Trước đêm sinh nhật của Khương Chỉ Niệm.
Trình Thiên Nhiễm luyện vũ đạo xong thì đi tắm sau đó ra phòng khách, Đổng An Khả đang xem TV, thấy cô đi tới thì thuận miệng hỏi một câu: "Luyện xong rồi à?"
Trình Thiên Nhiễm rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, co người ngồi xuống ghế salon, lúc này mới trả lời cô ấy: "Còn sớm, chỉ biên một đoạn."
Đổng An Khả nghiêng mặt, ánh mắt ranh mãnh nhìn cô, nói: "Cậu ổn không?"
Trình Thiên Nhiễm ôm cái gối, mím môi tủi thân, "Tớ nghĩ nếu tớ không liên hệ với anh ấy thì sẽ điên mất."
"Vậy cậu gọi điện đi, điện thoại di động ở trong tay mình, lại không có ai cản trở." Đổng An Khả cười hì hì nói.
Trình Thiên Nhiễm đưa mắt nhìn trần nhà thở dài, "Đại bảo bối nói, không thể khuất phục trước trái tim được, theo đuổi đàn ông, nhất là loại đàn ông lạnh lùng như Trừng Trừng, phải chú ý sách lược."
"Chậc, tớ nhớ không lầm thì điểm tâm lần trước cũng là chiêu bác gái chỉ cho cậu."
Trình Thiên Nhiễm bất đắc dĩ: "... Dù sao tớ chưa bao giờ yêu, không hiểu thế nào là theo đuổi người khác, mẹ tớ không giống tớ, năm đó bà dễ dàng hái được đóa hoa lạnh lùng như ba tớ, thậm chí cần biến ba tớ thành người khờ khạo, tớ cực kỳ khâm phục đại bảo bối nhà tớ."
"Bác gái có sách lược gì thế?" Đổng An Khả lại gần tò mò hỏi, "Tớ vẫn nên học tập một chút, lỡ như sau này gặp phải người nào hợp khẩu vị tớ sẽ chủ động theo đuổi một phen, ít nhất còn có biện pháp."
Trình Thiên Nhiễm u ám nhìn Đổng An Khả, ai oán nói: "Đại bảo bối muốn tớ lạnh nhạt với Trừng Trừng vài ngày, nói gì mà cho oai --- chứ."
Đổng An Khả: "...?" Vẻ mặt lờ mờ.
"Đại bảo bối nói, tớ đã kiên trì theo đuổi anh ấy một thời gian, bây giờ nhất định anh ấy đã nhận ra, nhất là ngày anh ấy bị bệnh tớ lại chăm sóc anh ấy như vậy, vì thế kế tiếp phải cố ý lạnh nhạt với anh ấy, không được liên lạc, không được gặp mặt, dù trong lúc vô tình nhìn thấy cũng phải biểu hiện một cách tự nhiên khéo léo, tuyệt đối không được viết mấy chữ "Em thích anh" lên mặt, tốt nhất là để anh ấy nghĩ rằng tớ thật sự không có ý gì với anh ấy, trước đó đối tốt với anh ấy chỉ là vì anh ấy bị bệnh, còn tớ xuất phát từ lòng tốt nên mới chăm sóc anh ấy."
"Đại bảo bối còn nói, sau khoảng thời gian lạnh nhạt với anh ấy, khi mà anh ấy cho là bản thân đã suy nghĩ nhiều, trong lòng có chút mất mác, tớ mới bắt đầu hành động đánh bất ngờ, cho đến lúc đó sẽ khiến anh ấy trở tay không kịp, khiến cho bản thân quên mất những lời từ chối muốn nói với tớ, thậm chí còn có thể sẽ cảm thấy vui mừng.
Đổng An Khả nhất thời sợ hãi than: "Đây là lạt mềm buộc chặt sao?"
Trình Thiên Nhiễm: "... Hẳn là... Đúng không? Tớ cũng không rõ lắm."
Hai người đang trò chuyện thì Khương Chỉ Niệm gửi tin nhắn cho Trình Thiên Nhiễm.
Nhớ mãi không quên: "Chị Trình ngày mai có rảnh không?"
Cheng: Sao thế?
Nhớ mãi không quên: Ngày mai sinh nhật em rồi, anh em muốn dẫn em đi ăn, em muốn gọi chị Trình đến ăn chung.
Nhớ mãi không quên: Chị Trình đến nha đến nha!
Trình Thiên Nhiễm lập tức ném gối sang một bên, nhanh chóng gọi cho quân sư tình yêu của mình.
Tiểu bảo bối: Tiểu Chỉ Niệm mời con ngày mai ăn sinh nhật cùng con bé, con có nên đi hay không? Đi sẽ phải gặp mặt Tô Mặc Trừng.
Đại bảo bối: Đi đi, con nhịn cả một tuần lễ, bây giờ nhịn nữa mẹ sợ con sẽ nghẹn đến điên luôn.
Trình Thiên Nhiễm thiếu chút nữa mừng chảy nước mắt, rốt cục cũng có thể gặp Trừng Trừng nhà cô rồi!
Sau đó nhóm chat lại gửi đến một tin.
Đại bảo bối: Đừng quên kỳ lạnh nhạt vẫn chưa qua, chú ý thái độ của mình đừng nhiệt tình quá.
Tiểu bảo bối: con đã biết.
Trình Thiên Nhiễm siết chặt điện thoại di động cắn răng, chỉ là không quá nhiệt tình với anh thôi sao, cô nhất định sẽ làm được, đợi một tuần trôi qua sẽ xong thôi.
Vì thế cuối cùng Trình Thiên Nhiễm cũng đồng ý lời mời của Khương Chỉ Niệm, đến tham gia sinh nhật của cô bé.
Gần đến giờ thì cô đã đến chỗ ăn, Trình Thiên Nhiễm bước vào ghế lô liền đưa quà sinh nhật cho Khương Chỉ Niệm, đây là món quà mà cô đã chuẩn bị vào một tuần trước, lúc con bé nói gần đến sinh nhật nó.
Khương Chỉ Niệm vui vẻ mở gói quà ra, bên trong là một chiếc hộp màu đen đầy trang nhã long trọng, mở hộp ra, hiện ra trước mắt cô chính là chiếc váy dài màu bạc sáng lấp lánh dành cho nhảy Latin.
"Oa!" Khương Chỉ Niệm cầm váy múa ra, yêu thích vuốt lên viền vải trơn mượt: "Quá tuyệt!"
Sau đó nháy mắt ra hiệu với Trình Thiên Nhiễm nói: "Chị Trình có phải đã bàn bạc trước với anh trai không? Một người đưa em giày múa, một người đưa em váy múa, tất cả đều màu bạc!"
Tô Mặc Trừng đưa mắt nhìn Trình Thiên Nhiễm, cô chỉ cười nhạt, phớt lờ nói: "Không có."
Trả lời nghiêm chỉnh như thế khiến anh thật ngoài ý muốn, anh còn tưởng rằng cô sẽ đùa giỡn như ngày thường mà nói: "Đúng rồi, chị và anh em đã lén bàn bạc với nhau, chị mua cho em váy múa, còn anh ấy mua giày múa cho em."
Kiểu phản ứng này mới giống Trình Thiên Nhiễm.
Nhưng cô không có.
Khương Chỉ Niệm càng nói càng khoa trương: "Trời ơi! Hai người thần giao cách cảm sao?"
Trình Thiên Nhiễm vỗ vỗ đầu của cô bé, cười nhưng không nói gì, đi tới bên kia ngồi xuống, rồi thoáng gật đầu với Tô Mặc Trừng một cái.
Vẫn có chút không hiểu nỗi Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng: "..."
Trình Thiên Nhiễm ngồi đó, bề ngoài như không có gì nhưng nội tâm bên trong đang gào thiết kịch liệt, có trời mới biết từ khi bước vào ghế lô đến giờ cô phải nhịn biết bao mới không liếc anh một cái.
Trái tim trong lồng ngực cũng không bình tỉnh như vẻ ngoài, cô sắp không nhịn được muốn liếc nhìn anh một cái, rồi thêm một cái, hận không thể nhìn anh đến khi nào hài lòng mới bỏ qua.
Để không khiến mình như trước luôn tìm đề tài nói chuyện với anh, Trình Thiên Nhiễm chỉ có thể bưng ly nước lên không ngừng uống.
Tô Mặc Trừng khẽ nhíu mày, không phải bởi vì cô đã gầy đi nhiều mà còn bởi vì anh cảm nhận được sự khác thường của cô, trước đây cô rất thích cười nói chuyện với anh, thậm chí kêu tên của anh, hôm nay ngay cả một câu cô cũng không nói, vào ghế lô một lúc lâu thì cũng chỉ gật đầu ra vẻ chào hỏi với anh.
Thái độ của cô có chuyển biến lớn như thế, khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhưng mà anh cũng không nghiên cứu sâu hơn, sự kinh ngạc rất nhanh liền qua đi rồi thở phào nhẹ nhõm.
So với việc cô thích anh, anh tình nguyện chấp nhận là bản thân đã suy nghĩ nhiều hơn.
Bây giờ xem ra chính là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Như vậy cũng tốt, chờ cô hoàn thành khóa dạy học hè cho Tiểu Niệm, anh và cô không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Tô Mặc Trừng hoàn toàn thả lỏng đứng lên, nhưng anh lại vô thức bỏ qua sự khó chịu nằm sâu trong trái tim mình.
Mà Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện anh, lúc này đang thầm nghĩ trong lòng kế hoạch tiếp theo phải làm thế nào mới hoàn mỹ đây.
Hết chương - [ từ] - : AM - //
Review chương
Tiếng uống nước của cô bị anh nghe được, nó dẫn dụ người khác không tự chủ được suy nghĩ đến cảnh tượng cô ngưỡng mặt lên uống nước, nước suối trong suốt chảy qua cánh môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng mảnh thon dài, xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo...
Tô Mặc Trừng rũ lông mi xuống khẽ run rẩy.