Trong thời tiết mưa rền gió dữ, chúng ta lên xe ngựa trở lại Kỳ Quốc. Nhìn Kim Lăng thành không xa phía trước, trong lòng ta chợt xuất hiện cảm giác khủng hoảng. Hai năm rời đi, quả thật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nay ta đã hai mươi hai, thoảng qua như mộng, từ lúc mất nước tới giờ đã bảy năm, nhanh quá! Còn nhớ rõ ngày mới gặp Kì Hữu... Ta không khỏi chua xót cười, đều là chuyện cũ...
Dọc đường, Nạp Lan Mẫn ho khan không ngừng, thậm chí có lần còn ho ra máu. Để chăm sóc nàng, chúng ta thường xuyên dừng nghỉ giữa đường, kết quả mất mười ngày mới đến Kỳ Quốc. Mà trong mười ngày này, Nạp Lan Mẫn từ chỗ hấp hối lại kì tích dần dần chuyển biến tốt, ánh mắt vốn ảm đạm nay lại sáng rọi khác thường, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?
Ta phấn chấn xuống xe ngựa tìm Hi, hắn lại im lặng vòng ra dòng suối nhỏ phủ đầy sương sau cơn mưa, ta hỏi, "Bệnh tình của quận chúa thế nào? Tốt lên rồi phải không?"
Hắn không đáp, lặng im nhìn nước chảy.
Ta lo lắng, trong lòng biết hắn trầm mặc có nghĩ là gì, vội vàng nói trước, "Tỷ ấy không ho nữa, sắc mặt cũng hồng hào hơn."
"Không thể chỉ nhìn mặt ngoài." Hắn thản nhiên trả lời một câu.
"Ngươi có ý gì?" Vừa hỏi xong, dạ dày chợt quặn lại, ta che miệng nôn khan.
Hi nghiêng đầu nhìn ta, nét mặt không có gì khác thường, ánh mắt lại thâm thúy như hiểu thấu tất cả. Đợi khi hết cảm giác buồn nôn, ta hít sâu một hơi, cười nói, "Chắc do lạ khí hậu, thức ăn không hợp bụng."
Hắn không để ý tới ta, lạnh lùng nhìn bốn phía, "Xuất hiện đi."
Nháy mắt, bảy mỹ nữ từ trên trời giáng xuống, quỳ trước mặt hắn, đồng thanh hô, "Chủ tử."
"Lam Lăng, các ngươi theo ta suốt dọc đường, không lẽ có việc gấp?" Hi dừng mắt ở cô gái cầm đầu, ta nhận ra nàng, là mỹ nữ áo trắng ngày ấy ở quán trọ. Ta không khỏi ngạc nhiên, người trong giang hồ đều xuất quỷ nhập thần như vậy sao? Bảy mỹ nữ, quá gây chú ý, nếu thật sự đến Kim Lăng thành, chắc chắn sẽ hút mọi ánh mắt.
Lam Lăng chậm rãi đứng dậy, đưa một con bồ câu cho Hi, "Đây là bồ câu đưa tin chúng nô tì bắt được tối qua, chưa dám ra gặp chủ tử vì sợ ngài mất hứng."
Hi không đáp lời, rút mảnh giấy ở chân bồ câu, đọc xong, nét mặt lạnh lùng chợt xuất hiện nghi ngờ. Ta còn đang thắc mắc nội dung là gì, hắn đã đưa ta mảnh giấy, trên giấy viết rõ ràng: Thần Phi, Phức Nhã công chúa.
"Ai thả bồ câu? Nó bay về hướng nào?" Dự cảm không lành lớn dần trong ta.
"Không rõ ai thả, nhưng nhìn hướng bay, hẳn điểm đến là Kim Lăng thành." Lam Lăng không nhìn ta, thái độ rất lạnh nhạt, chỉ cúi đầu bẩm báo với Hi.
Ai biết thân phận của ta, còn muốn mật báo cho Kỳ Quốc? Ta nắm chặt mảnh giấy, âm thầm suy tư. Tin tức này rất có thể xuất phát từ Dục Quốc, nhưng những người biết chuyện chỉ có Liên Thành, Hi, cộng thêm Linh Thủy Y, bởi vì đêm đó ở Lam uyển, chính miệng Liên Thành đã nói ta là vị hôn thê của hắn. Ngày nào Hi cũng ở cùng ta, có thể loại trừ; Liên Thành lại càng không có lý do để làm như vậy. Khả nghi nhất chỉ có Linh Thủy Y, nhưng tại sao cô ta phải làm thế, làm thế có ích lợi gì?
"Được rồi, các ngươi lui hết đi. Vài dặm nữa là tới Kim Lăng, nếu các ngươi tiếp tục theo ta sẽ khiến mọi người chú ý, bại lộ thân phận." Hi không hỏi thêm, phẩy phẩy tay ý bảo các nàng lui xuống.
Nháy mắt, bảy mỹ nữ biến mất, chỉ còn hai chúng ta đối diện nhau, Hi ngồi xổm xuống, nhặt một viên đá ném vào lòng suối, "Chuyện này, cô thấy thế nào?"
Ta không đáp, đợi hắn nói tiếp, nhưng hắn lại đứng dậy, vỗ tay phủi bụi đất, "Đi thôi, Nạp Lan cô nương chờ lâu rồi."
Không đợi ta, Hi bỏ về xe ngựa trước. Ta ngơ ngẩn đứng sau, những tưởng sẽ được nghe điều gì cao siêu lắm, ai ngờ... Chẳng lẽ trong lòng hắn đã có đáp án? Liệu đáp án ấy có như ta nghĩ không?
Lúc hoàng hôn, chúng ta đến Kim Lăn thành, Nạp Lan Mẫn đứng ngồi không yên, ánh mắt rạng rỡ, căn bản không giống một người đang ốm nặng. Ta rất sợ đây chỉ là ngọn lửa cháy bùng trước khi vụt tắt. Hi vọng tình yêu với Kì Vẫn thật sự làm nàng khỏe lên, có lẽ tình yêu thật sự rất vĩ đại.
"Đến rồi, đến rồi!" Nạp Lan Mẫn nhìn đường phố phồn hoa qua cửa sổ, nắm chặt hai tay, "Đã lâu không được gặp chàng, không biết chàng có khỏe không..."
"Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta đã phái người báo với Vương gia, nhất định Vương gia đang ở quý phủ chờ tỷ. Lát nữa tới phủ, tỷ sẽ được gặp ngài ấy." Ta vỗ vỗ tay nàng, trấn an.
Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc trời dần tối, chúng ta mới đến Sở Thanh vương phủ, lén lút tiến vào từ cửa sau để ngỏ.
Gió lạnh hiu hắt, cái bóng đổ nghiêng, ánh trăng vằng vặc. Toàn bộ Sở Thanh vương phủ không có một bóng người, đèn lồng không đốt nến đung đưa trên hành lang dài, yên tĩnh đến khả nghi.
"Không ổn!" Hi vừa dứt lời, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, ánh đuốc chiếu rọi, khoảnh sân tối bỗng chốc sáng như ban ngày. Mấy trăm quan binh vây quanh chúng ta, Hi đặt tay lên hông, ta biết hắn chuẩn bị rút nhuyễn kiếm.
Lúc này, Kì Vẫn bị hai tên quan binh áp giải ra, hắn bị trói chặt, hai thanh đao sắc bén kề sát bên cổ. Nạp Lan Mẫn hô nhỏ, "Vương gia!"
"Chờ các ngươi đã lâu." Giọng nói lạnh lùng xen lẫn hàm ý chết chóc, làm người nghe không rét mà run. Ta biết, lúc này đây, chúng ta lại thua rồi.
Đám quan binh đứng dẹp ra hai bên, Kì Hữu mặc long bào bước tới cùng Hàn Minh, nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng tầm mắt ở chỗ ta, hơi ngẩn người, có lẽ không đoán được ta cũng đến.
Chàng chăm chú nhìn ta hồi lâu, rốt cục thu tầm mắt như không có chuyện gì, nói với Hi: "Sao, ngạc nhiên vì trẫm biết kế hoạch của các ngươi?"
"Xin chăm chú lắng nghe." Hi gặp biến nhưng không hề sợ hãi.
"Trẫm đã sớm biết Nạp Lan Kì Vẫn có di chiếu, sớm biết hắn có tâm làm phản. Sở dĩ chưa ra tay là vì niệm tình huynh đệ, trẫm hi vọng cho hắn một con đường sống. Nhưng hắn không biết đúng sai, dám to gan cấu kết với Dục Quốc để đoạt giang sơn của trẫm, điều này, trẫm quả quyết không tha thứ được." Ánh mắt Kì Hữu có chút đau lòng, nhưng phần lớn vẫn là lạnh lùng tàn nhẫn.
"Các ngươi xếp gian tế trong hậu cung của trẫm, chẳng lẽ trẫm không biết xếp gian tế trong Dục Quốc của các ngươi?" Chàng chuyển mắt từ Kì Vẫn sang Hi, "Thật không hiểu nổi, sao các ngươi lại dám đến Kỳ Quốc lúc nước sôi lửa bỏng thế này."
Quả nhiên Dục Quốc có gian tế, con bồ câu kia nhất định muốn bay đến chỗ Kì Hữu, chỉ tiếc bị chúng ta bắt được. Hết thảy đều tại ta, nếu không phải ta vội vã tìm Hàn Minh đòi một lời giải thích, nếu không phải Nạp Lan Mẫn mắc bệnh hiểm nghèo, sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này? Rốt cục, chúng ta vẫn không đấu nổi Kì Hữu. Chàng... Quả thật là hoàng đế trời sinh.
Đột nhiên, một thanh nhuyễn kiếm xé rách không khí, phản chiếu ánh lửa khiến ta không mở mắt được. Đến khi cảm giác lạnh lẽo kề ngay trên cổ, ta mới mở mắt. Hi cầm thanh kiếm sắc bén, cười khẩy nhìn Kì Hữu, "Ngươi cảm thấy, ai mới thua trận này?"
"Ngươi định làm gì?" Nét mặt Kì Hữu lập tức thay đổi, lạnh giọng mở miệng.
"Nạp Lan Kì Hữu, ngươi biết đây là ai không?" Hi ấn kiếm mạnh hơn, "Đây là Thần phi của Dục Quốc, trong bụng cô ta có cốt nhục của đại ca ta."
Kì Hữu hoài nghi nhìn ta. Ta lảng tránh mắt chàng, im lặng coi như xác nhận. Vốn ta luôn khó hiểu, Hi là ngự y, dọc đường thấy ta liên tục nôn khan lại chẳng quan tâm, thì ra hắn chỉ giả ngốc mà thôi.
"Nếu đây là... Thần phi, còn mang long thai, ngươi vẫn muốn lấy cô ta ra để uy hiếp trẫm?" Kì Hữu bật cười, nụ cười châm chọc làm đau mắt ta.
"Đúng vậy, đây quả thật là Thần phi, nhưng cũng là Đế hoàng phi của ngươi, không phải sao?"
Kì Hữu siết chặt nắm đấm, "Ngươi muốn gì?"
Hi không mảy may quan tâm sát ý trong mắt Kì Hữu, cười khẽ, "Thả Nạp Lan Kì Vẫn, Nạp Lan Mẫn, để chúng ta an toàn rời khỏi đây."
"Một mạng đổi được nhiều mạng như vậy?" Kì Hữu cũng cười, "Trẫm không tin ngươi dám giết nàng."
Hi ấn tay mạnh hơn, có giọt máu từ cổ ta chảy dọc theo lưỡi kiếm, "Vậy ngươi thử xem?"
Ta đã cố đứng im, nhưng vì quá đau mà không khỏi thét lớn một tiếng.
"Được, các ngươi đi đi." Kì Hữu lập tức hạ lệnh cho quan binh nhường đường. Nạp Lan Mẫn chạy lên cởi trói cho Kì Vẫn, chậm rãi đỡ hắn rời đi.
Phần lớn quan binh vẫn bám sát chúng ta, ánh mắt Kì Hữu không rời ta nửa bước, tràn ngập phức tạp. Mà ta chỉ nhìn người đứng sau chàng - Hàn Minh. Hắn lảng tránh không dám nhìn ta, chẳng lẽ là chột dạ? Chẳng lẽ hết thảy đều là hắn gạt ta?
"Chủ tử." Bảy đại mỹ nữ đến tiếp ứng đúng lúc, nhất thời, hai bến rơi vào thế giằng co.
"Trẫm sẽ giữ lời, ngươi buông nàng ra." Kì Hữu lạnh lùng nhìn Hi.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa cô ta về Dục Quốc an toàn." Hi mỉm cười tà ác, bế ta lên, sau đó nhanh nhẹn nhảy vọt. Ta quay nhìn Kì Hữu càng ngày càng xa, đáy lòng mê mang. Chàng là kiểu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, lần này thả hổ về rừng hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, chắc chắn chàng cũng hiểu. Trong bụng ta có cốt nhục của Liên Thành, chàng thật sự tin rằng Hi sẽ giết ta ư? Do lòng dạ Kì Hữu khó đoán, hay bởi ta chưa bao giờ hiểu chàng?
Cũng không biết Hi đưa ta đi được bao xa, chúng ta dừng chân trong một khu rừng hoang vắng, một lát sau, bảy mỹ nữ cũng đưa Kì Vẫn và Nạp Lan Mẫn đến.
Trăng sáng treo trên nền trời, hoa mai rơi vào vạt áo, chúng ta lẳng lặng đứng tại chỗ, tiếng thở xen lẫn vào nhau. Ta nhìn Hi thật lâu, do dự mãi mới mở miệng, "Ngươi biết ta có thai từ khi nào?"
"Từ ngày cô hỏi chuyện xạ hương, còn không cho ta bắt mạch, ta đã báo việc này với đại ca. Nghe đại ca kể qua mọi việc, ta liền đoán được cô đang mang thai."
"Liên Thành cũng biết?"
"Biết." Hắn dừng một chút, "Ngày đại ca đồng ý cho cô về Kỳ Quốc, ta đã hết sức khuyên can, nhưng đại ca một mực tin tưởng cô sẽ trở về, đại ca nói sẽ ở hoàng cung chờ cô và đứa bé."
Nhìn môi Hi hé ra khép lại, từng câu từng chữ rơi vào tai ta, thì ra Liên Thành đã biết... Biết mục đích ta đòi trở về, nhưng rốt cục vẫn để ta đi. Cuối cùng ta cũng hiểu, hắn nói "Ta sợ nàng một đi không trở lại" có nghĩa là gì. Nếu hắn sợ, tại sao còn đồng ý?
"Liên Hi, rốt cuộc ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện?"
Hi lẳng lặng nhìn ta, vẻ mặt âm u khó đoán.
Ta cười khẩy, ngầm có ý tự giễu, lui về sau vài bước, "Ta sẽ tự tìm đáp án."
"Thần phi! Đừng quên thân phận của cô, trong bụng cô có cốt nhục của đại ca ta!" Hắn phẫn nộ tóm chặt tay ta. Đây là lần đầu tiên ta thấy Hi giận dữ, ta còn tưởng cả đời này hắn cũng không hiểu bực tức có nghĩa là gì.
"Được, muốn biết, ta nói cho cô biết!" Âm thanh vang vọng trong rừng cây, bay theo gió, lạnh lẽo lạ thường. Bảy vị mỹ nữ lập tức kinh ngạc nhìn hắn.
"Lần đầu tiên ta gặp cô không phải ở quán trọ, mà là ở Kỳ cung Dưỡng Tâm điện, cô múa điệu "Phượng vũ cửu thiên" trước mặt chúng ta."
"Có lẽ cô không biết, ngày ấy ta cải trang thành thuộc hạ của đại ca. Mục đích không phải tấn kiến Nạp Lan Kì Hữu, mà là ám sát hắn. Nhưng đại ca nói với ta, cô chính là công chúa Phức Nhã, là vị hôn thê của huynh ấy. Vậy nên vụ ám sát chuẩn bị suốt một năm trời, chỉ vì sự xuất hiện của cô mà hủy bỏ. Huynh ấy nói, không muốn cô đau lòng."
"Nửa năm sau gặp lại, cô là hoàng phi bỏ trốn, ta bắt cô về Vu Nhiên sơn trang, lấy dung mạo cũ làm điều kiện để cô tiến cung ám sát thái hậu. Nhưng đó là cái cớ, sao ta nỡ giết mẫu thân của đại ca tôn kính chỉ vì thù hận? Thật ra từ lúc đại ca cứu ta, ta đã tha thứ cho Mục Hinh Như. Ta nói dối để cô đồng ý đến bên đại ca, đợi lúc cô thật lòng yêu huynh ấy, ta sẽ nói sự thật cho cô biết.
"Đúng, một năm trước sau khi diệt trừ nhà họ Đỗ, Nạp Lan Kì Hữu không lập Tô Tư Vân làm hậu, vị trí đó vẫn để trống từ đầu tới giờ. Hắn chờ cô. Nhưng ta không thể nói với cô, bởi vì một khi cô biết, chắc chắn cô sẽ rời bỏ đại ca."
Ta nở nụ cười, "Chưa từng nghĩ, ngươi và Liên Thành lại hợp sức lừa ta."
"Đại ca chỉ nghi ngờ sau khi nghe cô kể chuyện Kì Hữu lập hậu, huynh ấy chạy tới chất vấn ta, lúc đó huynh ấy mới biết được sự thật. Cô đừng trách huynh ấy, tất cả đều là do ta làm."
Ta gạt mạnh tay Hi, quay đầu bỏ đi. Hắn không ngăn cản, chỉ lạnh lùng mở miệng, "Nếu cô đi tìm Nạp Lan Kì Hữu, ta sẽ khiến cô phải hối hận.
"Có chuyện ta phải hỏi rõ ràng." Ta không quay đầu, tiếp tục lững thững bước đi, phía sau lặng ngắt, mà trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, ta muốn gặp Hàn Minh, hắn cần cho ta một lời giải thích.
Đi bộ đến quý phủ của Hàn Minh, lính gác cổng nói hắn tiến cung chưa về, ta liền ngồi ngoài thềm đá chờ hắn. Chắc hẳn hắn đang bàn cách tấn công Dục Quốc với Kì Hữu, sự việc bại lộ, Liên Thành đang rơi vào thế hiểm nguy. Nay Liên Thành rất cần một người ở bên bầu bạn, chỉ cần ta giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ trở về, ta đã hứa, nhất định sẽ trở về.
Cũng không biết đợi bao lâu, ta ôm chân, cúi đầu nhìn đàn kiến chăm chỉ tìm thức ăn, bất giác nhìn đến thất thần. Mãi đến khi có người đứng trước mặt ta, chặn mất ánh sáng.
Ta ngẩng đầu nhìn Hàn Minh, hắn cũng lẳng lặng nhìn ta. Thời gian như ngừng lại, không ai chịu mở miệng trước.
"Gia, ngài về rồi." Một người đàn ông trung niên mở cánh cửa nặng trịch, cung kính tới cạnh Hàn Minh, mời hắn vào phủ.
Hàn Minh nhìn ông ta một cái, lại quay sang nhìn ta, "Vào rồi nói."
"Ta chỉ hỏi mấy câu, hỏi xong sẽ đi." Ta đứng dậy, đối diện với hắn.
Hàn Minh phất tay, ý bảo người kia lui xuống, "Ngươi hỏi đi."
"Trà Hoa Mai, vốn không có xạ hương phải không?"
"Phải." Một chữ cực kì đơn giản, khiến ta cảm thấy vừa châm chọc lại vừa buồn cười.
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Không ngờ ngươi lại đến Dục Quốc, thành phi tử của Liên Thành." Hắn cười khổ một tiếng, lảng tránh mắt ta, "Từng nghĩ, chỉ cần ngươi thất vọng về Hoàng Thượng, ngươi sẽ vĩnh viễn rời đi, tìm kiếm giấc mộng của đời mình. Ta nghĩ làm vậy là tốt với ngươi, nào ngờ lại đẩy ngươi vào vực sâu thù hận."
Đáy lòng ta chua xót, bao mối cảm xúc xen lẫn vào nhau, "Ngươi làm tất cả chỉ để ta rời bỏ Kì Hữu?"
Dưới ánh trăng, trông hắn nhợt nhạt lạ thường, lúc này ta mới nhận ra, hai năm ngắn ngủi đã in hằn đau thương lên mặt hắn. Hắn mỉm cười, nhưng trông càng tiều tụy, "Biết không, ngươi sống hạnh phúc là hi vọng lớn nhất của ta, nhưng ngươi không hạnh phúc. Ta không biết liệu Hoàng Thượng sẽ dùng thêm thủ đoạn gì với ngươi, không biết sẽ làm ngươi tổn thương đến mức nào, vậy nên mới bắt tay với tỷ tỷ để lừa dối ngươi."
Hắn vói tay vào vạt áo, lấy một bản tấu chương hoen vết máu, đưa cho ta, "Ta nghĩ sẽ giúp ngươi hạnh phúc, nào ngờ lại khiến ngươi hận Hoàng Thượng đến vậy. Lỗi tại ta đã coi nhẹ tình yêu ngươi dành cho Hoàng Thượng, coi nhẹ tầm quan trọng của đứa con với một người phụ nữ."
Thân thể chết lặng, đầu óc trống rỗng, ta run rẩy nhận lấy bản tấu chương. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó trở về tay ta. Lồng ngực khó chịu đến không thở nổi, ta nhìn tám chữ bên trong, kí ức ùa về, một khắc cũng chưa từng phai nhạt.
"Ta đã nghĩ không còn cơ hội trả lại ngươi. Phan Ngọc, xin tha thứ vì ta ích kỷ."
Tiếng ve sầu vang đến tận trời xanh, làm bầu không khí càng thêm phần ảm đạm, đèn lồng trước phủ đung đưa theo gió. Cái bóng đổ dài thật dài, trầm mặc trong chốc lát, ta mới mở miệng, "Không quên được, lúc tuyết rơi có người cõng ta đi hết con đường khó nhọc. Không quên được, lúc tuyệt vọng có người ở bên nói sẽ bảo vệ ta. Không quên được, ngày thành hôn có người cõng ta đến kiệu hoa. Càng không quên được, người đã nói dối thiện ý vì muốn ta đi tìm hạnh phúc."
Hàn Minh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, ta tiếp tục nói: "Hãm hại Kì Tinh là chuyện cuối cùng ta hối hận trong đời này. Vậy nên ta không hận ngươi, càng không muốn bi kịch của hắn sẽ xảy đến với ngươi."
Đôi mắt Hàn Minh rạng rỡ ánh sáng, dường như còn ngấn nước. Ta nắm chặt tấu chương, quay lưng về phía hắn, "Tìm được đáp án, ta cũng nên trở về."
"Về với Liên Thành?"
"Ta nói rồi, nhất định sẽ trở về." Cất tấu chương vào vạt áo, ta mỉm cười, mới định rời đi, lại nhận ra có người đứng ở góc tối đằng xa, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng ta vẫn đoán được đó là ai.
Kì Hữu!
Chàng đứng đó từ lúc nào, nghe được những gì? Nếu chuyện xạ hương bị chàng biết, Hàn Minh mắc tội khi quân, liệu chàng sẽ xử lí hắn thế nào? Mà không, đang trong thời gian loạn trong giặc ngoài, chàng sẽ không đối phó người quan trọng với giang sơn như Hàn Minh.
Nghĩ đến đây, ta liền an tâm lại.
Kì Hữu chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm, nét mặt lạnh lùng, đôi mắt ẩn giấu sát khí. Không biết, sát khí ấy nhằm vào ta hay Hàn Minh.
"Hoàng Thượng!" Lúc này Hàn Minh mới nhận ra sự tồn tại của Kì Hữu, giọng nói pha lẫn sợ hãi.
Kì Hữu đi thẳng về phía ta, nắm chặt tay ta kéo sang một hướng khác. Ta không thoát được, cũng không cố thoát. Có một số việc, chung quy cần giải quyết rõ ràng.
Chàng đưa ta tới một ngõ nhỏ tối tăm đầy tiếng chuột lít nhít và mùi thức ăn phân hủy. Chàng đi rất nhanh, ta cố gắng bước theo, vầng trán mướt mồ hôi lạnh.
Rốt cục chàng dừng lại, buông tay ta, nhưng không quay lại nhìn ta. Chàng đứng vậy rất lâu, tựa như một pho tượng băng giá. Bắt đầu từ khi nào thì, chúng ta đã xa cách đến mức này?
Ta mỉm cười, lên tiếng trước, "Chàng dẫn thiếp đến đây chỉ để nhìn lưng chàng thôi sao?"
"Nàng thật sự phải về với Liên Thành?" Giọng Kì Hữu khàn khàn.
"Trước khi đến Kỳ Quốc thiếp đã hứa, nhất định sẽ trở về. Hơn nữa, thiếp đang mang trong bụng cốt nhục của chàng ấy." Ta cố tỏ ra bình thản, không để bi thương xen vào câu chữ.
"Đã có thai với hắn, sao còn quay lại đây?"
Ta không trả lời, đưa mắt nhìn hướng khác.
Chàng xoay người, tới gần ta, "Vì nàng chưa quên được, vì nàng không yêu hắn."
Ta hoảng sợ lùi về sau, bị chàng ép vào góc tường, không đường để trốn, "Liên Thành có thể cho thiếp bình an."
"Hắn không thể!" Kì Hữu cất cao giọng, "Không lâu nữa ta sẽ đánh Dục Quốc, sao hắn có thể cho nàng bình an? Sao hắn có thể bảo vệ nàng?"
"Kì Hữu, chàng chưa từng hiểu thiếp, cũng như thiếp chưa từng hiểu chàng." Rốt cục ta cũng dám nhìn thẳng vào mắt chàng, "Điều thiếp muốn không phải địa vị, không phải quyền lực, thiếp chọn Liên Thành không phải vì ngôi vị hoàng đế, không phải vì danh phận phi tần, mà là vì chàng ấy có thể cho thiếp tình yêu thuần khiết nhất, tuy bình thường nhưng làm thiếp cảm động."
"Ở bên Liên Thành rất bình yên, hai người cùng vui, cùng buồn, tình cảm tuy nhẹ nhàng nhưng hòa hợp, trái tim thiếp không đau đớn như lúc ở cạnh chàng."
"Thiếp và chàng, cảm xúc tuy ngọt ngào mãnh liệt, nhưng chàng cho thiếp tổn thương nhiều hơn tình ái. Hai ta rất vất vả mới đến được với nhau, thiếp biết phải trân trọng tình cảm này, cần thấu hiểu, cần vun đắp. Nhưng chàng chưa từng tin tưởng thiếp."
"Ở bên chàng làm thiếp áp lực, chàng luôn quay lưng về phía thiếp, lúc nào cũng đóng kín trái tim. Chàng không chia sẻ bất cứ điều gì, yên lặng giấu tất cả vào lòng. Chàng nghĩ làm vậy là tốt với thiếp, là cho thiếp hạnh phúc, nhưng chàng chưa từng hỏi, thiếp có muốn vậy hay không."
Ta nói một mạch những bức bối giấu trong lòng bao năm nay. Chàng nghe xong, lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, nét mặt căng thẳng trở nên nhẹ nhõm hơn. Ta hít sâu một hơi, muốn rời đi, lại bị chàng ấn mạnh về góc tường, "Sau này, ta sẽ cố gắng bù đắp."
"Thiếp phải về." Ta tỏ rõ thái độ kiên quyết.
"Vì đứa bé?"
Ta không trả lời, chàng cũng không nói tiếp, chống một tay lên tường. Đôi co trong im lặng hồi lâu, chàng thở gằn một tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn, "Ta mong nàng đừng đi. Đứa bé này, ta sẽ... Coi nó là con ruột."
Ta không thể tin nổi, chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy lời này từ người lạnh lùng vô tình như Kì Hữu. Có lẽ đây là quyết tâm rất lớn của chàng, cũng có lẽ đây chỉ là kế hòa hoãn. Nhưng dù sự thật ra sao, cũng không thay đổi được đứa bé này là con của ta và Liên Thành.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được, Liên Thành đang đợi thiếp."
Chàng bóp mạnh vai ta, "Nhưng nàng không yêu hắn!"
"Vậy chàng có yêu thiếp không?" Vấn đề của ta khiến chàng sững sờ, thấy vậy, ta tiếp tục hỏi, "Hay chàng yêu ngôi vị hoàng đế của mình hơn?" Chậm rãi lấy bản tấu chương trong vạt áo ra, đưa cho chàng, ta trào phúng cười nói, ""Phan Ngọc là tình yêu của nhi thần". Thiếp biết, ngày ấy chàng yêu thiếp hơn ngai vàng, thiếp cũng biết, chàng từng định từ bỏ ngai vàng vì thiếp. Nhưng về sau, tại sao mọi chuyện lại thay đổi? Chỉ vì chàng là hoàng đế, chàng phải bóp chết tình yêu của hai ta, nhấn chìm nó trong âm mưu thù hận hay sao?"
Kì Hữu bỏ tay khỏi mặt tường, nắm chặt lấy tay ta, trầm ngâm nhìn bản tấu chương hồi lâu mới nói, "Cho tới bây giờ, nàng vẫn là tình yêu của ta." Chàng đột nhiên kéo ta vào lòng, ôm chặt khiến ta gần như không thở nổi. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta nằm trong vòng tay chàng, giây khắc này, tất cả vết thương dường như đều phai nhạt. Với chàng, ta vĩnh viễn không lạnh lùng được.
"Xin lỗi nàng, ta muốn bù đắp phần nào đó những tổn thương từng gây ra cho nàng." Âm thanh rơi vào tai ta, hơi thở ấm áp phả lên má ta. Ta suy nghĩ hồi lâu mới đáp, "Nếu chàng thật sự muốn bù đắp, vậy để thiếp trở về đi. Tương lai hai nước Kỳ - Dục chiến tranh, dù ai thắng ai thua thiếp cũng không hối hận vì quyết định hôm nay. Thống nhất ba nước là giấc mộng của chàng, thiếp cũng hiểu điều đó là chân lý. Chiến tranh nhiều năm khiến dân chúng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đã đến lúc cần một minh quân cai trị."
Cảm giác tay chàng vuốt ve tóc ta, sau đó dần dần di xuống, "Ta sẽ không bao giờ từ bỏ nàng."
Dứt lời, sau gáy liền đau nhói, ta còn chưa kịp phản ứng lại, ý thức đã trở nên mơ hồ. Ta đổ vào lòng chàng, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân chạy về hướng này, vang vọng trong ngõ nhỏ vắng tanh.