió mát mơn man đùa ngọn cỏ, không trung xanh biếc tựa ngọc châu. Tô Tư Vân bồi hồi ngoài tẩm cung, lo âu chờ đợi Kì Hữu trở về. Mấy canh giờ trước, ngài vội vàng dẫn một đội cấm vệ quân rời cung, khả năng có chuyện gì nghiêm trọng, lòng nàng không yên từ khi ấy.
Không biết đứng chờ bao lâu, rốt cục cũng nhìn thấy Kì Hữu trở về, nàng nhanh nhẹn bước lên nghênh đón, "Hoàng Thượng..." Còn chưa nói hết câu, đôi chân đã cứng lại, giật mình nhìn cô gái trong lòng người. Ánh sáng mỏng manh từ ngọn đuốc chiếu rọi khuôn mặt tuyệt mỹ mà hơi nhợt nhạt của cô ta, lúc sáng lúc tối.
"Đây... Là ai?" Nhìn Kì Hữu bước ngày càng gần, Tô Tư Vân lại không thể giãn đôi chân mày đang nhíu chặt.
Kì Hữu nhìn nàng một cái, không đáp lời, thản nhiên đi vào tẩm cung. Đôi tay Tô Tư Vân run run, ánh mắt rưng rưng như sắp khóc. Lại thêm một cô gái nữa, tại sao? Trước có Đế hoàng phi, sau có Hoa Nhị phu nhân, Lục chiêu nghi... Còn bây giờ, cô gái này là ai? Chẳng lẽ đêm khuya Hoàng Thượng rời cung chỉ vì cô ta hay sao?
Nàng vẫn nghĩ bản thân có vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng Thượng, nhưng tại sao ngài lại sủng hạnh hết cô gái này đến cô gái khác? Nàng đánh đổi nhiều thứ vì người như vậy, tại sao trái tim ngài không dừng lại vì nàng... Chẳng lẽ bao thứ nàng đánh đổi đều chỉ là mây khói? Chẳng lẽ bao lời mật ngọt của bệ hạ đều là giả dối hay sao?
Nàng thẫn thờ định đi vào tẩm cung, lại nghe giọng bệ hạ vọng ra, "Mau mời ngự y đến đây bắt mạch." Tuy lạnh nhạt lại xen lẫn dịu dàng. Tay nàng không khỏi siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cắn chặt môi dưới, có mùi máu tươi tràn trong khoang miệng.
Cuối cùng, nàng xoay người bỏ đi, tà áo quét trên bụi đất, mang theo bi ai nồng đậm.
Liên Hi, Nạp Lan Mẫn, Kì Vẫn chờ Phức Nhã trong rừng suốt một đêm, không ai nói nửa lời, chỉ ngồi im suy nghĩ.
Liên Hi nhìn mặt trời nhô ngày càng cao từ phía đông, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng biến mất, "Đi thôi."
"Chờ thêm chút nữa, ta tin tưởng muội muội sẽ trở về." Nạp Lan Mẫn ngăn cản, "Muội ấy mang trong mình cốt nhục của Hoàng Thượng, sẽ không ích kỷ ở lại đâu, ta tin tưởng muội ấy."
"Một đêm, có chuyện gì cần nói một đêm?" Liên Hi cười châm chọc, bỏ qua Nạp Lan Mẫn, nhìn Kì Vẫn, "Sở Thanh vương, hiện tại ngươi có tính toán gì không?"
Kì Vẫn cười cười, "Mưu tính bại lộ rồi, còn tính toán gì nữa. Ngươi nên về Dục Quốc nhanh lên, Kì Hữu làm việc mạnh mẽ dứt khoát, dám bán đứng nó, nó tuyệt đối sẽ không nương tay, mục tiêu kế tiếp chắc chắn là Dục Quốc, các ngươi phải chuẩn bị kĩ càng... E rằng, một cuộc chiến lớn sắp xảy ra."
"Nơi ta nên đi không phải Dục Quốc, mà là Hạ Quốc." Ánh mắt Liên Hi hiện lên giảo hoạt, "Nếu Sở Thanh vương đồng ý, chi bằng đến Hạ Quốc cùng ta chứng thực một việc đi."
Kì Vẫn do dự nhìn Nạp Lan Mẫn, dường như nàng không khỏe lắm, nếu bôn ba mấy ngày liền, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ hối hận cả đời.
"Đừng lo cho thiếp, thiếp chịu được." Nạp Lan Mẫn tiến lên, mềm nhẹ nắm lấy tay Kì Vẫn, "Thiếp không muốn trói buộc chân chàng."
Kì Vẫn nắm ngược lấy tay nàng, thản nhiên nhìn Liên Hi, hạ quyết tâm, "Được, chúng ta đi Hạ Quốc."
"Hay lắm, quả nhiên là người làm đại sự." Liên Hi vỗ vai Kì Vẫn, khen ngợi một tiếng, "Công chúa Phức Nhã, ta nói rồi, ta sẽ khiến cô hối hận."
Nạp Lan Mẫn cúi đầu, cười buồn bã. Sức khỏe của nàng thế nào, nàng hiểu rõ, nhưng khi sinh mệnh trôi đến thời khắc cuối cùng, nàng muốn ở bên Kì Vẫn, cùng nhau hoàn thành tâm nguyện của chàng, như vậy nàng mới có thể an lòng rời đi.
Hạ Quốc.
Liên Hi cầm chén ngọc phỉ thuý, hơi nóng lượn lờ bay lên. Kì Vẫn đặt hai tay trên bàn, ánh mắt thâm trầm, đôi môi khẽ nhếch. Cung điện to lớn yên tĩnh đến lạ thường.
Hạ đế Nguyên Vinh nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, mùi thơm tràn ngập khoang miệng, ông ta nhắm mắt suy ngẫm hồi lâu mới buông chén, "Ngươi muốn trẫm liên minh với Dục Quốc để đối phó Kỳ Quốc? Trẫm không nghe lầm chứ? Nhiều năm trước Liên Thành tấn công Hạ Quốc, chính nhờ Kỳ Quốc phái binh tiếp viện mới tránh khỏi bại trận. Huống chi, nay Hạ Quốc không còn thực lực gì, các ngươi về đi."
Liên Hi đập chén xuống bàn, âm thanh vang vọng khắp đại điện, "Kỳ Quốc đang chuẩn bị tấn công Dục Quốc, một mình chúng ta không đối phó nổi. Mà nếu Dục Quốc diệt vong, nước kế tiếp bị thâu tóm sẽ chính là Hạ Quốc."
Nguyên Vinh hơi nhếch môi, không hề lung lay, "Chuyện đó không cần ngươi quan tâm."
Liên Hi cười khẩy, "Đường đường đứng đầu Hạ Quốc lại cứng đầu như thế. Kỳ Quốc dã tâm thâu tóm Dục - Hạ thống nhất thiên hạ, vậy mà ngài vẫn không quan tâm?! Huống chi..." Liên Hi đột nhiên dừng lại, sắc bén nhìn thẳng ánh mắt tự tin của Nguyên Vinh, "Ngài còn nhớ công chúa Phức Nhã chứ?"
Vừa nghe bốn chữ "Công chúa Phức Nhã", Nguyên Vinh lập tức biến sắc mặt, bàn tay run lên, nước trà nóng bắn lên mu bàn tay mà không hề hay biết, vội hỏi: "Ngươi đang nói, công chúa Phức Nhã?"
"Hiện giờ cô ta chính là Đế hoàng phi được Nạp Lan Kì Hữu sủng ái nhất, ngài phải biết rằng, một lời bên gối, Hạ Quốc bị diệt chỉ là việc sớm muộn mà thôi." Liên Hi hài lòng nhìn phản ứng của Nguyên Vinh. Bốn chữ "Công chúa Phức Nhã" quả thật là cái gai trong tim ông ta nhiều năm qua.
"Không thể nào, trẫm từng gặp Đế hoàng phi, cô ả hoàn toàn khác Phức Nhã!"
"Có phải công chúa Phức Nhã hay không, hãy để Sở Thanh vương giải thích." Liên Hi tủm tỉm cười, nâng chén lên tiếp tục thưởng thức.
Kì Vẫn gật gật đầu, "Khi đó cô ta cải trang để che dấu thân phận, nhưng không lúc nào là không muốn báo thù cho phụ hoàng, mẫu hậu, vậy nên bảy năm trước từng làm một giao dịch với Kì Hữu, mục đích là phục quốc."
Sắc mặt Nguyên Vinh trở nên trắng bệch, ánh mắt ngây dại, hai tay nắm chặt. Đế hoàng phi, công chúa Phức Nhã... Thế nhưng là cùng một người, thế nhưng lại đang ở cạnh Nạp Lan Kì Hữu. Cảnh giết chóc máu tanh ở Cam Tuyền điện năm xưa hiện lên trước mắt, vốn muốn nhổ cỏ tận gốc, nào ngờ con nha đầu Phức Nhã may mắn như vậy, nhiều lần trốn thoát. Lúc ấy ông ta đã cảm thấy kì lạ, bao nhiêu sát thủ lại không thể giải quyết nổi hai người, thì ra là được Nạp Lan Kì Hữu cứu.
Ông ta vội vàng mở miệng, "Cho dù hai nước Hạ, Dục liên minh, cũng chưa chắc diệt được Kỳ Quốc."
"Không phải diệt trừ, mà là tự vệ. Chỉ cần hai nước bắt tay, Kỳ Quốc nhất định sẽ dè chừng." Liên Hi liếc nhìn Kì Vẫn, "Sở Thanh vương lớn lên từ nhỏ ở Kỳ Quốc, vô cùng quen thuộc địa hình, càng đem lại lợi thế cho ta."
Lòng bàn tay Nguyên Vinh rịn mồ hôi lạnh, "Để trẫm suy nghĩ thêm."
"Chuyện tới nước này, ngài còn suy nghĩ gì nữa? Nếu hai nước không liên minh, sẽ như năm bè bảy mảng, bị Kỳ Quốc một ngụm nuốt hết. Tin ta đi, dã tâm của Nạp Lan Kì Hữu không giới hạn trong thế cục lúc này đâu, mục tiêu của hắn là thiên hạ." Liên Hi vận lực, chén ngọc phỉ thuý bị bóp nát, nước trà hòa lẫn máu, nhỏ giọt xuống mặt bàn cẩm thạch, nổi bật đến rợn người.
Không mất nhiều thời gian, Nguyên Vinh đã bị dọa đến nôn nóng bất an, lập tức đồng ý liên minh đối kháng Kỳ Quốc, thậm chí còn gả con gái là công chúa Tương Vân cho Liên Hi làm thê tử. Tựa như bảy năm trước, công chúa Phức Nhã được hứa gả cho Liên Thành, chỉ là nay người khác, thân phận khác, mục đích cũng khác.
Đạt được thỏa thuận với Nguyên Vinh, hai người liền trở về khách sạn. Kì Vẫn vừa đẩy cửa vào đã thấy Nạp Lan Mẫn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hắn ngừng thở trong khoảnh khắc, sau đó hoàn hồn, xông lên ôm Nạp Lan Mẫn, "Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn..." Hắn không ngừng gọi nàng, hy vọng có thể đánh thức nàng.
Liên Hi nghe tiếng liền vào, nhìn Nạp Lan Mẫn hấp hối, thản nhiên mở miệng: "Cô ta đã tới lúc dầu hết đèn tắt."
Kì Vẫn quay đầu, hung hăng nhìn Liên Hi, "Sao lại thế này? Không phải ngươi nói bệnh của nàng đã ổn định rồi sao?"
"Không nói vậy, làm sao ngươi đồng ý đến Hạ Quốc?" Thái độ lạnh lùng giống như không một ai trên đời có thể dao động cảm xúc của hắn, "Tỉnh táo lại đi, đừng để chuyện tình cảm nữ nhi trói buộc bước tiến, chúng ta là người làm đại sự. Nạp Lan cô nương rất thức thời, sẽ không trách ngươi."
"Ngươi câm miệng!" Kì Vẫn phẫn nộ hét, đôi mắt hơi đỏ, nước mắt đã rưng rưng. Hắn thật sự không biết bệnh tình của nàng lại nặng đến mức này, nếu biết, hắn tuyệt đối sẽ không bôn ba mấy ngày liền, khiến nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhiều năm trước tiễn nàng đến Dục Quốc đã làm hắn tự trách không thôi, mà nay, hắn nên đối mặt với cô gái dám hy sinh tất cả, thậm chí cả sinh mệnh vì hắn này như thế nào?
Không biết từ khi nào, Nạp Lan Mẫn đã từ từ chuyển tỉnh, liếm đôi môi khô nứt, cười nhẹ: "Liên Hi nói đúng, chàng là người làm đại sự, đừng phụ công sức của thiếp." Nàng biết, Kì Vẫn muốn báo thù cho tiên đế không phải vì dã tâm, mà hoàn toàn xuất phát từ tình cảm phụ tử. Nàng biết, có lẽ tiên đế vô tình với người khác, nhưng với con trai của Viên phu nhân, luôn dành tình cảm yêu thương thật lòng, thậm chí còn coi trọng hơn sinh mệnh. Mà chính vì vậy, mới dẫn đến hành động "Thí đế" của Kì Hữu... Nếu tiên đế chia đều tình cảm cho những hoàng tử khác, có lẽ thảm kịch năm đó sẽ không xảy ra.
Kì Vẫn nhìn cô gái trong lòng, mảnh mai là thế, yếu ớt là thế. Tại sao hắn không nhận ra, nàng cũng cần yêu thương che chở? Vậy mà hắn, cả ngày đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ, một lòng nghĩ cách báo thù cho phụ hoàng, lại bỏ qua cô gái luôn luôn ở bên làm bạn.
Nạp Lan Mẫn kinh ngạc nhìn ánh mắt rưng rưng của Kì Vẫn, có giọt lệ rơi xuống, nàng lập tức tiếp được, yếu ớt hỏi: "Đây là vì thiếp phải không?"
Kì Vẫn nắm chặt tay nàng, không cất nổi thành lời, chỉ có thể gật đầu.
"Thì ra, chàng có thương thiếp." Trái tim nặng nề khó chịu đột nhiên được giải thoát, nàng nhoẻn miệng cười, nhưng sắc mặt lại càng nhợt nhạt hơn.
"Đồ ngốc, sao ta lại không thương nàng được?" Kì Vẫn đau lòng ôm chặt Nạp Lan Mẫn, nước mắt chảy dọc gò má.
"Có một chuyện... Thiếp canh cánh trong lòng nhiều năm... Không dám nói..." Ánh mắt Nạp Lan Mẫn dần mê mang, giọng nói cũng càng ngày càng trầm, "Nạp Lan Mẫn và Phức Nhã... Ai mới là người quan trọng nhất trong lòng chàng?"
Kì Vẫn nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, sau đó dứt khoát trả lời ba chữ, "Nạp Lan Mẫn." Đúng vậy, vấn đề này cũng dằn vặt hắn nhiều năm. Cho đến vừa rồi thấy Nạp Lan Mẫn nằm trên đất, hắn chưa từng sợ hãi đến vậy, khi nghe Liên Hi nói "Dầu hết đèn tắt", hắn đau đến xé ruột xé gan. Hắn mới hiểu được, nhiều năm qua, trong lòng mình chỉ có Nạp Lan Mẫn. Về phần công chúa Phức Nhã, vĩnh viễn là hình bóng của mẫu phi, tình cảm dành cho công chúa, từ đầu tới cuối đơn thuần là mê luyến, mà không phải tình yêu.
Nạp Lan Mẫn nghe Kì Vẫn trả lời dứt khoát, trái tim được tưới đầy ngọt ngào, giọt nước mắt cố nén cuối cùng cũng tràn mi. Nàng ôm chặt Kì Vẫn, yếu ớt nói: "Vẫn, sinh thời được nghe những lời này của chàng... Thiếp chết không uổng. Sống đến nay... Ưu phiền không ít, cảm ơn chàng đã yêu thiếp... Chàng cũng biết... Lòng thiếp..." Âm thanh dần nhỏ, đôi môi Nạp Lan Mẫn hé ra khép lại, nhưng không nói được từ nào.
Liên Hi rời khỏi căn phòng, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng, nay cũng hiện lên chút thương cảm. Tình yêu là thứ cả đời này hắn cũng không muốn đụng chạm. Nữ nhân, hắn có, bảy đại thủ hạ là nữ nhân của hắn, nhưng tình yêu lại chưa từng. Bởi những kẻ yêu hắn đều chỉ vì ba lý do, tướng mạo, tiền tài, quyền thế. Tình yêu như vậy, muốn để làm gì?
Lúc khép cửa lại, hắn nhìn thấy Nạp Lan Mẫn lẳng lặng nhắm mắt, mỉm cười an tường. Hắn nghĩ, chắc hẳn nàng đã ra đi trong hạnh phúc. Quyền lực và tình yêu không thể cùng tồn tại, có được tất có mất, chính như Phức Nhã và Nạp Lan Kì Hữu. Có đôi khi hắn tự hỏi, mưu đồ giao Phức Nhã cho đại ca là đúng hay sai, khi chân tướng lộ ra, không chỉ Phức Nhã, mà chính đại ca cũng bị tổn thương. Nhưng hắn vẫn không thể tin được, dám lựa chọn ở lại bên Nạp Lan Kì Hữu, cô ta quên mình đang mang thai đứa con của đại ca hay sao?
Dục Quốc.
Liên Thành ngồi phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, suy nghĩ lại phiêu về phương xa. Đã qua nửa tháng, bọn họ vẫn chưa trở về. Có lẽ hắn sai rồi, hắn không nên để Phức Nhã đi... Không, hắn tin nàng sẽ trở về. Lúc gần đi ánh mắt nàng kiên định như vậy, nàng đã hứa với hắn, nhất định sẽ trở về.
Hắn chợt hồi tưởng lần đầu tiên thấy Phức Nhã ở Hạ Quốc, khoảnh khắc ấy, đến nay vẫn khó quên...
Tiết trời giữa đông, sương mờ tuyết lạnh, gió bắc gào thét. Hắn là thừa tướng Biện Quốc, phụng mệnh bí mật đến Hạ Quốc bàn chuyện liên minh đối phó Kỳ Quốc cường đại. Nên lấy điều kiện gì để đàm phán đây? Chân giẫm nhẹ lên lớp tuyết đọng, gã sai vặt phía sau liên tục oán giận.
"Đây là đạo đãi khách của Hạ Quốc hay sao? Vứt chúng ta ở đây, còn không thèm phái ai đến hầu hạ." Gã sai vặt tức giận bất bình.
Liên Thành cười khẽ, nụ cười hàm dấu uy nghiêm, thấp giọng nhắc nhở: "Nếu phái nô tài đến, chẳng phải tự nói cho thiên hạ biết, hai nước chúng ta đang ủ mưu ư?" Gã sai vặt nghe vậy mới tỉnh ra, lập tức im lặng theo đuôi hắn.
Chợt có tiếng ngọc bội lách cách va vào nhau, một mùi thơm ngào ngạt bay đến, hắn men theo âm thanh, đi qua hai hành lang gấp khúc, hiện ra trước mắt là rừng đào phủ tuyết trắng xoá, đẹp không sao tả nổi. Hắn bất giác ra khỏi hành lang, hô hấp đột nhiên cứng lại.
Dung mạo thanh khiết, dáng người yểu điệu, khí chất thoát tục, tay áo tung bay tựa như bươm bướm vỗ cánh. Nghiêng tai lắng nghe, cô gái trong rừng đang ngâm nga khúc "Ám hương".
Giọng ca mềm mà không ngấy, mỏng mà thanh thúy, Liên Thành dừng bước, dõi mắt nhìn cảnh tượng này. Thật lâu sau, khúc ca kết thúc, cô gái cười nhẹ, nhón chân bẻ một nhành mai, đưa lên mũi khẽ ngửi, đôi mắt nhắm hờ như đang hưởng thụ hương mai. Chỉ khoảng nửa khắc, nàng nắm chặt nhành hoa xoay tròn tại chỗ, càng lúc càng nhanh, làn váy bay lên, tay áo phấp phới, tuyệt không thể tả.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nàng sắp múa đấy ư?
Đôi chân thoăn thoắt, thắt lưng yểu điệu đong đưa, nhành mai rơi xuống, hắn nín thở, không ngờ trong thâm cung lại có cô gái thoát tục như thế, nét mặt tuyệt mỹ mà ngây thơ, nàng rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là phi tần của hoàng đế Hạ Quốc?
"Công chúa của trẫm, thấy thế nào?" Cố ý đè thấp giọng, dường như lo lắng quấy nhiễu đến cô gái trong rừng.
"Nàng ấy là công chúa của ngài?" Nhẹ nhàng xoay người, hắn thản nhiên hành lễ, đôi mắt lóe ra kinh ngạc.
"Công chúa duy nhất của trẫm, Phức Nhã." Nói đến đây, hoàng đế hiền hậu mỉm cười, có thể thấy ông ta cực kì yêu thương con gái.
"Vậy thì, Hoàng Thượng, chúng ta làm một giao dịch công bằng đi." Liên Thành đưa mắt nhìn cô gái trong rừng mai, "Hai nước Biện, Hạ kết liên minh, ngày diệt được Kỳ, sẽ là ngày công chúa Phức Nhã gả cho thần làm thê tử."
Khi đó hắn biết, đây là yêu cầu quá đường đột, nếu hòa thân để liên minh, đáng ra công chúa phải gả cho Hoàng Thượng, mà hắn lại chỉ là thừa tướng. Nhưng hắn thật sự không khống chế được cảm xúc, vậy nên mới tự ý đề đạt việc hôn nhân. Trở lại Dục Quốc, hắn bẩm báo chuyện này cho duy nhất Hoàng Thượng. Dù sao hắn đến Hạ Quốc là để bàn quốc sự, nếu chuyện hòa thân lộ ra, người trong thiên hạ sẽ phản ứng thế nào?
"Hoàng Thượng, Lan tần cầu kiến." Bạch Phúc gọi vọng qua cánh cửa son đóng chặt, cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn. Hắn buông tấu chương, ra lệnh: "Cho vào."
Cửa mở, Lan tần cười khanh khách nâng khay bạc tiến vào, bộ xiêm y vàng óng khiến nàng thêm phần cao quý quyến rũ. Cái nắng tháng tám thật độc ác, mới đi một đoạn ngắn mà mồ hôi đã thấm ướt xiêm y. Nàng nâng tay lau trán, tay kia cẩn thận cầm khay bạc, sợ nước canh trong bát bị sánh ra, "Hoàng Thượng, đây là cháo tổ yến ướp lạnh thần thiếp đích thân làm cho người, có công hiệu tán hỏa giải nhiệt. Nắng hè chói chang mà người phải phê duyệt tấu chương vất vả, uống một ngụm sẽ rũ bỏ hết mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần."
Liên Thành vốn không muốn nhận, hiện tại hắn không có tâm trạng ăn uống gì, nhưng nghĩ đến Lan tần đang mang thai, hắn cũng không nỡ làm nàng buồn, "Lan nhi thật có tâm."
Uống thìa thứ nhất, cảm giác mát lạnh trôi từ cổ họng xuống dạ dày, cái nóng trong người đột nhiên biến mất, sảng khoái lạ thường.
"Thế nào? Hoàng Thượng..." Lan tần chờ mong nhìn Liên Thành, hy vọng được một câu quan tâm hoặc tán thưởng. Liên Thành chậm rãi hé miệng, một giọng nói khác lại vang lên, "Liên Hi đại nhân, ngài không được vào..."
Liên Hi mệt mỏi trở về từ Hạ Quốc, muốn nhanh chóng bẩm báo mọi chuyện với đại ca, lại bị tên cẩu nô tài Bạch Phúc cản đường. Hắn không thèm để ý, đi thẳng vào ngự thư phòng, "Đại ca..." Đột nhiên im bặt, hắn lạnh nhạt nhìn Lan tần, không nói tiếp.
"Nếu Hoàng Thượng có việc cần trao đổi với Liên Hi đại nhân, thần thiếp xin cáo lui trước." Lan tần nhã nhặn mỉm cười, thu bát rời đi. Bạch Phúc vừa đóng cửa lại, bên trong vọng ra một câu, "Đại ca, đệ đã kết minh với Hạ Quốc, Kỳ Quốc muốn đối phó chúng ta cũng không dễ đâu..."
Lan tần vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lóe lên điều gì đó, cau mày, có chút đăm chiêu rời khỏi ngự thư phòng.
Mà ở bên trong, sắc mặt Liên Thành cực kì khó chịu, "Đệ không đưa Phức Nhã về?"
"Đại ca, đệ đang nói với huynh chuyện tồn vong của Dục Quốc, vậy mà huynh chỉ nghĩ đến cô ta? Cô ta không về đâu, cô ta mang con của huynh dựa vào vòng tay Nạp Lan Kì Hữu rồi, huynh còn tin cô ta sẽ trở về hay sao?" Liên Hi có chút căm tức nhìn Liên Thành, đại ca mặt nào cũng tốt, điểm yếu duy nhất chính là mối tình này. Hắn không hiểu nổi, đại ca là đế vương, muốn bao nhiêu nữ nhân không được, tại sao lại đau khổ cố chấp vì một người? Chẳng lẽ không chiếm được trái tim cô ta nên mới càng muốn chinh phục?
"Không, nhất định là Kì Hữu không cho nàng trở về." Liên Thành cười cười, hắn hiểu Phức Nhã, nếu nàng đã hứa, nhất định sẽ không nuốt lời.
Liên Hi có chút bất đắc dĩ nhìn Liên Thành, càng thêm khẳng định việc đưa Phức Nhã đến bên đại ca là quyết định sai lầm, cực kì sai lầm! Cô ta đến, làm đại ca chìm trong tình yêu mù quáng; Cô ta đến, làm đại ca lãng quên mối thù với hai nước Kỳ, Hạ; Cô ta đến, làm đại ca chỉ biết đặt hết tâm tư lên người cô ta. Trước kia không biết hồng nhan họa thủy lợi hại cỡ nào, nay được tận mắt chứng kiến, mỹ nhân kế, quả nhiên đáng sợ!
"Đại ca, hiện tại chúng ta cần thảo luận chuyện Kỳ Quốc, không phải Thần phi. Lần này kế hoạch liên minh với Kì Vẫn bị Nạp Lan Kì Hữu phát hiện, hắn có thể tấn công Dục Quốc bất cứ lúc nào, chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng để nghênh chiến."
"Vì sao không tiên phát chế nhân, đánh úp khiến hắn trở tay không kịp?" Liên Thành đứng dậy, đi về phía Liên Hi.
Liên Hi giật mình, vội can ngăn: "Đại ca, chúng ta cần bình tĩnh. Nếu Kỳ Quốc vô lý xuất binh trước, lòng dân sẽ dao động, cho nên chúng ta chỉ có thể chờ."
Liên Thành vỗ nhẹ bả vai Liên Hi, "Trận chiến này không thể tránh khỏi. Kì Hữu giam giữ Phức Nhã, cũng chỉ vì muốn ta cắn câu."
"Đại ca nếu biết, tại sao còn..."
"Phức Nhã là thê tử của ta, đang mang thai đứa con của ta... Đệ phải biết, hai người họ quan trọng với ta cỡ nào. Ta nói rồi, không ai được phép cướp nàng ấy khỏi tay ta, ta sẽ đưa nàng ấy về, cho dù phải đánh đổi toàn bộ giang sơn." Liên Thành kiên quyết là thế, khiến Liên Hi đờ đẫn, ngây ngốc đứng tại chỗ không nói nên lời.
Vì một cô gái mà đánh cược giang sơn, đáng không? Mặc dù được Hạ Quốc trợ giúp, chưa chắc thất bại, nhưng cũng không thể đánh bừa được. Nếu đánh bừa, nhất định cả hai sẽ tổn thất nặng nề, máu chảy thành sông. Cuộc xung đột này ập đến quá đột nhiên, dân chúng, quân đội chưa được chuẩn bị tốt, tùy tiện xuất binh chính là điều tối kị!
"Nếu... Hoàng Thượng đã quyết định, thần... Xin tuân lệnh." Liên Hi gằn từng tiếng, vừa dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Liên Thành chán nản chống tay lên bàn, cười cười tự giễu, sao hắn không hiểu điều Liên Hi vừa nói. Quả thật, hắn không xứng làm hoàng đế, hắn không có dã tâm, cũng không vô tình được như Nạp Lan Kì Hữu. Vị trí này vốn không thuộc về hắn, hắn lại cố tình đoạt về. Đoạt về rồi mà không có khả năng bảo vệ, thật đáng buồn làm sao.
Liên Hi, đệ ấy có tài mưu lược, có sự vô tình của một bậc đế vương, đó mới là người thích hợp ngồi trên ngai vàng.
Hắn nhấc bút, mở một cuộn giấy trắng ra, chậm rãi viết xuống mấy chữ, cuối cùng lấy ngọc tỷ, đóng dấu vuông vắn.
Hoàng lăng Kỳ Quốc.
Kì Hạo cùng Tô Diêu bước vào hoàng lăng, quỳ gối trước bia mộ của mẫu hậu, dấu vết thời gian in hằn trên khuôn mặt hắn, dung mạo tuấn tú vì u sầu mà đánh mất một phần khí chất vương giả. Hắn xoa nhẹ bia mộ, cảm thụ ba chữ "Đỗ Chỉ Hi" từng chút một.
"Mẫu hậu, tối hôm qua nhi thần mơ thấy người. Người bảo con tha thứ cho Kì Hữu, bảo con ở bên nó như một người đại ca, dùng tình thân làm ấm áp trái tim băng giá của nó... Người không trách nó thật sao? Nó đã đẩy người vào chỗ chết cơ mà? Con biết người yêu thương nó hơn con, dù lên trời cũng không yên tâm về nó, còn nhớ thương nó." Giọng Kì Hạo khàn khàn, đôi mắt hơi hồng, mỗi lần tới đây hắn đều không kìm nén được cảm xúc.
Một năm trước, Kì Hữu đưa gia đình bọn họ trở lại Kim Lăng, cho phép bọn họ đến bái kiến mẫu hậu. Nhưng bái kiến xong, Kì Hữu lại kiên quyết giữ chân bọn họ, nói mình không còn thân nhân, chỉ có người đại ca này, mong hắn ở lại, giúp nó quản lý giang sơn. Hắn không đồng ý, tuyệt đối không thể đứng chung chiến tuyến với kẻ đã hại chết mẫu hậu. Cứ thế, hai bên làm khó nhau suốt một năm trời.
"Hạo, thiếp cảm thấy mẫu hậu chưa từng đối xử bất công với hai người..." Tô Diêu nắm lấy lòng bàn tay đầy chai sạn của Kì Hạo, cười thoải mái, "Tuy chàng phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng luôn được mẫu hậu yêu thương, bảo vệ. Còn Kì Hữu thì sao? Từ nhỏ bị lạnh nhạt, hờ hững, tuy được an toàn, nhưng lại mất đi tình thương của mẹ.
"Trưởng thành, chính tay Kì Hữu kéo chàng khỏi vị trí thái tử, đẩy mẫu hậu vào lãnh cung, giúp đỡ người phụ hoàng luôn "Yêu thương" hắn. Về sau mới phát hiện, người phụ hoàng ấy thực ra chỉ lợi dụng hắn, còn mẫu hậu lại yêu thương hắn theo một cách đặc biệt. Sao hắn chịu đựng nổi?
"Cuộc sống của hắn ngập chìm trong cô đơn, thù hận, phản bội, hiện tại hắn chỉ còn chàng là ruột thịt... Hắn muốn bù đắp lỗi lầm, vậy nên mới tìm chàng, hy vọng chàng ở lại. Chàng là đại ca của hắn, cho dù hắn làm sai nhiều chuyện cỡ nào, chàng vẫn luôn là đại ca của hắn, máu mủ tình thâm, chắc hẳn chàng cũng hiểu."
Kì Hạo nghe Tô Diêu phân tích, tuy rằng mủi lòng, nhưng mâu thuẫn vẫn tràn ngập trái tim. Đúng vậy, từ nhỏ Kì Hữu đã cô đơn, yên lặng chịu đựng cuộc sống không được mẫu hậu chiều chuộng, hắn hiểu chứ. Bao lần hắn muốn nói với Kì Hữu, thật ra mẫu hậu có yêu nó, lạnh lùng hờ hững là để bảo vệ nó, nhưng mẫu hậu không cho phép, người không muốn Kì Hữu bị áp lực hay cuốn vào trận chiến hoàng thất khốc liệt này.
Giấc mộng đêm qua, mẫu hậu còn nói với hắn, tha thứ Kì Hữu đi, nó làm mọi việc chỉ vì bất đắc dĩ, người chưa từng trách nó, đơn giản bởi vì, nó là con trai người. Nếu mẫu hậu tha thứ được, tại sao hắn thì không?
"Ta là đại ca của nó, đại ca duy nhất." Kì Hạo lẩm bẩm, "Diêu nhi, nàng nói đúng, máu mủ tình thâm." Khúc mắc đột nhiên được giải tỏa, hắn ôm chặt Tô Diêu vào lòng, "Diêu nhi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng ở bên ta nhiều năm như vậy, cảm ơn nàng theo ta sống những ngày cám bã, cảm ơn nàng luôn thấu hiểu lòng ta... Nạp Lan Kì Hạo ta có tài đức gì mà lấy được nàng làm thê tử, thật sự là tích phúc ba đời."
Tô Diêu tựa vào lòng hắn, hít thở mùi hương trong hoàng lăng, tủm tỉm cười, "Thiếp còn phải cảm ơn chàng nhiều hơn, vì đã yêu thiếp nhiều như vậy, chàng biết không, những ngày cám bã mặc dù khổ, nhưng có chàng làm bạn, thiếp vui vẻ chịu đựng."
"Nay ta quyết định ở lại với Kì Hữu, bù đắp tình thương yêu mẫu hậu chưa từng cho nó, nàng còn đồng ý theo ta không?"
"Tuy thiếp rất thích cuộc sống im lặng, nhưng chàng là phu quân của thiếp, lấy gà theo gà, gả chó tùy chó."
Cuộc nói chuyện vui vẻ làm hoàng lăng vốn lạnh lẽo âm u, nay được phủ thêm một tầng sắc màu ấm.
Cuốn thứ năm: Nhân sinh nhược chích sơ như kiến