Edit: 笑顔Egao.
Ngày hôm sau, khí trời có chút lạnh lẽo. Gió lạnh đầu mùa như một thanh đao cứa vào da thịt, người đi đường đều chăm chú giữ kín quần áo, ngay cả trái tim cũng phảng phất như đang đập chậm lại.
“Lạnh lạnh lạnh~~~ lạnh lạnh lạnh ——” Tiếu Lăng Tiêu híp hai con mắt nói với Chu Cẩn Sơ.
Thời tiết vẫn chưa xấu đến mức phải đóng máy, đoàn làm phim vẫn tiếp tục quay ngoại cảnh. Cảnh quay ngoài trời rất dễ xảy ra biến cố, vì vậy bình thường các đoàn làm phim sẽ ưu tiên quay ngoại cảnh trước, thời gian về sau sẽ dư dả hơn. Nếu quay ngoại cảnh cuối cùng, vạn nhất gặp phải tình hình thời tiết khắc nghiệt lại phải lo lắng về vấn đề thời hạn hoàn thành.
“Ừ.” Chu Cẩn Sơ hiếm khi phụ họa người khác.
Nếu chỉ nhìn con số trên nhiệt kế có thể thấy thời tiết cũng không đến mức quá lạnh, chủ yếu do nhiệt độ giảm đột ngột, lại thêm gió lớn, người bình thường sẽ cảm thấy không chịu nổi, chỉ muốn chui vào nơi nào đó ấm áp ngay lập tức. Nhưng diễn viên lại không giống vậy, họ là kiểu người liên tục đứng ở ngoài trời, có khi phải đứng tới mười tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn, sẽ dần dần có cảm giác thực ra thời tiết cũng không đến mức khắc nghiệt như lúc vừa bước ra ngoài. Diễn viên nhìn qua có vẻ vinh quang, nhưng nói về chịu đựng khổ cực lại khó có nghề nghiệp nào so sánh được —— đối với diễn viên mà nói, mặc quần áo mỏng dính đứng giữa trời đông giá rét hay mặc đồ cổ trang dày cộp giữa ngày hè không ngừng diễn đi diễn lại là chuyện bình thường như cơm bữa.
Tiếu Lăng Tiêu co rụt cái đầu nhỏ, vô cùng hoài niệm lông chó của hắn. Nhớ năm ấy hắn cũng là một con chó kéo xe trượt tuyết chứ chẳng đùa… tên khoa học là chó kéo xe Siberia, phong thái có cỡ nào oai hùng, nhiệt độ này đối với hắn chỉ là muỗi, vừa đủ để gãi ngứa đám lông chó của hắn mà thôi, vậy mà bây giờ… đậu má, thật con mẹ nó lạnh. Cơ thể Tiếu Lăng Tiêu thuộc dạng ít lông, da dẻ có thể nói là trơn bóng không có cọng lông nào.
“Lên xe tôi chờ một lát?” Chu Cẩn Sơ hỏi.
“Không cần đâu,” Tiếu Lăng Tiêu từ chối: “Xe đỗ xa như vậy, ngồi suốt trên xe cũng không ổn lắm đâu?”
Thời tiết khắc nghiệt, không ít người trong đoàn làm phim lái xe đến để có thể sưởi ấm bất cứ lúc nào, nhưng địa điểm quay phim cần bãi trống, tất cả xe riêng phải đỗ cách trung tâm trường quay ít nhất mét. Xe đỗ quá xa, đi đi lại lại nhiều lần không tiện, tốt nhất vẫn là tự mình sưởi ấm.
Chu Cẩn Sơ trầm mặc một lát, đột nhiên cởi áo khoác xuống, khoát lên người Tiếu Lăng Tiêu, trong khi trên người Tiếu Lăng Tiêu đã mặc sẵn một chiếc áo gió. Từ tối hôm trước đoàn làm phim đã thân thiện nhắc nhở mọi người nhớ mang theo áo khoác ngoài để tránh bị cóng thành chó.
“Tôi tôi tôi…” Tiếu Lăng Tiêu vươn tay muốn lấy áo khoác xuống: “Tôi không cần.”
“Hửm?”
“Anh sẽ bị lạnh mất.”
“Tôi vẫn ổn.” Chu Cẩn Sơ nở nụ cười: “Thật đấy, tôi cảm thấy bình thường.”
“Không tin, không cần…”
Hai người đang trình diễn tiết mục đưa đi đẩy lại truyền thống của Trung Quốc, bỗng nữ sinh trước kia từng cho Tiếu Lăng Tiêu mượn tay khi luyện đọc lời thoại lên tiếng: “À này… Tôi có mang theo miếng dán giữ nhiệt… Tiếu Lăng Tiêu cậu có muốn dán không?”
“Oa!” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Sao cậu thông minh thế?”
“…” Liễu Thanh Thanh hỏi lại: “Thế tóm lại cậu có dán không?”
“Dán dán dán,” Tiếu Lăng Tiêu vội vã đáp: “Cảm ơn cậu nha.”
“Vậy để tôi đi lấy, tôi mang theo nhiều lắm, cậu dán toàn thân cũng được.”
“Ồ…”
Chu Cẩn Sơ vẫn luôn đứng nghe một bên đột nhiên lên tiếng: “Dán ở trên xe đi, sắp bắt đầu quay rồi.”
Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Được.”
Tiếu Lăng Tiêu theo Chu Cẩn Sơ lên xe. Chu Cẩn Sơ giúp hắn ngả ghế phó lái để mở rộng không gian, Tiếu Lăng Tiêu lập tức nhấc đồ diễn lên cuồng dán khắp nơi.
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng quét mắt nhìn qua gương chiếu hậu.
“Á,” một lát sau Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhiên lên tiếng: “Không dán được trên lưng…”
“…”
“Trang phục diễn thật phiền toái, thắt lưng kéo căng áo làm tôi không vòng tay ra sau được…” Hắn ngọ nguậy mấy lượt đều không với tới, cởi hết quần áo lại sợ bị trễ giờ. Bụng và ngực còn có thể dùng tay luồn qua cổ áo để dán, sau lưng lại không biết làm thế nào.
Chu Cẩn Sơ bình tĩnh hỏi: “Tôi dán giúp cậu?”
“… A?”
“Để tôi giúp cậu đi.”
“…” Mặt Tiếu Lăng Tiêu chuyển hẳn sang màu hồng.
Sau đó, khi ngón tay lành lạnh của Chu Cẩn Sơ đụng lên da, Tiếu Lăng Tiêu không nhịn được rùng mình một cái, nhìn từ đằng sau có thể thấy rõ ràng hắn run lên.
Sau vài tháng, tay của đối phương lại chạm lên lưng hắn…
Dán đến miếng thứ hai, Tiếu Lăng Tiêu lại run lên một chút.
Chu Cẩn Sơ cười nhẹ một tiếng: “Làm sao thế?”
“……”
“Cậu run cái gì?”
Đụng vào hắn mà còn dám hỏi như vậy, Tiếu Lăng Tiêu vô cùng oan ức trả lời: “Bởi vì anh vừa sờ tui…”
Chu Cẩn Sơ: “…………….”
“Vì người sờ vào tui là anh, nên tui mới như vậy.”
Kỳ thực Tiếu Lăng Tiêu cũng cảm thấy mình đang phản ứng quá khích. Hắn không nhịn được mà ảo não, mới chạm một chút lên lưng mà đã như vậy, về sau cởi hết quần áo để này nọ í é chẳng phải sẽ run cầm cập như chết rét sao? Mọe, lại nghĩ đến H văn, thật đáng xấu hổ…
Chu Cẩn Sơ cười cười, cũng không nói gì, chỉ cầm lấy miếng dán cuối cùng giúp Tiếu Lăng Tiêu dán lên vị trí sát hông.
Ở trước mặt Tiếu Lăng Tiêu, y cười khá nhiều.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy, sau khi dán miếng cuối cùng, đầu ngón tay của người phía sau khẽ chạm lên làn da của hắn.
“Xong rồi,” Chu Cẩn Sơ nói: “Như vậy tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy,” Tiếu Lăng Tiêu tỏ ra sùng bái: “Liễu Thanh Thanh quả nhiên là người vô cùng trí tuệ!”
“…”
“…?”
“Không có gì,” Chu Cẩn Sơ nói: “Trước khi diễn nhớ nhờ người phụ trách phục trang kiểm tra lại xem quần áo có bị lệch không.”
“Tôi biết rồi.” Nói xong, Tiếu Lăng Tiêu mở cửa xe chuẩn bị nhảy xuống.
Haiz, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: đây đúng là cái xe tui quen thuộc nhất, đã từng có hai năm liền tui thích nhất ngồi ghế phó lái duỗi đầu chó ra ngoài cửa xe.
“Nghĩ gì vậy?”
“À,” Tiếu Lăng Tiêu nghe một đằng trả lời một nẻo: “Ghế phó lái có lông chó.”
“Là của Trung Khuyển.”
“Ngoại trừ Trung Khuyển, còn có người hay động vật nào ngồi đây không?”
“Hửm?” Chu Cẩn Sơ có chút buồn cười trả lời: “Không phải cậu đang ngồi đấy sao?”
“Trừ tôi ra nữa…”
“Hình như là không có.”
“Ồ…”
Cảnh đạo diễn muốn quay hôm nay vẫn là hỗ động giữa vai chính và khuyển yêu, có điều lời thoại lần này chủ yếu do Tiếu Lăng Tiêu đảm nhiệm.
Thời tiết rất xấu, trên người dù đã dán miếng giữ nhiệt, nhưng mặt hắn vẫn bị gió thổi đến phát đau.
Hắn vốn không giỏi đọc lời thoại, đứng giữa thời tiết này càng nói năng không rõ.
“Bởi vậy, nười nương thiện kia là bị lợi dụng, mục đích là chu cấp tiền cho Đọa Nanh…” Tiếu Lăng Tiêu nói. (Đọa Nanh: rụng răng)
Đọa Nanh, chính là boss cuối của bộ phim.
“Dừng,” đạo diễn cau mày nói: “Là người lương thiện, không phải nười nương thiện, đoạn sau cũng nói ngọng rồi.”
“Dạ…”
“Làm lại một lần nữa…”
“Vâng…”
Chu Cẩn Sơ nhìn Tiếu Lăng Tiêu, hỏi: “Vẫn còn lạnh?”
“Ừ,” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Tôi rất sợ lạnh.” Hơn nữa, ở viện tâm thần suốt hai năm, cơ thể hắn so với trước khi biến thành chó yếu đi không ít.
“Vỗ vỗ mặt mình đi.”
“Ừ.” Tiếu Lăng Tiêu vỗ bèm bẹp lên mặt mình đến nỗi hai má đều đỏ ửng: “Hình như không có tác dụng…”
“…” Chu Cẩn Sơ thở dài một hơi, khom bàn tay nâng lên trước mặt mình, mở miệng hà hơi nóng lên lòng bàn tay, sau đó dùng hai bàn tay vẫn còn dẫn theo hơi ấm nhẹ nhàng áp lên gò má Tiếu Lăng Tiêu: “Như vậy có đỡ hơn không?”
“……”
Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy choáng váng cả người.
Chu Cẩn Sơ lại hà hơi, lặp lại hai ba lần.
Tiếu Lăng Tiêu vốn chỉ nói ngọng, bây giờ đến nói cũng không nổi nữa.
Hô hấp ấm áp của đối phương tựa như đang kề sát ngay mặt hắn, Tiếu Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn Chu Cẩn Sơ.
Mà Chu Cẩn Sơ bên này lại cảm nhận được cảm giác tê tê dại dại kia một lần nữa.
Ngày hôm qua, khi Tiếu Lăng Tiêu cọ cọ y đã cảm thấy có gì đó là lạ, chỉ muốn tiến lên một bước đụng vào đối phương, nhưng cuối cùng y vẫn không làm, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Tiếu Lăng Tiêu chạy loạn.
Hiện tại… cuối cùng y tiến thêm được một bước.