Editor: Mứt Chanh
Mạnh Thử Hàn phát hiện Khương Kiền đang tức giận là vào ngày hôm sau.
Ngày thường dậy sớm, Khương Kiền đều phải hỏi cô một câu chân còn đau hay không, nhưng sáng sớm hôm nay, Khương Kiền yên lặng rời đi.
Trong lòng Mạnh Thử Hàn có chút trống trải cũng cảm thấy cực khó chịu.
Ngày hôm qua trả lại anh nông tôi nông, sáng sớm hôm nay liền trở mặt vô tình, đều nói phụ nữ hay thay đổi mặt nhưng cô nhìn thấy đàn ông cũng không tốt hơn là mấy.
Đầu Tư Tinh Quang,lời nói trợ lý Lưu thấm thía: "Khương tổng, nếu cãi nhau, đem phụ nữ giận mấy ngày thì cái gì cũng tốt, tôi với vợ của tôi cũng vậy, hiện tại cô ấy rất tốt với tôi."
Khương Kiền như suy tư gì mà gật đầu, tuy rằng nghe trợ lý Lưu nói không biết chỗ nào không đúng nhưng vẫn gật đầu.
Buổi tối Khương Kiền trở về, đi tắm rồi lên giường ngủ, Mạnh Thử Hàn ở bên cạnh chơi điện thoại.
Sắc mặt Khương Kiền không tự nhiên làm bộ ho khan một tiếng.
Mạnh Thử Hàn quay đầu lại nhìn anh, "Hôm nay Khương tổng trở về rất muộn nha."
"Hừ.
Khương Kiền quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.
Mạnh Thử Hàn cảm thấy càng thêm nghi hoặc, cô nơi nào lại đem Khương tổng chọc cho tức giận vậy?
Mấy ngày sau đều là trạng thái này ngay cả dì Trịnh cũng nhìn ra được hai người có chút không thích hợp, thừa dịp Khương Kiền không ở nhà liền hỏi Mạnh Thử Hàn: "Phu nhân, con cùng tiên sinh hắn......?"
Mạnh Thử Hàn buồn rầu mà chống cằm, "Khương Kiền cũng đủ cứng rắn, anh ấy không nói cho con biết nơi nào tức giận, con như thế nào dỗ anh ấy đây?"
Dì Trịnh mỉm cười, "Phu nhân con cũng đừng nói vậy, dì là từ nhỏ nhìn tiên sinh lớn lên, hắn từ nhỏ đã thông minh, tất cả mọi người khen chỉ số thông minh của hắn cao nhưng chính là...... Xử lý tình cảm không quá lành nghề."
Ý cười của bà thật sâu, "Lúc trước dì còn tưởng rằng tiên sinh đời này cũng không cưới vợ, cho nên lúc nghe được các con kết hôn nhiều năm như vậy, dì thiếu chút nữa sợ tới mức bay lên."
Đối với chuyện xử lý tình cảm của Khương Kiền, nhìn xem một tủ son hồng cánh sen cùng balo cầu vồng liền biết.
Cuối tháng hai, trời đã ấm hơn.
Chân Mạnh Thử Hàn cũng khỏi hẳn.
Khương Kiền đi một chuyến Lan Thành, trở về chuyện thứ nhất chính là xem chân Mạnh Thử Hàn.
Nhưng về đến nhà mới nghe dì Trịnh nói, Mạnh Thử Hàn đã sớm về hoa viên Cẩm Giang.
Khương Kiền tức đến ngứa răng.
Cùng lúc đó, 《gấu trong lửa 》 cũng bắt đầu quay.
Thời gian chuyện xưa diễn ra là vào mùa hè, ở Lâm Sơn quay phim cũng không thích hợp cho nên Trương Hòa Bình chọn địa điểm ở Hải Thị.
Ở Tiểu khu Cẩm Giang tầng , Lâm Lê đang đem đồ mùa hè ngắn tay bỏ vào hành lý của Mạnh Thử Hàn.
"Hợp đồng của em hai ngày tới liền đến kỳ, chị lưu lại nơi này xử lý một chút, em đi Hải Thị trước nhé."
Mạnh Thử Hàn thuận tay đem đồ trang điểm nhét vào balo cầu vồng, vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại tiếp tục đeo ở trên lưng.
Cô "ừ" một tiếng, "Đến lúc đó em sẽ gửi hợp đồng của truyền thông Vạn Thịnh qua bưu điện về cho chị."
Tay Lâm Lê dừng lại một chút, có chút tò mò: "Chị còn tưởng rằng em là đại tiểu thư dốc lòng, vì ở giới giải trí xông ra một mảnh thiên địa mà cự tuyệt tài nguyên trong nhà, như thế nào hiện tại......?"
Mạnh Thử Hàn đứng ở trước gương, trái nhìn một chút, phải nhìn một chút, sau lưng là balo cầu vồng vô cùng dễ thấy, trong nháy mắt cô cảm thấy chính mình về tới thời điểm học sơ trung.
Cô sờ sờ cái mũi, "Em thoạt nhìn như là cái loại chăm chỉ nỗ lực không ngừng vươn lên hay sao?"
Sau đó cô lại nằm, nằm liệt trên giường, giường nhà mình không có mềm như nhà Khương Kiền cho nên cô ở chỗ này ngủ mấy buổi tối liền cảm thấy eo mình rút gân.
Lâm Lê nghe lời này của Mạnh Thử Hàn liền càng thêm nghi hoặc, nếu như vậy, em là cái gì nha?
Mạnh Thử Hàn trợn mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt không tự giác mà nhắm lại một chút.
Trong đầu nhớ lại giọng nói có chút chói tai.
Trong đầu là tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ ở quanh quẩn bên tai, cô có chút âm trầm mà xoa nhẹ ấn đường, "Em bắt người."
Lâm Lê còn muốn hỏi gì đó lại bị chuông điện thoại của Mạnh Thử Hàn đánh gãy, từ sau khi ở Weibo công khai diss Đường Hân Viện, cô đã thay đổi số điện thoại.
Ít người biết số mới của cô.
Lấy điện thoại ra là Khương Kiền.
Mạnh Thử Hàn bắt máy nhưng không nói chuyện.
Ở điện thoại đối diện, Khương Kiền thấp giọng hô một hơi, mở miệng nói: "Em muốn đi Hải thị sao?"
"Đúng vậy,h chiều bay, buổi tối giờ đến." Mạnh Thử Hàn trả lời.
Kỳ thật Mạnh Thử Hàn còn rất ngoài ý muốn, rốt cuộc Khương Kiền mấy ngày này đều chiến tranh lạnh với cô, bây giờ đột nhiên gọi điện thoại lại đây thật là làm người khác kinh ngạc.
Im lặng hai giây,giọng nói Khương Kiền trầm thấp mà giàu có từ tính từ điện thoại đối diện truyền đến, "Buổi chiều anh tới đưa em đi."
"Dạ được, em ở cửa tiểu khu chờ anh." Mạnh Thử Hàn cong cong đôi mắt, "Ha, cảm tạ Khương tổng, vừa vặn có thể bớt tiền kêu xe."
Lúc sau lại là một mảnh yên tĩnh, tiếng hít thở của Khương Kiền vang lên trong điện thoại.
"Khương tổng?" Giọng nói mềm mại của Mạnh Thử Hàn kêu lên.
Khương Kiền lúc này mới lên tiếng, ngữ khí có chút cứng đờ, anh chậm rãi nói: "Bà, Bà xã moah moah!"
"Đô đô đô ——"
Thanh âm cúp máy còn lẩn quẩn ở bên tai mà Mạnh Thử Hàn chớp chớp đôi mắt, duỗi tay ở trên đùi mình nhéo một chút.
Gì...... Gì đây?
Khương Kiền vừa mới cùng cô nói cái gì vậy?
...
Nửa giờ trước.
Tầng cao nhất của Đầu Tư Tinh Quang.
Không khí dị thường áp lực, sắc mặt Khương Kiền trầm đến dọa người, ẩn ẩn có một loại mưa gió sắp đến.
Tay anh nhịn xuống muốn gọi cho Mạnh Thử Hàn nhưng ý thức liều mạng đem chính mình ấn ở ghế.
Tuy rằng đã ấm lại nhưng trong văn phòng dường như so với trời đông giá rét còn muốn lạnh thấu xương hơn vài phần.
Trong chốc lát, trợ lý Lưu gõ cửa tiến vào.
Tinh thần của Trợ lý Lưu không tốt lắm, một bộ dạng suy sụp.
Trợ lý Lưu đang xử lý báo cáo mới lại sai rất nhiều chỗ, Khương Kiền nhíu mày có chút không vui: "Hôm nay cậu sao lại thế này?"
Trợ lý Lưu như là mới vừa tỉnh ngủ, chậm rãi ngẩng đầu, viền mắt đỏ hoe.
?
Khương Kiền chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của trợ lí nhà mình.
Trợ lý Lưu có chút ủy khuất mà ngồi xuống, dùng sức mà chỉnh lại đầu tóc, trong giọng nói mang theo rất nhiều hối hận, "Khương tổng! Tôi ly hôn ô ô ô!"
Trợ lý Lưu ngồi ở chỗ đó nức nở nửa ngày, dường như là nhớ tới cái gì bỗng nhiên ngẩng đầu dùng viền mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Khương Kiền, "Khương tổng! Ngài sẽ không còn vắng vẻ Mạnh tiểu thư chứ? Ngài đừng nghe tôi nói lung tung! Tôi cùng vợ của tôi chiến tranh lạnh hơn mười ngày cô ấy liền cùng tôi ly hôn!"
Khương Kiền: "!"
Khương tổng luôn luôn nội liễm tự phụ, trong nháy mắt đồng tử phóng đại, rốt cục là có chút cảm xúc khác.
Phảng phất là bị từ "Ly hôn" này kích thích.
Khương Kiền đột nhiên minh bạch một chuyện, trợ lý anh chính là thẳng nam sắt thép căn bản không thể tin!
Phụ nữ cần thiết phải sủng mới được!
Anh cũng không bận tâm người ngoài, lấy điện thoại liền gọi cho Mạnh Thử Hàn.
Sau câu "Moah moah" cuối cùng, trợ lý Lưu đã quên đi đau thương của việc ly hôn thậm chí vô ý thức mà đánh một cái cách.
Trợ lý Lưu giống như đã phát hiện bí mật lớn, bỗng nhiên đứng dậy gân cổ lên: "Khương tổng! Tôi đây liền đi công tác!"
Một bộ dạng hiển nhiên bị dọa đến không nhẹ.
Này như thế nào có thể không dọa người.
Trước không nói đến câu "Moah moah" kia, chỉ là lúc trước một tiếng "bà xã " kia cũng đã dọa trợ lý Lưu đến chết khiếp.
Hắn hiểu rõ Khương Kiền, tuyệt đối không phải cái loại người trẻ tuổi còn đang nói chuyện yêu đương liền thân thiết kêu bà xã.
Nếu thật là hô bà xã...... khẳng định là thật sự kết hôn!
Dưới chân Trợ lý Lưu càng đi càng nhanh, cảm thấy chính mình có chút tiêu hóa không được chuyện lớn như vậy, vì thế hắn từ bỏ đi thang máy mà là lựa chọn đi thang bộ tiêu hóa.
Khương Kiền là người cực kỳ yêu thích mặt mũi, bị trợ lý Lưu thấy được quẫn bách như vậy đương nhiên sẽ không ở lâu.
Lỗ tai anh ửng đó liền rũ mắt nhìn thời gian.
Khoảng cách đến ba giờ còn một chút.
Chưa tới hai giờ chiều, Khương Kiền đã từ công ty lái xe đi thẳng đến hoa viên Cẩm Giang.
Anh ở dưới lầu đợi trong chốc lát liền nhìn thấy Mạnh Thử Hàn mặc áo len trắng cùng áo khoác nỉ xám đi tới, Lâm Lê đi ở bên người cô, một người kéo một rương hành lý.
Đến gần, Khương Kiền mới nhìn thấy phía sau cô còn đeo cái ba lo cầu vồng
Trong nháy mắt,trong lòng Khương Kiền bỗng nhiên buông lỏng liền mở cửa xuống xe.
Lâm Lê nhìn thấy dáng người cao lớn của Khương Kiền, đầu tiên là sửng sốt theo sau đâm một cái vào khuỷu tay Mạnh Thử Hàn.
Mạnh Thử Hàn cong mặt mày cười rộ lên, nhìn Khương Kiền từng bước một đi về phía cô..
Giữa trưa một tiếng "Moah moah" trong điện thoại kia dường như còn ở trong óc nấn ná làm cho trái tim bên trong tê tê.
Lâm Lê không hề quấy rầy hai người một chỗ, cùng Mạnh Thử Hàn nói hai câu liền đến công ty.
Khương Kiền đi tới, sắc mặt đạm nhiên, duỗi tay liền giúp cô đem hai cái rương hành lý nhận lấy, dùng ánh mắt nhìn cô mang balo cầu vồng.
Trên đường đến sân bay, hai người đều thực ăn ý mà không có nói chuyện chiến tranh lạnh.
Tốc độ xe Khương Kiền chậm lại một chút, như là vô tình mà mở miệng: "Đường Hân Viện tìm paparazzi hãm hại em, chứng cứ anh sẽ gửi cho em, xem em muốn xử lý như thế nào."
"Lần trước paparazzi cùng em trèo hàng rào là Đường Hân Viện tiêu tiền mướn sao?" Mạnh Thử Hàn hơi hơi có chút kinh ngạc, bất quá ngẫm lại cũng đúng, Khương Kiền loại thân phận địa vị này có paparazzi nào dám không muốn sống mà hướng lên trên chứ?
"Ừ, xem em muốn xử lý như thế nào." Ánh mắt Khương Kiền vẫn luôn ở trên đường, mắt nhìn thẳng, chuyên tâm lái xe.
Cô nghiêng đầu nhìn chỉ thấy anh mím môi, không nhận thấy được tầm mắt của cô.
Từ góc độ của Mạnh Thử Hàn nhìn qua, có thể nhìn thấy hầu kết của Khương Kiền hơi hơi nhô lên, cô nuốt nước miếng.
Cô nheo mắt lại, "Ừ, em chờ thời cơ xử lý một chút, nhìn Đường Hân Viện còn rất phiền."
Thực nhanh liền đến sân bay, tuy anti-fan của Mạnh Thử Hànchiếm đa số, nhưng mấy ngày trước giận dỗi Đường Hân Viện nhiều lên không ít fans
Những fans đó đã sớm nghe nói Mạnh Thử Hàn muốn đi Hải Thị đóng phim điện ảnh sớm đã ở sân bay chờ.
Mạnh Thử Hàn mang khăn quàng cổ cùng khẩu trang lên quay đầu cùng Khương Kiền nói: "Khương tổng, tạm biệt nha."
Khương Kiền mím môi rất không cao hứng.
Mạnh Thử Hàn đang muốn mở cửa, nghe được bên người truyền đến tiếng hừ lạnh.
Cô dừng động tác quay đầu nhìn lại,trên mặt Khương Kiền nội liễm vững vàng không có chút ý khác nào.
Có thể là cô nghe lầm.
Cô tiếp tục mở cửa, mới vừa mở ra lại là một tiếng hừ lạnh.
Tuyệt không có khả năng này,sai rồi!
Cô "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, kéo khẩu trang xuống rồi cười tủm tỉm mà nhìn Khương Kiền.
Khương Kiền thần sắc vui vẻ, nhàn nhạt hỏi: "Như thế nào không đi?"
Mạnh Thử Hàn bỗng nhiên nhích lại gần, tay ôm cổ Khương Kiền rồi ở trên mặt anh hôn xuống.
Cô rời đi cười đến như là một con hồ ly.
"Khương tổng, anh cũng thật là, cãi nhau cũng không nói cho em ; hiện tại muốn giữ em lại cũng không biết nói rõ, có đôi khi em cũng sẽ đoán không được nha."
Giọng phụ nữ có chút oán trách tiến vào trong lỗ tai Khương Kiền có chút loạn.
"Ừ." Khương Kiền buồn bã trả lời.
Mạnh Thử Hàn không biết đủ mà liếm môi dưới, " Khương tổng anh nói cho em biết lúc trước vì cái gì giận em?" Khóe môi giơ lên, cười đến lộng lẫy bắt mắt, "Là em...... Lúc làm biểu hiện không tốt sao?"
Đây là khả năng duy nhất Mạnh Thử Hàn nghĩ đến.
Bằng không vì cái gì làm xong Khương Kiền liền tức giận?
Biểu tình Khương Kiền cứng ngắc, thực nhanh lại khôi phục thành dáng vẻ bình tĩnh, anh không nhiều lời liền "ừ" một tiếng.
Anh không có khả năng thừa nhận chính mình thích Mạnh Thử Hàn trước.
Anh không có khả năng thừa nhận với chính mình là giận vì Mạnh Thử Hàn không thích anh.
Mạnh Thử Hàn nghe lời này không khỏi nâng cằm lên.
Ý cười bên trong cặp mắt kia chuyển hóa thành một tia lệ sắc, cô giống như mê hoặc cười nói: "Còn phải hy vọng Khương tổng chỉ giáo em nhiều hơn."
Khương Kiền: "......"
Anh bị thần thái này của Mạnh Thử Hàn dọa có chút hoảng hốt, hoảng loạn cởi bỏ dây an toàn xuống xe. Sau khi xuống xe mới phản ứng lại, gió lạnh thổi qua khiến anh cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít.
Mạnh Thử Hàn dẫm lên giày đế bằng trắng đến cốp xe lấy hành lý, Khương Kiền giúp đỡ đem rương hành lý ra, chỉ là sân bay có fan hâm mộ nên Mạnh Thử Hàn để cho Khương Kiền đi về trước nếu không khiến cho người khác nhìn thấy được.
"Ừ, vậy em tới Hải Thị rồi báo cho anh."
Khương Kiền bên ngoài là đáp ứng rồi nhìn theo Mạnh Thử Hàn đi vào sân bay.
Anh đi ngừng xe rồi cũng bước vào sân bay.
Fan của Mạnh Thử Hàn không nhiều lắm, tới sân bay chỉ có mười mấy người, trong tay cầm lipstick, trong miệng kêu: "Thử Hàn tỷ tỷ gả cho em được không!!!"
Rất xa, Khương Kiền nghe được những lời này khiến cho sắc mặt đều lạnh toát.
Mạnh Thử Hàn từ trước mặt fan đi qua, một người dẫn theo hai cái rương hành lý còn không quên cùng các fan chào hỏi một cái.
Có fan chịu không nổi liền đem ảnh chụp một mình Mạnh Thử Hàn dẫn theo hai cái rương hành lý đăng lên trên mạng: [ Đỉnh Minh rác rưởi, ngay cả trợ lý đều không cho Thử Hàn tỷ của chúng ta, loại công ty này sớm muộn gì cũng xong ]
Không nghĩ tới, một vị ở sự kiện "Nghệ thuật ánh sáng" đã lập tức liền chia sẻ Mạnh Thử Hàn đại v.
[ tôi biết giới giải trí loanh quanh lòng vòng nhiều nhưng Đỉnh Minh loanh quanh lòng vòng khẳng định là tôi xem qua nhiều nhất, nghệ thuật ánh sáng là thiên kim Đỉnh Minh, cả ngày một bộ dáng bạch liên hoa hiện tại lòi ra ngầm tra tấn Mạnh tiểu thư như vậy.
Trước không nói đến chuyện cắt xén tài nguyên, vậy thì nói đến chuyện ngày thường chửi bới Mạnh tiểu thư? Đến tột cùng là mua nhiều hay ít thuỷ quân thổi gió bôi nhọ Mạnh tiểu thư đây? Chân chính bạch liên hoa trà xanh kỳ thật là nghệ thuật ánh sáng Đường Hân Viện tiểu thư. ]
Weibo phía trên lại lần nữa nhấc lên tinh phong huyết vũ.
Nhưng chư vị ở sân bay lại một mực không biết.
Khương Kiền lặng lẽ lẫn vào bên trong đám đông,với khí chất xuất chúng hơn nữa cùng diện mạo không tầm thường liếc mắt một cái đã bị người khác nhận ra.
Tiểu nữ sinh thét cầm lipstick Mạnh Thừ Hàn thét chói tai, "A a a a a!!! Khương tổng! Anh cũng là fan của Thử Hàn tỷ sao? Anh cũng tới tiễn sao!"
Một tiếng này hấp dẫn tới không ít người.
Tay kéo hai rương hành lý,Mạnh Thử Hàn cũng nhìn lại đây,bên trong đôi mắt hạnh hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.
Khương Kiền đối diện với cặp mắt Mạnh Thử Hàn lại nhớ tới cô đã nói qua "Tạm thời không công khai", vì thế làm ra dáng vẻ lạnh nhạt, mắt lạnh liếc Mạnh Thử Hàn: "Đi ngang qua."
Vì thế Khương tổng lên Weibo hot search —— oan gia ngõ hẹp này cũng có thể gặp
Sau khi Mạnh Thử Hàn check in, Khương Kiền liền trở lại trên xe mở điện thoại ra liền phát hiện có rất nhiều người @ anh.
Anh mở Weibo liền nhìn thấy một cái Weibo cao cao treo.
Anh click mở, đúng là ảnh chụp anh ở sân bay còn có Mạnh Thử Hàn.
[ mọi người nhìn thật cẩn thận ánh mắt này của Khương tổng, rõ ràng chính là lạnh nhạt lại chán ghét a! ]
[ mọi người không cần đổi đề tài, 《 gấu trong lửa 》 bắt đầu quay, lại tới xào nhiệt độ ]
[ tôi mù rồi,như thế nào tôi lại cảm thấy hai người mạc danh thực......]
[trong mắt Mạnh Thử Hàn này như thế nào sủng nịch như vậy? ]
[ xin hỏi có ai cắt nối biên tập một đôi này, thật tốt ( mau tới đánh tỉnh ta!)]
Nhìn đến nơi này, khóe môi Khương Kiền cử động, chụp hình phản hồi WeChat gửi cho Mạnh Thử Hàn.
Lại trở về xem, Weibo đã bị rửa sạch đến sạch sẽ.
Khương Kiền mang vẻ mặt nghi vấn gọi điện thoại cho trợ lý Lưu, "Weibo......"
Trợ lý Lưu tranh công tiếp nhận lời nói: "Khương tổng ngài yên tâm! Weibo về ngài, tôi một cái cũng chưa lưu! Vừa ra tới tôi liền kêu người xóa đi!"
Khương Kiền trầm mặc sau một lúc lâu, mặt lạnh cắn răng nói: "Làm tốt lắm."
Mấy chữ này giống như là từ kẽ răng mà nói ra còn mang theo vài phần lạnh lẽo.