Editor: Mứt Chanh
Đỉnh Minh đối xử bất công với nghệ sĩ
Đỉnh Minh nhiều lần chèn ép Mạnh Thử Hàn
Hot search treo suốt một ngày ở trên mạng, Đỉnh Minh cũng không thể xóa bỏ được.
Mà giờ tối Mạnh Thử Hàn vừa đến Hải Thị liền vào khách sạn mà đoàn phim an bài.
Cô mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Kiền "Em tới rồi", liền nhận được tin nhắn của Lâm Lê.
[ xem Weibo! ]
Mạnh Thử Hàn cũng chưa kịp thu thập hành lý liền mở Weibo ra, còn tưởng rằng chính mình lại bị bôi đen cái gì.
Kết quả vừa mở ra thì toàn màn hình nhét đầy tin nhắn.
Cô lại đi xem hot search, liền nhìn thấy Đỉnh Minh xếp hạng phía trên, nguyên lai là chính mình đáng thương ở sân bay bị người ta chụp được, càng có đại v thuận tay chia sẻ.
Đôi mắt cô cong cong rồi trực tiếp an vị trên sàn nhà lạnh lẽo.
Độ ấm ở Hải thị cũng không phải rất cao, mặc dù ở địa phương khác đã có tuyết rơi nhưng nơi này thấp nhất cũng mới hai mươi độ, ăn mặc một kiện áo khoác cao bồi đúng là thích hợp.
Sau khi xem xong hotsearch đêm nay, Mạnh Thử Hàn không thể nhịn cười liền ở trên giường lăn một vòng lại một vòng.
Đây cũng coi như là động thái vô ý.
Cô không đem theo trợ lý hoàn toàn là bởi vì chính mình không cần, không nghĩ tới còn có thể biên đến trách móc Đỉnh Minh nặng nề.
Lúc trước cô nói muốn chờ thời cơ thu thập Đường Hân Viện, không nghĩ tới cơ hội lớn như vậy lại đưa đến trước mặt cô.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Lâm Lê.
"Tiểu Hàn, nếu Đỉnh Minh có người gọi điện thoại cho em thì ngàn vạn đừng tiếp, hiện tại chị đang trốn, bọn họ tìm không ra chị đâu." Trong giọng nói của Lâm Lê cũng là khó nén ý cười, tất nhiên cũng là ở Đỉnh Minh chịu đủ cực khổ rồi.
Mạnh Thử Hàn "ừ" một tiếng, "Lê tỷ chị yên tâm, em đã đổi số điện thoại rồi, trừ phi bọn họ tới đoàn phim tìm em."
Khách sạn được an bài bởi đoàn phim,giường có hơi cứng chút, Mạnh Thử Hàn không thể không nhớ tới giường nhà Khương Kiền,nó thật sự mềm.
Lâm Lê: "Ừ, chờ em đem hợp đồng Vạn Thịnh gửi cho chị, chị liền tới đây."
Cô liếm liếm môi, ánh mắt nửa nhắm lại,không chút để ý mà nói: "Không vội, em còn có chút việc phải làm, chị giúp em làm một chút đi."
Lâm Lê bỗng nhiên nghĩ lại khi Mạnh Thử Hàn nói như vậy chuẩn là không có chuyện gì tốt lành.
"Chuyện gì vậy?"
"Trong chốc lát em gửi một phần hợp đồng Vạn Thịnh cho chị, chị đi đưa cho giám đốc Ngô, điều kiện là kêu bà ta chờ mấy ngày nữa đăng chút tin ở trên mạng."
"Thứ gì?"
Cô cúi đầu dùng tay ngoéo sợi tóc quăn rũ ở trước ngực, cười rộ lên, "Trong chốc lát em gửi cho chị xem."
Do hôm qua đến Hải thị cũng đã trễ, hơn nữa hôm nay thời tiết Hải Thị đặc biệt nắng nóng, mặc dù đã giờ nhưng phía chân trời cách đó không xa cũng bao phủ một mảnh nắng chiều đỏ rực.
Cô đi hỏi trợ lý của Mạnh Chấn Quốc cầm bảng hợp đồng, đem lương một năm sửa lại, lúc này mới gửi cho Lâm Lê.
Lâm Lê nhìn đến kinh ngạc, "Nhiều tiền như vậy? Em đã đủ mua mấy giám đốc Ngô!"
Trong giọng nói của Mạnh Thử Hàn mang theo ý cười trở về: "Em mua giám đốc Ngô làm gì, còn không bằng em bao dưỡng tiểu thịt tươi."
"Đừng đùa nữa, nhanh nói cho chị làm như thế nào đi."
Chuyện này rất đơn giản, Đường Hân Viện mua paparazzi hãm hại cô, chứng cứ đã hoàn toàn nằm ở trong tay, hiện tại lại vừa vặn gặp được chuyện cô bị Đỉnh Minh chèn ép, lúc này tuyên bố chứng cứ này kia không thể tốt hơn.
Tuy nhiên cô không thể đăng, còn một hai phải để người bên trong Đỉnh Minh đăng.
Như vậy mới có được sự tin tưởng nhất cũng càng có thể thể hiện Mạnh Thử Hàn cô thật sự thảm.
Sau khi đem chi tiết nói cho Lâm Lê, Mạnh Thử Hàn liền đi ăn khuya, trên đường trở về gặp Trương Hòa Bình.
Trên đầu Trương Hòa Bình đội mũ lưỡi trai, vành nón áp rất thấp.
Có đôi khi Mạnh Thử Hàn đều hoài nghi Trương Hòa Bình có thể đã nhìn ra hay không.
Trương Hòa Bình muốn vào thang máy, Mạnh Thử Hàn vài bước liền đuổi theo, lúc thang máy muốn đóng lại cũng đuổi tới kịp.
Cô nở nụ cười rạng rỡ với Trương Hòa Bình, "Đã trễ như vậy rồi đạo diễn Trương cũng xuống dưới ăn khuya sao?"
Trương Hòa Bình giương mắt liếc Mạnh Thử Hàn, quầng thâm dưới đáy mắt có chút dọa người.
Ông nhíu mày, tựa hồ như nhớ lại tên cô, sau một lúc lâu ông mới nhớ tới, đè nặng thanh âm hô một tiếng: "Mạnh Thử Hàn."
"Đạo diễn Trương ở tầng mấy?" Mạnh Thử Hàn đáp lời.
Trương Hòa Bình không nói gì, mà có chút lười nhìn vào nút thang máy, phía trên chỉ có tầng là sáng lên.
Mạnh Thử Hàn duỗi tay ấn tầng , "Thật không có duyên, tôi ở tầng ."
Thang máy tràn ngập một cổ không khí xấu hổ, Mạnh Thử Hàn dùng dư quang nhìn Trương Hòa Bình, bất động thanh sắc.
Thang máy dừng lại ở tầng , Trương Hòa Bình đi ra ngoài, đi đến ngoài thang máy cũng không quay đầu lại mà mở miệng nói: "Cố gắng nghiền ngẫm kịch bản."
"Được đạo diễn Trương."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Mạnh Thử Hàn nhìn Trương Hòa Bình biến mất ở trong tầm mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn thang máy thở phào nhẹ nhõm.
Thực nhanh, thang máy liền ngừng ở tầng , cô chậm rãi mà đi ra ngoài mở cửa phòng ngủ.
Có lẽ do ngày này thật sự là quá mệt mỏi cho nên Mạnh Thử Hàn ngủ thật nhanh. Ngày hôm sau, bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh.
Ánh sáng chói mắt từ phía bên ngoài cửa sổ chiếu vào ngay cả bức màn cũng ngăn không được ánh mặt trời này.
Hôm nay Hải thị có chút nóng, cô chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean.
Weibo nói về đề tài Đỉnh Minh khắt khe với nghệ sĩ vẫn chưa hạ nhiệt, theo lý mà nói, Đỉnh Minh muốn áp xuống chuyện này hẳn là thực dễ dàng.
Trừ phi phía sau có người khống chế.
Người đầu tiên Mạnh Thử Hàn l nghĩ tới là Khương Kiền, trừ bỏ Khương Kiền cô nghĩ không ra người thứ hai.
Mạnh Thử Hàn đi xuống lầu ăn cơm trưa, khi đi lên liền nhận được điện thoại của Lâm Lê,giám đốc Ngô đồng ý hơn nữa đã chuẩn bị hướng Đỉnh Minh từ chức.
Cô cúp điện thoại của Lâm Lê liền video call cho Khương Kiền
Điện thoại vang lên hai giây liền bắt máy.
Lọt vào trong tầm mắt là văn phòng của Khương Kiền, giản lược cách điệu cùng người này đặc biệt phù hợp.
Trong tay anh nắm một cây bút dường như là đang xử lý văn kiện.
Mạnh Thử Hàn cười rộ lên, đối với màn hình vẫy tay, "Khương tổng anh bận sao?"
Khương Kiền đạm mạc mà liếc mắt nhìn màn hình, bên trong màn hình cả khuôn mặt người phụ nữ đều nhét đầy màn hình, một chút tì vết trên mặt cũng không có.
Kỳ thật ngày thường cũng không có tì vết gì.
Anh nhàn nhạt gật gật đầu, "Công ty tháng sau có tiệc tối từ thiện, không ít người trong giới đều phải tới."
"Cũng không phải là việc nhỏ gì." Cô cười đến cong đôi mắt, xem ra tâm tình không tồi, "Đoàn phim cũng cuối tuần khởi động máy, khả năng không có thời gian gọi điện thoại cho anh rồi."
Trong tay Khương Kiền ngừng lại, mím môi làm ra dáng vẻ không thèm để ý tới.
"Không có việc gì."
Hai người nói chuyện trong chốc lát cũng không đề cập về Đỉnh Minh hoặc là Đường Hân Viện.
Cho đến khi nam chính Thịnh Nguyên tới tìm cô đối diễn.
《 gấu trong lửa 》 để ý nghĩa đi lên cũng không có nam chính, tuy nhiên suy xét đến vấn đề thị trường nên lúc này mới thêm một người có thể là nam chính, suất diễn cũng không ít.
Mạnh Thử Hàn mở cửa nhìn liền thấy Thịnh Nguyên mang kịch bản đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ ngượng ngùng.
Thịnh Nguyên là một vị tiểu thịt tươi đang được hoan nghênh trên mạng, môi hồng răng trắng, Mạnh Thử Hàn đánh giá hắn cũng đã hai mươi hai ba tuổi.
Thịnh Nguyên nhìn thấy Mạnh Thử Hàn mặc ít như vậy, trên mặt nhịn không được đỏ lên, ấp úng mà nói là tới đối diễn, Mạnh Thử Hàn mới để hắn tiến vào.
...
Ngày đoàn phim khởi động máy, độ hot của Đỉnh Minh ở Weibo mới hơi giáng xuống một chút, chư vị ở Đỉnh Minh còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã thấy giám đốc Ngô ở trên mạng tuyên bố một tổ chứng cứ.
Chứng cứ chỉ chứng thiên kim Đỉnh Minh Đường Hân Viện nhiều lần mua paparazzi hãm hại Mạnh Thử Hàn.
Nếu đây là giả còn tốt, theo sau Lâm Lê liền phát hợp đồng đã cùng Đỉnh Minh lđến kỳ, hơn nữa sẽ không gia hạn hợp đồng thanh minh.
Hai tổ tin tức này một khi phát ra, Đỉnh Minh mới vừa hạ hotsearch trên Weibo lại lần nữa ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Weibo Đường Hân Viện càng bị mọi người luân hãm, các loại chứng thực hoặc là chửi rủa chất đầy giao diện tin nhắn của cô ta.
Đường Hân Viện từ trước đến nay chính là thiên kim đại tiểu thư, nơi nào đã chịu quá ủy khuất như vậy, mặc dù là năm trước thích Thẩm Hi cũng có thể dễ như trở bàn tay mà đoạt lấy khiến cho Mạnh Thử Hàn hãm sâu lầy lội.
Nhưng hiện tại cái cục diện này như thế nào có chút mất khống chế chứ?
Đường Hân Viện đem chính mình nhốt ở trong phòng, không dám ra cửa, sợ vừa ra khỏi cửa sẽ có người mắng cô ta, cô ta liền rúc ở nhà nhìn bình luận trên mạng, thúc giục quan hệ xã hội nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Đường Hân Viện gọi điện thoại qua cho giám đốc Ngô, ngữ khí có chút không tốt lắm, là do cô ta luôn kiêu ngạo cùng khinh thường người khác, cô ta cắn răng hỏi: "Đến tột cùng là thu tiền của ai? Mạnh Thử Hàn sao? Cô ta đã cùng Đỉnh Minh hết hạn hợp đồng, cô ta cũng đã xong đời, bà có biết bà đang làm cái gì hay không?"
Giám đốc Ngô cười nhạo một tiếng, "Tôi đương nhiên biết chính mình đang làm cái gì, con người sao, chính là muốn đi về nơi có lợi nhất với chính mình."
"Cô ta cho bà bao nhiêu tiền, tôi cho gấp mười lần, không, cho bà một trăm lần, bà nhanh chóng lên Weibo giải thích cho tôi, nói tiện nhân Mạnh Thử Hàn này bức bách bà làm!"
Trong giọng nói của Đường Hân Viện nhiễm đầy oán độc.
Có lẽ bản tính cô ta chính là như vậy.
Giám đốc Ngô không có nói nữa, trực tiếp liền tắt máy điện thoại.
Hiện trường quay phim ở Hải thị, Mạnh Thử Hàn một lần đã qua liền an vị ở một bên lướt điện thoại.
Weibo của cô cũng cùng Đường Hân Viện không khác nhau lắm, đã sắp nổ tung rồi, nhưng càng có rất nhiều dân mạng quan tâm, mặc dù là những lời bôi đen cô cũng có không ít tới xin lỗi.
Cô nở nụ cười, chậm rãi mà share chứng cứ giám đốc Ngô đăng lên, hơn nữa chụp ảnh đoàn phim rồi đăng lên Weibo.
Mạnh Thử Hàn v: [ cảm ơn mọi người đã quan tâm, cũng cảm tạ giám đốc Ngô bênh vực lẽ phải, trước mắt tôi đang ở Hải thị đóng phim cho nên bây giờ mới nhìn đến tin tức này, khả năng đáp lại đã muộn một chút. Nói thật, tôi nhìn thấy chứng cứ này kia trong lòng thật là ngốc, tôi không biết rốt cuộc nơi nào đắc tội ""nghệ thuật ánh sáng"" tiểu thư, haiz, nếu thật sự có đắc tội, khả năng chính là năm trước.
Chính là năm trước Đường Hân Viện tiểu thư còn ghi hận ở trong lòng, hơn nữa như vậy mà hãm hại tôi, đây là liên quan đến chuyện cả đời của tôi, cũng liên quan đến năm này tôi đã chịu chửi rủa cùng thương tổn cho nên lúc này đây tôi sẽ không lại lùi bước.
Văn bản luật sư lúc sau sẽ đưa đến quý công ty.
PS: Cá nhân tôi đã cùng Đỉnh Minh hết hợp đồng, không hề thuộc về nghệ sĩ Đỉnh Minh, mọi người đều biết. ]
Đã đăng xong Weibo, Mạnh Thử Hàn không khỏi thở phào nhẹ nhõm giống như oán khí mấy năm nay đều gửi đi ra ngoài.
Lúc trước Đường Hân Viện cùng Thẩm Hi không ở trong nước, cô cũng lười đi thu thập chuyện rách nát này kia thậm chí là dùng Toàn mạng bôi đen tới giấu giếm thân phận mình.
Nhưng hiện giờ, Đường Hân Viện đã trở lại còn ba lần bốn lượt mưu hại cô, mưu hại cô còn chưa tính còn dùng Khương Kiền tới tới mưu hại cô, chuyện này không thể nhịn được.
Đường Hân Viện động đến cô,có thể, nhưng động đến Khương Kiền liền không được.
Weibo đăng xong, toàn bộ não của người trên mạng rốt cuộc đình trệ, thậm chí liên tưởng đến năm trước Thẩm Hi cùng Đường Hân Viện vì thoát khỏi gièm pha ngoại tình lúc này mới hãm hại Mạnh Thử Hàn.
Không ít người đoán tám chín phần mười, bất quá fan của Thẩm Hi lại dốc hết sức ủng hộ Thẩm Hi, ở trên mạng khắp nơi chửi rủa thậm chí không tiếc phủi sạch quan hệ với Đường Hân Viện.
Ngày này đã không còn cảnh diễn của Mạnh Thử Hàn, cô liền cùng Trương Hòa Bình nói qua cô không thoải mái phải về khách sạn trước, Trương Hòa Bình tự nhiên là đồng ý.
Trở lại khách sạn, cô mở Weibo ra xem bình luận, lúc này đây, phía dưới không chỉ có chửi rủa, còn có rất nhiều cổ vũ cùng xin lỗi.
[ thực xin lỗi, Mạnh tiểu thư, lúc trước là tôi hiểu lầm cô, tôi xin lỗi ]
[ xin lỗi ]
[ tôi đã sớm nói qua Đường Hân Viện vẻ mặt tâm cơ, căn bản không phải cái thứ gì tốt, ôm tôi một cái nào fan của chị Thử Hàn ]
[ ngại quá lầu trên, tôi nhớ rõ mỗi lần người ta bôi đen đều là cô xông vào trước nhất nha ]
[ ghê tởm không ghê tởm a, vì tẩy trắng liền không biết cái gọi là chứng cứ đều đem ra, ai biết thiệt hay giả nha ]
Mạnh Thử Hàn cười lạnh một tiếng, acc chính tự mình trả lời bình luận: "Tôi không biết chứng cứ thiệt hay giả, tôi chỉ biết văn bản luật sư thật sự là làm người ta rơi lệ thôi."