- --
Diệp Vy không biết Richard đã về từ lúc nào, cô chỉ biết mới sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy anh đang hầm hầm ngồi bên giường. Thức dậy đã bị nét mặt đáng sợ của anh đập thẳng vào mắt, Diệp Vy hốt hoảng ngồi bật dậy. Xác định anh chỉ ngồi bên giường nhìn mình chứ không hề có ý định gì sai trái, cô mới thả lỏng cơ mặt.
Anh từ dinh thự Hym về tới lâu đài cũng đã là rạng sáng, anh không cảm thấy mình cần nghỉ ngơi nên bay thẳng đến phòng cô. Trong phòng tĩnh lặng, Diệp Vy đang còn ngủ rất say, hơi thở đều đều khiến anh không nỡ lòng đánh thức cô. Anh yên lặng ngồi bên mép giường, ánh mắt không còn lạnh như thường ngày, thay vào đó là tia yêu thương hiếm hoi.
Richard dịu dàng vươn một tay ra, chạm nhẹ lên mi mắt của Diệp Vy. Đôi mắt màu xám tro ngập tràn cưng chiều dễ thấy, ngón tay anh nhẹ di chuyển đến bên má của cô. Không gian đang im ắng, Diệp Vy đột nhiên trở mình rồi đưa tay trái lên xoa xoa má sau đó thì tiếp tục ngủ ngon lành. Richard chụp lấy cánh tay trái của Diệp Vy.
Miếng băng bông được dán cố định trên cánh tay trái nhanh chóng thu hút sự chú ý của Richard. Anh trầm mặc, dùng tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, chậm rãi gỡ miếng băng bông ra. Giây tiếp theo, sắc mặt Richard lập tức trở nên vô cùng khó coi. Vết cắn non nớt của một ma cà rồng nhỏ tuổi. Thế là vì không muốn đánh thức cô dậy để lập tức tra hỏi nên anh đành nhẫn nhịn ngồi đợi cô tự mình thức giấc.
Sự kiên nhẫn của Richard có lẽ đã để dành cả cho Diệp Vy.
Cô vội vàng giựt tay lại, theo hiệp ước với bọn Tây Độc liền dùng tay che đi miếng băng trên tay trái nhưng lại quên mất anh đã trông thấy nó rất rõ ràng. Trước cặp mắt băng lãnh của Richard, cô thành thật thú nhận, giọng nói có chút lo sợ.
“Em không cẩn thận.”
Richard đanh giọng: “Em có răng nanh?”
Diệp Vy mở to mắt sững sốt: “Anh xem vết thương trên tay em rồi?”
Richard không nói gì.
Diệp Vy biết mình không thể nói dối anh, cuối cùng thả cả hai chân xuống hồ nước lạnh. Dù sao sự thật cũng đã bị anh nhìn ra, vết cắn nhỏ đó ngay cả Thiên cũng có thể đoán ra thì làm sao giấu được đôi mắt tinh tường của anh. Diệp Vy không vịn vào miếng băng bông trên tay trái nữa, chuyển mắt đến gương mặt Richard.
“Em sẽ cẩn thận hơn.”
Anh chẳng những không hề nguôi ngoai mà còn nạt cô: “Nếu là một ma cà rồng trưởng thành, em nghĩ mình còn mạng để gặp tôi?”
Diệp Vy ấm ức cúi đầu, sáng sớm tinh mơ đã bị mắng.
Thấy biểu hiện của cô, Richard càng điên tiết: “Chưa mất mạng thì chưa sợ đúng không?”
Diệp Vy càng cúi thấp đầu hơn, mắt cũng rơm rớm vài giọt nước mặn chát.
Buổi sáng, quả nhiên là thời điểm cảm xúc yếu đuối nhất!
Richard đứng phắt dậy, toan bay đi đâu đó thì bị cô níu lấy.
Diệp Vy nhảy xuống khỏi giường khi nhận thấy anh sắp sửa đi tìm mấy đứa nhóc kia để trừng phạt. Cô biết hễ anh tức giận thì không đặt ai vào mắt, nhưng dù có một phần trăm cơ hội thì cô cũng phải thử. Cô bấu chặt tay anh, ngẩng đầu nói: “Ma cà rồng căm ghét con người, nhìn thấy con người đột nhiên có mặt trong chỗ ở của mình thì việc đầu tiên sẽ làm chính là hút cạn máu của họ. Bọn nhóc làm vậy là vì kính nể chúa tể của mình, biết chúa tể không ưa con người, anh nói có phải không?”
Richard không hề di chuyển tiếp, khẽ liếc sang Diệp Vy.
Có cơ hội thuyết phục anh, cô liền nắm chặt: “Anh thân là chúa tể, biết tha thứ là một đức tính không thể thiếu. Bọn nhóc cùng lắm cũng chỉ là con nít, không biết không có tội, anh không nên trách phạt.”
Anh có ý muốn làm khó cô.
Anh để yên tay mình cho cô kéo, giọng cũng giảm đi sự hung hăng: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ "tha thứ".”
“...”
Diệp Vy không còn gì để nói.
Anh đánh giá cô một lượt rồi tiếp: “Lũ nhóc thậm chí còn lớn tuổi hơn em.”
Nghe xong lời anh, Diệp Vy âm thầm cúi đầu để suy nghĩ biện pháp khác thì lại vô tình phát hiện trên tay phải của mình có một chiếc vòng lạ. Cô buông Richard ra, nhìn chăm chú vào vòng tay. Diệp Vy giơ tay lên rồi chỉ vào chiếc vòng không biết đã được anh đeo vào tay mình từ lúc nào, khẽ hỏi anh: “Cái này là anh đeo cho em sao?”
Anh không đáp, hầm hầm nhìn cô.
Diệp Vy vẫn dán mắt vào chiếc vòng, nghi ngờ nói: “Đeo vào rồi thì ma cà rồng sẽ không chạm vào em được?”
Richard nhẹ giọng: “Thông minh.”
Diệp Vy cười không tin, ngước mặt hỏi anh: “Thế sao anh lại chạm vào em được?”
Richard chậm rãi: “Hỏi câu thông minh hơn một chút.”
Diệp Vy tò mò: “Tây Độc thì sao?”
“Không bị ảnh hưởng.”
“Vậy còn Thiên?”
“Anh ta cũng không.”
Diệp Vy chẳng thấy vui, ngược lại gương mặt trở lên ủ rũ: “Vậy coi như ma cà rồng ở đây đều chạm được vào em rồi.”
Richard khẽ cười, xoa xoa lên mặt cô, lười giải thích.
Diệp Vy xoay cổ tay, chiếc vòng này thoạt nhìn không có gì đáng lo ngại, nhưng quan sát kỹ một chút lại thấy những viên đá trên vòng rất quái dị. Màu sắc của chúng chỉ dừng lại ở hai chữ bình thường, nhưng dường như tận sâu bên trong đang phát ra những tia sáng lấp lánh. Diệp Vy giơ tay lên cho Richard xem, sau đó hỏi anh: “Anh có thấy lạ không?”
Nhìn những vệt sáng lóe ra từ bên trong viên đá, Richard chỉ chậm rãi nhíu mi chứ không hề nói gì. Từ lúc chiếc vòng được đeo vào tay của Diệp Vy thì những viên đã này đã có hiện tượng lạ như vậy rồi. Anh nghĩ có lẽ là do ánh sáng từ bên chiếu vào nên cũng không thèm để tâm nhiều. Mà bây giờ chỗ anh và Diệp Vy đang đứng lại không hề thu hút ánh sáng, nhưng mấy viên đá từ chiếc vòng vẫn không ngừng phát ra những tia sáng kì lạ.
Richard xoa đầu Diệp Vy, giọng nói trầm ấm: “Tuyệt đối không gây hại cho em.”
Diệp Vy ngoan ngoãn gật đầu rồi dời mối bận tâm từ chiếc vòng sang gương mặt của anh. Thần sắc của anh có vẻ không tốt lắm, hôm qua Thiên từ đâu đó trở về cũng có chút mệt mỏi giống như nét mặt này của anh. Diệp Vy lo lắng nghĩ, đừng nói là anh vừa về tới thì chạy ngay sang phòng của cô đợi cô thức dậy đó nhé? Tuy chuyện này có chút khó tin, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Diệp Vy kéo nhẹ vạt áo Richard: “Chúa tể, anh... cả đêm không ngủ?”
Richard uể oải gật đầu, đột nhiên anh lại muốn bày ra bộ dáng mệt mỏi của mình cho cô xem. Anh chỉ đang cảm thấy gương mặt Diệp Vy vì anh mà lo lắng, rất đáng xem. Thành thật mà nói thì chỉ không ngủ có một đêm đối với một cơ thể khỏe mạnh như Richard không phải chuyện gì lớn lao, anh còn từng không ngủ cả bảy tám đêm cũng không hề thấy mệt. Thể trạng của ma cà rồng rất đặc biệt, bởi cho nên giống loài của họ mới khiến con người e ngại. Xưa nay, trên gương mặt chúa tể không bao giờ có biểu hiện của cảm giác mệt mỏi. Nói chính xác thì toàn bộ ma cà rồng đều không biết thế nào là mệt muốn chết như kiểu ví von của con người.
Cô kéo anh: “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Richard không muốn đi, hờ hững liếc nhìn giường ngủ của cô: “Ở đây cũng được.”
“Em còn nghĩ anh đã ngủ quen trong quan tài.”
Nói câu đó ra tuy có chút ngượng miệng, nhưng Diệp Vy cũng không quá để tâm là mình đang nói cái gì. Trong đầu cô chỉ nghĩ, là con người khi đi một chặng đường dài trở về lại không hề chợp mắt nghỉ ngơi thì đã cảm thấy mệt muốn chết rồi. Mặc dù anh là ma cà rồng, nhưng không có nghĩa anh không biết mệt. Diệp Vy xốc chăn lên kéo qua một bên, sau đó quay sang nói với anh: “Vậy anh lại đây ngủ đi.”
Richard leo lên giường, nghiêng người nằm xuống. Cô xoay người định đi ra ngoài thì bất ngờ bị anh dùng tay kéo mạnh khiến cho cô ngã thẳng vào người anh. Chẳng kịp động đậy thì đã bị anh ôm chặt. Hơi thở điều đặn nhịp nhàng vang bên tai, sau đó còn bị làn da lạnh ngắt của anh áp sát vào cơ thể. Diệp Vy khẽ rùng mình một cái, nhưng không hề kháng cự. Richard cười hài lòng, chậm rãi nhắm mắt.
Qua một lúc lâu, Diệp Vy dè dặt nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện anh đã nhắm mắt ngủ. Cô chịu khó nằm yên để mặc cho anh ôm, định là đợi khi nào anh ngủ say rồi thì sẽ ngồi dậy. Yên lặng nằm trong lòng anh, cô đột nhiên cảm thấy thật an tâm khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh. Diệp Vy nhẹ nhàng nép sát vào ngực anh, mi mắt cong lên đường nét hạnh phúc cũng chẳng hề hay biết.
Chợt, trong đầu xuất hiện một câu hỏi: Nếu như có một ngày cô thực sự nghiện hương thơm trên người anh thì không biết sẽ thế nào nếu không còn được ở bên cạnh anh nữa? Diệp Vy khựng lại, khẽ nhắm mắt rũ tan ý nghĩ vừa rồi!
Cô không muốn đi tìm đáp án cho câu hỏi kia.
Được thêm một lúc, nghĩ Richard đã chìm vào giấc ngủ sâu nên Diệp Vy lén động đậy người một cái. Cô càng không ngờ hơn là anh lại gia tăng lực đạo ở đôi tay, giữ chặt lấy cô cắt đứt đường thoát. Diệp Vy nghi ngờ ngước lên nhìn thì thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền hệt như đang ngủ. Cô cười, có lẽ đây chỉ là hành động vô thức của anh khi phát hiện cô muốn rời khỏi lòng ngực anh. Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt ở eo của mình ra, Diệp Vy thậm chí còn không dám thở mạnh vì sợ đánh thức anh.
Giây tiếp theo, cô lập tức chau mày nghi ngờ.
Có thật là anh đã ngủ rồi không?
Với thắc mắc trong đầu, Diệp Vy một lần nữa ngước lên. Cô thấy Richard đang mở mắt nhìn cô đầy hoài nghi, trong đôi mắt ẩn chứa tia không hài lòng. Ánh nhìn của anh chiếu thẳng vào cô, vừa đe dọa nhưng lại phảng phất chút ôn nhu. Diệp Vy há miệng kinh ngạc, sau đó yên lặng nằm xuống.
“Anh chưa ngủ?”
“Đi đâu?”
Diệp Vy dán chặt mắt vào trước ngực anh, nhỏ giọng: “Em định ra ngoài, không làm phiền anh nghỉ ngơi.”
“Không phiền.”
Diệp Vy lập tức ngẩng đầu: “Nhưng em thấy phiền, em ngủ đủ rồi.”
Vừa hùng hổ được mấy giây ngắn ngủi thì lại cảm thấy sợ hãi, Diệp Vy mím môi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa đầy cảnh báo dành cho cô của Richard.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, Richard khép hờ mi mắt rồi dịu dàng hỏi: “Tôi bị thương, em đau lòng không?”
Nằm gọn trong vòng tay của anh, cô khẽ: “Em biết anh sẽ không dễ dàng để mình bị thương.”
Richard cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô hồi lâu rồi cất giọng: “Nếu vũ khí được làm từ bạc nguyên chất, đó lại là chuyện khác.”
Đối diện với sự nghiêm túc của Richard, Diệp Vy chợt thấy căng thẳng.
Nếu vũ khí được làm từ bạc nguyên chất thì có thể khiến anh bị thương? Đó là thứ có thể giết được ma cà rồng? Đây có được coi là anh đang tiết lộ thông tin mật và muốn thử lòng trung thành của cô hay không? Cô đã đọc được rất nhiều cách có thể giết một ma cà rồng trên những trang sách, mặc dù ma cà rồng có thể không thực sự tồn tại trong thế giới thực, nhưng đã có người viết ra được cách để giết họ thì có lẽ đâu đó ở nhưng thế kỉ trước, họ thực sự tồn tại, vì dịch bệnh chẳng hạn.
Richard thâm trầm ngắm nhìn gương mặt Diệp Vy, giọng điềm nhiên: “Vy, nếu như em muốn giết tôi, em chỉ cần dùng một con dao bằng bạc đâm thẳng vào tim tôi.”
Cô kinh hãi, thốt không nên lời.
Richard xoa nhẹ lên mặt cô, giọng nói cũng trở nên vô cảm: “Em phải nhớ, dùng lực cho mạnh, đâm cho chính xác. Chỉ cần em đâm lệch một chút khiến mũi dao không hoàn toàn đâm vào tim của tôi, coi như mạng tôi lớn. Nhưng sau đó, Vy, em nên biết, tôi nhất định sẽ khiến em sống không bằng chết.”
Diệp Vy khó hiểu ngước nhìn anh: “Tại sao lúc nào anh cũng nghĩ em sẽ giết anh khi có cơ hội?”
“Vì tôi biết em không phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi.”
“...”
Richard khẽ hôn lên trán cô: “Vy, em có thể hận tôi, nhưng không được phép rời khỏi tôi.”
Cô nhìn thẳng vào Richard, giọng cứng cõi: “Vậy nếu em nói em muốn một con dao bằng bạc, anh có cho em không?”
Richard chẳng làm ra biểu cảm gì, chỉ đơn giản gật đầu ưng thuận: “Được.”
…
Thiên tựa lưng vào thân cây, thư thái nhắm mắt tận hưởng cảm giác được vài tia nắng mặt trời chiếu lên gương mặt. Anh thích được những tia nắng yếu ớt chạm vào làn da mình, cái hơi nóng của chúng không khiến anh bị tổn hại gì nhiều. Đây cũng là một hành động rãnh rỗi của anh khi không có việc gì làm, coi như cách tiêu khiển để giết thời gian. Đột nhiên anh nhận thấy có bóng râm phủ lên khoảng không trước mặt. Khẽ chau mày khó chịu, Thiên không vui mở mắt xem kẻ nào to gan dám làm phiền thời gian riêng tư của anh.
Diệp Vy vẫy vẫy chiếc lá cỡ lớn cô vừa nhặt được, cười với Thiên: “Không phải ma cà rồng đều sợ ánh sáng sao?”
Thiên thu lại cái nhìn dữ dằn, giọng nhẹ bẫng: “Không phải sợ, là không thích.”
Diệp Vy ngồi xuống bên cạnh Thiên, thích thú ngắm nhìn bầu trời trên cao rồi đăm chiêu suy nghĩ. Ở lại tòa lâu đài này cũng không phải một lựa chọn tồi, vừa có thể không đi làm, vừa có thể không cần dùng tiền, lại vừa có thể sống tách biệt với đám đông ồn ào. Diệp Vy là kiểu người hướng nội, cô không thích nói nhiều, càng không thích tiếp xúc với nhiều người lạ. Tòa lâu đài này khá thích hợp với người như cô.
Đến đây cũng gần một tuần rồi mà cô vẫn chỉ nói chuyện với mỗi mình Tây Độc, Thiên và chúa tể của họ - tạm thời là người yêu của cô. Còn những người khác khi thấy cô chỉ lịch sự cúi đầu chào, sau đó không nói câu nào mà đi thẳng. Diệp Vy cũng chẳng mấy để ý, vì dù sao cô cũng không biết nên nói gì với bọn họ. Nhắc đến mới nhớ, Diệp Vy không thấy bất kì một ma cà rồng nào trong tòa lâu đài này tiếp xúc với con người hay đi làm những công việc có thể hái ra tiền nhưng mà lúc nào trong nhà bếp của bọn họ cũng có đầy đủ nguyên liệu để nấu ăn. Cô còn nghe nói bọn họ cứ cách vài tháng lại ra thành phố để mua trái cây về tích trữ, họ ghét con người nhưng tại sao lại thực hiện giao dịch với con người?
Không thể nào!
Nghĩ nghĩ, Diệp Vy đánh liều hỏi Thiên: “Anh có nhiều tiền không?”
“Em muốn mượn?”
“…”
Thấy Diệp Vy cứng họng, Thiên bật cười: “Bọn anh có cách để thu tiền từ con người.”
Cô nhíu mày.
Anh nói tiếp: “Tòa lâu đài này rất rộng, xem ra em chưa có cơ hội tìm hiểu hết rồi. Chúa tể dùng một khu trong lâu đài làm nơi sản xuất vũ khí để bán cho người muốn mua. Bọn anh chỉ không thích con người chứ không ghét việc giao dịch với họ. Tiền bán vũ khí dùng cho việc thu mua bạc từ các nhà địa chất và một số thứ bọn anh có thể ăn. Còn lý do tại sao bọn anh lại mua bạc ở khắp nơi trên thế giới, có lẽ em đã biết, nhỉ?”
Diệp Vy hướng mắt ra xa xăm, giọng không mang tầng cảm xúc nào: “Vậy các anh bán vũ khí cho toàn thế giới sao?”
Thiên không đáp.
Diệp Vy khẽ thở dài, buồn bực nói: “Rõ ràng là đã quản lý toàn bộ bạc ở khắp nơi vậy mà còn nói rằng bản thân sẽ bị thương, còn chỉ cho em cách giết ma cà rồng, đây không phải dò xét lòng trung thành của em thì là gì chứ?”
Thiên hiểu ý của Diệp Vy nhưng lại không nói gì, anh chỉ thầm cười khổ một tiếng. Chúa tể của anh nói rằng bản thân mình có khả năng bị thương là vì muốn biết tâm trạng của cô sẽ trở nên thế nào khi nghe được điều đó, vậy mà cô gái này lại hoàn toàn đem hàm ý sâu sắc của Richard biến thành sự hoài nghi soi xét.
Một tia sáng xẹt ngang não bộ, Diệp Vy do dự hỏi Thiên: “Có phải người sói cũng có cơ hội giết được ma cà rồng không?”
Thiên cười mà không cười: “Hàm răng của chúng có khả năng đó, nhưng cần có sự giúp sức của đồng loại của chúng hoặc một tên ma cà rồng phản bội. Em nghĩ bọn anh sẽ đứng yên để chúng cắn à?”
“Anh nói, núi Tiêu Dao có người sói không?”
“Em muốn gặp sao?”
Cô lắc đầu.
Anh cũng không nói gì thêm, lẳng lặng khép mi mắt.
Diệp Vy đứng dậy, ném chiếc lá trên tay sang một bên rồi bước đi. Trước khi rời khỏi chỗ của Thiên, cô vẫn loáng thoáng nghe được chất giọng khẳng định của anh truyền đến từ đằng sau.
“Bọn người sói không làm em bị thương đâu, những viên đá trên chiếc vòng của em là thứ khiến bọn chúng mê muội. Chỉ cần em gặp một tên thì sẽ cướp mất trái tim của một tên, với điều kiện là chiếc vòng đó vẫn đeo trên tay em. Chúa tể không biết điều này, nhưng anh thì biết. Loại đá của ma cà rồng quý tộc ngoại trừ có khả năng bảo vệ con người khỏi ma cà rồng nghiệp dư thì còn có thể mê hoặc người sói.”
Thiên cũng là một ma cà rồng quý tộc, từ nhỏ đã nghe nhắc đến những viên đá thần kỳ này. Anh chỉ thắc mắc là tại sao ở chỗ của ma cà rồng lại tồn tại loại đá đáng ghét như vậy, gì mà dùng để bảo vệ con người, con người không xứng có được thứ đá linh thiêng đó. Mãi đến khi trưởng thành thì anh mới biết. Từ rất lâu về trước, có một nữ ma cà rồng quý tộc đem lòng yêu thương một con người. Cô ấy nghĩ rằng bản thân mình đã đủ mạnh để bảo vệ người đàn ông mà cô yêu. Anh là đàn ông, nhưng là con người, còn cô thì lại là một ma cà rồng kiều diễm và trang nhã.
Sau tất cả, cuối cùng con người vẫn không thể nào an toàn chung sống cùng ma cà rồng. Tình yêu của cô dành cho người đàn ông đó vô cùng lớn, và người đàn ông kia cũng thế. Cô quỳ bên mộ anh ta, khóc suốt mấy tháng trời ròng rã. Cho đến tận thời điểm không thể khóc được nữa thì cô mới phát hiện, những giọt nước mắt của cô rơi trên mộ anh, trượt xuống nền đất lạnh buốt đã tạo thành những viên đá nhuốm màu u buồn nhưng rất đẹp. Những viên đá ấy là từ hai trái tim yêu nhau nồng đậm mà hình thành, là từ những giọt nước mắt đau khổ và ai bi khóc cho người yêu mà hình thành, là từ thuật phép kỳ diệu của cô mà hình thành...
Cô không thể bảo vệ người mình yêu, cho nên cô hi vọng mình có thể tạo ra một thứ giúp được những ma cà rồng khác khi rơi vào hoàn cảnh giống như cô sẽ bảo vệ được người mình yêu thương. Mà loại đá này, chỉ ma cà rồng quý tộc thuần túy mới sử dụng được. Vì nó thuộc quyền sở hữu của dòng dõi quý tộc.
Diệp Vy rất may mắn nên mới quen biết Richard, anh vốn là ma cà rồng quý tộc nên cô có được sự bảo hộ của loại đá này cũng là điều tất nhiên. Như vậy, Richard đã dẹp bỏ được một rào cản chắn ngang mối quan hệ của hai người.
Còn chuyện của tương lai, chỉ có thể trông chờ vào quyết định của Diệp Vy.
Xoạt!
Diệp Vy nhanh chóng xoay người.
Ban nãy, Diệp Vy định bụng là sẽ đi dạo một vòng để tìm hiểu vể tòa lâu đài mà mình đã ở nhưng đi một đoạn thì cô lại nghe âm thanh loạt xoạt của tiếng chân chạm vào lá. Vì tò mò nên cô lần theo tiếng động, cuối cùng bước ra khỏi cửa của lâu đài mà chẳng hay. Diệp Vy vốn không có gan mò ra ngoài nên quyết định quay về, ai ngờ vừa quay đi thì lại nghe thấy âm thanh kia đến rất gần.
Đưa mắt nhìn cánh cổng sắt ngay trước mắt, Diệp Vy mím môi rồi bước theo tiếng động lạ. Cô đi cũng khá xa, lúc ngoái đầu lại thì chẳng nhìn thấy cánh cổng của tòa lâu đài đâu nữa. Cô lo lắng hít mạnh một hơi, rốt cuộc chọn quay trở về. Vừa quay lại đã thấy có một con sói vô cùng lớn đang nhìn mình bằng cặp mắt sắc lẻm, Diệp Vy hốt hoảng chẳng dám nhúc nhích người.
Con sói lớn vẫn nheo nheo mắt nhìn Diệp Vy, chân cũng đồng thời di chuyển chậm chạp tiến tới bên cạnh cô. Trong một thoáng, Diệp Vy có cảm giác mình sắp bị ăn thịt thì bỗng dưới tay lại truyền đến cảm giác nhồn nhột và ướt át. Sói lớn hửi hửi tay Diệp Vy một hồi lại chuyển sang liếm láp một cách nhè nhẹ và cẩn thận hệt như sợ rằng chỉ cần liếm mạnh một chút thì sẽ làm cô bị thương.
Diệp Vy nuốt nước bọt, vừa lo vừa đề phòng cuối nhìn con sói. Nó dụi dụi đám lông dày cợm vào tay cô, tựa như muốn được cô vuốt ve. Nhận thấy mình không bị đe dọa tính mạng, Diệp Vy thả lỏng tâm tình, sau đó dùng tay khẽ chạm vào lớp lông trắng muốt mềm mại của con sói. Bộ lông của con sói này rất đẹp, sờ vào cũng rất dễ chịu. Cô chợt có một suy nghĩ có phần độc ác, chiếc áo khoác lông sói hiện giờ không biết là đáng giá bao nhiêu nhỉ?
Trong lúc Diệp Vy còn đang suy nghĩ thì con sói kia đã biến hóa thành hình người ngay trước mặt của cô. Vừa còn là một con sói thấp hơn cô, chỉ đứng yên cho cô sờ lông bỗng chốc lại biến thành một con người cao lớn có gương mặt cũng khá đẹp trai khiến Diệp Vy nhất thời ngây người.
Luân là hoàng tử của tộc người sói cho nên màu lông và vẻ đẹp của anh cũng nổi bật hơn những con sói tầm thường khác. Thật ra anh đã ngắm trúng Diệp Vy từ lúc cô còn ngồi trên xe khách, mái đầu nhỏ tựa vào khung kính, lơ đãng ngủ. Sau đó anh lần theo dấu vết của đoàn người nọ để tìm cô. Nhưng không tìm thấy người, chỉ nhặt được một chiếc balo có vương mùi hương của cô.
Mới vài hôm trước, anh đang loanh quanh bên cạnh tòa lâu đài của ma cà rồng để xác nhận xem cô có bị bọn họ bắt đi hay không thì vô tình trông thấy dáng vẻ cô đang nói chuyện với ai đó ở trên cây. Theo góc nhìn của Diệp Vy, Luân thấy Tây Vương của ma cà rồng đang ra vẻ trêu chọc cô. Anh không biết cô có quan hệ gì với ma cà rồng, chỉ đứng nhìn một lúc rồi quay trở về động sói.
Vài ngày kế tiếp, anh tìm mọi cách để dụ cô ra khỏi tòa lâu đài.
Hôm nay, anh đã thành công.
“Em là người đầu tiên dám sờ đầu của anh.”
“...”
Diệp Vy không trả lời, rõ ràng là anh ta tự mình dâng đầu lên tận bàn tay của cô rồi còn đổ lỗi lại cho cô. Diệp Vy biết, có thể anh ta hiền hòa với cô như vậy là vì chiếc vòng tay cô đang đeo. Cô đánh giá anh ta một lượt, gương mặt này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ lại chẳng nhỏ, tuy có nét trưởng thành nhưng vẫn còn khá trẻ con. Anh ta không giống với Khoa, sức hút của Khoa chính là mị lực không thể chống cự. Còn anh ta thì... liên hệ với con sói trắng vừa nãy một chút may ra còn khiến lòng Diệp Vy lay động.
Không thể phủ nhận, Diệp Vy thích chó.
Chó và chó sói cũng coi như quan hệ họ hàng.
“Em là con người, tại sao lại ở chỗ của ma cà rồng?”
Diệp Vy định trả lời, nhưng không biết nên trả lời thế nào. Người sói và ma cà rồng là kẻ thù của nhau, tốt nhất tránh xa tên người sói này. Người sói cũng có khả năng giết được ma cà rồng, không nên dây dưa với bọn họ. Diệp Vy quyết định không thèm nói chuyện với Luân, quay quắt đi toan trở lại tòa lâu đài.
Thấy cô định bỏ đi, Luân lập tức nắm lấy khuỷu tay cô: “Sao em không trả lời?”
Cô cau có: “Tại sao tôi phải trả lời anh?”
Luân bình tĩnh nhìn cô.
Diệp Vy chán nản kéo kéo tay mình, bất lực nói: “Anh buông tay đi, thật ra anh đang bị chiếc vòng của tôi mê hoặc đấy!”
Luân nhìn vào chiếc vòng của Diệp Vy hồi lâu rồi khẽ cười. Loại đá ma thuật này anh có từng nghe nhắc, nhưng để mê hoặc hoàng tử của tộc người sói thì không đủ thuật phép. Nếu hôm nay gặp Diệp Vy là đám bộ hạ của anh thì may ra còn có khả năng đó. Chiếc vòng của cô chỉ giữ an toàn cho cô trước những tên người sói bình thường, mấy viên đá kia hoàn toàn miễn dịch với Luân.
“Em xem thường anh quá rồi!”
“...”
“Em tên là gì?”
Diệp Vy bất giác trở nên phòng bị, hỏi tên của cô để dồn cô vào trận pháp của anh ta à? Cô bị một người dụ rồi nên đã có kinh nghiệm, đừng hòng ai mồi chài cô thêm lần nào nữa. Diệp Vy tỏ vẻ khinh thường ra mặt, mấy người có năng lực phi thường xem ra rất hay áp dụng quy tắc ngầm để dụ dỗ người ngoài như cô.
Cô quyết im lặng.
Luân nhìn ra ý nghĩ của Diệp Vy, bật cười rồi nói: “Xem ra em đã bị một tên ma cà rồng gọi tên rồi, đúng không?”
Diệp Vy chẳng thèm quan tâm, cô chau mày gỡ tay của Luân: “Buông tay tôi ra.”
Ngược lại Luân càng giữ chặt hơn, thanh âm thoát ra đầy cam đoan: “Nếu em muốn thoát khỏi tòa lâu đài đó, anh sẽ giúp em.”
Cô nhìn Luân đầy chế nhạo: “Sau đó thì chuyển đến chỗ của người sói?”
Luân thâm trầm cười một tiếng đầy mờ ám, khẽ khàng thốt ra một câu: “Hóa ra là như vậy!”
Diệp Vy điển hình là kiểu con gái thích cứng không thích mềm. Nếu như muốn bắt cô ở bên cạnh thì cần hung dữ hơn cô. Luân không biết ma cà rồng nào đã đối xử với Diệp Vy như vậy để có thể giữ cô lại tòa lâu đài đó, nhưng anh đã nắm được điểm này thì nhất định không buông tha cho cô. Luân giữ chặt tay Diệp Vy, ánh mắt từ nhu hòa chuyển sang không chút xúc cảm pha tạp.
“Người sói bọn anh có một tập tính rất tốt, nếu đã nhìn trúng một người thì trong lòng chỉ tồn tại mỗi mình người đó, suốt đời không đổi. Em không nói cho anh biết tên em cũng không sao, bây giờ anh đưa em về động sói rồi từ từ em cũng sẽ tự nguyện nói cho anh nghe.”
Đây có được coi là một gạch đầu dòng của định luật Murphy không?
Diệp Vy oán than trong lòng, đưa mắt nhìn về phía xa thì thấp thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bay qua. Thiên từng nói với cô, Tây Độc rất hay ra ngoài đi dạo cũng như săn mồi bất kể giờ giấc. Có được tia hy vọng lóe lên, cô vui mừng ra mặt. Nhưng nếu người đó không phải Tây Độc thì cũng chẳng sao, tất cả ma cà rồng trong tòa lâu đài đa phần đều đã trông thấy cô, chắc chắn sẽ nhận ra và cứu cô khỏi tên người sói này.
Diệp Vy lập tức hét lớn: “TÂY ĐỘC.”
Không có đáp trả.
Luân nghe thấy Diệp Vy hô to tên của Tây Vương thì khá ngạc nhiên, nhưng mãi không có người xuất hiện nên mới an tâm. Tộc người sói và ma cà rồng vốn có quan hệ không tốt, chạm mặt là đều không nên. Anh làm mặt lạnh nhìn chằm chằm vào Diệp Vy rồi gằng giọng: “Em cho rằng bọn ma cà rồng đó sẽ không giết em ư?”
Diệp Vy khịt khịt mũi: “Chẳng lẽ người sói các người cũng không giết tôi?”
Luân nhíu chặt mi: “Nhưng bọn anh vẫn tốt hơn họ.”
Diệp Vy hừ nhạt: “Ma cà rồng hút máu người để sống còn người sói các người cũng ăn thịt tươi để sống, khác nhau ở cách giết và ăn thôi.”
“Em...”
Luân không nghĩ tính cách Diệp Vy lại ương ngạnh đến vậy.
Cô quay mặt sang nơi khác, trong lòng thầm mắng chửi Tây Độc.
Xoạt!
Nghe tiếng chân đáp đất, Diệp Vy mừng rỡ nhìn sang. Cô mắng nhầm Tây Độc rồi, anh vẫn còn tính người. Nhưng Diệp Vy không kịp vui vẻ bao lâu thì đã cụp mắt xuống. Người vừa xuất hiện không phải Tây Độc mà là một người lạ. May mắn thay anh ta cũng là ma cà rồng. Người đưa mắt đó quan sát Luân, trong mắt toàn là ý thù hận dễ dàng nhìn ra được. Ma cà rồng và người sói rõ ràng quan hệ cực kỳ không tốt. Diệp Vy đứng ở một bên mà vẫn cảm nhận được luồng sát khí đang bao quanh lấy cơ thể của người sói và ma cà rồng mới xuất hiện.
“Cô quen Tây Độc?”
Ngữ điệu lạnh băng hệt một ai đó, câu hỏi kia là dành cho Diệp Vy.
Diệp Vy nhanh chóng gật đầu.
Người kia không thèm nhìn cô, chỉ nói với Luân bằng giọng cực hàn: “Đây là người của bọn ta.”
Luân căm phẫn nhìn người nọ, không hề có ý muốn buông tay Diệp Vy.
Người nọ nhếch mép đầy nhiệt tình: “Là đang muốn khiêu chiến sao?”
Luân rất muốn phản công nhưng với trách nhiệm là hoàng tử của bộ tộc thì không nên tuyên chiến khi chưa có lý do thỏa đáng. Diệp Vy bây giờ đã có chín phần là người của tộc ma cà rồng, cô thậm chí còn không muốn theo anh đi, anh căn bản không có lý để đấu khẩu với bọn ma cà rồng.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc Luân lưu luyến buông tay Diệp Vy rồi lập tức biến thành hình chó sói phóng đi mất. Anh không đấu lại bọn chúng, đợi khi anh thuyết phục được Diệp Vy thì mọi chuyện sẽ khác. Luân đã chọn Diệp Vy thì mặc kệ cô có là người của ai ở tộc ma cà rồng, anh nhất định giết chết tên đó để giải thoát cho cô.
Tên ma cà rồng kia sau khi giúp Diệp Vy giải nguy thì cũng lạnh lùng bay đi mất, bỏ lại Diệp Vy đứng tần ngần ra đó cả nửa ngày trời. Không mất quá nhiều thời gian để Diệp Vy quay trở về tòa lâu đài. Khi đặt chân đến cánh cổng sắt, Diệp Vy mới nghĩ. Tại sao lúc cô tìm đường ra khỏi núi Tiêu Dao thì lại khó đến vậy, trong khi việc cô mò mẫm quay lại tòa lâu đài này thì dễ như ăn cháo?
...
Diệp Vy vừa vào trong sảnh lớn thì đã nhìn thấy cái người cứu cô ban nãy đang cùng Khoa nói chuyện gì đó nên cô không dám tiến đến gần. Mà người đó có vẻ đã đánh hơi được mùi máu người nên lập tức quay phắt sang chỗ Diệp Vy đang đứng. Diệp Vy thấy anh ta từ từ nhíu mày, sau đó là bay đến trước mặt cô đầy hung dữ.
“Ai cho phép cô vào đây?”
Diệp Vy hoảng loạn lùi về phía sau.
Anh ta giống như vô cùng căm ghét cô, vươn một tay ra định làm gì đó thì bị giọng nói lạnh tanh phía sau ngăn lại.
“Bắc Thần.”
Đến lúc này Diệp Vy mới hoàn hồn, run sợ nhìn anh ta, rõ ràng vừa rồi anh ta định hút máu của cô. Anh ta và người cứu cô là một, gương mặt cũng y hệt như lúc đó không hề nhu hòa. Diệp Vy không quen biết anh ta. Trong mắt anh ta hằn lên ý muốn hút máu người rất dữ dằn, hoàn toàn không giống với Tây Độc hay là Thiên. Diệp Vy nhìn sang Richard, cô đã sợ đến xanh mặt.
Ngay lập tức, người nọ lại lớn tiếng quát cô: “To gan, còn không quỳ xuống?”
Diệp Vy bị giọng nói lớn của anh ta làm cho giật mình, sợ hãi tột độ.
Thấy gương mặt cô như sắp khóc đến nơi, Richard chợt xót xa. Diệp Vy lúc nhìn thấy anh cũng đã sợ như thế này, đôi mắt của cô đầy sợ hãi không tìm được một điểm tựa an toàn để bấu víu. Thật đơn thuần. Làm cho người nhìn thấy nảy sinh cảm giác muốn mang lại sự bảo vệ tốt nhất đến cho cô. Richard đi tới trước mặt cô, dịu dàng vươn tay xoa đầu cô rồi trấn an: “Đừng sợ.”
Sau đó anh quay sang Bắc Thần, giọng nói khiển trách: “Người của tôi, cậu cũng dám nạt?”
Bắc Thần như không tin vào tai mình, hỏi lại: “Người của anh?”
Bắc Thần lập tức gằng giọng: “Chúa tể, cô ta là con người!”
Richard nghiêm mặt: “Bắc Thần.”
“Vừa rồi tôi còn thấy cô ta qua lại với hoàng tử của tộc người sói.”
Lời của Bắc Thần vừa dứt, Richard nhanh như cắt quay sang Diệp Vy.
Hoàng tử của tộc người sói?
Diệp Vy không nghĩ rằng cô lại may mắn gặp được hoàng tử của cả một bộ tộc như vậy, nếu cô biết anh ta có thân phận đó thì ngay từ đầu đã không thèm sờ vào bộ lông trắng muốt của anh ta để tự chuốc phiền đâu.
Richard đanh mặt, ánh nhìn đầy nguy hiểm, nói với Diệp Vy: “Vy, em biết hắn?”
“Không có...”
“Cô còn nói không có? Rõ ràng lúc nãy hắn ta nắm chặt tay cô không buông, tỏ rõ ý muốn đưa cô về động sói. Nếu không phải nghe cô gọi tên của Tây Độc thì tôi đã không quay lại. Tôi còn nghĩ cô là con mồi của cậu ta nên mới can thiệp, không ngờ cô còn dám chạy vào đại sảnh...”
“Bắc Thần.”
Richard lãnh đạm ngăn không cho Bắc Thần nói tiếp, mắt ráo riết nhìn Diệp Vy chăm chăm như muốn phá hủy cô. Lúc trước ả đê tiện kia cũng có qua lại với tộc người sói, nhưng là với một tên người sói làm tướng. Còn bây giờ Diệp Vy cô lại ngang nhiên có quan hệ với Luân – hoàng tử của tộc người sói. Richard không muốn Diệp Vy sa chân vào cùng một con đường của ả đàn bà kia, nếu như cô giống với ả ta, thì anh... anh...
Gân xanh trên trán dần nổi lên, Richard phất tay mở ra cánh cửa của đại sảnh.
“Ra ngoài.”
…
Diệp Vy không hiểu anh tức giận vì chuyện gì, chuyện của cô và tên hoàng tử người sói kia hoàn toàn không như anh đang nghĩ. Diệp Vy tiến tới trước một bước, định mở miệng giải thích cho anh thì xung quanh đột nhiên choang lên một tiếng rất lớn. Cô khiếp đảm đứng yên, những miếng thủy tinh chung quanh đại sảnh đều đồng loạt vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống đất tạo nên những âm thanh dọa người. Không cần nghĩ nhiều cũng biết là do ai làm ra.
Diệp Vy e dè không dám lại gần Richard, hiện tại anh thực sự rất đáng sợ.
“Em xin tôi một con dao bằng bạc là để làm gì, hả?”
“Em...”
Cô hé môi, muốn nói nhưng lại không sao thốt ra lời.
Richard di chuyển nhanh đến trước mặt Diệp Vy, giọng nói lạnh ngắt: “Vy, nói cho tôi biết, em và tên đó rốt cục là quan hệ gì?”
“Không có, em không biết anh ta.”
“Còn không thừa nhận?”
Richard đột nhiên nắm tay cô giơ lên, lực mạnh đến mức Diệp Vy ứa nước mắt. Cô mím môi, cố không kêu thành tiếng, đôi mắt long lanh trông rất đáng thương. Nhưng hiện tại bộ dạng của Diệp Vy không cách nào khiến Richard đau lòng, trong mắt anh chỉ ngập đầy hận ý. Một khắc, Richard nhìn đến chiếc vòng trên tay cô. Cái thứ xuất hiện cùng chiếc vòng lại càng khiến anh điên tiết lên, đôi mắt vốn chứa hận ý nay càng đậm màu chết chóc.
Cô chẳng những để cho hắn nắm tay mà còn dùng cánh tay này để chạm vào bộ lông của hắn. Diệp Vy lại từng nói rằng bản thân cô thích chó, mà hình dạng biến thành sói của Luân lại chẳng khác những chú chó cô nói thích là bao. Tưởng tượng ra khung cảnh cô dịu dàng vuốt nhẹ lên đám lông trắng tinh của Luân, những ngón tay mảnh khảnh hệt như đang âu yếm sờ lên người hắn ta.
Đôi mắt thoắt hiện ra những vệt tơ máu, Richard giận dữ gắt: “Không nói đúng không?”
“...”
“Em cho rằng tôi không dám giết em?”
“...”
“Còn nhớ tôi đã nói gì không?”
Diệp Vy khó hiểu nhìn anh, đôi mắt của anh lúc này hoàn toàn xa lạ.
Richard nhếch môi cười lãnh khốc: “Nếu như em dám tự ý ra khỏi lâu đài...”
Diệp Vy lập tức hiểu ra, cô muốn giựt tay lại nhưng không được. Cô sợ hãi đưa mắt nhìn anh. Nhưng Diệp Vy mãi không nhận ra, thứ có thể làm anh tức điên như vậy chính là vài sợi lông sói trắng tinh vẫn còn vướng lại trên vòng tay của cô. Richard muốn hút máu của cô, anh muốn mạng của cô.
“Khoa...”
Diệp Vy không biết làm gì ngoại trừ gọi tên anh, cô đã nói cô không hề quen biết người sói nhưng anh không tin. Mối hận của anh quá nặng, anh vì bị người kia phản bội một lần mà lại quy cho cô chung một tội, chẳng nghe cô giải thích. Diệp Vy có chút thất vọng khi anh không tin cô, trong tim chợt hẫng một nhịp chẳng hiểu vì sao.
Là vì anh yêu người kia quá sâu nên không thể toàn tâm toàn ý tin cô ư?
Richard hoàn toàn không nhận thấy tâm trạng của Diệp Vy, trong đầu anh chỉ ngập tràn lửa giận đang bốc cháy phừng phừng như muốn thiêu đốt tất thảy, hủy diệt tất thảy. Phải mất bao nhiêu kìm nén anh mới không ra tay giết cô gái nhỏ trước mắt.
“Vy, em muốn chết, tôi giúp em toại nguyện.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Vy chỉ thấy Richard rất nhanh kéo cô sát vào người anh. Richard hung hăng cúi đầu, nhắm thẳng vào cổ của cô mà cắm hai chiếc răng nhanh nhọn hoắc của mình vào. Động tác của anh rất nhanh, rất dứt khoát, tựa như là đã muốn hút máu của cô lâu lắm rồi. Máu từ cơ thể của Diệp Vy nhanh chóng bị Richard nuốt vào bụng, cô đau đến lặng người nhưng vẫn không hề hét lên, mềm yếu dựa vào người anh. Diệp Vy đau đớn bấu chặt vào người Richard cho đến khi không chịu đựng được nữa mà vô lực ngất đi.
Richard không biết, Diệp Vy thực sự đã muốn chết, cô chỉ mong anh có thể nhanh nhanh hút cạn máu trong người cô để cô có thể không còn trông thấy gương mặt của anh thêm một lần nào nữa. Cô cho rằng khi chết đi rồi thì sẽ quên được đoạn tình cảm vừa xuất hiện, mãi mãi không nhớ lại được cô đã từng rung động trước một ma cà rồng. Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ cùng Richard thì trong lòng Diệp Vy đã hiểu rõ một điều, không phải cô không dám giết anh để trốn thoát, mà là thực sự không thể ra tay với anh.
Em chưa từng nghĩ...
Cũng không dám nghĩ...
Rằng...
Sẽ có một ngày...
Mình sẽ thích anh...
Nhưng...
Anh lại là...
Chúa tể của ma cà rồng...
Diệp Vy không biết, Richard hành động nhanh như vậy là vì trong một thoáng khi anh vừa cắn vào cổ của cô thì đã vị máu của cô khiến cho đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Anh không muốn cô chết vì anh vẫn còn muốn được nhìn thấy gương mặt của cô thêm một ngày lại một ngày. Số trời đã định, cái mạng này của anh căn bản đã thuộc về cô. Richard không cách nào ra tay nhẫn tâm với Diệp Vy, thế nên nếu bắt buộc có một người phải chết, chỉ có thể là anh.
Ta vốn lường trước được...
Nếu có một ngày...
Phải ra tay giết em...
Nhất định sẽ không nỡ xuống tay...
Bởi vì...
Đoạn tình cảm này...
Khi mới bắt đầu...
Ta đã đắm chìm...
Quá sâu...