- --
Diệp Vy hít vào một hơi lạnh, cô chỉ muốn trốn luôn trong phòng của Thiên nhưng anh lại kiên quyết không chứa chấp cô. Thiên mách cho Diệp Vy một cách có khả năng làm dịu đi cơn thịnh nộ của Richard, còn việc áp dụng như thế nào thì tùy thuộc vào bản năng và sự may mắn của cô. Anh khoanh tay đứng từ xa nhìn cô chậm chạp nhích từng bước về phía cửa, máy móc đưa tay xoay tay vịn cửa.
Không nằm ngoài dự liệu của Thiên, Richard đã sớm ngửi được mùi của Diệp Vy trong phòng và đang đứng ngay trước cửa. Richard đưa mắt nhìn Diệp Vy từ trên xuống dưới một hồi lâu, đáy mắt âm u lấp lánh cơn thịnh nộ sắp sửa bộc phát.
Diệp Vy không dám mắt đối mắt với anh, lén nuốt nước bọt cái ực rồi bước ra khỏi phòng của Thiên. Mặc dù không biết cách của Thiên có hữu dụng hay là không, nhưng hiện tại cô không nghĩ ra được biện pháp nào cả. Diệp Vy nhắm tịt mắt, sau đó bắt đầu tiến quân. Cô bước tới trước, chẳng đợi anh cất giọng đã vội vòng tay qua thắt lưng của anh. Cái ôm này của Diệp Vy là dùng đánh lạc hướng Richard, khiến anh quên đi việc muốn tra khảo hay trừng trị cô.
Diệp Vy biết đàn ông là loại động vật có tính chiếm hữu rất mạnh nhưng không nghĩ bản tính chiếm hữu ở ma cà rồng lại còn mạnh hơn gấp đôi con người. Thiên bảo, nếu cô còn muốn sống thêm thì tốt nhất đừng nên chọc giận Richard vào thời điểm này, bằng không mạng của cô sẽ bị tước đi. Đối với Richard, thuyết phục anh là điều bất khả thi, thương lượng với anh là điều ngu xuẩn nhất, chống đối anh là điều không được phạm. Một khi chúa tể ma cà rồng phẫn nộ, nếu muốn bảo toàn tính mạng thì hãy tìm một chỗ thật kín đáo để ẩn mình. Nhưng nếu muốn thử thách cực hạn của anh và vận may thì cứ “lấy nhu khắc cương”.
Diệp Vy cắn răng, đè nén sự sợ hãi trong lòng, hai tay vẫn ráo riết ôm chặt thắt lưng của Richard không buông. Cô cứ nghĩ anh sẽ đẩy mình ra, nhưng chẳng có động tĩnh, anh chỉ đứng yên mặc kệ cô. Mà Diệp Vy lại không nhận ra, Richard là đang bất ngờ trước sự chủ động của cô nên mới nhất thời không kịp phản ứng. Ngay lúc cô vừa định nới lỏng vòng tay thì bị anh dùng lực kéo lấy, chớp mắt đã thấy hai người đứng trong một giang phòng tối tăm.
Bóng tối chung quanh bao trùm lấy cả hai, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng thở đều đều của nhau vang lên bên tai. Diệp Vy lo lắng buông tay khỏi người anh nhưng lại bị anh dùng một tay giữ chặt eo của cô lại, bắt cô phải áp sát vào người anh. Trong bóng tối, Diệp Vy hết ngoái đầu sang bên này lại ngoái đầu sang bên kia để cố nhìn rõ không gian quanh mình.
“Anh... ưm...”
Còn chưa kịp nói, môi của cô đã bị anh ngậm lấy. Richard dùng một tay siết chặt eo Diệp Vy, tay còn lại thì giữ lấy gáy của cô để giúp nụ hôn thêm sâu hơn. Anh há miệng mút lấy đôi môi đỏ mộng của cô, nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ thỏa mãn nên anh còn cố tình cắn nhẹ và day day bờ môi ấy. Lưỡi của anh như con rắn mang theo độc tố, len lỏi vào trong khoang miệng cô lục lọi mọi chốn. Diệp Vy muốn khép chặt miệng, ngăn anh tiến vào đùa bỡn nhưng bị anh giữ chặt sau ót nên chỉ có thể ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Richard càng hôn càng cuồng dại, càng hôn càng điên loạn, càng hôn càng táo bạo.
Diệp Vy có thể cảm nhận được anh càng hôn thì lại càng ham muốn nhiều hơn, mà khả năng nhịn thở của cô có hạn, không thể tiếp tục cùng anh day dưa lâu hơn. Cô vung tay loạn xa trên lưng anh, muốn kéo anh ra khỏi người mình. Chẳng ngờ hành động của cô lại như một chất kích thích khiến Richard tham lam hơn. Anh mặc kệ, để cô cào loạn lưng mình, dốc sức ngấu nghiến hương vị trên môi cô.
Ép Diệp Vy vào tường, Richard đè chặt người cô lại. Cảm thấy tình hình càng lúc càng trở nên kịch tính, lòng Diệp Vy không ngừng kêu la. Cô vốn không ngờ được một cái ôm lại có thể khơi màu dục vọng của một người đàn ông. Cái ôm của cô là hành động hết sức bình thường và chẳng hề dung tục. Thế mà lại có thể khiến cho anh điên cuồng quấn lấy cô không buông. Cô ra sức bấu víu khoảng áo sau lưng anh, cố chống cự sự mị hoặc từ anh. Anh luyến tiếc rời khỏi bờ môi kia, di chuyển nụ hôn đến chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Cánh tay dưới eo cô cũng không yên phận mà luồn thẳng vào trong áo, sờ soạng lên từng thớ da khiến Diệp Vy rùng mình một cái.
Nhân lúc anh trả lại tự do cho miệng của mình, Diệp Vy lập tức há miệng đớp lấy từng đợt không khí. Thở dốc. Cô rút hai tay khỏi thắt lưng anh, dời đến vòm ngực rắn chắc, đẩy mạnh một cái mà vẫn không khiến anh lay động. Dùng hết sức cựa quậy thân mình mãi không thể thoát khỏi anh, cô nhíu mày, giọng nói đứt quảng:
“Buông... tôi... ra...”
Richard chẳng để tâm lời cô, tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình. Vào lúc bàn tay ma quái của anh từ từ di chuyển đến gần ngực của mình thì Diệp Vy lập tức dùng tay chụp lấy bàn tay anh, không cho nó tiến gần hơn. Anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng sức mút mạnh lên cổ cô. Bị bất ngờ, Diệp Vy hoảng loạn la nhỏ: “A...”
Ai cũng hiểu, một khi đàn ông đang trong tình trạng "nóng như lửa đốt" thì những âm thanh nhỏ nhỏ kiểu như vô thức giống cô lại chính là chất xúc tác tốt nhất khiến họ muốn nhiều hơn. Diệp Vy không ngốc, cô đủ tỉnh táo để nhận định được tình trạng hiện tại của mình. Trước khi anh kịp thời làm thêm điều gì, cô nhanh miệng chặn anh: “Chúa tể, tôi có chuyện muốn nói.”
Hơi thở của anh dừng lại ở bên cổ Diệp Vy, bàn tay cũng không hề động đậy khiến cô cảm thấy mình đã níu được một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô dùng tay kéo tay anh ra khỏi áo mình. Điều đáng kinh ngạc là Richard lại thản nhiên để cô muốn làm gì thì làm. Diệp Vy cố dịch đầu sang một bên nhưng vẫn là đụng phải bàn tay còn lại của anh. Những ngón tay thon dài vô cùng lạnh lẽo chạm nhẹ lên gương mặt cô, tiếng thở nhè nhẹ của anh vẫn để nguyên ở hõm cổ.
Diệp Vy biết, anh đang chờ cô nói.
Cô lí nhí hoàn thiện lời nói dối của mình: “Tôi đang trong kỳ.”
Diệp Vy đang còn định giải thích thêm vì đoán rằng Richard sẽ không thể hiểu lời nói của cô, ai dè anh lại thè lưỡi liếm một đường lên cổ của cô, giọng trầm đục: “Tôi không ngại.”
Trong đầu cô choang một tiếng.
Anh có thể biến thái hơn nữa được không?
Richard biết cô đang lo sợ điều gì, anh cũng không ngờ bản thân lại không cách nào kiềm chế được trước sự chủ động của cô. Richard không phải một tên bại hoại gặp ai cũng nảy sinh hứng thú. Suốt khoảng thời gian anh sống trên đời, những cô gái đẹp đã gặp không ít, cả những nữ ma cà rồng có thân hình bốc lửa cũng nhìn đến phát chán và không một ai trong số họ có thể khiến anh trở nên mất tự chủ như lúc này.
Bố anh từng nói với anh: Là đàn ông, có dục vọng là chuyện bình thường. Đến độ tuổi ắt sẽ nảy sinh ham muốn. Ham muốn là nhất thời. Nhưng sẽ chỉ có một người duy nhất khiến con không thể nào khắc chế. Đối với người con yêu thật lòng, dù con muốn giữ cho mình một cái đầu lạnh thì tới một lúc nào đó giới hạn trong con cũng sẽ bị phá bỏ bởi chính con. Trước người mình yêu, con chắc chắn không khống chế được. Ba đối mẹ của con, chính là như vậy, yêu đến mất đi lý trí. Con phải nhớ, cũng có đôi khi, sự mất tự chủ của con sẽ vô tình khiến người con yêu thương bị tổn hại.
Không thể kiềm chế?
Richard nhếch môi, anh không tin.
Diệp Vy đứng bất động trước gọng kìm của anh, lắp bắp: “Tôi... tôi... chúng ta...”
Vụt!
Richard phất tay, những ánh nến trong phòng đồng loại bừng cháy. Không gian u tối vừa nãy lập tức được thay thế bởi những ánh sáng nhàn nhạt mà mờ ảo. Diệp Vy nheo mắt, vô thức ngẩng đầu lên. Richard thâm trầm quan sát gương mặt cô, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt nhẹ qua khóe môi của cô. Diệp Vy nhìn anh đến ngây ngốc, cô chỉ biết bản thân không thể dứt ra được đôi mắt sâu đậm tình ý của anh. Cô thấy hình ảnh của cô phản chiếu trong cặp mắt nhu tình của Richard, dường như trong ánh mắt ấy chỉ tồn tại mỗi mình cô. Bị cuốn sâu vào đôi mắt quyến rũ của anh, trái tim nằm yên trong khoang ngực khẽ thổn thức run nhẹ vài nhịp.
Richard hôn nhẹ lên chóp mũi cô, khẽ đặt câu hỏi: “Tại sao?”
Đôi mắt Diệp Vy thoáng lay động.
Anh hờ hững nhếch mày: “Người chủ động với tôi thường có hai loại. Thứ nhất là kẻ đã chán sống, thứ hai là kẻ muốn trở thành bề tôi trung thành. Vy, tiếc là em không nằm trong số đó. Sự chủ động của em sẽ khiến tôi hiểu lầm. Một là em muốn chiếm lấy lòng tin của tôi. Hai là em thật sự tin rằng tôi sẽ không giết em.”
Cô vội giải thích: “Nếu anh không thích thì sau này tôi không tùy tiện chạm vào anh nữa. Nhưng tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh. Là chuyện anh đã dẫn tôi tới Thánh địa. Tôi không biết luật ngầm của thế giới các anh, vậy nên chuyện kia không tính được không?”
Anh hé môi đầy nguy hiểm: “Đây là… từ chối?”
“...”
Diệp Vy sợ sệt cúi thấp đầu.
Richard buông tay, lùi một bước về sau để nhìn rõ Diệp Vy hơn. Gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc nào đón nhận những khoảng sáng mờ nhạt từ mấy ngọn nến trong phòng, từng đường nét góc cạnh tựa như được nhà mỹ nghệ điêu khắc bằng cả tài hoa của mình. Thu nhân ảnh nhỏ đang bị dồn vào góc tường trong mắt, anh bỗng nhếch môi cười quỷ quyệt. Âm vực u ám như vừa truyền đến từ địa ngục, rót vào tai Diệp Vy hệt một lưỡi dao bén đang phát sáng.
“Vy, lá gan không nhỏ.”
“...”
Richard đi đến gần cỗ quan tài của mình, gõ vài nhịp lên đó.
“Em không có quyền chọn lựa.”
Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách kỳ quái, muốn bỏ ngoài tai những âm thanh cộc lốc đầy kinh dị phát ra từ tay anh nhưng không cách nào làm được. Trong đầu Diệp Vy suy nghĩ, nếu như bây giờ anh mà thực sự bộc phát cơn giận thì cái mạng này của cô coi như đã tận. Cô liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, ý định mở cửa chạy đi nhanh chóng bị khí thế đáng lo ngại của Richard áp đảo. Cô lắc nhẹ đầu, lúc này mà chạy thì đồng nghĩa với việc tự kết liễu, chỉ kẻ ngu ngốc mới làm như vậy.
Richard đứng xoay lưng lại với Diệp Vy, chậm rãi cất giọng: “Tôi hỏi em.”
Cô ngẩng đầu.
Anh quay người lại, híp mắt quan sát cô: “Có cảm giác hay không?”
Diệp Vy im lặng.
Richard bước lại chỗ cô, dùng tay nâng cằm cô lên. Sau đó khom người định hôn lên cánh môi của cô. Diệp Vy vội vàng phản ứng, vươn tay ra đẩy vào người của anh rồi bắt đầu cảm thấy hối hận dâng tràn. Chống cự anh không phải đều tốt lành. Cô than một tiếng, tìm lời lẽ thích hợp để câu giờ.
“Hôm đó là nụ hôn đầu của tôi. Với những chuyện thế này, tôi không có kinh nghiệm nên không biết phải nhận xét ra sao. Anh cũng từng cảnh báo tôi, phản kháng không khiến mọi chuyện tốt lên. Vậy nên... tôi không dám đẩy anh, cũng không có đủ sức để đẩy anh. Chỉ biết tiếp nhận nụ hôn của anh.”
“Trả lời.”
Richard không phải người kiên nhẫn, anh liền đánh một cú hạ knock out cô.
Diệp Vy mím môi.
Richard không nói gì, anh tốt bụng cho cô thêm vài giây để nghĩ kỹ.
Thật ra ngay từ nụ hôn đầu tiên thì trong tim Diệp Vy đã cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm, cô không phủ nhận, cô không hề chán ghét nụ hôn của anh. Nếu như trước người đàn ông mình ghét thì việc để cho anh ta cướp đoạt đôi môi của mình là điều bất khả thi. Cô không bài xích anh. Hiện tại là vậy. Diệp Vy cắn cắn ngón tay, ngại ngùng đẩy mắt nhìn Richard rồi bẽn lẽn gật nhẹ đầu hệt một cô dâu mới.
“Tốt.”
Diệp Vy biết, thời khắc nguy hiểm đã qua.
Cả người nhẹ nhõm, cô đứng yên ngắm nhìn căn phòng của anh thì mới phát hiện đây chính là chỗ mà cô đã ngủ vào ngày vừa được mang về từ núi Tiêu Dao. Cô và anh đã chính thức xác định mối quan hệ... yêu đương... tìm hiểu nhau, nên chắc cũng không cần e dè như khi mới quen.
Cô dáo dác nhìn quanh, sau đó hỏi anh: “Chúa tể, đây là phòng của anh hả?”
Anh nhẹ giọng: “Thích không?”
Cô mỉm cười, thành thật khai báo: “Ngoại trừ mùi thơm trong phòng này thì không thích cái gì hết, hình như phòng em cũng có mùi hương này. Anh rất thích mùi hương này sao? À, trên người của anh cũng có mùi này!”
Diệp Vy ngơ ngác, cô bước lại gần anh thì lại ngửi thấy mùi hương ấy nồng đậm hơn. Cô nhớ, mỗi khi anh xuất hiện thì hương thơm nhè nhẹ này lại ve vãn quanh cánh mũi. Từ lần đầu tiên chạm mặt, cô đã phát hiện anh có mùi rất dễ chịu.
Cô khẽ cười, ngẩng đầu lên: “Là mùi nước hoa của anh.”
Anh cười: “Máu của tôi có mùi hương hổ phách.”
Máu không phải rất tanh sao?
Không ngờ máu của anh lại có hương thơm.
Còn khiến cho cơ thể anh thơm như vậy!
Diệp Vy hứng thú gật đầu, ma cà rồng quả nhiên có nhiều điều thú vị khác với người thường. Trước đây cô chỉ biết thông tin của loài quỷ hút máu này qua sách báo và phim điện ảnh. Nhưng mà, bây giờ thì cô đã trở thành bạn gái chính thức của chúa tể loài ma cà rồng. Bạn gái chính thức? Nghe có vẻ kì quái. Nói thẳng ra là con mồi gặp được vận may thì đúng hơn. Thầm nghĩ, cô lén lút nhoẻn miệng cười.
Bắt được tia cười của cô, Richard đột nhiên hỏi: “Sao lại cười?”
Diệp Vy lắc lắc đầu ý nói không có gì, nhớ ra một chuyện, bèn thăm dò ý kiến của anh. Cô biết không nên đưa ra điều kiện với anh, nhưng chuyện cô sắp nói cũng chẳng phải điều kiện gì, chỉ là một câu hỏi chờ đợi sự cho phép từ anh. Nếu anh không đồng ý cũng chả sao, vì cô đã dự liệu được trường hợp anh cự tuyệt. Nhưng nếu anh thực sự cho phép, vậy thì Diệp Vy phải thừa nhận chuyện được thăng chức vị lên làm bạn gái của chúa tể vampire là một loại chuyện cực tốt.
“Vậy sau này em được phép bước ra khỏi cửa của tòa lâu đài này không?”
“Được.”
Diệp Vy trợn mắt: “Ý của em là bước chân ra khỏi cánh cổng sắt ngoài kia, như vậy cũng được? Anh không tin một khi em ra ngoài thì sẽ lập tức chạy trốn khỏi anh? Hay anh nghĩ rằng vì em không biết đường ra khỏi núi Tiêu Dao nên mới dễ dàng đồng ý?”
Thấy thái độ kịch liệt của cô, anh thú vị mỉm cười: “Em nói xem?”
Diệp Vy chau mày suy ngẫm, rốt cuộc vẫn không thể lí giải được.
Richard nhếch môi nham hiểm, giọng nói lạnh tanh: “Người phụ nữ của chúa tể mất tích, em nghĩ đám thuộc hạ của tôi sẽ cử bao nhiêu người đi lùng sục khắp nơi? Vy, cả đời này, em căn bản không thể trốn khỏi tôi. Dù tôi có chỉ đường cho em ra khỏi Tiêu Dao, em cũng không dám một mình mò xuống núi.”
Diệp Vy tò mò: “Sao anh dám chắc?”
“Buổi sáng không phải thời điểm thích hợp để em trốn vì tòa lâu đài được canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ còn buổi tối là có khả năng giúp em ẩn mình. Bọn họ biết em là người của tôi, dĩ nhiên không ra tay với em. Kế hoạch có thể thành công. Nhưng còn em, em không có gan để chạy trốn. Vy. Tôi biết. Em sợ bóng tối.”
Diệp Vy há hốc: “Làm sao anh biết?”
“Nét mặt của em.”
Cô bất đắc dĩ cụp mắt.
Trở thành người của ma cà rồng là chuyện không hề dễ dàng, sao cô có thể vượt qua cả ngàn người mà thực hiện được cái vụ khó nhằn này thế? Nếu đây không phải nghiệt duyên thì gọi là gì? Kiếp trước, kiếp trước nữa, có lẽ cô đã mang nợ người đàn ông trước mắt. Thế nên kiếp này cô mới rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười.
Richard vươn tay xoa nhẹ lên tóc cô: “Em không vui?”
Diệp Vy khó hiểu nhìn anh: “Thế chuyện Tây Độc và Thiên không dám chạm vào người em cũng là vì em đã trở thành người của anh?”
“Đó là luật.”
“Có thể bỏ cái luật kì dị đó không? Chẳng lẽ sau này em muốn đùa giỡn với Tây Độc thì phải đứng cách xa anh ta ra, dùng miệng để nói chuyện với nhau? Còn Thiên, sau này có rất nhiều tình huống anh ấy có khả năng sẽ chạm vào em. Mọi người có đối xử với nhau như bình thường được không? Chỉ là một cái vỗ vai, hoặc một cái đánh nhẹ... đâu có mất mác gì? Ở chỗ con người thì đó là chuyện rất bình thường.”
“Đây là luật lệ của tộc ma cà rồng.”
Diệp Vy buồn bã cúi đầu.
Là luật của một gia tộc.
Chỉ dựa vào cô, có thể thay đổi sao!
Richard không xoa tóc cô nữa, chậm rãi cất giọng: “Đừng nghĩ nữa.”
Cô ngẩng đầu: “Vậy em về phòng…”
Lời vừa dứt, cô còn chưa kịp động chân thì đã bị anh chụp lấy, trong nháy mắt đã thấy cả hai đang ở trong phòng của cô. Diệp Vy quay qua nhìn Richard đầy ngưỡng mộ, làm ma cà rồng xem ra cũng có nhiều cái hay. Anh thâm trầm đón nhận ánh mắt của cô, bế cô đi đến đặt xuống giường rồi kéo chăn đắp giúp cô.
“Ngủ đi.”
Diệp Vy ngoan ngoãn gật đầu.
Richard xoa nhẹ lên má Diệp Vy rồi biến mất.
Cùng chúa tể ma cà rồng yêu đương là một chuyện không thể nào, nhưng loại chuyện không thể ấy lại cứ như thế xảy ra trên người Diệp Vy giống như một phép lạ. Lần đầu tiên gặp anh, cô chỉ cảm thấy sợ hãi vì biết được anh là quỷ hút máu. Nhưng khi tiếp xúc với anh thì thấy quỷ hút máu và con người rất giống nhau. Tuy bây giờ cô đã gác lại chuyện tìm cách trốn khỏi núi Tiêu Dao, nhưng không có nghĩa là suốt đời cô phải ở lại đây. Cô là con người, không thể ở mãi lại chốn về của ma cà rồng.
Diệp Vy gác tay lên trán, cắn môi suy nghĩ.
Tình cảm này, có lẽ chỉ nên dừng lại ở mức... một chút.
“Con người?”
Diệp Vy đang ngồi trên cỏ, nghe thấy giọng nói non choẹt cất lên phía sau mình thì lập tức ngoái đầu lại nhìn. Chuyện là buổi sáng hôm nay cô đã làm theo lời của Richard căn dặn, sau khi thức dậy không được bao lâu thì buồn chán đi tìm Tây Độc giải khuây. Cô và Tây Độc ngồi được với nhau một lúc thì có người đến tìm anh vì chuyện trong lâu đài, anh dù không muốn cũng phải phủi mông đứng lên để đi giải quyết giúp chúa tể. Cho nên Diệp Vy mới một mình ngồi chờ Tây Độc quay lại.
Trước mặt Diệp Vy là một vài đứa nhóc đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn khát máu. Không quá khó để biết, những đứa trẻ này đều là ma cà rồng. Chúng xinh đẹp hơn con người rất nhiều, mỗi gương mặt là một vẻ mị hoặc khác nhau. Một đứa nhóc trai bước tới trước mặt Diệp Vy đầy hiên ngang. Cô đoán ra được, giọng nói vừa rồi là của cậu bé này. Cậu ta khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ mình là chủ nhân của chốn này rồi hất mặt lên nói với Diệp Vy.
“Chúa tể sẽ giết chết chị khi trông thấy chị ở đây.”
Diệp Vy cười cười: “Chúa tể không giết chị đâu.”
Cậu bé kia không vui, bĩu môi: “Vậy bọn tôi sẽ thay chúa tể hút máu chị.”
Trong một thoáng, Diệp Vy đã quên mất những đứa bé này không phải con người mà chính là ma cà rồng cho nên cho dù chúng có là trẻ con đi chăng nữa thì Diệp Vy cũng không phải đối thủ của chúng. Cô toan đứng lên thì đã trông thấy cậu nhóc kia nhào đến chụp lấy tay trái của cô rồi cắn một cái lên đó nhanh như cắt. Hai chiếc răng sắc nhọn tuy nhỏ nhưng cũng đủ gây ra vết thương cho cậu hút máu Diệp Vy.
Đau đớn nhăn mặt, Diệp Vy vội dùng tay còn lại đẩy cậu nhóc ra. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, loang đỏ cả bàn tay còn lại của Diệp Vy khiến cô càng thêm lo lắng siết chặt tay hơn. Máu tươi của sự sống là thứ duy nhất có thể khiến ma cà rồng mất đi nhân tính và trở nên điên cuồng thèm khát. Hơn nữa đám nhóc này vẫn còn khá nhỏ, khả năng kiềm chế đương nhiên kém hơn so với ma cà rồng trưởng thành. Nhìn thấy máu nhỏ giọt rơi xuống đất, những hàm răng sắc nhọn đồng loạt hiện ra. Diệp Vy hoảng loạn lùi lại về sau, cố nhịn đau nói: “Mấy đứa...”
“Mấy đứa đang làm cái quái gì thế hả?”
Tây Độc từ đâu bay tới, chắn ngay trước Diệp Vy rồi gằng giọng hỏi đám trẻ đang dần mất bình tĩnh khi trông thấy máu tươi. Tây Độc vốn là đang trên đường trở lại chỗ Diệp Vy sau khi đã giải quyết xong việc của mình, nhưng bay được một đoạn thì anh ngửi được mùi máu lẩn trong gió. Tây Độc càng nhíu chặt mày hơn khi xác định hướng gió thổi đến, mùi máu quen thuộc của con người rõ là thuộc về Diệp Vy.
Ở trên cao đã trông thấy Diệp Vy đang đưa tay bịt chặt vết thương không ngừng chảy máu trên tay trái, liếc mắt lại thấy đám nhóc đang đứng cách cô không xa nên mẩm đoán vết thương kia chính là do chúng gây ra. Tây Độc không khỏi than thầm, chúa tể mà biết cô đã bị thương thì tội trạng này anh gánh không nổi. Lập tức đáp xuống đất, Tây Độc nhanh nhẹn che chắn cho Diệp Vy.
Ma cà rồng trưởng thành có lúc còn không thể kìm chế được ham muốn hút máu của con người chứ đừng nói đến việc nhìn thấy một con người đang chảy máu ở ngay trước mặt mình, giống hệt mời gọi bọn họ đến thưởng thức món ngon vậy. Rất may, Tây Độc theo chúa tể nhiều năm cũng đã rèn giũa được sự kìm chế của bản thân nên mới có thể bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Anh khoanh hai tay trước ngực, gương mặt trở nên hung hăng hơn bao giờ hết, quát lớn: “Mấy đứa có biết mình đã phạm đại tội không hả?”
Trên miệng vẫn còn sót lại ít máu của Diệp Vy, cậu nhóc không phục hỏi: “Thưa Tây Vương, hút máu con người thì không có tội.”
“Vậy hút máu người phụ nữ của chúa tể thì phạm tội gì?”
“Chị ta...”
“Người đứng trước mặt mấy đứa là người của chúa tể. Mấy đứa nghĩ nếu không có chúa tể cho phép thì một con người bình thường có thể ung dung tự tại sống bên trong tòa lâu đài của ma cà rồng à?”
Đám nhóc lập tức sợ hãi cúi đầu, giọng nói trở nên vô cùng đáng thương: “Tây Vương, bọn em biết tội rồi!”
Tây Độc phất tay: “Ngày mai mỗi đứa tự mình đến Quỷ Khốc Môn chịu phạt.”
Hút máu người phụ nữ của chúa tể chỉ có một con đường chết, Tây Độc đang lo không biết nên nói thế nào với Richard. Anh mà đứng ra nói thì có lẽ tội này anh cũng bị liên lụy vào, thân làm thuộc hạ của chúa tể mà không bảo vệ nổi một cô gái loài người, quan trọng là cô gái đó còn có một thân phận đáng ái ngại – người phụ nữ của chúa tể. Mặc dù chúa tể chưa chính thức làm gì với cô.
Quay sang nhìn vết thương của Diệp Vy, Tây Độc lại bắt đầu muốn chửi thể mấy câu. Chúa tể nhà anh đi còn mang theo cả bác sĩ duy nhất của tộc ma cà rồng thì bây giờ lấy ai ra chữa trị cho Diệp Vy đây?
Vết thương không ngừng rỉ máu, ngày lại càng đau, Diệp Vy khó khăn nói: “Anh định nhìn em chảy máu đến chết hả?”
“Thiên không có ở đây.”
Diệp Vy lườm Tây Độc.
Tây Độc vỗ tay cái đét, anh theo Thiên bao nhiêu năm, khả năng sơ cứu cũng đã học lõm được vậy mà lại quên mất. Vội vàng ôm Diệp Vy bay đến phòng của Thiên, Tây Độc chạy khắp nơi lục lọi tìm mấy thứ đồ cần thiết để giúp Diệp Vy cầm máu.
“Em chịu đau một chút, chỗ bọn anh không có thuốc giảm đau.”
Nói rồi, Tây Độc xịt một thứ thuốc gì đó lên vết thương của Diệp Vy khiến cô đau đến mức cắn chặt răng lại. Tay bị thương đã bị Tây Độc giữ chặt nên Diệp Vy không giựt ra được, cô đành dùng tay còn lại bấu chặt vào tay của anh như một cách để... chia sẻ nỗi đau. Tây Độc chú tâm xịt thứ thuốc đó vào vết thương một lúc để khử trừng, sau đó lại dùng băng bông lau sạch miệng vết thương cho Diệp Vy. Thấy máu vẫn còn tiếp tục chảy ra, anh nghiến răng do dự rồi nhanh cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vài cái lên vết thương cô.
Diệp Vy kinh ngạc thốt lên: “Tây Độc, anh...”
Liếm xong, Tây Độc nhìn qua chỗ bị cắn trên tay Diệp Vy rồi nói: “Giúp em cầm máu, bây giờ không còn đau như lúc nãy nữa đúng không?”
Cô gật đầu.
Anh băng vết thương cho cô xong rồi đưa ra đề nghị: “Chuyện này đừng để chúa tể biết được không? Nếu anh ấy mà biết em bị hút máu chắc chắn sẽ nổi điên, cái mạng của đám nhóc đó không giữ được đâu. Ngay cả chúa tể còn chưa làm gì em, thế mà mấy đứa nhóc kia lại ngang nhiên dám hút máu của em. Đây chính là tội chết.”
“Em biết rồi.”
Chợt, anh khựng người: “Em biết rồi?”
Diệp Vy mù tịt, không hiểu ý anh.
Tây Độc đè thấp giọng nói: “Em biết thân phận thật sự của Khoa rồi?”
Cô thành thật gật đầu.
Anh thở dài thu dọn lại đóng bừa bộn: “Haizz, dọa chết anh rồi!”
Diệp Vy sờ vào miếng băng cá nhân, lém lỉnh vờn Tây Độc: “Hay em nói vết cắn này do anh gây ra nhỉ?”
Tây Độc lập tức trừng mắt.
Cô đứng lên, cười đầy thoải mái.
Anh đặt thuốc và bông băng lên kệ, gian tà bảo: “Vậy anh chỉ còn cách giết em, sau đó cùng chết với em.”
“Hứ, anh...”
Cạch!
Lời còn chưa dứt, cửa phòng của Thiên đã bị ai đó mở ra. Cả Tây Độc và Diệp Vy đều bị dọa cho hoảng hồn, không ai bảo ai đồng thời cùng hướng mắt nhìn vào nhau đầy lo lắng. Diệp Vy cho rằng tối muộn thì Richard mới trở lại tòa lâu đài này, vì hôm qua anh đã căn dặn cô rất nhiều nên cô đoán chừng anh sẽ đi khá lâu. Còn Tây Độc thì biết rõ chúa tể anh đến tối mới quay về, vì lần này anh dẫn theo Thiên và một vài thuộc hạ đến chỗ của Đại Công Tước để tìm hiểu chuyện lần trước nghe qua.
Như vậy có thể kết luận, Richard không thể nào về nhanh như thế được!
Người bước vào là chủ nhân của căn phòng này, Thiên.
Thấy có người trong phòng mình, anh lập tức sa sầm mặt mày.
“Chuyện gì đây?”
“...”
“Tay của em sao đấy?”
Đưa tay che miếng băng lại, Diệp Vy không biết nên nói gì.
Thiên quay phắt sang Tây Độc, nghiêm mặt: “Cậu đùa giỡn quá trớn?”
Tây Độc mím môi.
Thiên chau mày, nhanh chóng đi qua chỗ Diệp Vy giựt miếng băng cá nhân ra để xem vết thương trên tay cô. Phát hiện là vết cắn, Thiên trở nên giận dữ quay sang Tây Độc. Nhưng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Thiên quét mắt nhìn qua vết thương một lần nữa rồi giúp cô băng lại.
Anh đưa tay xoa xoa thái dương rồi hỏi: “Lũ nhóc đâu rồi?”
“Tôi bảo chúng mai đến Quỷ Khốc Môn rồi.”
“Chuyện này không phải chỉ đến Quỷ Khốc Môn một ngày là xong đâu, cậu cũng biết hậu quả của nó còn gì.”
“Mấy đứa đó không biết Diệp Vy là người của chúa tể. Tôi cũng giúp Diệp Vy cầm máu. Chuyện này đừng để chúa tể biết, chúng ta đều giữ bí mật, anh thấy thế nào?”
Thiên trợn mắt: “Cậu cho rằng có thể giấu được?”
Tây Độc đá mắt sang Diệp Vy.
Cô vội chen vào: “Anh đừng lo, em che vết thương lại, không cho Khoa thấy. Em thấy vết cắn cũng khá nhỏ, chắc lành nhanh thôi. Nếu em là chúng, khi thấy có con người trong lâu đài của mình thì cũng sẽ hành động giống như vậy. Chúng ta đừng làm lớn chuyện, dù sao chúng cũng là trẻ con.”
Thiên đắn đo hồi lâu rồi rốt cuộc cũng chịu hùa chung với kế hoạch của Diệp Vy và Tây Độc. Cũng may là anh chỉ về có một mình, chúa tể đã bị Đại Công Tước giữ lại để bàn bạc chuyện mở rộng lãnh thổ của khu vực phía Tây nên có lẽ đến tận nửa đêm mới về. Thiên không quá ngạc nhiên khi nghe chuyện Diệp Vy đã biết thân phận của Richard. Mong rằng cô thật sự là một người đơn thuần.
...
Richard ở chỗ của cậu mình đã tìm ra nguyên nhân bọn ma cà rồng mới suốt ngày rục rịch giết người ở phía Đông. Bọn chúng quả nhiên là từ con người mà thành. Con người có lòng tham, muốn trường sinh bất tử, muốn có được sức mạnh phi thường của loài quỷ hút máu nên đã dâng hiến mạng sống của mình cho ma cà rồng để đổi lại sự sống vĩnh hằng. Khi bị biến thành ma cà rồng, vì dòng máu trong người còn chưa kịp thích nghi với cơ thể mới nên bọn họ không thể chống cự lại cơn thèm khát của mình. Họ điên dại lùng sục khắp nơi có bóng dáng con người, ra tay rất độc ác và không chút mảy may xót thương mặc dù họ cũng từng là con người.
Nhấp một ngụm máu được chiết vào ly thủy tinh, Dave đảo qua đảo lại thứ chất lỏng sóng sánh trong khoang miệng, khoan thái cảm nhận vị tanh nồng mà đậm đà của máu. Vị thơm ngon chảy dài trong miệng, dần dần chạy qua cổ rồi trượt xuống dạ dày khiến cho Dave thoải mái nhếch môi.
“Cháu cảm thấy chuyện ta nói thế nào?”
Richard dán chặt mắt vào màu đỏ đậm của thứ chất lỏng trong ly thủy tinh trong tay.
“Chuyện đó cứ giao cho Tây Độc.”
Dave cười: “Được.”
“Với tư cách một chúa tể, cháu chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng quá lạm dụng sức mạnh để biến con người thành ma cà rồng. Chúng ta không thiếu thốn người đến mức phải dùng cách đó. Cậu thiếu thuộc hạ thì cứ đến chỗ cháu chọn người.”
“Ta nghe nói trong tòa lâu đài của cháu có sự xuất hiện của con người?”
Richard không làm ra biểu cảm nào, chậm rãi uống cạn ly máu trên tay.
Dave chớp nhẹ mắt, tựa lưng vào ghế rồi nói: “Xem ra làm cho cháu hứng thú chỉ toàn là con người. Suốt mấy trăm năm nay ở chỗ chúng ta có không ít mỹ nữ nhưng bọn họ lại không thể chạm vào người cháu dù chỉ một giây. Ta cứ nghĩ cháu không hề hứng thú với cơ thể phụ nữ, nhưng sau đó thì thấy cháu qua lại với một đứa con gái loài người. Kết quả thì sao? Tâm địa của con người không phải thứ chúng ta không đoán được, cháu bị phản bội một lần rồi mà vẫn muốn day dưa với chúng? Richard, ta cũng như ba mẹ của cháu, không muốn nhìn thấy cháu bị thương. Cháu muốn qua lại với con người cũng được, nhưng nhớ phải luôn đề phòng bọn chúng.”
“Việc của cháu, cháu biết cách lo liệu, cậu không phải bận tâm.”
Dave không nói thêm gì nữa, đứa cháu này ông còn không rành hay sao. Từ bé bản tính ương bương ngang ngạnh đã ăn sâu vào máu, y hệt bố anh lúc còn thiếu thời. Cho dù bây giờ có là mẹ anh sống dậy bảo anh không được qua lại với con người cũng là vô ích, chuyện anh quyết thì nhất định không nể tình người nào khuyên nhủ. Dave cũng biết, từ khi ba mẹ Richard qua đời thì anh rất ít khi chịu bỏ công đi xa như thế này để thăm ông. Vì chỗ ông ở chính là nơi đã xảy ra trận chiến năm nào.
Khi đó, ông là người kết liễu tên đã đâm Richard một nhát và thay anh khiến cho mảnh đất này nhuộm màu của máu. Mẹ của Richard là đứa em gái mà ông yêu thương nhất, Richard càng là đứa cháu mà ông yêu thương hơn. Trơ mắt nhìn em gái ông hy sinh cả mạng của mình để cứu đứa con này, thì lúc đó Dave đã xác định trong lòng. Kẻ nào muốn lấy mạng Richard ắt sẽ chết dưới bàn tay của ông. Kể từ lúc dẹp doạn được lũ tạo phản, Dave quyết định dùng vùng đất đã bị ông rửa sạch bằng máu của chúng để làm nơi cư ngụ. Tạo dựng nên dinh thự Hym.
Dave biết Richard không thích vùng đất này, nhưng cũng chỉ đề phòng có kẻ tới đây chiếm đóng rồi lại lập thành một nhóm tạo phản mới nên Dave mới cho xây dựng dinh thự của mình ở đây. Mấy năm buồn chán, Dave vì nhớ mong đứa cháu mà bày ra trò tiêu khiển nho nhỏ. Dave đương nhiên cũng nắm chắc phần thắng trong tay là có thể khiến cho Richard cất công đi một chuyến tới thăm ông. Dave cho phép thuộc hạ của mình tìm vài con mồi có tiềm năng rồi biến chúng thành ma cà rồng, để chúng thỏa sức hoành hành một vùng mà không một kẻ nào dám ra tay diệt chúng. Chuyện này cuối cùng cũng truyền tới tai Richard, thành công thu hút anh tới dinh thự của Dave để giải quyết vụ việc.
Lệnh cho thuộc hạ rót thêm máu vào ly của anh, Dave cười: “Cháu nên thường xuyên đến thăm ta, Richard.”
Richard nhìn ra được âm mưu muốn dụ anh đến của Dave nhưng không muốn vạch trần. Không phải anh không muốn thăm ông, vì anh không ưa nổi vùng đất này nên hứng thú muốn tới dinh thự tìm Dave cũng bị tác động không ít. Mà Dave thì chọn nơi nào không chọn, lại chọn ngay khu hỗn chiến để làm thuộc địa cai trị. Richard uống thêm một ly máu nữa rồi đứng dậy. Tỏ vẻ không hài lòng.
“Sao cậu không đến chỗ cháu?”
Dave uể oải vươn vai: “Ta lười.”
Richard không đáp.
Dave hớp một ngụm máu, sau đó cũng đứng lên.
“Chọn một ngày, cháu đưa con người đó tới đây cho ta xem, thế nào?”
Richard khá ngạc nhiên, anh xoay người lại nhìn Dave: “Cậu muốn gặp?”
Ông vỗ vỗ vào vai anh, bảo: “Nghe nói cháu dẫn đến gặp em gái ta rồi?”
Anh đanh mặt: “Thiên nói?”
Dave bật cười: “Ha ha, thằng nhóc đó còn dễ thương hơn cháu vạn phần, để nó bên cạnh cháu ta cũng yên tâm phần nào! Ta đã nghĩ, cháu sẽ không nỡ ra tay giết chết nó nếu nó phạm trọng tội vì cháu không thể nào đoạt mạng của tên bác sĩ duy nhất của tộc ma cà rồng được. Thiên và cháu cùng nhau lớn lên, tính tình hai đứa ra sao ta đều nắm trong lòng bàn tay. Thiên không có khả năng phản bội cháu nên chỉ có khả năng phạm trọng tội vì đã nói chuyện riêng của chúa tể cho ta nghe.”
Richard phất tay: “Cháu không ngại tìm một tên bác sĩ của con người.”
“Richard, bọn ta đều biết cháu căm hận con người ra sao.”
“...”
Dave bước đến trước mặt anh, giọng nghiêm túc: “Cháu thực sự động lòng?”
Richard im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Cần một chuyện diễn ra.”
Ông không hiểu, lẳng lặng nhếch mày.
Anh lạnh giọng: “Ả đàn bà đó, máu của cô ta, kinh tởm.”
Dave hỏi: “Còn người lần này?”
“Vy... khác cô ta.”
“Cháu muốn chờ điều gì?”
“Cháu muốn biết mình có thể ra tay tàn nhẫn không.”
Dave cuối cùng đã hiểu: “Richard, cháu muốn chờ Vy của cháu bị thương?”
Anh gật đầu thừa nhận.
Dave cười đầy ngụ ý: “Hay để ta giúp cháu toại nguyện?”
Richard đanh mặt nhìn Dave, ánh mắt đột nhiên chứa đầy sát khí lạ lùng.
Ý cười trong mắt Dave càng hiện rõ, ông lắc đầu bó tay.
“Cháu vốn đã có câu trả lời, chẳng qua là cố chấp không chịu nhận.”
Richard bình thản nhìn Dave.
Ông quay lưng bước lại ghế ngồi: “Richard, từ trước đến nay cháu chưa từng nói nhiều về con người. Trước đây khi cháu qua lại với con bé kia, cho dù ta có hỏi đến khô họng thì cháu cũng kiên quyết không hé môi nói chút gì về nó. Còn Vy này lại có thể khiến cháu quan tâm rất sâu, trong đầu còn nghĩ đến chuyện con bé sẽ vì cháu mà bị thương. Nếu tính luôn cả đứa con gái ngu ngốc trước kia vào số lượng người đã bị cháu giết thì Vy của cháu chính là một ẩn số nằm vượt ngoài số lượng đó và vượt ngoài khả năng kiểm soát của cháu. Cháu hiểu ý ta chứ? Chúa tể là người quyền năng. Kẻ được cháu cai trị rất nhiều. Kẻ thù của cháu cũng không ít. Hôm nay cháu giữ một con người ở bên cạnh mình thì ngày mai chắc hẳn người đó sẽ vì cháu mà bị thương. Con người và ma cà rồng vốn cách xa nhau, không có khả năng đến được với nhau. Cháu bảo vệ con bé được một ngày, không có nghĩa sẽ giữ an toàn cho con bé được cả đời.”
Richard trầm mặc suy nghĩ.
Dave chậm rãi đặt một câu hỏi khó cho anh: “Tại sao cháu lại mang Vy về lâu đài?”
“...”
“Nếu là việc làm nhất thời, cháu nên thả Vy về chỗ mà con bé nên thuộc về. Nếu vì máu, tốt nhất cháu nên dứt khoát ra tay. Nếu cháu thực sự nghiêm túc... Richard, giữ con bé lại bên cạnh cháu vừa không tốt cho cháu lại vừa không tốt cho con bé. Trước khi tình cảm của cháu sinh sôi nảy nở, cháu nên lấy đi đoạn kí ức của con bé về cháu, trả lại tự do vốn có cho con bé. Còn nếu không nỡ, cháu hãy chuẩn bị tâm lý để đón nhận những vết thương do kẻ khác gây ra. Chúa tể ma cà rồng một khi đã xuất hiện yếu điểm thì kẻ thù của cháu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này đâu.”
“…”
Liếc thấy Richard bất động đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Dave mở to mắt đầy hứng thú rồi thầm vui mừng trong lòng. Đứa cháu này của ông quả nhiên đã động lòng với người ta. Dave chưa từng trông thấy Richard vì một con người mà suy nghĩ nghiêm túc như vậy bao giờ. Anh càng nghiêm túc thì ông càng chắc chắn địa vị của Diệp Vy trong lòng anh. Tình cảm này một khi đã nảy sinh thì chỉ có tăng thêm chứ không hề thuyên giảm. Dave ngã lưng lên ghế, nhắm mắt tận hưởng niềm vui.
“Ta thực sự rất muốn gặp Vy của cháu, để xem cô nhóc đó có ma lực gì mà lại có thể khiến cháu thành ra như vậy!”
Dave ra lệnh cho một tên thuộc hạ vào trong lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi mang tới đưa cho Richard. Cầm hộp gỗ trong tay, Richard đem tầm mắt đặt lên người Dave. Ông không nói gì, chỉ khẽ cười rồi dùng ám hiệu bảo anh hãy mở chiếc hộp đó ra xem là sẽ rõ ý của ông.
Richard đưa tay mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc vòng được làm bằng những viên đá lạ mắt có màu sắc không quá chói cũng không quá nổi bật. Đá này chỉ có ở chỗ của mẹ anh. Gia đình mẹ anh là quý tộc, có những phép thuật lạ mà chẳng một ma cà rồng nào có. Richard đoán ra được đây là chiếc vòng do mẹ anh làm, anh còn chưa hỏi thì Dave đã lên tiếng.
“Những viên đá đó được mẹ cháu chọn lựa rất kỹ, thuật tính trên từng viên đá rất mạnh. Mẹ cháu đã dùng phép truyền vào trong đó, thuật bảo vệ trên chiếc vòng sẽ phát huy khi đeo vào tay con người. Chiếc vòng này cháu đeo vào tay Vy của cháu, sẽ giúp con bé an toàn khi đụng mặt những tên ma cà rồng nhãi nhép. Còn những tên mạnh hơn, chẳng hạn như Tây Độc thì phải cần cháu ra mặt.”
Ngắm nhìn chiếc vòng, gương mặt Richard không lộ ra chút cảm xúc.
Anh nói: “Cháu đưa Vy về lâu đài vì không muốn cái xác nhỏ bé của Vy làm bẩn núi Tiêu Dao. Giữ lại là để giết. Giết muộn một chút cũng rất thỏa mãn.”
Dave đứng ngây ra, không còn lời gì để nói.
Lý do như vậy cũng chỉ có một mình anh dám sử dụng.