- --
“An!”
Rời khỏi vòng ôm chắc chắn của Richard, Diệp Vy hớn hở chạy về phía An với nụ cười trên môi. Dự cảm của cô đã đúng. Người xuất hiện ven bìa rừng, không ai khác chính là kẻ-đã-dụ-dỗ cô đến đây và lạc vào núi Tiêu Dao. Phải khó khăn lắm cô mới năn nỉ được ai-đó đưa cô đi tìm An. Nhưng với một yêu cầu. Sau khi gặp được người cô muốn gặp rồi thì phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh. Bằng không anh sẽ lập tức giết bạn cô ngay trước mặt cô. Một cuộc trao đổi không công bằng.
Trông thấy Diệp Vy, An từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ. Nhưng, khoảnh khắc sau đó, nét mặt của An lại biến thành không thể tin được. Nhìn thấy dáng người quen mắt đứng phía sau Diệp Vy, lòng An dấy lên cảm giác run rẩy. Cô biết người đàn ông này. Biết rất rõ. Anh là bá chủ của núi Tiêu Dao, là ân nhân của dân làng, là đức tin và tín ngưỡng của họ. Anh là người không thể chọc tới.
Vội vàng kéo Diệp Vy đến bên cạnh, An quỳ một gối xuống trước anh.
“Chúa tể.”
Theo quán tính, Diệp Vy cũng thực hiện theo nghi lễ của An.
Richard lãnh đạm gật đầu: “Đứng lên.”
Một lần nữa, An kéo Diệp Vy đứng lên. Từ đầu tới cuối, Diệp Vy chỉ yên lặng làm theo An mà không hề tỏ ra thắc mắc. Ngoài mặt là vậy. Sự thật là trong lòng cô đang gào thét rất dữ dội, vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao An lại hành động như thể cô cũng là ma cà rồng? Tại sao An không dám nhìn thẳng vào anh? Tại sao An vô cùng kính trọng mà gọi anh là chúa tể? Chúa tể? An gọi anh là chúa tể?
Chẳng lẽ…
Trong lúc Diệp Vy còn đang ngờ vực, ở bên cạnh An lại lên tiếng: “Chúa tể, xin hãy thứ lỗi cho cậu ấy. Đây là lần đầu cậu ấy đến đây, không biết rõ đường đi trên núi nên mới vô tình đặt chân vào chỗ của Ngài. Đã mấy ngày trôi qua nhưng cậu ấy vẫn an toàn, tôi biết Ngài đã rất nương tay.”
Richard mãi miết quan sát Diệp Vy, hài lòng trả lời: “Ngươi rất có mắt nhìn người.”
An nghi hoặc nhìn qua Diệp Vy.
Bị hai cặp mắt gắt gao chiếu thẳng vào người, Diệp Vy cảm thấy hơi không quen nên đành ngoái mặt sang nơi khác. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, hệt như đang nhìn thấu tận tim gan cô. An nhìn cô bằng ánh mắt ngờ ngợ, có đều muốn hỏi nhưng lại đè nén để sau. Trong tích tắc, Diệp Vy đột nhiên cảm thấy hứng thú. Giả vờ bày ra bộ mặt ngây thơ, cô khều nhẹ tay An rồi thấp giọng hỏi: “Chúa tể gì vậy?”
“Cậu không biết?”
“Biết gì?”
“Mình nghĩ hai người đi cùng nhau, Ngài ấy ở đằng sau cậu mà?”
“Mình không biết là có người đi theo sau đấy!”
Tiếng thì thầm của hai cô gái nhanh chóng lọt vào tai Richard, anh không hề tức giận mà chỉ lẳng lặng hướng cặp mắt lạnh như băng của mình đến Diệp Vy. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy có hứng thú với diễn xuất của một người. Anh cho cô thêm chút ít thời gian để nhận ra. Rằng sự nhẫn nại của anh là có giới hạn.
Diệp Vy vẫn ngây ngô hỏi An: “Anh ta là ai vậy?”
“Ngài ấy… cậu không biết thật sao?”
Cô thành thật lắc đầu.
An nghiêm túc: “Vậy tốt nhất cậu không nên biết thì hơn.”
Nói đoạn, An do dự nhìn qua anh:
“Chúa tể…”
Richard lạnh nhạt: “Ngươi có thể đi.”
“Rốt cuộc anh ta là ai vậy, An?”
Nghe xong giọng nói của Diệp Vy, Richard đen mặt.
Thấy sắc mặt anh chuyển đổi, An bắt đầu lo lắng. Chúa tể ma cà rồng không phải người có tình, anh có thể không gây hại cho người dân trong làng nhưng đối với một người lạ mặt thì hoàn toàn có khả năng. Ngầm ra hiệu cho Diệp Vy im lặng, cô vội tìm cách giúp anh hạ hỏa. Lời còn chưa kịp thốt thì nghe thấy tông giọng trầm đục u ám của anh vang lên. Lạnh sởn gai óc.
“Vy, đừng đùa với lửa.”
Diệp Vy khẽ rùng mình, sợ sệt nhìn qua anh.
Anh lạnh lùng lườm cô, không nói thêm gì.
Cô không đủ can đảm nữa để chọc anh, đành giải thích cho An hiểu tình hình hiện tại. Mọi vấn đề đều được cô tóm gọn trong một câu “Bọn mình đang yêu nhau” khiến An trợn mắt cả kinh. Chúa tể ma cà rồng và con người. Yêu nhau. Chuyện tưởng chừng khó có thể xảy ra nay lại xảy ra trong thực tại. Sợi chỉ đỏ của người se duyên sao có thể ung dung phối duyên cho một đoạn tình mỏng đến như vậy?
An đã từng nghe mọi người kể, anh là con người của sự tàn nhẫn và băng lãnh. Anh không có trái tim. Người dân sống ở ngôi làng nhận được sự bảo hộ của ma cà rồng đều nhận thức được đều đó. Họ đều từng nhìn thấy những cảnh đẫm máu. Họ đều biết rõ những cuộc chiến ngầm đầy máu đổ. An sống ở Tiêu Dao, cô từng nhìn thấy không ít ma cà rồng đi săn. Cảnh giết chóc tàn bạo như một thước phim kinh dị được chiếu trên màn ảnh nhỏ. Trông thấy nhiều sẽ dần quen. Chẳng còn sợ hãi khi chứng kiến. Bí mật của núi Tiêu Dao là sự tồn tại của ngôi làng trên núi. Bí mật của dân làng sống trên núi là sự hiện diện của ma cà rồng.
Diệp Vy khác cô. An hiểu con người Diệp Vy. Diệp Vy sẽ không thể chịu đựng được nếu phải chứng kiến cảnh chúa tể giết người trước mặt mình. Tuy Diệp Vy có trái tim mạnh mẽ và cá tính cứng rắn, nhưng sâu bên trong là một tâm hồn thuần khiết có thể vì chút chuyện buồn của người khác mà rơi nước mắt. Bắt một cô gái như Diệp Vy nhìn thấy có người bị giết bởi người mình quen biết thì e đó là chuyện tàn khốc nhất. Diệp Vy sẽ chẳng bao giờ quên được cảnh ấy. Nó có thể sẽ trở thành bóng ma tâm lý rất lớn, nuốt chửng Diệp Vy.
Nắm chặt hai tay, An cất giọng: “Chúa tể, Ngài có thể bỏ qua cậu ấy không?”
Richard đanh giọng: “Không.”
“Tôi…”
Thấy An do dự không nói, Richard ngầm hiểu được. Vì sự có mặt của Diệp Vy khiến An muốn nói nhưng không thốt nên lời. Hàng mày rậm nhíu lại, anh quan sát nét mặt tò mò của Diệp Vy rồi lại lãnh đạm nhìn đến An. Anh rất ít khi trò chuyện với con người. Đây là lần trò chuyện lâu nhất mà anh dành cho một con người, ngoại trừ Diệp Vy. Hướng mắt đến cô, anh nhàn nhạt ra lệnh: “Vy, chúng tôi có chuyện cần nói.”
Diệp Vy xụ mặt.
Anh muốn nói cô là kẻ phiền phức, đang chen ngang câu chuyện của anh và An?
Buồn bã nhấc chân, cô giậm mạnh xuống đất như đang trút giận, đi ra đằng xa.
…
Diệp Vy không biết anh và An đã nói những gì với nhau, nhưng sau khi An tiến đến tạm biệt cô rồi trở về làng thì gương mặt của người-nào-đó vẫn giữ nguyên nét băng lãnh đến tận lúc đưa cô về lâu đài. Cô rất muốn hỏi, nhưng khi hai mắt chạm nhau lại nuốt xuống những lời đã soạn sẵn. Khí thế của anh quá bức người. Bạn không biết đâu, trên đời này, sẽ có những người mà họ chỉ cần đứng yên đó không làm gì cả cũng đủ để dọa bạn sợ rồi. Richard chính là một người như vậy.
Anh đưa cô về lâu đài xong thì cũng bay đi đâu mất, mãi đến giờ cũng không thấy bóng dáng. Dường như toàn bộ ma cà rồng trong lâu đài cũng biến mất, chỉ còn lại một vài tên lính canh rải rác trông chừng cả một tòa lâu đài lớn. Thậm chí cả Thiên và Tây Độc cũng mất tâm. Dạo một vòng lớn quanh lâu đài, cuối cùng Diệp Vy quyết định đi lên tầng thượng. Không hiểu sao mọi người có thể yên tâm bỏ mặc một tòa thành lớn chỉ vỏn vẹn vài người canh chừng. Họ không sợ sẽ có kẻ xâm chiếm ư? Chợt bật cười, Diệp Vy đành lắc đầu. Cô sai rồi. Làm gì có kẻ dám chiếm đóng lâu đài của ma cà rồng cơ chứ!
Chản nản tựa cằm vào lan can, Diệp Vy ủ rũ buông thỏng hai tay.
“Rốt cuộc là họ đã nói gì nhỉ?”
Bên tai thoáng nghe tiếng động, tuy rất nhỏ nhưng đủ để khiến Diệp Vy xoay người lại nhìn xem. Sói trắng lớn dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó hóa thành hình người. Là hoàng tử của tộc sói – Luân. Cô bần thần nhìn quanh, rõ ràng nơi cô đang đứng là tầng thượng của lâu đài D.W – cứ địa của ma cà rồng.
Luân mặc chiếc sơ mi trắng vừa vặn với dáng người rắn chắc, màu trắng khoác lên mình khiến cho gương mặt anh tuấn càng thêm cuốn hút. Anh vẫn đứng yên, không dịch chuyển. Mắt đen chăm chú ngắm nhìn dáng người trước mặt. Sau nhiều ngày trời, cuối cùng cũng đợi được thời điểm thích hợp để tìm cô. Lúc toàn bộ ma cà rồng đều phải đến Đông Bắc để tham dự cuộc họp thường niên với Hội đồng.
“Em không phải lo lắng, anh không làm hại em.”
Diệp Vy nhìn thẳng vào Luân, nói: “Tôi cảm thấy, mỗi lần gặp anh xong là tôi sẽ gặp chuyện không hay.”
Luân không hiểu ý cô, im lặng đợi cô nói tiếp.
Diệp Vy cảnh giác: “Người sói là kẻ thù của ma cà rồng, anh không nên đây. Tôi không biết vì sao anh có thể vào được, nhưng nếu để lính gác phát hiện, anh sẽ không chạy thoát đâu.”
Luân bật cười: “Em lại xem thường anh nữa rồi!”
“Tôi không xem thường anh.”
“Với sức mạnh của anh, đối phó với bọn lính canh còn lại ở lâu đài chỉ là chuyện cỏn con. Em vẫn chưa biết hôm nay là ngày ma cà rồng phải tập hợp đến Đông Bắc để tham dự một cuộc họp quan trọng sao? Không biết cũng tốt. Em không nên biết quá nhiều chuyện liên quan đến bọn chúng. Nó không tốt cho em.”
Cô trầm mặc.
Anh tiến đến gần hơn, nhẹ giọng: “Nói cho anh biết tên của em, được không?”
Để đề phòng Luân, Diệp Vy vô thức lùi về sau mà quên mất phía sau là lan can.
“Anh sẽ cứu em.”
Cô nghi hoặc: “Tại sao anh phải cứu tôi trong khi tôi chỉ gặp nguy hiểm khi gặp anh?”
Anh lắc đầu: “Không, em ở bên tên chúa tể đó mới thật sự gặp nguy hiểm.”
Luân đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Diệp Vy.
Cô giật mình, lập tức hất tay anh ra.
“Anh định làm gì?”
Luân khẽ cười, thôi chạm vào cô. Hai mắt đen to tròn như một hố sâu không lối thoát phát ra những tia sáng ma mị thu hút người khác. Luân yên lặng nhìn thẳng vào Diệp Vy, động tác bình thản không chút kì lạ. Cô bị nhìn đến ngây dại, đờ đẫn mắt đối mắt với anh. Đôi mắt của anh rất xinh đẹp, nhìn mãi không chán. Con ngươi tĩnh tựa một tinh cầu nhỏ, dìu dắt người nhìn tiến vào một thế giới mĩ miều.
“Anh giúp em thoát khỏi hắn.”
Thuật thôi miên của hoàng tử tộc sói, không một ai có thể tránh khỏi.
Anh đưa tay xoa má Diệp Vy, giọng trầm ấm: “Nói cho anh tên của em.”
Cô mấp máy môi: “Vy.”
“Vy, anh nhớ rồi!”
…
Diệp Vy tỉnh dậy đã là chạng vạng, cô vươn vai ưỡn người. Ra khỏi phòng, cô tìm đến nhà bếp. Bà quản gia đang lục đục chuẩn bị thức ăn vừa trông thấy Diệp Vy thì gật nhẹ đầu rồi chỉ tay đến chiếc ghế bên bàn ăn ý bảo cô ngồi ở đó. Từ lúc biết đến sự tồn tại của ma cà rồng, cô phải thừa nhận. Tất cả mọi ma cà rồng ở mọi lứa tuổi đều rất đẹp. Không giống con người, ma cà rồng có nét đẹp rất mê đắm. Từ trẻ nít cho đến già nua, nét đẹp của họ đều khiến người khác ghen tỵ.
Bà quản gia đã theo hầu tại D.W được hơn trăm năm, bà là người chăm lo cho tòa lâu đài và là người săn sóc cho Richard từ lúc bé đến khi lớn lên. Ban đầu, bà là người hầu của Vương Hậu – mẹ anh – về sau thì bà mang lòng trung thành của mình đặt vào Richard. Lúc Diệp Vy được anh đưa về trong hôn mê, bà là người lo lắng nhất và luôn chú ý quan sát mọi động tĩnh của cô. Lúc nghe tin cô đặt chân vào sảnh lớn và đổi được ánh nhìn cưng chiều của anh, bà là ma cà rồng đầu tiên mở lòng mình chấp nhận sự tồn tại của một con người ở lâu đài D.W.
Nhận dĩa trái cây từ bà quản gia, Diệp Vy lễ phép: “Cảm ơn bà!”
“Không cần cảm ơn, ta đối tốt với cô là vì chúa tể.”
Ma cà rồng đều lạnh lùng như vậy đấy!
Thật là thế, mở lòng chấp nhận không có nghĩa là sẽ vui vẻ tươi cười như loài người.
Diệp Vy biết, họ kính trọng trước cô là vì đằng sau cô có anh chống lưng.
Đều đó khiến trong lòng cô vô cùng khó chịu. Nó làm dấy lên một suy nghĩ. Cô muốn họ phải thật lòng kính trọng cô, vì chính cô. Không phải vì anh. Cô muốn trong mắt những ma cà rồng ở D.W, cô không phải là một gánh nặng hay nhược điểm của chúa tể ma cà rồng mà là người xứng đáng ở bên cạnh anh. Những suy nghĩ đó chỉ lướt nhẹ qua đầu Diệp Vy rồi vụt tắt. Ma cà rồng và con người mãi mãi không thể nào có kết quả tốt đẹp. Cô còn phải sống tốt ở thế giới của con người. Cô không thể trở thành người phù hợp với thế giới của ma cà rồng.
Cắn một miếng táo, Diệp Vy đưa mắt nhìn xa xăm.
Không đúng…
Có chuyện gì đó rất lạ…
Bỏ lại dĩa trái cây trên bàn, Diệp Vy vội vàng chạy về phòng.
Thoát khỏi cái nhìn của bà quản gia, còn lại một mình trong giang phòng rộng, cô từ từ suy nghĩ. Ghép mọi chuyện lại với nhau, mãi chẳng hiểu được. Giữa đoạn hồi ức chập chờn là một mảnh ghép còn thiếu. Không thể tìm ra. Diệp Vy ngồi xuống mép giường, hai mắt nhìn vào khoảng không mù mịt. Cô nhớ không xong mình đã gặp được ai trước khi về phòng. Vừa bức bách lại vừa khó chịu. Có cái gì đó ngăn chặn luồng chảy của trí nhớ, cắt đứt bóng hình thoáng hiện. Cô đưa tay xoa mắt, nằm dài ra giường đầy bất lực. Rốt cuộc đã quên mất chuyện gì quan trọng?
“Đừng cố gắng vô ích, em không thoát khỏi được đâu!”
Trong đầu văng vẳng một giọng nói quen thuộc.
Diệp Vy rất muốn hỏi, là ai đang nói, nhưng không sao mở miệng được.
“Anh là ai?”
Tiềm thức trả lời lại giọng nói kia, lại thành công.
“Đừng lo lắng, anh không làm hại em.”
“Vy, em biết con dao bạc ở đâu, đúng không?”
“Lấy nó ra, anh sẽ hướng dẫn cách dùng cho em.”
Người gọi cô là Vy, chỉ có anh!
“Richard?”
“Em biết tên hắn ta rồi?”
“Không phải…”
Cầm con dao bạc trong tay, Diệp Vy lại yên lặng ngồi trên giường.
Bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một Diệp Vy rất bình tĩnh không chút vướng bận, nhưng sâu trong tiềm thức cô đang phải giằng co rất nhiều. Cô cùng giọng nói quen tai của một ai đó cô không nhớ ra đang đối đáp, tựa như hai người đang ở cạnh nhau. Mà ở động sói, Luân cũng đang tập trung vào mẫu đối thoại giữa hai người. Dường như chỉ khi xâm nhập vào tâm thức của cô thì hai người mới có thời gian đối đáp qua lại nhiều như vậy. Chỉ thế này Diệp Vy mới cùng anh nói chuyện nhiều hơn.
“Vy, tiêu chuẩn tình yêu của em là gì?”
“Không có tiêu chuẩn, chỉ cần người đó khiến tôi rung động.”
“Em thích người đàn ông như thế nào?”
“Yêu thương cô gái của mình, giống như cách bố tôi yêu mẹ tôi.”
Cạch.
Tiếng mở cửa làm kinh động đến Luân, anh nương theo Diệp Vy để xác nhận xem người vừa bước vào phòng là ai. Luân khá hài lòng khi biết người-cần-xuất-hiện cuối cùng đã xuất hiện. Khép lại câu chuyện còn dang dở, anh thay đổi giọng nói ra lệnh cho Diệp Vy giấu nhẹm con dao bạc ra sau. Tâm trí được buông trả, Diệp Vy ngơ ngác xoay quanh hệt đang tìm kiếm gì đó.
Richard tiến đến bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Vy, tìm gì vậy?”
Cô nhìn anh, ánh mắt đơn thuần đến lạ.
“Ôm hắn.”
Vòng tay ôm lấy thắt lưng Richard, cô khẽ nép vào ngực anh.
Bị động tác của cô làm cho bất ngờ, đến khi cảm nhận được cơ thể ấm áp của người trong lòng thì Richard mới có phản ứng. Anh không đẩy cô ra, gở bỏ mọi phòng bị để cảm nhận hơi ấm từ cô. Chưa có kẻ nào dám lại gần anh. Chưa có người phụ nữ nào dám dang tay ôm anh vào lòng trừ mẹ anh. Thế nào mà cô gái nhỏ này lại làm được chuyện khó tin ấy mà không bị anh xuống tay hạ xác.
Vuốt nhẹ lên tóc Diệp Vy, Richard bật cười hỏi nhỏ: “Làm sao thế?”
“Hôn hắn.”
Nghe theo lệnh, Diệp Vy lại kiễng chân hôn Richard.
Vì chiều cao chênh lệnh giữa hai người, cô chỉ có thể hôn lên cổ anh. Cái hôn phớt nhẹ khiến Richard ngây người. Giây tiếp theo, anh cúi người đón nhận bờ môi mộng đỏ của cô. Để nó được chạm đến đúng vị trí cần hôn. Diệp Vy không giỏi trong việc hôn người khác. Vì vậy từ người chủ động trở thành người bị động. Được anh dẫn dắt đến nụ hôn sâu, đắm chìm theo con đường anh vẽ sẵn. Một tay anh giữ lấy ót cô, tay còn lại ôm chặt chiếc eo nhỏ. Dùng lực nhẹ kéo cô sát gần lại anh.
Richard biết giới hạn chịu đựng của Diệp Vy đến đâu từ sau lần hôn cô trong bóng tối ngày đó, nhưng lạ là lần này cô không hề kháng cự để giành lấy không khí. Cô là người rất nhát gan, không thích nhịn thở lâu. Anh chậm rãi thả môi cô ra, híp mắt quan sát cô như đang cố tìm cách bắt lấy dấu hiệu từ cô. Diệp Vy lại nghe theo mệnh lệnh trong đầu, cô ngây ngô mỉm cười với anh. Nụ cười thanh thuần hệt trẻ nhỏ làm tim anh lệch nhịp so với quỹ đạo cũ. Đây là lần đầu tiên cô cười như vậy với anh.
“Tốt lắm, có thể rồi!”
Richard không chút cảnh giác, không phát hiện Diệp Vy có thay đổi.
Cô nhẹ nhàng giơ lên cánh tay có giữ dao bạc.
Phựt.
Vết đâm hoàn hảo.
Ngực trái rỉ máu, đỏ rực một mảng áo.
Diệp Vy không biết, con dao đó, là chính tay anh rèn nên.
Và cô, người anh tin tưởng buông bỏ phòng bị.
Bị thứ do mình chế tạo làm bị thương.
Bị người mình tin tưởng đâm bị thương.
Đều đau như nhau.
Richard nhíu mày nhìn Diệp Vy, đối diện anh là cặp mắt vô hồn lạ lẫm.
Rầm!
“Richard?!?”
Thiên hấp tấp xông thẳng vào phòng Diệp Vy.
Máu của chúa tể có mùi vô cùng đặc biệt.
Mùi thơm của hổ phách.
Nhìn ngực áo đẫm máu của Richard, Thiên chết lặng.
Kể từ khi ngồi lên chiếc ghế dành cho chúa tể, Richard chưa bao giờ cho phép kẻ khác khiến mình bị thương. Trên người anh ngoại trừ vết thương xưa cũ đã lành lại từ bao giờ thì không còn bất kỳ một vết thương nào khác. Vì anh có thân thủ tốt. Vì anh có thuộc hạ mạnh. Vì anh được bảo vệ gắt gao. Thế mà hôm nay mùi máu nồng đậm của chúa tể ma cà rồng lại toát ra từ căn phòng của một con người. Con người ấy lại là cô gái nhỏ mà chúa tể đưa về từ bên ngoài. Phút giây ngửi được mùi máu của Richard. Khoảnh khắc xác định được Richard đang ở đâu. Thiên đã biết. Diệp Vy, cô gái này nhất định phải chết. Bởi ma cà rồng sẽ giết bất cứ kẻ nào dám gây hại cho chúa tể của họ. Như đứa con gái chết tiệt năm đó.
Mùi máu tỏa ra khắp nơi, gương mặt Diệp Vy vẫn chẳng quan tâm sự tình. Richard lùi về sau vài bước, nét mặt thản nhiên, anh nhàn nhạt nở nụ cười châm biếm. Ma cà rồng không phải lũ ngu ngốc. Chúa tể ma cà rồng càng không phải kẻ ngu ngốc. Anh cho cô một con dao bằng bạc thì cũng lường trước được tình huống này có ngày rồi sẽ xảy ra. Nhưng chẳng ngờ lại sớm như vậy. Không biết là đau lòng hay thất vọng.
Có một điều chỉ anh biết, con dao bạc kia, không bao giờ chạm được đến tim.
Mũi dao tuy nhọn nhưng chỉ có độ dài vừa phải.
Là do anh cố tình thiết kế.
Đáy mắt chứa đầy tia máu, Richard mỉa mai: “Không ngờ được?”
Cô không đáp, mắt như vô hồn nhìn vào khoảng ngực đẫm máu của anh.
Mặc kệ cái đau âm ỉ trước ngực, anh tàn ác cất giọng: “Vy, em có biết mình rất ngu ngốc hay không?”
“…”
“Tôi đã nói gì nếu như em ra tay mà không giết được tôi?”
Cả Bắc Thần và Tây Độc đều nóng lòng muốn xông vào nhưng lại bị bá khí mạnh mẽ của Richard khiến cho chùn bước. Thiên sốt ruột dán chặt tầm nhìn lên vết thương không ngừng chảy máu của Richard, cả người như bị thiêu cháy. Máu chảy nhiều như vậy rồi, nếu còn không chữa trị e là sẽ kiệt sức ngã quỵ. Chúa tể của anh đã cầm cự được đến mức độ này, xem ra còn đang muốn chờ Diệp Vy lên tiếng.
Richard cảm nhận được ý chí muốn giết người của Bắc Thần, anh gắng gượng giữ cho mình cái đầu lạnh là vì lo lắng cô gái nhỏ trước mặt sẽ bị tên Bắc Thần lúc nào cũng lo cho anh kia giết cô ngay khi anh ngất lịm. Nét mặt nhợt nhạt của anh chẳng thể nào khiến cho cô gái nhỏ lo lắng? Anh vậy mà đi tìm sự quan tâm từ một con người ngu ngốc. Diệp Vy. Cô gái này thật đáng chết. Nếu sẽ phải chết, anh nhất quyết không để cô chết dưới tay kẻ khác. Cô, phải chết trong tay anh.
Kìm lại cơn đau, Richard gằng giọng: “Cút hết ra ngoài.”
Luồng bá khí mạnh mẽ áp đảo, ngùn ngụt phủ vây giang phòng ngủ.
Thiên nghiến răng, nắm chặt tay rồi gật đầu.
“Anh cho cậu thêm một phút.”
Một phút để sắp xếp lại cảm xúc.
Một phút để quyết định giết hay không giết.
Một phút là giới hạn của vết thương còn đang rỉ máu.
Đợi cho tất cả đều đã ra ngoài, bầu không tịch mịch liền trở lại.
Diệp Vy vẫn đang đắm chìm trong tâm thức, tranh đấu cùng Luân.
“Rốt cuộc anh là ai?”
“…”
“Tại sao, tại sao lại muốn giết người này?”
“Vy, hắn không phải người, hắn là quỷ dữ.”
“Không đúng…”
“Vy, em đang đau lòng?”
Diệp Vy ra sức lắc đầu, tay vô thức buông con dao bạc.
Tiếng kim loại chạm đất lạnh lẽo vang lên.
Richard tiến thẳng đến trước mặt cô, tay dùng sức nâng cằm cô lên.
“Một kẻ trói gà không chặt như em mà nghĩ mình có thể giết được tôi?”
“…”
“Thật ngây thơ!”
Âm thanh thật dễ nghe.
Giọng nói quá quen thuộc.
Cô nhỏ giọng gọi: “Richard…”
Anh giật mình, lần đầu tiên, anh nghe cô gọi tên mình một cách đàng hoàng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nét dịu dàng vừa hiện chợt tắt lịm.
Trong mắt ngập tràn thịnh nộ.
Richard dùng lực đẩy mạnh Diệp Vy ngã xuống giường, anh phủ lên người cô rồi đưa tay bóp chặt cái cổ bé nhỏ của cô. Con người đều giống nhau. Cô cũng là con người nhưng ngay từ đầu anh đã xem cô khác bọn họ. Thế nên cách anh hành hạ cô nếu bị phản bội cũng sẽ tàn ác hơn so với khi anh giết con mồi. Dám ra tay ở trước mặt anh, duy nhất trên đời chỉ có một mình Diệp Vy. Richard căm phẫn nhìn chằm chằm người bất động dưới thân, đáy mắt dày đặc tia u ám đầy vị máu.
“Muốn giết tôi?”
“…”
Diệp Vy đờ đẫn nhìn anh, hai mắt vô hồn, nhưng lòng đã dậy sóng.
Richard chậm rãi cong khóe môi, để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắc.
“Vy, đừng mơ tưởng, em không có khả năng đó.”
Phập.
Răng nanh của cắm thẳng vào cổ Diệp Vy, mạnh mẽ và dứt khoát. Thời điểm dòng máu nóng hổi của cô chạy vào yết hầu, Richard vẫn không muốn dừng lại. Hận ý trong lòng anh rất lớn, hoàn toàn khác hẳn với cảm giác bị loài người ti tiện đâm lén sau lưng. Vì là Diệp Vy, nên anh không thể đơn giản hóa suy nghĩ của mình. Anh bị cô đâm một nhát, không sợ sẽ chết, không cảm thấy đau. Ngược lại trong lòng vô cùng khó chịu, nhức nhói một cách lạ thường. Đây là mùi vị của sự thất vọng ư?
Máu của Diệp Vy dường như sắp bị anh hút cạn, vậy mà anh vẫn không có ý định sẽ buông tha cho cô. Càng nghĩ càng đau lòng, rõ ràng không muốn giết người trước mặt nhưng chẳng thể nào lừa gạt bản thân rằng vừa rồi là hiểu lầm. Richard rút răng nanh ra khỏi người Diệp Vy, ngón tay lạnh giá sờ khẽ vào làn da tím tái của cô.
Đã ngất rồi!
Cô gái này quá tàn nhẫn, anh còn chưa hành hạ cô đủ.
Giây tiếp theo, anh mệt mỏi khép mi, dần dần ngất đi, gục đầu vào vai cô.
Một người bị hút máu đến xỉu.
Một người mất máu nên kiệt sức.
“Thế nào rồi?”
“Cậu ấy không sao, nhưng cần thời gian để máu tự phục hồi.”
Dave gật đầu, liếc đến người đang nằm trong quan tài.
Thu xếp lại dụng cụ xong, Thiên khẽ lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên cháu thấy Ngài dẹp bỏ sự lười biếng, đúng là kì tích.”
“Ta nghe đấy!”
Thiên cười: “Quả nhiên là chỉ có Richard mới có thể khiến Ngài lo lắng.”
Hai người cùng ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện.
Về đến phòng Thiên, Dave tiến đến ghế ngồi rồi hứng thú cất giọng: “Richard đã do dự khi có ý định muốn giết Vy của nó?”
“Cháu cũng rất bất ngờ. Đầu tiên là không hút cạn máu trong người Diệp Vy, giờ lại không ra tay giết cô bé ấy. Diệp Vy không phải người mang nhóm máu đặc biệt hấp dẫn vị giác ma cà rồng, cũng không có vóc dáng quyến rũ đàn ông. Nhưng lại chiếm được sự chú tâm của Richard. Cháu nghĩ cô bé ấy xuất hiện trên thế gian là vì để gặp Richard. Chúa tể ma cà rồng phải lòng một con người bình thường. Đại Công Tước, Ngài cảm thấy chuyện này có hoang đường không?”
“Ta nghe nói ở chỗ con người có một câu rất hay.”
Thiên ngờ vực.
Dave xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, giọng chậm rãi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Nhảm nhí!”
Giọng nói chắc nịch của Bắc Thần truyền đến tai Dave, ông khựng lại.
Từ ngoài cửa, Bắc Thần và Tây Độc với hai sắc thái gương mặt khác nhau bước thẳng đến chỗ của Thiên. Một kẻ đang hầm hầm. Một kẻ đang có biểu cảm ăn không tiêu. Lắc nhẹ ống thủy tinh, Thiên cố nén lại biểu tình muốn cười, âm thầm nhìn đến nét mặt không hài lòng của Dave. Lúc này, Dave mới bật lại câu nói của Bắc Thần.
“Nhưng sự nhảm nhí đó lại ứng nghiệm trên người Richard.”
Bắc Thần chột dạ: “Đại Công Tước, Ngài nói sự nhảm nhí nào vậy?”
“Sự nhảm nhí mà cháu nói!”
Thiên nhịn không được, bật cười.
“Bắc Thần, cậu chán sống rồi?”
Bắc Thần nghệt mặt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thiên tốt bụng nhắc nhở: “Đại Công Tước vừa nói ở chỗ con người có một câu nói hay, cậu nói câu nói kia nhảm nhí. Bắc Thần à, anh không ngờ cậu gan dạ như vậy. Có phải vì không giết được Diệp Vy nên cậu cảm thấy quá buồn chán, hết muốn sống?”
Bắc Thần đen mặt.
Nghe xong lời Thiên nói, Tây Độc bèn đứng ra giải thích: “Đại Công Tước, Ngài hiểu nhầm rồi. Bắc Thần đang nói cháu.”
Tây Độc kể lại mọi chuyện cho Dave nghe. Anh và Bắc Thần vừa từ ngục giam quay về. Anh muốn đến xem tình trạng của Diệp Vy. Tây Độc là người hay đùa giỡn cùng Diệp Vy, nên cũng biết được phần nào tính cách của cô. Cô là người thẳng thắn, sẽ không âm thầm dùng cách dụ dỗ để giết Richard. Còn Bắc Thần thì lại muốn đến để giết Diệp Vy. May mắn gặp Tây Độc ngăn cản. Bắc Thần chưa tiếp xúc nhiều với cô nên không hiểu bản tính của cô là đơn thuần thật hay đang cố giả vờ. Anh chỉ biết mình sẽ giết bất cứ kẻ nào nếu kẻ đó gây hại cho chúa tể.
Tây Độc nhất mực không tin Diệp Vy làm hại Richard.
Bắc Thần đinh ninh Diệp Vy giống hệt ả đàn bà năm xưa.
Đó là nguyên nhân của hai chữ “Nhảm nhí”.
Dave hướng đến Tây Độc: “Tây Độc, lần đầu ta thấy cháu bênh vực một con người đấy!”
Tây Độc khó xử: “Đại Công Tước, cháu không bênh vực con người.”
Bắc Thần chen vào: “Cậu dám giết cô ta không?”
“Dám.”
“Giết đi.”
“Giết ai?”
Chất giọng trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa, khiến mọi người im bặt.
Thiên đặt ống thủy tinh vào khay, đứng lên.
Hôm nay phòng anh đông vui thật!
Richard mặt không biểu cảm bước vào, hơi lạnh lan ra xung quanh. Anh vừa tỉnh lại đã bay thẳng đến phòng Diệp Vy nhưng không thấy người đâu. Cuối cùng đành phải đến đây tìm. Ai dè vừa đặt chân tới trước cửa phòng đã nghe thấy âm thanh u ám của Bắc Thần vang lên. Anh biết Bắc Thần nhắc tới ai và muốn giết ai. Đối với người mà anh không nỡ xuống tay, chỉ có Bắc Thần là dám cả gan làm bậy. Nét mặt trở nên vô cùng khó coi khi nghĩ đến chuyện đó, anh lần nữa cất giọng: “Trả lời.”
“Diệp Vy.”
“Bắc Thần!”
Thiên bất ngờ gắt lên.
Đúng là chỉ có Bắc Thần mới dám như vậy!
Thiên sầu não thở dài, ngầm ra hiệu cho Bắc Thần im lặng. Vì chỉ cần Bắc Thần nói thêm một câu, e là Richard sẽ mất kiểm soát mà ra tay. Bắt đầu từ lúc Diệp Vy xuất hiện, chỉ cần là liên quan đến sống chết của cô, sẽ khiến tâm trạng Richard trở nên rất kì lạ. Thiên nắm được điểm đó sau nhiều lần để ý. Dường như mạng sống của cô gái ấy rất quan trọng đối với chúa tể nhà anh. Tuy không dám khẳng định, nhưng Thiên vẫn phần nào tin vào suy nghĩ của anh. Chắc chắn. Vì nó không sai.
Richard siết chặt tay, ra lệnh cho Bắc Thần: “Bắc Thần, lặp lại lời vừa rồi.”
“Richard, anh muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần cũng được. Diệp Vy phải chết. Cô ta gây hại cho anh. Cô ta không đáng được sống. Trước đây tôi không can thiệp, vì tôi biết ả ta không bao giờ chạm vào anh được. Nhưng cô gái lần này. Anh quá thiên vị cô ta. Người bị thương sẽ là anh. Bắc Thần này theo anh bao nhiêu năm, nếu hôm nay anh vì một đứa con gái loài người mà giết tôi, tôi cũng không oán trách. Chỉ có điều, trước khi chết, tôi phải thay anh giết cô ta.”
Nói về lòng trung thành, Bắc Thần nhận thứ hai thì không ai dám nhận đứng nhất.
Mới mấy phút trước, Thiên còn tưởng Richard sẽ giết Bắc Thần. Nhưng anh lại quên mất một điều. Bắc Thần có khả năng chọc điên Richard lên thì cũng có khả năng làm nguội cơn giận của Richard xuống. Đây được coi là một tài lẻ hiếm có. Thiên vừa định nói gì đó, không ngờ lại trông thấy Bắc Thần quỳ xuống.
“Chúa tể, nếu anh không ra tay, tôi sẽ đi giết cô ta.”
Dave im lặng xem, ông không có ý định sẽ khuyên ngăn.
Richard bước lại giường, ngồi xuống. Anh vừa làm gì? Vì con người, tức giận với thuộc hạ của mình? Một chúa tể như anh, hôm nay lại vì loài người mà bỏ quên người đã từng cùng mình giàu sinh ra tử trong nhiều trận chiến tàn khốc. Có đáng không? Người đó vừa rồi còn muốn giết anh. Con người là những kẻ độc ác ẩn danh luôn luôn có nhiều bộ mặt và dùng nó để sống qua ngày, chúng không đáng nhận được sự quan tâm của ma cà rồng. Chúng chỉ có thể mãi mãi tồn tại dưới danh phận con mồi. Đúng. Là con mồi. Những con mồi hèn hạ đáng phải chết.
“Vậy cứ cho là sau này tôi sẽ tìm cơ hội để giết anh, nhưng tôi dám cam đoan anh không phải người dễ dàng đưa mạng mình cho kẻ khác. Tôi hoàn toàn không có khả năng giết được anh cho dù có liên kết với ai. Chỉ cần anh không muốn mình bị thương, anh có thừa sức giết tôi và người hợp tác cùng với tôi. Nếu anh lo sợ, muốn diệt cỏ tận gốc thì cứ giết tôi. Anh để tôi sống thêm một ngày là sẽ tăng thêm một ngày anh gặp nguy hiểm. Không phải anh đang lo sợ đều đó hay sao?”
Ta không sợ mình gặp nguy hiểm.
Ta chỉ sợ mình sẽ giết em.
“Tôi không tự tìm đến đây, càng không muốn biết đến sự tồn tại của anh. Là do anh bắt tôi về. Sau này tôi mà phản bội anh thì cũng là do anh tự mình chuốc lấy, không thể trách tôi được.”
Ta không trách em.
Chỉ thấy đau.
Em biết không?
Ta không thể xuống tay… giết em.
“Anh không giết tôi thì về sau đừng hối hận.”
Bây giờ ta nói mình đã hối hận, được không?
Hối hận vì hôm đó gặp được em.
Hối hận vì đã bước chân vào đoạn đường có em.
Bởi…
Em khiến ta không thoát ra được.
Richard hạ lệnh cho Bắc Thần: “Đứng lên.”
Sau đó, anh lại nói: “Bắc Thần, lần sau, tôi cho phép cậu ra tay.”
Ai cũng hiểu, Richard cho Diệp Vy thêm một cơ hội.
Ai cũng hiểu, anh có lý do để làm vậy!
Dave hài lòng gật gù, đứa cháu mà ông yêu thương cuối cùng đã ý thức được trong ngực trái của nó có một thứ tồn tại. Trái tim. Thứ mà anh luôn luôn cho nó ở yên trong trạng thái bị đóng băng. Em gái ông đã từng nói, sẽ có một cô gái xuất hiện và dạy cho Richard một bài học quan trọng. Ma cà rồng không coi trọng bài học ấy vì họ không cần nó. Nhưng Richard không phải một ma cà rồng tầm thường. Bài học là thứ anh cần. Cũng là thứ giúp anh kích hoạt hai chiếc hộp bí ẩn.
…
Mỗi một người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều sẽ dạy chúng ta một bài học quan trọng. Trong số đó có một vài người sẽ ở lại cạnh ta, mãi mãi. Cũng trong số đó nhưng sẽ có vài người rời khỏi ta, vĩnh viễn. Cuộc đời luôn là ẩn số mà loài người bị bắt buộc phải bước chân vào hành trình tìm kiếm vô định.
Ai cũng cần chạy đua cùng thời gian, chỉ trừ ma cà rồng.
Không phải vất vả với thời gian, nhưng ma cà rồng phải sống cô độc trong lạnh lẽo.
Ma cà rồng không có tình thương, không vị tha, không yếu đuối.
Họ là loài độc ác, tàn bạo và lãnh cảm nhất nhân gian.
Bởi đó là bản tính của họ.
Còn con người?
Có tình thương, có vị tha, có yếu đuối.
Căn bản là sai!
Thực ra, con người mới là loài độc ác, tàn bạo và lãnh cảm nhất nhân gian.
Nhấp cạn ly rượu nho, Dave phẫn nộ dùng sức bóp nát ly thủy tinh. Dave đã sống cả ngàn năm nên mọi chuyện trên đời ông đều nhìn thấu. Chứng kiến nhiều cuộc sinh ly tử biệt của loài người, chứng kiến họ xô nhau chen vào hố sau danh lợi, vừa bẩn mắt lại vừa đáng thương hại. Nhớ đến năm đó, tộc ma cà rồng và một khu dân cư đã lập hiệp ước. Ma cà rồng sẽ bảo vệ an toàn cho cả khu dân cư và giúp họ ngày càng giàu có. Đổi lại họ phải cung cấp con mồi và tìm ra những khu vực có sự tồn tại của bạc nguyên chất cho ma cà rồng. Mọi thứ vẫn tốt đẹp cho đến năm năm sau.
Vì sự giàu có, một trong số những cư dân ở đó sẵn sàng đánh đổi mạng sống của cả gia đình mình. Vì quá tham sống, một trong số những cư dân ở đó sẵn sàng làm một cuộc trao đổi với ma cà rồng và chiến lợi phẩm là biến bản thân thành loài ma cà rồng lai. Vì một số trong vô số những cư dân ở đó đã trở thành tiên phong, nên những người còn lại bắt đầu nổi lòng ham và ham muốn. Loài người chính là như vậy!
Không biết hài lòng với những gì mình đang có.
Không biết quý trọng những gì mình đang có.
Lòng tham của con người là vô đáy.
Ma cà rồng có thể cho con người một cuộc sống vĩnh hằng, cũng có thể cho con người một cuộc đời giàu sang sung sướng. Nhưng sau đó, ma cà rồng cũng đã hiểu ra bản chất thật sự của một con người. Có được sự sống vĩnh hằng, họ lại đòi hỏi cao hơn là phải có thêm sức mạnh siêu nhiên. Có được sự giàu có, họ lại muốn mình phải trở nên giàu nhất. Họ, dùng chính cuộc đời thứ hai mà ma cà rồng đã ban cho mình, quay trở lại phản bội tộc ma cà rồng vì vị trí đế vương.
Suy nghĩ thật thiển cận làm sao!
Rất nhiều khu cư dân đã bị ma cà rồng giết sạch chỉ sau một đêm.
Sau này, chỉ còn duy nhất một ngôi làng ở Tiêu Dao.
Vì những người dân ở đó, họ sống rất biết điều.
“Tỉnh?”
Nhìn người trên giường, Dave lãnh đạm.
“Ta đã rất kìm nén, để không phải giết cháu.”
Diệp Vy mơ màng mở mắt, không nghe rõ những gì Dave vừa nói. Cô cảm thấy đầu mình choáng váng, có khi lại nhói lên từng đợt. Cả người như vừa trải qua chuyện gì đó khủng khiếp lắm, ê ẩm đến mức chẳng dám cử động mạnh. Cô lòm còm ngồi dậy, đưa mắt nhìn Dave đầy kinh ngạc. Người này là người cô đã gặp ở dinh thự gì đó mấy hôm trước. Ai cũng gọi ông là “Đại Công Tước”. Tại sao ông lại ở đây?
Dave quả thật đã rất kìm nén, nếu không bây giờ Diệp Vy đã không tỉnh lại. Ông yêu thương Richard cỡ nào, cả tộc ma cà rồng biết rõ nhất. Lần đầu tiên, một con người tầm thường lại có thể làm cháu ông bị thương. Người đó đáng lẽ phải chết bằng cách đau đớn và độc ác nhất. Nhưng không. Người đó lại đang sống sờ sờ và ngồi ngay trước mặt ông. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cái mạng nhỏ của Diệp Vy sẽ không giữ được. Chúa tể của họ bị con người làm hại, họ chắc chắn sẽ phanh thây kẻ đó, và cả những người có liên quan đến kẻ đó.
Lấy từ trong túi áo choàng ra một vật, Dave đặt vào tay Diệp Vy.
“Ta thay Richard trả lại cháu.”
Tay của cô bị ông nắm chặt đến mức đau buốt, cô vô thức rút tay lại. Nhưng Diệp Vy không ngờ vật Dave vừa đưa cho cô là một con dao rất bén, thế nên theo lực đạo mà cô vừa dùng để thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của ông thì trên tay cô cũng đã xuất hiện một vết cứa khá sâu. Diệp Vy nhíu mày, vẫn còn bị bất ngờ.
Dave khá hài lòng, ông nhìn những giọt máu tí tách rơi trên grap giường hồi lâu rồi xoay người đứng lên. Không giết cô, không có nghĩa sẽ tha cho cô. Máu người khiến ông tỉnh táo, kích thích cơn thèm bên trong. Nếu còn ở lại, có lẽ ông sẽ hút máu cô nhóc mất. Nếu còn ở lại, có lẽ Richard sẽ nổi trận lôi đình mất. Tốt nhất nên đi thôi.
Nhìn Dave bay vèo ra cửa sổ, Diệp Vy thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nhìn thấy sát ý trong mắt ông.
Nhưng ông lại không giết cô.
“Ta thay Richard trả lại cháu.”
Rốt cuộc ý của ông là gì?
Bị cái đau ở lòng bàn tay nhắc nhở, Diệp Vy vội vàng đưa tay còn lại lên vịn chặt miệng vết thương rồi trèo xuống giường.
“A…”
Ngồi bệt xuống sàn, cô nén đau nhìn đóng thủy tinh trên nền.
Dave cố tình?
Dẹp bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, Diệp Vy cố gắng đứng dậy. Giây tiếp theo, cả người cô được nhấc bổng lên. Mùi hổ phách tỏa lan khắp phòng. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp cặp mắt đanh sắc của anh, con ngươi màu xám tro không mang theo chút xúc cảm của ma cà rồng hoàn toàn khác xa với những lần trước đây khi anh nhìn cô. Diệp Vy không biết mở lời thế nào sau hai ngày không gặp anh, yên lặng để anh bế lên.
Đặt cô gái nhỏ lên giường, Richard lãnh đạm cất giọng: “Tốt nhất đừng nên bị thương khi sống trong lâu đài của ma cà rồng, máu người là chất kích thích đối với những kẻ sinh sống ở đây. Nếu ban nãy không phải tôi mà là một kẻ khác bước vào phòng, em đã sớm chết rồi.”
Con ngươi xám tro tĩnh lặng ngắm nhìn gương mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ. Mấy ngày nay, anh cố tình không xuất hiện quanh khu vực có cô. Vờ như mình không quan tâm, không đến chạm vào cô khi cô vẫn còn mê man. Dave nói có món quà dành tặng anh. Richard còn nghĩ không biết ông ám chỉ điều gì. Sau khi Dave vừa bước ra khỏi phòng Diệp Vy, anh lập tức ngửi được mùi máu tươi.
Quà Dave tặng cho anh, là máu của cô.
Richard nâng tay Diệp Vy lên, dùng tay của mình bao bọc lấy lòng bàn tay dính đầy máu của cô. Lúc anh thả tay, cô không còn cảm thấy đau rát. Vết thương trên tay đã lành lại, hệt như chưa từng bị thương. Cô lại quên. Anh là ma cà rồng. Và còn là chúa tể. Khả năng của anh cô thậm chí còn chưa được nhìn thấy hết.
Richard nhìn Diệp Vy hồi lâu, cuối cùng khẽ: “Không có lần sau.”
Không có lần sau?
Anh sẽ không chữa thương cho cô nữa?
Hay…
Sẽ không để ai khác làm cô bị thương?
Lúc Diệp Vy định mở miệng nói chuyện với anh thì anh đột ngột đứng dậy. Cô không rõ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh thu lại cặp mắt vừa xuất hiện chút sự quan tâm mờ nhạt, thay vào đó là ánh nhìn lạnh lẽo thường ngày. Dưới chân vẫn còn rỉ máu, những mảnh thủy tinh nhỏ ghim sâu vào da thịt. Trên sàn dính đầy máu, hương thơm tanh nồng như đang lan tỏa khắp phòng. Khơi gợi vị giác.
Đến đây thôi!
Sự dịu dàng của anh chỉ đến đây thôi.
Con ngươi dần chuyển sắc, Richard nhanh như cắt bay ra ngoài.