Đêm đó sau khi về nhà.
Trình Thiên Nhiễm tiếp tục giam mình trong phòng để chuẩn bị vũ đạo, chờ lúc cô kết thúc thì đã hơn mười một giờ khuya, cô cầm điện thoại lên, sau khi mở ra mới phát hiện hai tiếng trước Khương Chỉ Niệm có gửi tin nhắn cho cô.
Nhớ mãi không quên: Chị Trình không phải là thích anh trai em sao?
Nhớ mãi không quên: Năm nay em cố ý không mời bạn học quá nhiều, muốn cho chị và anh trai nhân cơ hội này chung đụng thật tốt...
Trình Thiên Nhiễm bật cười, cô gái nhỏ này quan tâm quá nhiều, ngón tay thon dài của cô chạm vào màn hình vài cái, trả lời cô bé: "Con nít có biết cái gì là thích không."
Lúc Trình Thiên Nhiễm gửi tin nhắn này, đúng lúc Khương Chỉ Niệm đi vệ sinh, Tô Mặc Trừng ngồi trên ghế salon cầm ly uống nước, điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên, trong lúc lơ đảng nhìn qua, thì thấy được tin nhắn này của cô.
Còn không để anh suy nghĩ gì thêm, cô đã gửi tiếp hai tin nhắn nữa, Khương Chỉ Niệm đang lê dép ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Mặc Trừng đúng lúc thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, anh ngửa đầu tiếp tục uống nước.
Tâm tư lại bắt đầu bị mấy tin nhắn đó làm kích thích.
Anh cầm ly nước thất thần.
Cheng: Hôm nay Tiểu Chỉ Niệm có nói muốn đi đại lễ đường () khiêu vũ của Xuyên Vũ đúng không?
() Đại lễ đường: Tòa nhà lớn để làm nơi tổ chức các buổi lễ long trọng (Nguồn: rung.vn)
Cheng: Chị có thể giúp em thực hiện ước vọng nhỏ này đó.
Vấn đề mà cô vừa chuyển sang đã chuyển để hấp dẫn sự chú ý của Khương Chỉ Niệm.
Nhớ mãi không quên: Oa! Thật vậy sao!!!
Cheng: Đương nhiên là thật rồi, bắt đầu từ ngày mai chị dẫn em cùng nhau luyện tập Latin cặp, đến lúc đó em có thể ở trên sân khấu chân chính cảm nhận cảm giác nhảy Latin cặp là thế nào.
Khương Chỉ Niệm thấy Trình Thiên Nhiễm trả lời, vui mừng ném điện thoại qua một bên, ôm cánh tay Tô Mặc Trừng, kích động nói: "Anh! Chị Trình nói mấy ngày nữa muốn dẫn em đến đại lễ đường của Xuyên Vũ để khiêu vũ! A a a a thật là vui quá đi!
Đang phân tích suy nghĩ rốt cuộc cô có thích anh hay không nên khi bị Khương Chỉ Niệm mạnh mẽ kéo thì Tô Mặc Trừng giật mình hoàn hồn lại, anh có chút bất đắc dĩ, còn chưa lên tiếng cô gái nhỏ đã ngưỡng mặt lên giương đôi mắt chờ mong nhìn anh, tiếp tục nói: "Anh, đến lúc đó anh sẽ cùng đi chứ?"
Tô Mặc Trừng nghi ngờ cúi đầu nhìn nàng.
Khương Chỉ Niệm lắc cánh tay của anh, làm nũng nói: "Đi đi, xem em khiêu vũ nha!"
"Vừa vặn anh còn có thể giúp anh ghi hình lần đầu tiên em và chị Trình cùng đứng lên sân khấu khâu vũ! Em muốn cất vài đoạn chị Trình khiêu vũ trong máy của em!"
Tô Mặc Trừng: "..."
"Anh ~~~"
Từ trước đến nay Tô Mặc Trừng cưng chìu Khương Chỉ Niệm trong lòng bàn tay, mặc dù anh lạnh nhạt, nói chuyện lạnh lùng, thậm chí người khác nói anh không có tình người, nhưng đối với Khương Chỉ Niệm, chỉ cần cô bé nói thích, bất kể là cái gì, anh đều dùng hết toàn lực giúp cô bé thực hiện, chỉ để cô gái nhỏ này hài lòng.
"Anh sẽ cố gắng dời công tác, để đi cùng em." Anh xoa đầu Khương Chỉ Niệm, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhăn lại thoáng chốc lại nở nụ cười, cười hì hì tựa đầu vào vai anh trai, "Chỉ có anh trai là tốt nhất!"
Sau ngày sinh nhật của Khương Chỉ Niệm bốn ngày.
Tô Mặc Trừng đang ở phòng làm việc của công ty xem kế hoạch, thì điện thoại di động reo.
Anh bấm nhận, đầu bên kia là nhân viên của cửa hàng s gần công ty.
"Chào ngài Tô, trong lúc làm bảo trì cho xe của ngài không cẩn thận đã làm tám thảm trên ghế phụ của xe rớt xuống khiến cho son môi bị hư, ngài xem chúng tôi bên này cũng nên bồi thường chút ít...
Lúc Tô Mặc Trừng nghe được "Son môi" thì rất kinh ngạc, thường ngày hầu như anh không chở người khác giới nào, ngoại trừ...
Ngoại trừ ngày sinh nhật Tiểu Niệm, Trình Thiên Nhiễm ngồi ở vị trí ghế phụ.
Anh khẽ nhíu mày, đơn giản trả lời, nói sau khi anh tan việc thì sẽ đến bàn vấn đề này liền cúp điện thoại.
Năm giờ rưỡi sau khi tan làm, Tô Mặc Trừng khác thường không tăng ca nữa, trực tiếp đi bộ đến cửa hàng s.
Lượng nhiệt buổi chiều của mặt trời vẫn chưa tan, ánh sáng màu đỏ cam chiếu vào gò má lạnh lùng của anh, phác họa rõ ràng ngũ quan anh, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt.
Thân ảnh cao gầy mạnh mẽ trở nên lúc ngắn lúc dài dưới ánh mặt trời.
Đến cửa hàng s, nhận lấy chìa khóa xe và son môi bị vỡ từ tay nhân viên của cửa hàng.. .
Trong lòng Tô Mặc Trừng có chút phức tạp.
Khi lái xe về nhà, Tô Mặc Trừng thường chăm chú nhìn son môi để bên cạnh vài lần, trong lòng suy nghĩ làm sao để nói chuyện này với cô.
Cuối cùng sau buổi cơm tối, do dự thật lâu anh quyết định vẫn nên gọi cho cô nói chuyện rõ ràng, nên bồi thường tiền như thế nào cứ theo cô nói.
Lúc Tô Măc Trừng gọi điện tới, Trình Thiên Nhiễm đang khiêu vũ trong phòng, nếu không phải trùng hợp cô dừng lại nghỉ ngơi thì căn bản không nghe được tiếng chuông điện thoại.
Thấy hiện thị là "Trừng Trừng" cô cong môi cười một tiếng, cuối cùng không nhịn được gọi điện cho cô rồi sao?
"Alo?" Cô vẫn còn nhớ đại bảo bối dặn lúc này phải lạnh nhạt, nên cố gắng giữ thái độ lễ phép xa cách.
"À, tôi là Tô Mặc Trừng." Anh nói xong thì nhíu mày lại, không hiểu tại sao mình lại nói chuyện như thế này với cô.
Trước kia khi vừa mới nhận điện thoại cô sẽ rất nhiệt tình mà gọi anh một tiếng "Tô Mặc Trừng".
Cô giống như cười nhẹ, "Tôi biết, Tô Mặc Trừng."
Ba chữ cuối cùng Trình Thiên Nhiễm nói chầm chậm, lại nhấn âm, cách ống nghe truyền đến bên tai của anh, tựa như chính cô đang ở cạnh nỉ non với mình.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Cô hỏi xong thì nghiêng đầu để điện thoại cố định trên bả vai, trong lúc đó lấy tay mở bình nước khoáng, rồi đưa tay phải cầm điện thoại, giơ tay trái lên uống nước, ngửa đầu uống liền mấy ngụm nước.
Tiếng uống nước của cô bị anh nghe được, nó dẫn dụ người khác không tự chủ được suy nghĩ đến cảnh tượng cô ngưỡng mặt lên uống nước, nước suối trong suốt chảy qua cánh môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng mảnh thon dài, xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo...
Tô Mặc Trừng rũ lông mi xuống khẽ run rẩy.
Bàn tay không cầm điện thoại khẽ ấn vào cửa sổ thủy tinh, giọng nói đều đều hỏi cô: "Cô có phải mất một cái thỏi son?"
Trình Thiên Nhiễm nheo lại mắt, khóe môi nhếch lên, giả vờ kinh ngạc tò mò, sau đó hỏi: "Lẽ nào đánh rơi ở chỗ anh?"
Tô Mặc Trừng "Ừ" một tiếng, đơn giản nói rõ sự việc qua một lần, sau đó hỏi: "Tôi đưa tiền cho cô, cô mua lại một cái khác được không?"
Mặc dù Trình Thiên Nhiễm không nghĩ tới son môi sẽ bị hư, nhưng cô không thèm để ý đến nữa, tùy ý "Ừm"một tiếng, vô cùng dễ chịu trả lời với nh: "Được."
"Nhưng mà son môi đó tôi mua ở trên mạng, anh có thể chuyển khoản cho tôi không?"
Tô Mặc Trừng một lòng chỉ muốn giải quyết chuyện này xong, không suy nghĩ nhiều, nói một câu: "Có thể."
Trình Thiên Nhiễm máy móc nói: "Ví tiền wechat chính là số điện thoại của tôi, chút nữa anh chuyển tiền tới cho tôi là được rồi."
Anh hỏi: "Bao nhiêu?"
Trình Thiên Nhiễm nói: "Năm trăm hai."
"Được rồi."
Tô Mặc Trừng cúp điện thoại liền download wechat, dùng số điện thoại của mình đăng ký sau đó kết nối với ngân hàng/ dòng/ thẻ, tìm kiếm rồi thêm cô vào danh sách bạn tốt, bên kia rất nhanh thì đồng ý yêu cầu của anh.
Trước tiên anh gửi một câu qua wechat.
Trừng: Trình Thiên Nhiễm?
Trình Thiên Nhiễm trực tiếp gửi cho anh một tin nhắn thoại.
Tô Mặc Trừng nhấn một cái, giọng nói của cô liền vang quấn quanh bên tai anh, tuy rằng chỉ đơn giản có ba chữ -- là tôi đây!
Anh không nói gì nữa, xách định đúng là cô anh liền lập tức chuyển tiền qua.
Trình Thiên Nhiễm rất nhanh thì nhận tiền.
Lúc thấy đối phương thành công nhận, đáy lòng Tô Mặc Trừng thở dài một hơi, sau đó lại áy náy gửi cho cô một tin nhắn.
Trừng: Chuyện lần này thực sự rất xin lỗi.
Cheng: Không có gì đâu, vốn là bản thân tôi bất cẩn.
Người con gái ngồi trong phòng vũ đạo cầm điện thoại sau khi gửi xong tin nhắn này thì nhịn không được nở nụ cười.
Cô đã nghe Khương Chỉ Niệm nói qua anh không có wechat, vừa rồi nói vậy cũng chỉ là muốn trêu chọc anh thôi, cô cho là anh sẽ nói là anh không có wechat có thể đưa cô tiền mặt hay là chuyển khoản ngân hàng gì đó, kết quả anh lại không chút do dự mà đồng ý.
Nói như vậy cô chính là bạn tốt đầu tiên trên wechat của anh, thậm chí hiện tại mà nói thì chính là duy nhất.
Trình Thiên Nhiễm ôm bình nước khoáng ngồi trên phòng vũ đạo cười khẽ.
Tô Mặc Trừng, đợi ba ngày nữa.
Em sẽ khiêu vũ cho anh xem.
Chỉ cho một mình anh.
Hết chương - : AM - //
Review chương
Anh nhìn chằm chằm cô, trước khi đợi cô nói tiếp thì anh bất ngờ lên tiếng hỏi một câu.
"Có phải cô thích tôi không?"