Hai bóng dáng cao cao nhảy lên, chỉ một thoáng thì trong phòng đã tràn ngập kim quang, chưởng phong, nhân ảnh và kiếm khí!
Tiếng ca đã sớm tiêu tán, những dải lụa ma sát vào nhau, phát ra tiếng vang sột soạt, giống như một con đại mãng xà, chiếm cứ toàn bộ gian phòng, đâu đâu cũng thấy những dải lụa xoắn chặt, y mệ kiếm quang liên tục ẩn hiện!
Yên Chi đứng bên trong đám nữ tử, dung mạo của nàng đẹp nhất, nhưng xuất thủ cũng vô cùng tàn nhẫn, mà làm cho người ta sợ hãi chính là vô luận chiêu thứ của nàng độc ác như thế nào thì trên mặt vẫn nở nụ cười, giống như nụ cười của những thiếu nữ, tựa hồ lúc này chỉ đang trình diễn một vũ khúc.
Nhưng vũ khúc của nàng hiển nhiên được trình diễn không đúng thời cơ, cũng đã chọn sai đối tượng. Chưởng phong sắc bén không hề chừa một lối thoát, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu như quỷ mị, mỗi một lần lách mình thì lại có chưởng phong thổi qua, tựa như lưỡi đao sắc bén băng lãnh, xé nát những dải lụa màu, đồng thời cũng chém đứt cổ họng đối phương, cho dù có mỹ lệ tuyệt sắc như thế nào thì trong mắt của hắn chẳng khác gì những bộ xương khô.
Đối với Huyết Ma Y mà nói, con người sống hay chết thì cũng chẳng có gì khác biệt, đôi mắt băng hàn giống như Diêm Vương quan sát thế gian, không hề lưu tình mà đoạt đi mạng người. Hách Cửu Tiêu hạ thủ vô tình, trong khi Hách Thiên Thần lại thản nhiên lướt đi trong những mảnh lụa màu, Giao Tàm ti như con thoi, quấn lấy những đôi chân đang lượn lờ, trực tiếp kéo người ở giữa không trung rơi xuống.
Chỉ cần rơi xuống đất thì chờ đợi cách nàng chính là chưởng phong băng hàn vô tình, sau đó là máu tươi và mất mạng. Hai người nén giận mà phát tiết, xuống tay cực nhanh, chờ đến khi Yên Chi phát hiện là lúc các nàng từ bao vây đã trở thành người bị bao vây.
Một dải lụa đỏ lướt qua giữa không trung, Yên Chi rơi xuống bên chiếc cầm của nàng, nâng ngón tay, Cửu Thiên Hoàn Khúc lại ngân nga, khóe miệng ẩn hiện ý cười, nàng đang định xem phản ứng của hai người, nhưng không ngờ khí huyết lại bốc lên, phun ra một ngụm máu tươi, Yên Chi không dám tin vào mắt, nàng lau đi vết máu trên môi rồi trừng mắt nhìn màu đỏ sẫm trên tay, “Các ngươi dám tổn thương ta?”
Lần đầu tiên bị người ta gây thương tích, lần đầu tiên có người không đặt nàng vào mắt, Yên Chi vô cùng thịnh nộ, nhưng khi Cửu Thiên Hoàn Khúc bị phá là lúc nàng đã bị nội thương, bây giờ tức giận làm khí huyết dâng lên khiến thương thế càng trậm trọng, nhưng hai người kia căn bản không hề liếc mắt nhìn nàng. Thanh y nam nhân vừa giao thủ vừa thản nhiên nói, “Đâu chỉ tổn thương ngươi….”
“Là muốn lấy mạng của ngươi.” Giống như băng hàn, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cùng với chưởng phong ập đến, Yên Chi biết bản thân không phải địch thủ, đang muốn né tránh thì phía sau đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, có cái gì kề sát vào sống lưng của nàng, “Còn có chúng ta!”
Hồng Lăng từ cửa sổ nhảy vào, ngọn chủy thủ thẳng tắp đâm vào lưng của Yên Chi, Hồng Lăng không phải nam nhân, nàng đương nhiên sẽ không nhìn Yên Chi bằng con mắt khác, muốn nói có cảm giác đặc biệt gì hay không, thì có lẽ chính là đặc biệt chán ghét, khiến nàng bị Cửu Thiên Hoàn Khúc khống chế tinh thần, địch ta cũng phân biệt không được, Hồng Lăng rất căm tức đối với chuyện này.
Sau lưng bị đâm một nhát, tránh cũng không thể tránh, trước ngực của Yên Chi lại bị một chưởng cực mạnh, nàng phun ra một ngụm máu, đôi môi đỏ mọng đầy máu tươi đang run rẩy, nàng dường như không cam lòng, chậm rãi ngã xuống đất, đến tận lúc này cũng không hiểu được vì sao trên đời lại có người không bị nàng mê hoặc, Vô Ưu phu nhân từng nói nàng là người nữ tử đẹp nhất trên đời, không có nam nhân nào có thể tránh được sự cám dỗ của nàng, nhưng vì sao….vì sao hai người này….
Yên Chi mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Đến khi chết mà nàng cũng không biết, một khi trong lòng đã lấp đầy hình ảnh của một người, thì cho dù kẻ khác có dung nhan tuyệt sắc hay dáng người dụ hoặc như thế nào thì cũng chỉ là một khối thịt mà thôi, làm sao có thể làm cho người ta động tâm, làm sao có thể khiến người ta mềm lòng?
“Chẳng lẽ đây là bí mật của Yên Chi Lâm?” Phong Ngự Tu ở ngay phía sau Hồng Lăng, hắn xuất thủ cũng không do dự, dùng khúc cây để thông đường. Trong trận thế rối ren, hắn thấy kẻ nào là sát kẻ đó, hắn cũng giống như Hồng Lăng, vẫn canh cánh trong lòng vì bị người ta khống chế.
Không ai thích cái cảm giác bị điều khiển, bị đánh mất thần trí.
Phong Ngự Tu và Hồng Lăng bị tiếng ca mê hoặc, trúng Cửu Thiên Hoàn Khúc, đều xem đối phương là cừu địch, thiếu chút nữa đã lưỡng bại câu thương, may mắn tiếng ca bỗng nhiên dừng lại, nên bọn họ mới khôi phục thanh tỉnh, lập tức đến đây.
Vừa đánh vừa nói, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng phi thường phẫn hận. Yên Chi đã chết, những nữ tử khác không khỏi luống cuống, Hách Thiên Thần nhìn thấy đã đúng thời cơ, hắn lui ra phía sau rồi lên tiếng, “Vô Ưu phu nhân đã chết, các ngươi vẫn còn muốn tái chiến hay sao?”
Yên Chi và Vô Ưu phu nhân đều mất mạng, đám nữ tử tuy rằng có một chút chấn động, nhưng các nàng đã sớm được bồi dưỡng thành tính cách thù hận nam nhân, thấy Yên Chi đã chết nhưng vẫn không rên một tiếng, các nàng căm tức nhìn bọn họ, không ngừng xuất chiêu.
Hách Thiên Thần tựa hồ đang chờ các nàng tỏ thái độ, cũng không ngoài ý muốn, hắn thối lui đến một bên, không gia nhập cuộc chiến, chậm rãi cầm lấy ngọn đèn bên cạnh bức rèm, ném vào những dải lụa màu…
Ngọn lửa rực rỡ nhanh chóng lan ra những dải lụa màu, đám nữ tử vội vàng muốn xé đứt những đoạn tơ lụa này, nhưng trong lúc nhất thời lại không kịp ngăn cản, ngọn lửa đã thiêu rụi xung quanh, các nàng giống như bị vây lên chính mạng nhện của mình, tay chân luống cuống, rốt cục không rảnh để tiếp tục tiến công.
“Làm hay lắm!” Phong Ngự Tu cười to, cũng thối lui đến một bên, Hách Cửu Tiêu xuất ra chiêu cuối cùng, trong khi Hách Thiên Thần vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước, chậm rãi đi đến bên cạnh Hách Cửu Tiêu, “Gió sẽ giúp thế lửa, cánh rừng này cũng sẽ bị thiêu rụi.”
“Trước khi lửa thiêu đến, chúng ta phải đi lấy Băng Hà Liên Tử.” Hách Thiên Thần từ cửa sổ nhảy xuống, hắn đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, chờ đến khi tòa tiểu lâu này hoàn toàn bị thiêu rụi thì bọn họ đã sớm lấy được Liên Tử rồi ly khai.
“Băng Hà Liên Tử ở nơi nào?” Hồng Lăng quan tâm nhất về vấn đề này, nàng vội vàng truy vấn.
“Có thấy cái hồ băng ở đằng kia hay không?” Đứng dưới tòa tiểu lâu bị hỏa thiêu, ánh lửa rực sáng phản chiếu lên biểu tình ôn hòa thản nhiên của Hách Thiên Thần, hắn đưa tay chỉ về một hướng, nơi đó quả thật có một hồ nước không lớn, mặt hồ đóng băng, có thể nhìn thấy một màn sương mù mỏng manh ở phía trên.
Ngữ thanh của hắn bình thản ung dung, giống như mới vừa rồi người muốn đem cả cánh rừng này thiêu rụi không phải là hắn, Hồng Lăng âm thầm líu lưỡi. Nhìn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, nàng không thấy dấu vết bị Cửu Thiên Hoàn Khúc khống chế trên hai người này, không biết rốt cục là chuyện gì đã chọc giận Hách Thiên Thần như vậy.
Bốn người đi đến hồ băng, tỏa tiểu lâu phía bên kia đang sáng rực ánh lửa trong đêm tối. Sương mù phiêu diêu trên mặt hồ đóng băng, đứng bên bờ hồ mới có thể cảm giác được sự lạnh giá đang thấm vào thân thể, Phong Ngự Tu ngồi xuống rồi lấy tay gõ lên mặt hồ, “Làm sao ngươi biết Băng Hà Liên Tử ở ngay dưới hồ?”
“Băng Hà Liên Tử thuộc tính hàn, một khi gặp nhiệt sẽ mất đi hiệu quả, Thủy Thanh Lan sau khi có được Liên Tử nhưng không có chỗ để cất giấu, nếu cứ vứt xuống nước thì sẽ trở thành phế vật, nàng cũng không ngốc mà đặt nó bên người, trong Thanh Đại Lâu chỉ có Yên Chi Lâm là cấm địa, cũng chỉ có nơi này là an toàn nhất, trước mắt chúng ta là hồ nước duy nhất ở đây, cũng là nơi phi thường thích hợp để đặt Liên Tử.”
Hách Thiên Thần đứng bên bờ hồ, nhìn xuống mặt hồ, lời nói nhẹ nhàng lạnh nhạt vẫn có thể nghe rõ ràng trong tiếng nổ của đại hỏa, Hồng Lăng bất giác gật đầu, sau đó liền nghe thấy một câu hỏi lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu, “Ai đi lấy?”
Mặt hồ đóng băng, dưới đáy hồ lạnh giá, nếu Băng Hà Liên Tử đặt dưới đáy hồ thì ai có thể phá băng để đi xuống lấy Băng Hà Liên Tử? Đầu tiên trên mặt hồ sẽ nứt ra một cái lỗ, nếu người đi xuống không thể tìm được Liên Tử, lại tìm không thấy cái lỗ ban đầu, chẳng phải là sẽ đóng băng mà chết đuối ở dưới đáy hồ hay sao?
Đây không phải là chuyện đơn giản, cần phải mạo hiểm, còn cần có công lực thâm hậu, có thể ngăn cản hàn khí xâm nhập cơ thể.
Bốn người đang thương nghị bên bờ hồ một chút, Hồng Lăng tự cảm thấy việc này xuất phát từ nàng, do đó phải là nàng đi xuống, vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vang sột soạt, “Cái gì vậy?” Nàng chỉ vào phía sau một tảng đá lớn, tựa hồ nhìn thấy có cái gì đang giật giật.
“Các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không, vì sao mọi người đều nói Yên Chi Lâm có vào mà không có ra? Cho dù Yên Chi có đẹp như thế nào thì cũng không thể giữ chân của tất cả mọi người, chưa kể nữ tử tiến vào thì sao?” Phong Ngự Tu cũng nhìn sang hướng mà Hồng Lăng đang chỉ.
“Những lời này không biết là kẻ nào đồn thổi!” Hồng Lăng phi thường bất mãn, “Ta không phải nam nhân, ta vào Yên Chi Lâm mà cũng không thấy các nàng nương tay đối với ta.” Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm phía sau tảng đá.
“Đa phần tiến vào Yên Chi Lâm là nam nhân, ít có nữ tử đến đây, cho nên mới đồn đãi nam nhân tiến vào mà không thấy ra, làm người ta hiểu lầm rằng chỉ cần nữ tử thì sẽ vô sự.” Hách Thiên Thần cũng nhìn vào tảng đá, “Yên Chi Lâm, e rằng không chỉ có Yên Chi…”
Bóng đêm thâm trầm, ánh lửa hừng hực, mặt trăng chiếu sáng tảng đá, phía dưới bóng râm của tảng đá quả thật có cái gì đang động đậy, Hách Cửu Tiêu không biết nhìn cái gì, đôi mắt băng hàn yêu lãnh hạ xuống, rồi kéo Hách Thiên Thần đến bên người, sau đó chậm rãi nói, “Lam Hạt.” (lam hạt= bò cạp xanh)
“Cha của ta cũng bị Lam Hạt cắn!” Hồng Lăng nghiến răng căm tức, “Phía sau có Lam Hạt?”
Hách Thiên Thần nhìn phía sau tảng đá, đôi mắt khẽ khép lại, trầm giọng nói, “Đây mới là bí mật của Yên Chi Lâm…”
Hắn nói một cách chậm rãi, đồng thời vật đang chuyển động phía sau tảng đá rốt cục lộ diện, đó là một con bò cạp nhỏ với chiếc đuôi rất dài, toàn thân tối đen, dưới ánh sáng lại hiện lên màu u lam, khi di động là lúc phát ra tiếng vang sột soạt, nó đang hướng đến phía bọn họ.
Hồng Lăng nhìn thấy cừu nhân thì đôi mắt trở nên đỏ ngầu, định giơ chân lên để giẫm chết nó, nhưng lập tức bị Hách Thiên Thần lớn tiếng ngăn cản, “Quay về!”
Nàng không hiểu lý do, nhưng đến khi nhìn lại thì mới thấy phía sau tảng đá có hơn một chục con Lam Hạt to nhỏ đang bò ra, xem tình hình này thì e rằng sẽ còn tiếp tục tăng lên.
Yên Chi Lâm sở dĩ làm cho người ta có đi không có về, không phải bởi vì Yên Chi, mà là vì bò cạp độc!
“Các ngươi nhìn kìa!” Phong Ngự Tu kêu lên một cách kinh hãi, hắn chỉ vào một phía, từ bờ hồ bên hướng đó, không biết có bao nhiêu con Lam Hạt đã phủ kín chi chít khắp mặt đất, giống như thủy triều đang dâng lên.
“Nơi này do Lam Hạt trông coi, cái hồ này là lãnh địa của chúng nó, có ai ngờ để lấy được Băng Hà Liên Tử thì sẽ bị Lam Hạt cắn chết.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng phán đoán, đột nhiên nhảy lên rồi rơi xuống phía trên tảng đá, “Thiên Thần!”
Một chưởng từ trong tay Hách Thiên Thần được tung về phía tảng đá, Hách Cửu Tiêu vận lực dưới chân, hợp nhất chưởng lực với Hách Thiên Thần, tảng đá đột nhiên nổ tung, văng ra tứ phía, đá vụn đè chết không ít Lam Hạt, phía sau tảng đá lộ ra một bức tường trắng.
Đó không phải là một bức tường trắng thật sự, mà được tạo thành bởi những chiếc đầu lâu được sắp chỉnh tề, phía trên bức tường bạch cốt có hai lỗ hỏng tối đen, trông như một đôi mắt đang nhìn chăm chú bọn họ. Trong miệng và trong hốc mắt của mỗi một chiếc đầu lâu đều có đầy Lam Hạt, chúng nó di chuyên phía trên bạch cốt, phát ra tiếng vang làm người ta vô cùng sợ hãi, những kẻ vào đây bị người của Yên Chi giết chết, xương cốt của bọn họ cư nhiên lại trở thành hang ổ của Lam Hạt!
Hồng Lăng nhìn một con bò cạp thì không sợ, nhưng đối mặt với chi chít như vậy, thậm chí còn không ngừng tăng lên, sắc mặt trở nên đột biến, run giọng hỏi, “Chúng ta….chúng ta làm sao bây giờ?”
“Lấy Băng Hà Liên Tử, rồi lập tức rời đi.” Hách Thiên Thần trả lời không một chút do dự, lúc này không còn thời gian để bọn họ chần chừ, hắn thậm chí không có thời gian suy nghĩ vì sao nơi này lại xuất hiện nhiều Lam Hạt như vậy.
“Ta đi xuống, ngươi ở đây chờ ta, cẩn thận Lam Hạt.” Hách Cửu Tiêu xoay người, đi chưa được mấy bước thì đã bị Hách Thiên Thần ở phía sau giữ chặt, “Ngươi có hồ đồ hay không? Vết thương trên tay của ngươi vẫn chưa khép lại!”
Hách Thiên Thần bình tĩnh giữ chặt tay của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi muốn làm cho tay của mình bị tàn phế phải không?” Hắn thấp giọng trách mắng, kéo Hách Cửu Tiêu lại, rồi ôm chặt vào lòng, “Để ta đi xuống! Ta đi lấy Băng Hà Liên Tử cho ngươi, ngươi ở đây có thể dùng dị lực để ngăn cản Lam Hạt tiếp cận, không được làm cho mình bị thương! Chờ ta quay lại!”
“Ngươi không được đi!” Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không đáp ứng, Hách Thiên Thần cũng không phân bua, mà chỉ lôi ra một đầu của Giao Tàm ti rồi đặt vào tay của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cầm lấy, chỉ cần ta tìm được Băng Hà Liên Tử thì có thể theo Giao Tàm ti mà quay về.”
Dứt lời, không đợi Hách Cửu Tiêu ngăn cản, hắn nhảy lên, tung chưởng phá vỡ mặt băng, từ lỗ hỏng ở phía trên, Hách Thiên Thần nhảy vào trong nước.