Edit: 笑顔Egao.
“Đã đỡ chưa?” Chu Cẩn Sơ buông tay, hỏi: “Lưỡi đã hết sưng rồi chứ?”
“Chưa, chưa hết!” Tiêu Lăng Tiêu kéo tay Chu Cẩn Sơ: “Còn, còn sưng to hơn!”
“Hửm?”
“… Vẫn, vẫn còn đau!”
Chu Cẩn Sơ: “…………………..”
“Thật mà, phía trong vẫn còn đau!” Tiếu Lăng Tiêu cố ý líu lưỡi.
Chu Cẩn Sơ: “…………………..” Vừa nãy còn nói không sao, một giây sau đã thành có sao là thế nào? Dám chiếm tiện nghi rõ ràng như vậy, thằng nhóc này cảm giác y dễ bị lừa đến vậy sao?
Chu Cẩn Sơ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Tiếu Lăng Tiêu, vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, làm như vô tình vỗ vỗ một cái: “Hết sưng rồi, cứ vậy đi.”
“A…”
“Tranh thủ quay xong đi, xong sớm về nhà sớm.”
“Dạ.”
Cũng không biết do trời lạnh hay bị người khác trêu chọc, cổ của Tiếu Lăng Tiêu đều biến thành màu hồng nhạt. Đạo diễn bắt đầu ra hiệu, thư ký dập bảng, hắn điều chỉnh lại trạng thái một chút, hít sâu một hơi, bắt đầu đọc lời thoại một cách trôi chảy.
Quay mặt về phía Chu Cẩn Sơ, hắn cảm thấy an tâm rất nhiều, giống như quay về trạng thái khi làm chó, không cần lo lắng về diễn xuất của mình. Mà hai năm rưỡi trước đây, từng có một Tiếu Lăng Tiêu thường xuyên càng diễn càng sợ, đạo diễn càng chỉ bảo lại càng căng thẳng, luôn cảm giác bản thân mình đang liên lụy đến tiến độ của mọi người, cả đoàn làm phim đều chán ghét hắn.
“Cắt.” Đạo diễn Thi khen: “Làm rất tốt.”
“Gâu?” Chữ “rất tốt” này là khen ai vậy? Nhất định là khen Chu Cẩn Sơ!
“Tiếu Lăng Tiếu cố gắng lên, nghiệp diễn của cậu rất có tiền năng phát triển.” Bất ngờ ngoài dự đoán của Tiếu Lăng Tiêu, đạo diễn chỉ mặt gọi tên hắn mà khích lệ: “Kĩ xảo của cậu rất tinh tế, không chỉ riêng nét mặt biểu cảm.”
“A….? Ngài… Ngài nói thật sao?” Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu trở nên bối rối, trong lốt người mà lại được đánh giá cao như vậy làm hắn cảm thấy thật khó tin.
“Đúng vậy.” Đạo diễn Thi giải thích tỉ mỉ: “Ánh mắt cậu nhìn Chu Cẩn Sơ chính là ánh mắt chó nhìn chủ nhân. Ngữ khí cậu dùng để giao lưu với Chu Cẩn Sơ cũng hoàn toàn là ngữ khí khi giao lưu với chủ nhân.”
“……………..” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ thầm: Thì anh ấy đúng là chủ nhân của tui mà…
Là một người không tự ý thức được tôn nghiêm của loài người, Tiếu Lăng Tiêu năm ấy dễ dàng coi Chu Cẩn Sơ là chủ nhân, thậm chí không hề trải qua đấu tranh tư tưởng lâu dài, vì hắn cho rằng khi đó Chu Cẩn Sơ vốn chính là chủ nhân của husky…
Đạo diễn Thi hỏi: “Cậu đang nuôi chó à?”
“Không nuôi…”
“Đã từng nuôi?”
“Không ạ..”
“Nếu vậy,” Ánh mắt đạo diễn Thi lóe lên một tia kinh ngạc: “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã học được đến vậy, cậu thực sự rất có thiên phú diễn xuất.”
“………….” Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy hơi xấu hổ, hỏi lại đối phương: “Cái đó, ánh mắt khi chó nhìn chủ nhân, cả ngữ khí khi giao lưu với chủ nhân nữa, là cái gì vậy ạ…?” Tiếu Lăng Tiêu chỉ phản ứng theo tự nhiên, không cố ý biểu diễn cái gì, giờ phút này hắn có chút tò mò hình ảnh của mình khi đứng cạnh người trong lòng trông như thế nào.
“… Hả?”
“Tôi muốn xem thử cách lý giải nhân vật của mình có giống của đạo diễn hay không…”
“À,” Đạo diễn Thi học thức đầy mình tổng kết: “Theo lý giải của tôi, tình cảm chó dành cho chủ nhân giống như một loại sùng bái, tôn kính, yêu thích, quyến luyến, giống như biểu hiện lúc nãy của cậu vậy.”
“Biểu hiện của tôi…” Tiếu Lăng Tiêu cân nhắc nửa ngày mới nói tiếp: “Biểu hiện của tôi là, yêu thích, quyến luyến, tôn kính, sùng bái.”
“Không phải vẫn giống nhau sao?”
“Không giống, thứ tự tình cảm khác nhau, tỉ trọng của mỗi loại tình cảm cũng không giống nhau.”
“Chắc cũng na ná đi…”
Tiếu Lăng Tiêu nghiêm túc khẳng định: “Không giống nhau.” Trong tình cảm của hắn dành cho Chu Cẩn Sơ, “yêu thích” tuyệt đối chiếm nhiều nhất.
“Tóm lại là,” Đạo diễn Thi kết luận: “Có tất cả bốn loại tình cảm, tôi cũng không ra yêu cầu cụ thể cái nào nhiều hơn cái nào ít hơn.”
“…. Dạ.”
—— thanh niên diễn xuất tàn phế Tiếu Lăng Tiêu diễn vai khuyển yêu như thể được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sau khi nói chuyện với đạo diễn lại càng hiểu rõ mình phải diễn như thế nào, sau vài cảnh chất lượng của cả hắn và Chu Cẩn Sơ đều tăng lên, đa số đều diễn một lần là qua, thuận lợi đến mức hắn cứ ngỡ như mình đang mơ. ( mạch Nhâm Đốc: hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người, là mạch quan trọng trong đông y, khí công và võ thuật phương Đông.)
Thời tiết vẫn rất lạnh, theo thời gian dần muộn, gió cũng càng ngày càng lớn.
“Tranh thủ diễn một lần rồi qua,” Đạo diễn Thi nói: “Trời cũng sắp tối rồi.” Vì đã xem trước dự báo thời tiết, đạo diễn quyết định hôm nay chỉ quay các cảnh trời sáng.
“Vâng!” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Tôi nhất định sẽ lỗ lực! …… Lỗ lực! …… Lỗ lực! Đờ phắc, nỗ lực! (edit đến đoạn này cười rớt cả miếng bim bim =)))))
“…” Mắt thấy Tiếu Lăng Tiêu lại sắp bị xoắn lưỡi, Chu Cẩn Sơ tiếp tục giúp hắn ủ ấm mặt —— lần thứ tư trong ngày.
Giờ chỉ cần Chu Cẩn Sơ ấp một cái, Tiếu Lăng Tiêu liền cảm thấy huyết khí sôi trào, đến đầu ngón tay lạnh lẽo cũng nóng lên ngay lập tức.
Tiếu Lăng Tiêu bước vào vị trí, vừa định cởi áo gió đưa cho trợ lý của Chu Cẩn Sơ, đã cảm thấy một trận gió lớn trộn lẫn bụi bặm quét đến, gió mạnh đến mức hai con mắt hắn không mở ra được, vội vàng nghiêng đầu theo bản năng, dùng gáy đón cơn gió đang quét tới. Đuôi tóc giả bị thổi đến rối rung quẹt lên mặt hắn, hai lỗ tai giả cũng bị thổi nghiêng ngả, không ngừng kéo giãn tóc giả. ( Không biết tớ đã giải thích chưa, khi quay phim hay diễn kịch trên sân khấu người ta luôn đánh dấu vị trí đứng của diễn viên để đảm bảo không bị khuất mặt khi lên hình, “vị trí” Tiếu Lăng Tiêu bước vào chính là chỗ được đánh dấu.)
Tiếu Lăng Tiêu sợ làm rơi tai giả, vươn tay đè chúng xuống.
Chu Cẩn Sơ đứng ở phía đối diện kéo hắn lại, Tiếu Lăng Tiêu cũng không nhận ra.
Hắn chỉ cảm thấy gió bỗng nhiên nhỏ lại.
“…?”
Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Cẩn Sơ đang đứng ở vị trí đối điện giúp hắn cản gió. Chu Cẩn Sơ kéo hắn đến trước mặt mình, một tay nhấc vạt trái chiếc áo khoác Tiếu Lăng Tiêu chưa kịp cởi lên che gió giúp hắn.
Tiếu Lăng Tiêu chỉ thấp hơn Chu Cẩn Sơ một ít, không đến mức kém nhau cả một khúc, chỉ kéo đến sát nhau khẳng định không thể cản hết hết gió.
Đột nhiên đứng gần nhau như vậy, mặt Tiếu Lăng Tiêu lập tức đỏ tới tận mang tai. Hắn nhìn bàn tay nổi lên khớp xương của Chu Cẩn Sơ, còn có khớp cằm và hầu kết quen thuộc, bỗng nhiên “Ực” một tiếng.
Trận gió to kết thúc rất nhanh, Chu Cẩn Sơ ngắm Tiếu Lăng Tiêu một lượt: “Tóc rối rồi.”
Vừa nói vừa dùng tay vén sợi tóc trên trán Tiếu Lăng Tiêu.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không dám ho he, ngước mắt lên nhìn bàn tay của Chu Cẩn Sơ, trái tim đập thình thịch.
“Thợ trang điểm!” Đạo diễn hô lên: “Qua kiểm tra đi!”
“Ầy~! Thợ trang điểm đang ngồi nghịch di động bị buộc phải tạm biệt điện thoại, nhanh chóng lên tiếng: “Hai người đừng nhúc nhích~!”
“Cẩn Sơ…” Đạo diễn nhìn bộ dạng của Chu Cẩn Sơ, có vẻ lấy làm lạ nói: “Cậu có vẻ rất săn sóc Tiếu Lăng Tiêu, tính cách của cậu trước đây không phải như thế ——”
“A?” Chu Cẩn Sơ sửng sốt một chút, ngay lập tức cười cười: “Ồ, đúng là vậy ha.”