- --
“Vy, anh muốn gặp em.”
Diệp Vy ngây người, đảo mắt nhìn quanh.
Xung quanh không một bóng người.
Là ảo giác?
Hóa ra là ảo giác của chính cô!
Bàn gỗ lạnh lẽo tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, những chiếc ly thủy tinh được treo trên kệ đồng theo một đường thẳng. Nhà bếp của ma cà rồng trống trơn, bầu không gian tĩnh mịch bị màu đen ôm trọn. Cô thường thích sự im lặng, nhưng sự im lặng của hiện tại lại khiến cô thấy chán ghét. Rốt cuộc là cô đã bị bắt đến D.W hay là do bản thân cô muốn ở lại? Nếu là bị bắt về, lẽ ra phải nghĩ cách rời khỏi. Lạ thay, cô chẳng những không hề có ý định chạy trốn, ngược lại còn cảm thấy đã dần thích nghi.
Mọi người đang cố tình mặc kệ cô.
Đây là thời điểm thích hợp để chạy trốn.
Khẽ lắc đầu, Diệp Vy nằm dài lên bàn.
Đó chỉ là suy nghĩ của kẻ ngốc.
Tòa lâu đài của ma cà rồng đâu phải ai cũng có thể vào hay ra một cách dễ dàng, ma cà rồng cũng đâu phải những kẻ dễ đối phó. Cô có thể chạy, nhưng vấn đề là, cô sẽ chạy khỏi núi Tiêu Dao được ư? Nói đúng hơn, cô, một con người bình thường, có thể chạy khỏi sự truy lùng của ma cà rồng được sao? Rõ ràng là chuyện bất khả thi.
“Thông minh.”
Một giọng nói xa lạ truyền đến.
Diệp Vy ngẩng đầu, bắt gặp cái nhìn tán thành từ một chàng trai lạ. Khỏi suy nghĩ nhiều cũng đoán được anh ta cũng là một ma cà rồng. Ông trời thật không công bằng chút nào. Đã ban cho ma cà rồng mạng sống bất tử, còn ban thêm cho họ nét đẹp vĩnh hằng, và cả những quyền năng tối cao. Ma mị. Cuốn hút. Không biết có bao nhiêu từ khóa có thể gột tả hết những nét quyến rũ của ma cà rồng. Lạnh lùng. Cao ngạo. Không biết có bao nhiêu từ khóa có thể tả đúng sắc thái trên gương mặt của ma cà rồng. Tàn nhẫn. Độc ác. Càng không biết có bao nhiêu từ khóa diễn giải chính xác tính cách thật sự của một ma cà rồng.
Lịch sử và những ghi chép chưa bao giờ là đủ.
Vì đôi khi chúng còn chẳng nói lên sự thật.
Vì đôi khi chúng chỉ là giả dối.
Vũ chậm rãi tiến tới đối diện cô, tùy ý đưa tay kéo ghế.
“Khi có cơ hội, họ sẵn sàng chạy thật nhanh mà không chịu dừng lại giây lát để động não. Không phải cơ hội nào cũng nên đón nhận. Đôi khi đó chỉ là một cái bẫy.”
Vũ là một ma cà rồng thuần chủng, anh có thể đọc được suy nghĩ của con người và cả ma cà rồng. Chỉ có tâm thức của chúa tể là anh không thể xâm nhập vào. Người được sinh ra để kế vị ngôi vị vương đế luôn sở hữu nhiều khả năng phi thường. Vũ là thuộc hạ thân cận của Tây Độc, chuyên giải quyết những vấn đề liên quan đến tiến độ chế tạo vũ khí. Anh biết chúa tể mang về một con người, hơn nữa còn là nữ.
Từng nhiều lần quan sát Diệp Vy từ xa như bao ma cà rồng khác trong lâu đài, tất cả đều lo lắng cho an toàn của chúa tể và không thể nào dễ dàng tin tưởng một con người. Họ ghét loài người. Họ muốn loài người diệt vong. Loài người, những kẻ chỉ biết làm cho thế giới trở nên ngày càng xấu xa và tồi tệ hơn. Loài người, những kẻ không xứng đáng nhận sự xót thương của Thượng Đế. Diệp Vy là con người đầu tiên xuất hiện trong tòa lâu đài của ma cà rồng mà không phải mang danh phận một con mồi. Cô là con người đầu tiên được phép đi lại trong D.W và không phải hành lễ với ba vị Vương quyền lực: Nam Vương, Tây Vương và Bắc Vương.
Lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với cô, anh cảm thấy rất khác.
Diệp Vy cũng như bao con người anh từng gặp. Nhưng cô cũng khác họ. Bởi vì cô là con người duy nhất nhận được sự quan tâm từ chúa tể ma cà rồng. Có một vài chuyện, cô đã có câu trả lời, nhưng cố chấp không chịu thừa nhận. Cô vẫn rất e dè trước chúa tể. Chân là của cô, cô có thể tìm cách chạy khỏi D.W nhưng lại không làm thế. Chúa tể có lẽ sẽ không làm cô bị thương nặng khi biết cô bỏ trốn.
Cô sợ hãi ma cà rồng. Cô sợ hãi đêm tối. Cô sợ hãi cái chết. Anh nhìn ra được.
Làm anh thắc mắc chính là, tại sao cô không chịu tìm cách thoát ra?
Trước nỗi sợ, loài người thường trốn chạy.
Kẻ không chạy vì sợ, chắc chắn có mưu đồ to lớn hơn.
Nhưng anh lại không nhìn thấy Diệp Vy ấp ủ âm mưu gì cả!
“Một khi cô đem lòng yêu ma cà rồng thì không thể thoát ra được đâu.”
Trái tim của con người là thứ yếu ớt nhất.
Trước mê lực quá lớn của ma cà rồng, nó sẽ không thể kháng cự.
Vũ nở nụ cười kì dị, sau đó búng tay một cái, lập tức biến mất.
Những kẻ kì lạ!
Đưa tay mân mê từng viên đá trên chiếc vòng nhỏ, Diệp Vy như bị cuốn vào chúng một cách thật chậm rãi. Mỗi viên đá đột nhiên trở nên trong suốt, khoác lên mình nét tinh khiết, lấp lánh hệt kim cương. Đá có thể đổi màu? Bên trong những viên đá phát tia sáng màu lam nhạt, tựa màu của biển khơi. Sắc màu của chúng như mê trận, khiến cô ngày một đắm chìm, đầu óc bắt đầu lênh đênh.
Chợt, một giọng nói quen vang lên trong đầu.
“Vy, em không biết sao?”
“Anh là ai?”
“Không ai có thể thoát khỏi thuật thôi miên của tộc sói đâu.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Em…”
“Này.”
Bị tông giọng lạnh lẽo đánh thức, Diệp Vy ngơ ngác quay sang.
“Tôi thực sự rất muốn giết cô.”
Mang theo ánh nhìn căm hận chiếu thẳng vào cô gái nhỏ, Bắc Thần nghiến răng ken két tựa đang phải đấu tranh rất dữ dội để không phải làm ra chuyện tàn bạo. Thiên và Tây Độc đều có chuyện cần giải quyết. Dave đang ung dung thưởng thức máu trên tầng thượng. Còn Richard thì vẫn ngủ say trong quan tài. Thậm chí bây giờ anh có xuống tay đoạt lấy mạng sống nhỏ nhoi của Diệp Vy thì cũng chẳng có ai xuất hiện để can ngăn kịp thời. Một cơ hội tốt đang hiện ra trước mắt.
Lạnh lùng nhìn Diệp Vy, Bắc Thần nghiến răng: “Loài người đúng là những kẻ hèn mọn.”
“Vy, tránh xa tên đó ra.”
Cố gắng chú tâm vào giọng nói không ngừng vang lên trong đầu, cuối cùng Diệp Vy cũng đã nhận ra thanh âm vốn quen tai kia là của người nào. Cô không giỏi nhớ mặt hay tên họ của người khác, nhưng lại rất dễ nhận ra giọng nói của một người nếu như cả hai đã từng trò chuyện cùng nhau. Sau bao lần lắng nghe, cô đã chắc chắn và dám khẳng định. Chủ nhân của giọng nói ấy, là Luân, hoàng tử của tộc sói.
Chậm rãi lùi về sau, Diệp Vy nhắm mắt lại.
“Luân, tôi nhận ra anh rồi!”
Vịn tay vào thân cây, Luân bình tĩnh mở mắt.
Thuật thôi miên của tộc sói do anh sở hữu, chỉ có mình anh mới biết cách thâm nhập vào tiềm thức một con người và điều khiển nó theo ý muốn, cũng chỉ có mình anh mới có quyền quyết định bao giờ thì buông tha cho người bị điều khiển. Chưa từng có ngoại lệ. Không một ai có thể tự mình thoát khỏi sự thôi miên của anh chứ đừng nói đến việc biết được chủ nhân của giọng nói trong đầu mình là ai.
Diệp Vy, cô gái này, tại sao lại nhận ra anh?
Luân hướng mắt vào tòa lâu đài trước mặt.
Cô không thể nhớ được chuyện anh bắt cô làm khi bị thôi miên.
Nhưng nếu như mọi thứ đi ngược lại với suy nghĩ của anh…
Anh không thể lý giải được.
Diệp Vy mở mắt, hoảng hốt nhìn vào khoảng không.
Câu nói của Bắc Thần vang vọng cùng lúc với sự xuất hiện của một khung cảnh khó tin vừa lướt qua trong não bộ khiến cô cảm thấy như mình đang mơ. Một giấc mơ chân thật đến dọa người. Vì sao cô có đủ dũng khí để dùng dao bạc đâm thẳng vào tim của anh? Đó không phải điều cô có thể làm. Đó không phải cô. Người đâm anh sao có thể là cô. Không thể. Không thể nào. Tại sao cô lại… Và vì sao anh lại không chịu tránh đi? Anh có thừa sức lực để giết cô và tránh mũi dao, nhưng anh chỉ đứng bất động đón nhận nó như một điều hiển nhiên.
Khuôn mặt trở nên tức giận, Diệp Vy buột miệng thốt lên: “Luân, anh…”
Bắc Thần chau mày: “Tộc sói?”
“…”
“Khốn khiếp thật!”
Dứt lời, Bắc Thần bay nhanh đến trước Diệp Vy. Cánh tay mạnh mẽ dùng lực siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh, đẩy cô đến góc tường lạnh lẽo. Anh có thể bỏ qua nếu cô vì một phút ngu xuẩn mà hành động như vậy. Nhưng tuyệt đối không thể tha thứ nếu vụ việc cô muốn giết Richard có dính dáng đến tộc người sói. Sự phản bội. Đó là thứ không thể chấp nhận ở thế giới của ma cà rồng.
Lực đạo của Bắc Thần ngày một mạnh, gân xanh nổi đầy trên trán. Cái nhìn chết chốc chứa trọn nhân ảnh nhỏ bé của cô gái nhỏ, hằn mạnh tia lửa thù hận. Hôm nay anh phải giết cô gái này. Cô phản bội Richard và tộc ma cà rồng. Cô dám bắt tay với đám người ở tộc sói để nhắm chiếm đoạt ngôi vị bá vương. Cô không khác gì tiện nhân năm đó. Con người toàn là lũ tham lam và ích kỷ đến đáng nguyền rủa.
Vụt.
Bốp.
“Cậu điên rồi sao?”
Thiên quát lớn, dùng một tay đỡ lấy Diệp Vy đang trong trạng thái hôn mê.
“Bắc Thần!”
“Anh đừng quản tôi, tôi phải giết cô ta.”
“Richard sẽ giết cậu.”
“Tôi mặc kệ.”
“Tôi biết cậu lo lắng, nhưng cậu đừng xem thường Richard. Cậu đã thấy Richard thả lỏng phòng bị trước con người chưa? Cậu đã thấy Richard hành động tùy tiện chưa? Cậu đã thấy Richard phó mặc cho mình rơi vào nguy hiểm chưa? Bắc Thần, mạng của Diệp Vy thuộc về Richard. Có giết, cũng phải để Richard tự ra tay. Chúng ta không có quyền can thiệp. Cậu hiểu không?”
Bắc Thần không phục, cau có gắt: “Richard không bao giờ giết được cô ta, nên mới cho gọi tôi quay về.”
Thiên cười khổ: “Đó chẳng qua chỉ là lời ngụy biện.”
“…”
“Cho gọi cậu về, thật ra còn có nguyên do khác.”
Thiên bế Diệp Vy lên, bước đi về hướng đối diện.
Bắc Thần chán ghét đưa tay xoa xoa bả vai vừa bị người ta đánh trúng.
Áng chiều dần buông, hoàng hôn lộ rõ sau rặng mây mù.
Ngoài trời chuyển màu, gió thổi mạnh hơn.
Rèm cửa màu xanh nhạt đung đưa theo từng nhịp đẩy của gió, oằn mình đón nhận những cơn thịnh nộ không lời. Cái lạnh trườn bò khắp không gian, mò mẫm đến bên chiếc giường lớn, lay động người trên giường. Gương mặt nhỏ vô thức nhíu mày thể hiện sự khó chịu không biết vì bị lạnh hay vì cơn ác mộng trong đầu. Động thái ấy lại khiến người đứng bên giường không vui, mắt nhu hòa đầy tia quan tâm.
Richard phất tay, cánh cửa sổ nhẹ nhàng khép lại.
Gió chẳng còn vào được trong phòng.
Nhưng người trên giường vẫn còn nhíu mày.
Anh trầm ngâm vươn một tay ra giữa không trung, còn chưa kịp chạm vào da thịt của cô thì đã khựng lại. Diệp Vy bất ngờ mở mắt, ngồi bật dậy với nét mặt mang đầy sợ hãi. Trên trán lấm tấm mồ hôi, đáy mắt run rẩy kịch liệt. Nhìn thấy anh, cô càng trở nên kích động. Vội vàng quỳ lên giường, những ngón tay yếu ớt mang theo sự hối hận chạm đến vị trí ngực trái của anh. Thật khẽ. Như đang rất ân hận.
Richard nhanh như cắt chụp lấy tay cô.
“Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”
Diệp Vy run giọng cướp lời anh, nước mắt tự dưng ứa ra.
Nếu anh là con người, cô đã trở thành tên sát nhân.
Thật may!
Vì anh là ma cà rồng.
Lần đầu tiên cô bật khóc trước anh.
Dù cho có sợ hãi anh là ma cà rồng hay sợ hãi bóng đêm, nhưng Richard chưa từng thấy Diệp Vy khóc như thế này. Những giọt nước mắt của cô mang ý nghĩ gì? Là hối hận vì đã không suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Là buồn bã vì chưa thể làm anh bị thương nặng hơn. Hay là… đau lòng vì anh. Richard nhếch môi. Anh tin chắc cô sẽ chẳng bao giờ đau lòng vì anh. Bởi anh không phải con người. Anh là kẻ sở hữu sự bất tử, làm sao cô có thể đau lòng vì một kẻ có mạng sống vĩnh hằng.
Richard không biết tại sao, nhưng anh không muốn tiếp tục nhìn Diệp Vy trông bộ dạng này chút nào. Anh là kẻ tàn nhẫn, chưa từng mềm lòng trước tình cảnh nào và cũng chưa từng muốn cứu giúp hay tha thứ cho bất kì một ai. Vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu, chỉ muốn lấy đi đoạn kí ức đau buồn của cô, trả lại cho cô sự vui vẻ vốn có. Anh sẽ tha thứ cho người đã đâm anh ư? Nực cười thật.
Đặt Diệp Vy nằm xuống giường, anh nhìn cô một lúc rồi cất giọng: “Em thắng rồi.”
“…”
“Ngủ dậy sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Nói xong, Richard nhẹ nhàng dùng tay vẽ một đường vào không trung.
Ta muốn hỏi em…
Vì sao lại dùng dao bạc ta cho em, đâm ta một nhát?
Nhưng…
Vy…
Ta không muốn biết câu trả lời.
Ta chọn tin tưởng em.
…
Sáng hôm sau, trời trong vắt.
Cạnh gốc đại thụ to tướng, một nam một nữ ngồi đó, tựa lưng vào thân cây.
Ánh mặt trời dịu nhẹ áp lên mặt họ.
Những đợt gió ấm mang theo hương thơm của nhiều loài hoa lạ mọc rải rác trên núi Tiêu Dao, ồ ạt kéo đến trú ngụ trên tán dương xanh rì nằm trong lâu đài D.W. Chim chóc líu lo hót tiếng chào, rượt đuổi nhau quanh những ngọn cây già. Có một Tiêu Dao yên bình đến vậy. Mỗi một ngày trôi qua, núi Tiêu Dao đều khoác lên mình những gam màu khác nhau. Là điểm du lịch cuốn hút hay là chốn cư trú của tử thần, rất khó phân biệt. Khi thì trong trẻo mát lành. Khi lại âm u khó tả. Lúc thì yên ả bình dị. Lúc lại ngập tràn sóng gió. Núi Tiêu Dao là món quà của tạo hóa, và đã là quà tặng của tạo hóa thì sẽ vĩnh viễn không dành cho con người. Bởi, con người không trân quý đâu, họ chỉ biết hủy hoại thiên nhiên mà thôi!
“Thích thật!”
Hai mắt nhắm nghiền, Diệp Vy buông lời cảm thán.
Nắng ở Tiêu Dao không gắt, không nóng, nó khiến người ta cảm thấy thoải mái đến mức chỉ muốn nằm cả ngày dài. Tựa chú mèo lười nhác cuộn mình dưới những tia nắng ấm mát, lim dim ngủ, quên đi bận tâm về thế giới ngoài kia. Cuộc sống ở đây thích hơn nhiều so với nơi phố thị đông đúc. Diệp Vy như đã hòa mình vào nếp sống ở núi Tiêu Dao từ lâu. Tiêu Dao không có sự xô bồ, không chứa màu giả dối, không mang ánh hào quang danh lợi, không bị đồng tiền làm cho thoái hóa.
Chậm chạp hé mắt, Thiên bất ngờ nói: “Anh không nghĩ em sẽ thích núi Tiêu Dao đấy!”
Diệp Vy quay sang anh: “Tại sao?”
“Nơi đây có gì tốt đẹp so với chỗ em sống đâu chứ?”
“…”
“Chẳng phải chỉ toàn ma cà rồng hay sao?”
Thiên đứng lên, đưa tay đón lấy chiếc lá vừa lìa cành.
Diệp Vy bị câu nói của anh tác động, tâm trạng rơi vào trầm mặc.
Mùi hổ phách từ đâu thổi tới, ve vãn trước cánh mũi.
Sau khi đi giáo huấn Bắc Thần một trận vì cái-tội-ai-cũng-biết-là-tội-gì-rồi-đấy thì Richard lại bị Tây Độc làm phiền chỉ vì một việc cỏn con. Năm nay anh muốn thay người đi nhận lương thực. Nhận lương thực là chuyện phải làm sáu lần một năm, tức hai tháng một lần. Thường khi chuyện này luôn thuộc phần việc của Tây Độc. Vì ngôi làng nằm ở phía Tây, trực thuộc quyền quản lý của Tây Vương.
Lương thực, nói đơn giản chính là các loại trái cây hợp với khẩu vị của ma cà rồng sau nhiều năm tồn tại trong thế giới loài người. Hàng năm, dân làng luôn chọn lựa và cung cấp đủ số lượng trái cây mà ma cà rồng sẽ dùng với tinh thần tự nguyện để giảm thiểu tối đa những sự cố ngoài ý muốn như họ sẽ mất một vài con bò con dê trong một đêm mất trăng. Để bảo vệ thức ăn và nguồn tiền của mình, họ buộc phải tập cho ma cà rồng… ăn chay. Mọi thứ đều suôn sẻ đến tận hôm nay.
Tây Độc đột nhiên dở chứng, không muốn tiếp tục làm người đại diện.
Truy hỏi nguyên do, cuối cùng đáp án nhận được đã khiến Richard đen mặt.
Tây Độc nói “Richard, tôi tiến cử Diệp Vy làm người đại diện.”
Thậm chí còn khôn khéo nhắc “Tôi thấy Diệp Vy đã quá nhàn rỗi rồi!”
Cuối cùng Richard quyết định để Diệp Vy đảm nhận trọng trách người đại diện và giáng cấp Tây Độc từ người đại diện xuống thành trợ lý cho người đại diện. Dám mờ ám chỉ trích cô gái của anh vô dụng? Ngoài anh, không kẻ nào được phép xem thường cô. Sống ở D.W cũng khá nhàm chán, tìm cho cô chút việc để làm có lẽ sẽ khiến cô bớt cảm thấy buồn khi xung quanh chỉ toàn cỏ cây, chẳng có gì để chơi.
Nhận ra trước mặt đã bị ai đó che phủ, Diệp Vy biếng nhác ti hí mắt để nhìn. Phát hiện người đó là Richard, cô lập tức bật dậy như một con búp bê bằng gỗ đã được gắn sẵn lò xo mà quên mất dưới chân vẫn còn bị thương. Lòng bàn chân nhói lên một cái khiến cô chau mày nhưng rồi cũng cố gắng tỏ ra mình không sao. Hóa ra mùi hổ phách vừa xuất hiện là có thật, cô còn nghĩ mình đã ngửi nhầm... do trong đầu chỉ toàn hình ảnh về anh. Không ngờ là mùi thật, người thật đã xuất hiện.
Dùng tay phủi sạch bụi bám trên quần, cô nghiêm túc đứng thẳng người.
Trái tim trong ngực đập loạn xạ.
Richard híp mi mắt đầy hứng thú, cô nhóc này mỗi khi gặp anh đều sẽ bày ra bộ dạng sợ sệt như vậy. Qua nhiều ngày thể hiện sự dịu dàng với cô, anh cứ nghĩ cô sẽ trở nên bất trị. Nhưng hóa ra vẫn còn biết sợ. Anh dùng tay vén vài sợi tóc rối ra phía sau tai giúp cô gái nhỏ, chưa kịp cất giọng đã thấy cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt long lanh hệt những vì tinh tú, con ngươi chứa trọn nhân ảnh anh bên trong.
“Em có thể đến chỗ của An một ngày không, chúa tể?”
À!
Có mưu đồ.
Anh im lặng nhìn cô.
Cô lại nhỏ giọng, như đang làm nũng: “Em hứa sẽ về sớm!”
Cô gái này sợ anh ư?
Không!
Cô sợ anh không đồng ý cho cô ra ngoài chơi thì đúng hơn!
Richard thu lại cánh tay, lạnh lùng: “Không thể.”
Cô không biết sao?
Làm nũng với ma cà rồng là trò vô dụng!!!
Diệp Vy buồn bã dùng tay kéo vạt áo anh: “Richard, em sẽ về trước lúc trời tối.”
Richard!
Giọng nói của cô, rất thích hợp để gọi tên anh.
Đáy mắt lóe lên vệt sáng khó tả, anh thâm trầm nhìn cô: “Với một điều kiện.”
Cô ngước mặt chờ đợi.
Anh nói tiếp: “Trở thành người đại diện, thay mặt tôi, đến làng nhận lương thực.”
“Tiền lương thế nào?”
Vì thói quen khi sống ở thành phố, Diệp Vy buột miệng hỏi, quên mất người đứng trước mặt cô là chúa tể ma cà rồng. Chỗ của con người, tiền là vạn năng. Chỗ của ma cà rồng, tiền là đồ bỏ đi. Được anh ưu ái tìm cho một công việc thích hợp, cô nên biết điều nhận lời rồi làm cho tốt để không bị ma cà rồng xem thường. Đằng này, cô còn anh dũng mở miệng đòi hỏi tiền lương… Chết là chắc! Chết là chắc!
Chẳng ngờ, Richard lại nghiêm túc hỏi ngược lại cô: “Em muốn bao nhiêu?”
Thiên đưa tay che miệng cười.
Lâu đài D.W không thiếu thứ gì, thậm chí nếu Diệp Vy đòi hỏi một con số cao ngất ngưỡng thì Richard vẫn có thể đáp ứng được cô. Chỉ là, chưa từng có ai dám đòi “tiền lương” khi được chúa tể giao việc. Diệp Vy là con người. Thiên hiểu. Cô đòi tiền công khi phải làm việc cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng cô không biết. Đòi tiền công từ ma cà rồng là điều cấm kỵ. Bởi. Giữ lại mạng sống, chính là tiền công.
Diệp Vy vui vẻ: “Làm người đại diện cho anh thì tiền lương rất cao đúng không?”
Richard híp mắt đầy nguy hiểm.
Cô lùi về sau một bước, cất giọng trong trẻo: “Tiền lương mà em muốn là… sự dịu dàng của anh.”
Richard sững người.
Anh đã nghĩ cô sẽ nói ra một con số nào đó.
Thiên cứng đờ.
Quả nhiên Diệp Vy không giống với những người anh đã gặp.
Im lặng một lúc, Richard xoay người.
“Sự dịu dàng của tôi không rẻ vậy đâu.”
Còn nữa…
Em biết không…
Ta đã trao nó cho em rồi.
Sự dịu dàng của ta.
Thuộc về em.
Thời hạn là vĩnh viễn.
“Em bị ngốc đúng không?”
“…”
“Con người giỏi nhất là ngu ngốc.”
Thuận tay đẩy một nhành cỏ lau, Diệp Vy làm lơ người đàn ông đi cùng mình. Gió nhè nhẹ vờn quanh những lọn tóc mai, ánh nắng nhẹ hẳn báo hiệu cho hoàng hôn sắp đến gần. Cô gái nhỏ ngẩng đầu ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên, khóe miệng vô thức vẽ ra nụ cười thoải mái. Sau chuyến đi đến làng của An, cô đã được khai thông đầu óc. Người trong cuộc mãi không hiểu được những chuyện mà chỉ có người ngoài cuộc nhìn vào mới tường tận. Chẳng hạn như việc… thích một người.
An nói “Vy, cậu không định quay về sao?”
Cô đáp “Mình nhất định quay về mà.”
Nhưng An không tin.
Cô cũng không nói gì thêm.
Sau đó, An lại nói “Cậu chắc chắn mình có suy nghĩ sẽ quay về?”
Cô lặng thinh, cuối cùng nhỏ giọng “Cậu biết?”
Diệp Vy nói rất nhiều điều với An, tất cả chỉ xoay quanh anh. Lần đầu gặp, cô như bị anh hút hồn. Sợ hãi nhưng vẫn muốn đến gần. Lần gặp kế, cô bắt gặp đôi mắt quyến rũ của anh. Nhìn mãi nhìn mãi như mê muội. Những lần sau, cô càng muốn gần anh hơn. Bước chân vào cuộc sống của anh dù biết đó là việc sai trái. Thật ra những hành động dịu dàng từ anh, cô luôn cảm nhận được. Cô đã có câu trả lời từ lâu, nhưng không biết vì sao lại chẳng dám tin tưởng nó.
“Ngu ngốc thật!”
Tiếng nói ghét bỏ của Tây Độc vang lên bên cạnh, Diệp Vy dừng bước.
“Tây Độc.”
“Gì?!”
“Có tin em mách anh ấy việc anh cứ mắng em ngu ngốc không?”
Tây Độc lườm Diệp Vy, giọng điệu chán ghét: “Em ngốc thật mà.”
“…”
“Từ ngôi làng bay về lâu đài chỉ mất vài phút. Đang yên lành đòi đi bộ về? Nãy giờ đi nửa tiếng đồng hồ rồi, về đến chưa hả? Anh chưa tính sổ vụ em khiến anh bị giáng xuống làm trợ lý cho em là may rồi. Em còn dám tính toán với anh?”
“Em tính toán với anh cái gì? Là anh khiến em ngồi vào vị trí người đại điện, anh còn đổ lỗi cho em? Nếu anh không bảo với anh ấy anh không muốn làm nữa thì anh có bị giáng chức không chứ? Có tin em dùng tỏi ném chết anh không?”
“Anh thách em đấy!”
Bụp.
Trơ mắt nhìn củ tỏi vừa bị người nào đó ném thẳng vào ngực mình đang dần dần rơi xuống nền cỏ xanh, Tây Độc đần mặt. Anh còn đang thắc mắc, không biết là cô mang theo một túi đầy thứ gì bên người khi đi ra từ phòng của An. Giờ rõ rồi. Thứ đó là tỏi. Ngu ngốc không chứ! Dùng tỏi ném chết anh? Dùng tỏi ném chết một ma cà rồng thuần chủng mạnh như anh? Đùa. Đúng là ngu hết thuốc chữa.
Tây Độc đen mặt, tay siết chặt thành hình nắm đấm.
“Diệp Vy, em dám?”
Tây Độc còn đang hùng hổ, vốn định tức giận thực sự với Diệp Vy. Nào ngờ cô gái nhỏ bất thình lình ngồi thụp xuống đất. Vòng hai tay qua gối, cô run rẩy ôm chặt chính mình, hai mắt dán chặt xuống thảm cỏ dưới chân. Tây Độc chưa từng nhìn thấy hình ảnh này nên không biết làm sao. Anh đứng đực ra đó. Quan sát cô.
Anh là người bị cô ném tỏi vào, đúng chứ?
Sao thái độ của cô giống như đang bị anh bắt nạt thế kia.
Công lý ở đâu! Công lý đâu rồi!
Mà thôi.
Công lý không có ích gì ở chỗ của ma cà rồng.
Vô dụng.
Công lý chỉ là thứ vô dụng.
Diệp Vy gục mặt vào cánh tay, khẽ trách: “Tại sao đến anh cũng như vậy?”
Nghe không rõ, Tây Độc nghi hoặc hỏi: “Em nói gì cơ?”
“Ở đây em thân với anh nhất, sao cả anh cũng giống vậy? Em biết mọi người đang có chuyện gì đó giấu em, em có thể thấy được qua cái nhìn của mọi người. Ma cà rồng trong lâu đài chưa từng nhìn em như vậy. Giống như em đã phạm tội lớn. Giống như em đã quên mất chuyện quan trọng nào đó mà nếu mọi người không nhắc lại thì em sẽ mãi mãi không nhớ ra được. Trong lòng rất khó chịu.”
Thở dài một hơi, anh ngồi xuống cạnh cô.
“Làm sao có chuyện đó được, em nghĩ nhiều rồi.”
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh: “Anh có thể giải thích được không?”
“Giải thích chuyện gì?”
“Tại sao em luôn cảm thấy mình đã làm một ai đó tổn thương?”
Tây Độc chau mày.
Richard thật sự đã xóa kí ức của Diệp Vy?!?
Cô đứng dậy, mắt nhìn vào không trung.
“Em không hiểu vì sao, nhưng em có cảm giác, nếu gặp được Luân, mọi khó chịu trong lòng em sẽ tìm được đáp án. Tây Độc, anh biết không, đây chính là lý do khiến em muốn ra ngoài này. Và, em không an tâm khi đi một mình.”
“Luân, tôi biết anh nghe thấy tôi, tôi muốn gặp anh.”
Đúng như cô suy đoán!
Rất nhanh, đã có hồi đáp.
“Vy, em muốn gặp anh?”
“Tôi không biết gọi tên chỗ này là gì, nhưng ở đây có rất nhiều cỏ lau.”
“Anh biết rồi.”
Luân chạy như bay đến Đồi Cỏ Lau, đây là lần đầu tiên Diệp Vy chủ động liên lạc với anh qua tâm thức. Trong thuật thôi miên, nếu Luân cho phép người đã bị thôi miên tạo ra mối liên kết với mình thì người đó sẽ có thể dễ dàng gọi được anh, ngược lại sẽ không thể. Người bị anh thôi miên hiện tại là cô, nên anh mới vẽ ra đường dẫn, để cô có thể cảm nhận. Thật ra, anh không nghĩ cô sẽ chấp nhận sự liên kết, chủ động truyền tải suy nghĩ của mình đến tâm thức của anh. Chuyện này làm anh vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Thứ nằm trong ngực trái như cảm nhận được luồng khí ấm áp vừa chảy qua, nhẹ rung lên từng hồi, tham lam chiếm trọn hạnh phúc mới nhú.
Vài phút trôi qua, Luân đã có mặt ở Đồi Cỏ Lau.
Cùng lúc đó, Tây Độc nhanh nhẹn lách người đứng chắn trước Diệp Vy.
Luân hơi bất ngờ, nhưng cũng lấy lại sự điềm tĩnh rất nhanh. Anh thong dong cho tay vào túi quần, đôi mắt màu nâu xinh đẹp nhìn xuyên qua Tây Độc, dừng lại trên gương mặt còn vướng bận nhiều suy nghĩ của Diệp Vy. Tây Độc tựa như trở thành người vô hình giữa bọn họ, chẳng ai để tâm đến sự hiện diện của anh.
Im lặng giây lát, Luân ho nhẹ rồi nói: “Đây là lý do em gọi anh?”
Diệp Vy lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi. Vì tôi cảm thấy không an tâm khi một mình ở gần anh nên mới cần Tây Độc đi theo. Và còn… vì tôi muốn có một người có thể giúp mình làm chứng khi bị hiểu lầm là lén lút liên lạc với tộc người sói. Luân, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Nhưng giờ không cần thiết nữa. Anh chỉ cần giúp tôi giải đáp ba thắc mắc thôi. Tôi tin anh sẽ nói sự thật.”
Tây Độc không hành động, bởi Diệp Vy vẫn ngoan ngoãn đứng sau sự bảo vệ của anh. Anh không có lý do để tấn công Luân nên đành im lặng quan sát nhất cử nhất động của Luân để đề phòng. Anh không biết Diệp Vy sẽ hỏi gì, nhưng những kí ức mà Richard đã lấy làm sao có thể thông qua Luân mà phục hồi? Anh tin năng lực của chúa tể. Chẳng một ai có thể tìm được kí ức đã mất một khi bị Richard tẩy xóa cả. Đó là sự thật. Cuối cùng thì Diệp Vy đang muốn hỏi chuyện gì?
Cô cất giọng hỏi Luân: “Tính luôn lần này, chúng ta đã gặp nhau ba lần?”
Anh gật đầu thừa nhận, cô nói đúng.
Cô tiếp tục: “Tại sao anh biết tên tôi?”
“Là em nói cho anh biết.”
Luân vừa nhận ra, cô đã bị người kia xóa trí nhớ.
Tại sao hắn phải làm như vậy?
“Tôi đã đâm chết một ai đó, đúng không?”
Luân bất động, không nói nên lời.
Cô có khả năng nhớ được những chuyện đã làm lúc bị thôi miên?!
Tây Độc quay quắt sang nhìn cô chằm chằm, đầy kinh ngạc.
Sao có thể…?!
Không thể nào Diệp Vy lại có thể tự mình nhớ lại.
Nghĩ thế, Tây Độc liền gầm lên với Luân: “Đủ rồi, đừng để ta phải ra tay với ngươi.”
Luân gieo cái nhìn tò mò lên người Tây Độc, nét mặt đầy hứng thú: “Ngươi đang lo lắng?”
Thầm phỉ báng Luân trong đầu, nét mặt Tây Độc dần chuyển sang u ám.
Hoặc là năng lực của Richard đang gặp vấn đề, hoặc là Diệp Vy có vấn đề. Mà năng lực của Richard thì không thể nào không linh ứng, quyền năng do chúa tể sở hữu chỉ có thể mạnh lên từng ngày tùy thuộc vào cách sử dụng và khai thác của chủ nhân nắm giữ. Tóm lại, chỉ có thể khẳng định, Diệp Vy có vấn đề. Cô chỉ là một con người bình thường thì làm sao có khả năng tự khôi phục trí nhớ trong khi người xóa trí nhớ của cô là chúa tể của ma cà rồng. Quan trọng nữa là, nếu cô nhớ lại được, cả tòa lâu đài sẽ gặp đại họa. Vì người nào đó đã ban lệnh xuống, chỉ cần để anh nghe thấy cô gái nhỏ nhắc đến vụ việc anh bị thương thì không cần biết kẻ tung tin là ai, chắc chắn kẻ đó sẽ phải chết thảm dưới tay anh.
“Rốt cuộc thì các ngươi lo lắng chuyện gì?”
Trước lời khiêu khích của Luân, Tây Độc chọn cách nín nhịn.
Bắt được điềm mấu chốt, anh cười châm biếm: “Các ngươi sợ cô ấy nhớ lại được khi đã bị xóa đi kí ức?”
“…”
“Ta nghe nói nếu hắn xóa kí ức của một ai đó thì kẻ đó vĩnh viễn không thể nhớ lại được, có phải đó chỉ là tin đồn? Nếu không phải tin đồn, vậy xem ra hắn chưa hoàn toàn dùng hết mười phần năng lực nhỉ?!”
Dường như Tây Độc không hề nghe thấy những lời nói mang đầy tính khiêu chiến của Luân, trong đầu anh tua lại đoạn đối thoại giữa Diệp Vy và Luân, rõ ràng nó có ẩn chứa một việc vô cùng phi lý. Đôi mày rậm bất giác chau lại, giữa ấn đường xuất hiện một vạch đen u ám. Tây Độc siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng ào ạt dâng lên như một điềm báo hiệu cho sự giận dữ sắp sửa bộc phát.
Chậm rãi quay về sau, anh dùng hai tay túm chặt lấy đôi vai của cô gái nhỏ: “Diệp Vy, vì sao có liên quan đến tộc người sói?”
Lần này đến lượt Luân chết lặng.
Bí mật của tộc, tuyệt đối không thể để cho ma cà rồng biết.
Nghĩ thầm, anh lớn giọng, muốn thu hút lực chú ý của Tây Độc: “Ngươi đang cố tình chuyển đề tài sao?”
Ầm.
Bá khí từ người Tây Độc tỏa ra ngùn ngụt, hòa quyện vào đợt gió lạnh vừa kéo đến khiến cho thân cây xù xì to đùng gần đó bất ngờ gãy ngang. Hễ là chuyện liên quan đến sự phản bội và sự an toàn của chúa tể ma cà rồng đều sẽ khiến ma cà rồng trong tộc trở nên giận dữ và mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt, đây còn là chuyện có liên quan đến tộc người sói, kẻ thù không đội trời chung với ma cà rồng.
Anh gầm lên, giọng chứa đầy nộ khí: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Bầu không khí nồng mùi thuốc súng, tiếng gió gào thét vang trời tựa như âm thanh tru réo nhưng trong thinh lặng. Hệt như có ai đó thì thầm vào tai những lời lẽ mang theo hàm ý chết chốc. Hóa ra ma cà rồng còn có thể tùy ý điều khiển được gió của trời. Hóa ra những gì viết trên những trang web đều là sự thật. Hóa ra đây chính là điều minh chứng cho câu “Lời của gió là lời của tử thần”.
Diệp Vy từng cho rằng Tây Độc là kiểu ma cà rồng có tính khí hài hước và rất ít bộc lộ mặt giận dữ trước mặt con người. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô. Ma cà rồng và con người khác biệt. Cô đã nhìn nhận anh như một con người. Cô sống ở thế giới của ma cà rồng, tuy không lâu, nhưng dường như đã bị cuốn vào lối sống và cách sinh hoạt của họ nên lầm tưởng rằng bản thân vẫn đang sống cùng con người.
“Tây Độc.”
Chất giọng nhẹ tênh của Diệp Vy khiến Tây Độc chợt tỉnh, anh nhìn vào đôi mắt vô hồn kì là của cô hồi lâu rồi buông tay. Xoay người, anh toan nhấc mình bay lên thì lại bị người đằng sau dùng tay kéo nhẹ vạt áo. Tây Độc không ghét Diệp Vy, anh có cảm tình với cô. Rất nhiều. Anh không thích con người. Vì vậy Diệp Vy cũng xem như là người bạn loài người đầu tiên khiến anh có cảm giác muốn kết thân. Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ lớn nếu so với Richard.
“Có thật là anh ấy đã xóa kí ức của em?”
“…”
“Anh ấy đã hứa với em là sẽ không làm vậy.”
Tây Độc nhịn xuống sự tức giận, nghiêm túc hỏi: “Diệp Vy, em có phản bội bọn anh không?”
Anh biết con người chả bao giờ nói thật.
Nhưng nếu là Diệp Vy thì anh sẽ cho cô một cơ hội.
Để thừa nhận.
Hoặc…
Để phủ nhận.
Cô đang cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn vào vòng đá trong suốt trên tay. Vệt sáng xanh lại xuất hiện một cách bất thường. Nó nhấp nháy một lúc rồi bắt đầu sáng hẳn lên. Màu sắc giống hệt lần đó. Như đang cố gắng báo hiệu, lại như đang soi rọi vào từng khoảng trống trong veo của viên đá. Không rõ là điềm lành. Hay điềm xấu.
Diệp Vy ngây người, con ngươi nâu sẫm chỉ còn hình ảnh của viên đá màu lam.
Tà thuật ư?
Không giống vậy!
Mê thuật sao?
Cũng không giống!
Đầu óc bắt đầu hỗn loạn, Diệp Vy không tài nào dứt khỏi sự mê hoặc của viên đá nên ngày một bước vào sâu hơn. Đá không biết nói chuyện. Cô vĩnh viễn không thể hiểu được nó đang muốn nói gì với cô. Nhưng lạ thay. Cô lại cảm nhận được thứ nó muốn cô nhìn thấy, cô lại bị nó dẫn dắt đi về phía ánh sáng trắng chói mắt. Nhìn đến mức như hóa thành đứa thiểu năng. Cuối cùng Diệp Vy cũng nhận ra. Vòng đá này là thứ cô sẽ giữ bên mình cả đời. Cô tuyệt đối không thể để mất nó.
Đôi mắt ngấn lệ, từng giọt từng giọt trượt lặng lẽ trên hai gò má.
Lúc Diệp Vy ngẩng mặt, Tây Độc thật sự cảm thấy nặng nệ. Cô khóc. Tây Độc đã nhìn thấy rất nhìn những gương mặt đẫm nước mắt. Thứ được gọi là nước mắt là loại vũ khí lợi hại nhất của loài người. Nó mang theo sự thật lẫn giả dối. Nó khoác lên mình sự xót xa lẫn vui mừng. Nó ngụy trang dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo, giành lấy lòng thương của người vô tình chứng kiến.
Tuyến lệ của con người nên bị triệt bỏ hoàn toàn. Anh đã từng nghĩ vậy. Bởi, khi kẻ khác khóc trước mặt anh, anh chỉ thấy chúng cố tình dùng nước mắt để mong đổi lấy một chút thương hại từ người sắp sửa sẽ giết chúng. Chúng chỉ dùng nước mắt để dụ dỗ người ta tin tưởng chúng để rồi sau đó chúng sẽ trở mặt ngay. Nước mắt có thể dùng để chế tạo độc dược. Do qua nhiều năm, con người đã khiến loại nước tinh khiết ấy trở nên đáng ghê tởm mất rồi. Đáng buồn làm sao!
Nhưng hiện tại, Tây Độc nhận ra Diệp Vy đang rất đau lòng.
Những giọt nước mắt của cô…
Chúng là thật.
Chúng bắt nguồn từ nỗi đau thực sự.
Tại sao?!?
Chuyện gì có thể khiến cô đau đến vậy?
“Tây Độc, em muốn quay về lâu đài.”
Trước câu nói chứa đầy sự van nài của cô gái nhỏ, Tây Độc vờ như không nghe thấy.
“Anh cần em trả lời một câu hỏi của anh.”
Cô đợi anh nói tiếp.
“Em muốn gì ở Richard?”
“…”
Nhìn thẳng vào cô, anh nghiêm túc: “Ma cà rồng ghét nhất là sự phản bội. Diệp Vy, em nên biết. Nếu có một ngày em phản bội ma cà rồng, đó sẽ là ngày em biết thế nào là sự dày vò tàn độc nhất. Ma cà rồng sẽ không để em chết dễ dàng, càng không cho phép em chết một cách nhẹ nhàng hay thoải mái. Vì người đó là em nên hậu quả sẽ càng thê thảm.”
Sự im lặng của Diệp Vy làm Tây Độc lo lắng điều mình suy nghĩ sẽ có ngày trở thành sự thật. Anh híp mắt quan sát cô, tựa đang muốn nhìn xuyên qua tâm can bên trong để mong tìm thấy một Diệp Vy mà anh đã gặp ngay hôm đầu tiên. Cô không giống người sẽ phản bội người khác, mà điều đó cũng không có nghĩa cô sẽ chẳng bao giờ phản bội ai. Thật ra, cô là một cô gái vô cùng đơn thuần.
Con người là loài vật không đáng tin. Nhưng Diệp Vy lại có thể dùng bản thân mình để lấy đi niềm tin của ma cà rồng. Cô đặc biệt. Ở cô có điều gì đó khiến người khác hoàn toàn tín nhiệm trao đi tin tưởng. Sự chân thuần của cô có khả năng lay động tâm hồn người ta, mọi suy nghĩ của cô dường như đều xuất hiện trên gương mặt non nớt để người đối diện chỉ cần nhìn là sẽ đoán được cô đang cảm thấy thế nào. Cô bộc lộ cảm xúc rất thẳng thắn, không che dấu. Trong xã hội ngày nay, rõ ràng có rất ít người thoải mái sống như vậy. Diệp Vy có lẽ được sinh ra để chờ gặp Richard.
Đều gây ảnh hưởng đối với ma cà rồng, thật ra chính là sự chân thật.
Mà, sự chân thật, ngày nay rất hiếm.
“Tây Độc, em không biết sau này mình có phản bội mọi người hay không. Nhưng hiện tại thì em biết, em biết vì sao các anh lại lo sợ em sẽ trở thành kẻ phản bội. Ác cảm của ma cà rồng về con người quá lớn nên không thể gỡ xuống được. Thậm chí cả em cũng không tin con người. Vì họ thực sự rất đáng sợ. Nếu anh lo lắng em sẽ phản bội mọi người, bây giờ, hoặc là anh giết em, hoặc là thả em đi. Nếu anh không còn cách nào khác… Tây Độc, anh có thể tin em một lần không?”
Mắt nhìn mông lung, cô mấp máy môi, như đang tự nói với chính mình.
“Em cũng từng nói vậy với anh ấy, kết quả, anh ấy lại cho em một con dao bạc.”
Mà em…
Khi đó…
Lại dùng chính con dao ấy…
Ghim thẳng vào ngực trái của anh…
Gió nhè nhẹ thổi bay vạt áo, Tây Độc đưa mắt nhìn lên không trung.
Đã rất lâu rồi anh không trò chuyện “thân mật” cùng con người, không nghĩ rằng mình cũng sẽ bộc lộ những mặt cảm xúc khác trước mặt một con người. Có rất nhiều chuyện ma cà rồng có thể tiên đoán được, nhưng liên quan đến tương lai hay vận mệnh của chúa tể ma ca rồng thì e chỉ có một trong số ít ma cà rồng có thể nhìn thấy trước. Có được sinh mệnh vĩnh hằng nhưng không có được một trái tim nóng. Có được sự quyến rũ ma mị nhưng không cảm được niềm vui khoái lạc như những con người nhỏ bé sống dưới bầu trời rộng lớn. Có duyên quen biết, gặp gỡ một cô gái hiếm có như Diệp Vy, có lẽ là chuyện đẹp đẽ dành cho quãng đời làm ma cà rồng của những kẻ máu lạnh ẩn mình dưới tòa lâu đài luôn ngập trong bóng tối.
“Diệp Vy, em là con người đầu tiên lấy được sự tin tưởng của Tây Vương.”
Điều này rất quan trọng.
Vì Tây Vương là ma cà rồng đại diện cho hướng Tây, lấy được sự tin tưởng của anh cũng giống như đã thâu tóm toàn bộ tín nhiệm của những ma cà rồng cư ngụ ở địa phận do Tây Độc quản lí. Cả một thế lực lớn. Cả một tập thể đông đúc. Diệp Vy sẽ được cấp dưới của Tây Độc xem trọng. Nhưng điều này cũng có nghĩa, sau này nếu cô phạm vào tội phản bội thì đón nhận cô sẽ là những hình phạt tàn khốc nhất.
Lấy được tin cậy.
Đổi lại nghìn phần trách nhiệm.