Mặt nước nổi lên gợn sóng, lớp băng bị phá nát, phía trên mặt nước bồng bềnh, sương mù vẫn không tiêu tan. Hồ này lạnh như thế nào, sâu ra sao, ngoại trừ Hách Thiên Thần đang ở trong nước vào lúc này thì không ai biết rõ.
Hách Cửu Tiêu đứng bên bờ hồ, nắm chặt Giao Tàm ti trong tay, dường như nhịn không được mà muốn kéo người trong nước lôi lên, cố gắng kiềm chế suy nghĩ này, hắn cắn chặt răng, vẻ mặt tái mét, thần sắc lạnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ, chỉ đứng lặng bất động, có Lam Hạt đang tiếp cận, nhưng theo bản năng cảm thấy rất nguy hiểm, nên bọn chúng liền dừng lại.
Gió đêm bên bờ hồ dường như đặc biệt lạnh, ngay cả đại hỏa ở cách đó không xa cũng không thể truyền được hơi nóng đến nơi này, ánh trăng rải rắc trên mặt hồ, chiếu xuống những con Lam Hạt bò ngổn ngang trên đất. Cẩm y phất phơ, mái tóc tung bay, xung quanh dần dần trở nên lạnh lẽo âm u.
Cổ hàn ý này còn lạnh hơn cả gió đêm, so với lớp băng trên mặt hồ thì lại càng giá rét, không ai có thể xem nhẹ, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng nhìn thấy Hách Thiên Thần bỗng nhiên nhảy xuống hồ thì đã vô cùng kinh ngạc, bây giờ còn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu như vậy, bọn họ càng không biết đây là cảm giác gì, là kinh ngạc hay là sợ hãi….
Đôi mắt băng hàn yêu lãnh của Hách Cửu Tiêu nhìn xuống mặt hồ, sau đó chậm rãi xoay người, nét mặt không chút thay đổi mà giơ tay lên, Oành, toàn bộ bạch cốt xếp thành bức tường đều sụp xuống, từng chiếc đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất, Lam Hạt từ bên trong ùn ùn kéo ra.
“Chẳng lẽ hắn phát điên?” Hồng Lăng nhìn thấy càng lúc càng nhiều Lam Hạt, nhịn không được mà thấp giọng hỏi Phong Ngự Tu.
“Ta nghĩ chưa hẳn là vậy.” Phong Ngự Tu dùng khúc gỗ trong tay để đập chết không ít Lam Hạt, bất quá xung quanh vẫn còn chi chít, hắn phân tâm mà nhớ đến Mục Thịnh, rồi bổ sung thêm một câu với Hồng Lăng, “Có lẽ Hách Cửu Tiên vốn là người điên, hiện tại mới là thời điểm mà hắn không điên.” Nếu không có Hách Thiên Thần, có lẽ Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu thật sự sẽ trở thành một đại ma đầu.
Hồng Lăng không biết vì sao hắn lại kết luận như vậy, cũng không hỏi tiếp, đối phó với đám Lam Hạt ở trước mắt cũng đủ khiến nàng hoang mang, ngay trong lúc hai người đang nói chuyện thì xung quanh Hách Cửu Tiêu lại vang lên vài tiếng nổ tung, lần này không phải tảng đá nổ tung, cũng không phải bạch cốt, mà là Lam Hạt!
Dưới chân Hách Cửu Tiêu, từng con Lam Hạt nổ tan xác mà chết, Hồng Lăng không biết bằng cách nào mà hắn làm được như thế, đang ngơ ngác đứng nhìn, thiếu chút nữa đã quên trước mắt còn nguy hiểm, bị Phong Ngự Tu hét lớn một tiếng, “Coi chừng!”
Nàng cuống quýt hoàn hồn, nhảy lên để né tránh một con Lam Hạt, “Như thế nào mà hắn làm được?”
“Bọn họ là người của Yêu Hồ tộc.” Phong Ngự Tu không nói nhiều, chỉ một câu như vậy đã đủ để Hồng Lăng hiểu được, “Bọn họ có dị năng của Yêu Hồ tộc?”
Oành, Oành, Oành, vài tiếng nổ tung cắt ngang lời đối thoại của bọn họ, bùn đất bắn tung tóe, một đám Lam Hạt bị phân thây rơi xuống mặt đất, mỗi khi Hách Cửu Tiêu giơ tay lên thì lại có Lam Hạt nổ tan xác mà chết, rốt cục không có con Lam Hạt nào dám tiếp cận đến hắn.
Kể từ đó các con Lam Hạt đều hướng đến hai người còn lại, Phong Ngự Tu ngăn cản bọn chúng tiếp cận, trên mặt Hồng Lăng hết trắng lại đỏ, vừa sợ vừa giận, nàng dùng bì ngoa giẫm lên Lam Hạt, những con khác lại theo chân của nàng hướng lên trên, Hồng Lăng kinh hãi, dùng y mệ phất đi Lam Hạt, Phong Ngự Tu thấy thế thì liền quát to, “Đừng dùng tay, cẩn thận trên người chúng nó cũng có độc!” (bì̀ ngoa= giày da)
Không biết từ khi nào thì tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng mịn, không rơi nhiều nhưng cũng có thể trì hoãn thế lửa ở bên tòa tiểu lâu, bông tuyết lả tả bay trong không trung, cả đám Lam Hạt màu xanh đen, trên người đều ánh ra nhan sắc cực độc, liếc mắt nhìn một mảng xanh lam bám tuyết trắng ở phía trên, bỗng nhiên có một loại mỹ cảm quỷ dị khó nói nên lời.
Chỉ tiếc không có ai sẽ đi thưởng thức, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng đều giết không kịp trở tay.
Tuyết mịn rơi xuống tóc của Hách Cửu Tiêu, cũng bám đầy cẩm y, hắn phất y mệ, thủy chung không nói một lời, bóng dáng đứng lặng bên bờ hồ lộ ra một hơi thở khiến người ta sợ hãi, đã qua một lúc lâu nhưng hắn vẫn không cảm giác Giao Tàm ti có dấu hiệu siết chặt.
Thiên Thần! Thần sắc âm u càng thêm thâm trầm, trong lòng của Hách Cửu Tiêu lo lắng, dị lực sôi sục đang hội tụ trong cơ thể, rồi mãnh liệt tuôn ra từ bàn tay! Đem hết thảy lo lắng và sợ hãi đều phát tiết ra ngoài, không chỉ Lam Hạt bị nổ tung, mà còn phá hủy vô số đất đá ở xung quanh, gió lạnh cuồn cuộn gào thét.
Ngay cả Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cũng không dám tiếp cận, bọn họ cũng bắt đầu trở nên lo lắng, Hách Thiên Thần nhảy xuống đã được một lúc, cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn không bị đóng băng thì cũng bị ngạt thở mà chết, rốt cục hắn có tìm được Băng Hà Liên Tử hay không?
Mặt hồ thật yên lặng, nhưng không ai nhìn thấy dưới đáy hồ là như thế nào.
Lúc này Hách Thiên Thần đang tìm Băng Hà Liên Tử, trước khi hắn nhảy xuống nước thì đã hít đầy không khí vào phổi, dùng nội lực điều chỉnh trạng thái thân thể, nhưng cũng không có khả năng duy trì được bao lâu, trong lòng hắn không khỏi có một chút sốt ruột, nếu ngoi lên để thở thì hắn không biết mình còn có thể lặn xuống một lần nữa hay không.
Mới vừa rồi từ trên bờ nhảy xuống, ngay trong nháy mắt thì tựa hồ có một trăm ngàn cây kim châm hàn băng cùng lúc đâm vào từng đốt xương của hắn, huyệt thái dương đột nhiên co rút, bản năng thân thể kháng cự lại sự giá rét dưới đáy hồ, nhưng cho dù dùng nội lực để chống lạnh thì cũng vô pháp ngăn cản cổ hàn ý đang xâm nhập tận xương tủy.
Hắn không để ý đến cảm giác này, chờ đến khi hắn tiếp tục đi xuống, dần dần thích ứng, nhất thời cảm thấy trên người không có chỗ nào mà không đau, so với bất luận nỗi thống khổ nào mà hắn đã trải qua thì thật sự khó có thể chịu được.
Mặc dù như vậy, nhưng kể từ khi quyết định nhảy xuống cho đến bây giờ thì Hách Thiên Thần vẫn không hề hối hận, mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn lấy Băng Hà Liên Tử, mà Liên Tử đang ở trong hồ nước này. Cho nên dù lạnh cỡ nào, khó khăn thế nào, hắn vẫn phải làm cho bằng được.
Trước khi tìm được Già Lam để hóa giải độc trên người của Hách Cửu Tiêu, thì chỉ có thể dùng Băng Hà Liên Tử để giảm bớt, đây là Hách Cửu Tiêu từng nói với hắn, nhưng Trung nguyên không có Băng Hà Liên Tử, hắn cũng không nghe thấy có ai đang cất giữ nó, không ngờ khi tới đây lại có hy vọng tìm được.
Hồ nước lạnh thấu xương, cho dù đã bắt đầu quen với cái lạnh này, nhưng hành động của Hách Thiên Thần vẫn bị ảnh hưởng, tầm mắt rất mơ hồ, để tránh bị thương đôi mắt, hắn không thể hoàn toàn mở mắt ra. Hách Thiên Thần chỉ thấy đáy hồ trống rỗng, tựa như đóng băng lâu năm, không có hài cốt của các loại cá, cũng không có rong rêu và bèo tảo.
Băng Hà Liên Tử rốt cục ở nơi nào? Trong lòng càng lúc càng lo lắng, Giao Tàm ti trong tay đã quá dài, nếu buông ra thì có thể sẽ vô pháp tìm được hướng về, hắn không biết sau khi dùng hết khí lực thì bản thân còn đủ sức để phá vỡ lớp băng ở phía trên hay không…
Trong nước hồ lạnh giá, sắc mặt của hắn phản chiếu gợn nước, giống như bị đóng băng, trong nhan sắc hơi tái nhợt lộ ra vài tia ửng đỏ khác thường, sau đó lại chuyển sang trắng bệch, đó là dấu hiệu không khí cạn kiệt.
Cửu Tiêu….Cửu Tiêu….chớ có trách ta. Hách Thiên Thần trong một thoáng do dự đã buông ra Giao Tàm ti trong tay.
Trên mặt hồ, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên phát hiện Giao Tàm ti đang căng thẳng rồi đột nhiên thả lỏng, nhẹ nhàng rơi xuống, tựa hồ đang dập dềnh dưới nước. Trong lòng căng thẳng, chỉ khoảnh khắc thì Hách Cửu Tiêu liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Chết tiệt!” vừa vội vừa giận, Hách Cửu Tiêu hét lớn một tiếng, như lôi đình sấm sét, tóc đen tản ra tứ phía, đôi mắt đỏ ngầu, “Thiên Thần–” Lam Hạt ở xung quanh đã bất động, tựa hồ cảm giác được sự nguy hiểm đang bao trùm trong không khí, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng lập tức quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu tử kim nhảy xuống hồ.
Hách Cửu Tiêu cảm giác được cái lạnh thấu xương mà Hách Thiên Thần lúc trước đã trải nghiệm, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn nắm chặt Giao Tàm ti, cố gắng tìm kiếm bóng dáng ở dưới nước của Hách Thiên Thần, hoàn toàn quên bẵng cái gì là Băng Hà Liên Tử, thân hình như thoi đưa, hắn vội vàng hướng về phía trước, đôi mắt đau đớn nhưng không nhắm lại, hắn phải nhìn rõ trước mắt, nhất định phải nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần.
Rốt cục trước mắt xuất hiện một bóng hình màu thanh lam, Hách Thiên Thần đang ở một hướng khác ra hiệu cho hắn, giơ lên thứ gì đó ở trong tay, Hách Cửu Tiêu vội vàng bơi qua, hắn không thèm liếc nhìn thứ gì đó ở trong tay của Hách Thiên Thần, mà chỉ trực tiếp hôn lên môi Hách Thiên Thần để độ khí.
Y mệ của hai người phất phơ theo gợn nước, tóc đen bồng bềnh phiêu lãng, Hách Thiên Thần đẩy hắn ra, cau mày rồi chậm rãi lắc đầu, Hách Cửu Tiêu làm như vậy là tự gây bất lợi cho mình, bọn họ còn phải tìm đường lên, nếu không có khí lực thì cả hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Một trước một sau, bọn họ bơi qua bơi lại dưới nước, nhưng không tìm thấy cái lỗ bị phá hủy lúc đầu, bây giờ ở mặt trên chỉ nhìn thấy một lớp băng thật dày, kề sát vào mặt băng, Hách Thiên Thần gõ thật mạnh một chút, dùng quyền đấm vào mặt băng, nhưng tựa hồ lớp băng không hề có động tĩnh, trong ngực của hắn trở nên thiêu đốt, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập, hắn lặn xuống nước đã rất lâu, lúc này không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Hách Cửu Tiêu đương nhiên biết điểm này, giữ chặt tay Hách Thiên Thần rồi lắc đầu. Ở trong nước, sự yêu tà trên khuôn mặt lạnh băng càng giống như quỷ mị, đôi mắt như nổi lên hàn quang, tựa hồ bị bịt kín một lớp huyết vụ, cũng giống như ngày đó ở phía sau Hách Cốc, đáy mắt nổi lên sát ý và sóng cuồng mãnh liệt, khi Hách Thiên Thần đang khẩn trưởng lo lắng thì Hách Cửu Tiêu chậm rãi đưa tay đặt lên lớp băng ở phía trên—
Oành—mặt hồ nổ tung, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cơ hồ không thể đứng thẳng, chỉ thấy mặt hồ đóng băng bị vỡ vụn hoàn toàn, hai bóng dáng một trước một sau nhảy lên từ trong nước, bị bám một lớp băng vụn trên y phục, rồi hạ xuống giữa cơn mưa tuyết.
Kiệt lực mà ngã trên mặt đất, lại sợ huyết mạch ngưng trệ, nên miễn cưỡng đứng lên, bọn họ dìu nhau dựa vào một thân cây khô.
“Ngươi tê cóng!” Hách Cửu Tiêu ôm cổ của hắn, Hách Thiên Thần vươn tay ra, “Ta không sao, ngươi đừng lo cho ta.” Ngữ thanh nói chuyện của hắn đang run lẩy bẩy, hai người siết chặt cái ôm, không ngừng xoa nắn lưng của đối phương, lồng ngực kề sát, không cho nhiệt độ của cơ thể bị hạ thấp.
Lam Hạt đã sớm bị tiêu diệt gần hết, bây giờ Hách Cửu Tiêu đã quay lại, chúng nó càng không dám tới gần, Lam Hạt thập phần mẫn cảm đối với dị lực, bản năng muốn trốn thoát. Đôi tay của Hách Thiên Thần đã đỏ ửng, động tác thoáng cứng ngắc, hắn cầm lấy thứ gì đó ở trên tay, rồi lấy ra một thứ, trực tiếp nhét vào miệng của Hách Cửu Tiêu, “Ăn đi.”
Đó là Băng Hà Liên Tử, dị lực đang cuồn cuộn trong cơ thể Hách Cửu Tiêu sau khi dùng Băng Hà Liên Tử thì dần dần bình phục, độc Già Lam làm cho hắn không thể khống chế, còn tác dụng của Liên Tử là thanh tâm tĩnh khí, không phải giảm bớt độc tính của Già Lam, mà là tăng cường khả năng khống chế của Hách Cửu Tiêu. (liên tử = hạt sen)
Lúc trước Cửu Thiên Hoàn Khúc đã vô hình trung khơi mào sát ý dưới đáy lòng của hắn, vì vậy Hách Thiên Thần mới vội vàng lấy Băng Hà Liên Tử, cũng là vì e sợ Cửu Thiên Hoàn Khúc có ảnh hưởng đối với độc Già Lam, bây giờ thấy Hách Cửu Tiêu ăn vào thì hắn mới an tâm. Hách Thiên Thần dồn dập thở dốc, một khi thả lỏng, toàn thân của hắn bắt đầu run rẩy, cơn đau trên người vẫn chưa lui ra.
Hách Cửu Tiêu đỡ hơn hắn một chút, nhưng đôi môi vẫn hơi tái nhợt, mái tóc như bị đóng băng, phủ kín một màu trắng xóa, hai người ôm chặt lấy nhau, không ngừng xoa nắn tứ chi của đối phương, không cho huyết mạch đình trệ, Hách Thiên Thần kéo lấy bàn tay của Hách Cửu Tiêu để hà hơi sưởi ấm, rồi nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay.
Mảnh vải băng bó đã sớm lỏng lẻo, miệng vết thương lộ ra ngoài, đã bị đông lạnh mà trở nên trắng bệch, bên trong là huyết nhục đỏ thẫm, liếc mắt một cái, trong lòng của hắn tựa hồ có cái gì đang đâm vào một chút, không ngừng xuyên thấu vào bên trong, cũng không nói bất luận điều gì, hắn ôm chặt Hách Cửu Tiêu, tìm được đôi môi lạnh như băng của đối phương, dùng nụ hôn để sưởi ấm.
Trời đã hừng sáng, những bông tuyết vẫn còn tung bay, hai người ôm nhau dưới mưa tuyết, từng hạt tuyết trắng mịn rơi xuống mái tóc, nhưng bọn họ không phát hiện, chỉ lo lắng cho đối phương, vô luận là ôm nhau hay là thì thầm thân thiết, thậm chí là hôn môi, ngay cả ở trước mặt người khác thì vẫn tự nhiên như vậy.
Mỗi một động tác rất nhỏ đều làm cho Phong Ngự Tu và Hồng Lăng nhìn không chớp mắt, trong lòng nảy lên một tư vị khó có thể diễn tả, không biết là hâm mộ hay là cảm khái.