Vũ Thần nhìn thấy Đinh Tiểu Mẫn rớt xuống, không thể nghĩ ngợi được điều gì, muốn nhảy xuống cùng cô, thì bị Tiểu Như giữ chặt "Thần! Đừng làm bậy"
Vũ Thần không nghe thấy Tiểu Nhu nói gì, chỉ nhìn thân hình màu trắng đang từ từ rớt xuống hét lớn "Đinh Tiểu Mẫn, anh yêu em!"
Nói rồi quay sang Tiểu Nhu, gỡ bàn tay cô ra, lạnh giọng "Mau buông ra!"
Tiểu Nhu tức giận tát vào mặt Vũ Thần, hắn lạnh lùng nhìn cô, cô vẫn không sợ, hét lớn.
"Anh nghĩ anh nhảy xuống cùng A Mẫn, nó sẽ tha thứ cho anh sao? Anh có nghe nó nói gì không? Nó nói 'hy vọng kiếp sau dây tơ hồng của em, sẽ không buộc cho anh nữa' nó có chết, cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh, nếu anh thật sư yêu nó, thì hãy cho nó tự do đi"
Vũ Thần bừng tỉnh nhìn Tiểu Nhu, trầm mặc hồi lâu, rồi loạng choạng đứng dậy đi ra khỏi sân thượng.
Vũ Thần nhíu chặt mày lại, bàn tay ôm chặt ngực, khi lấy tay ra, tay hắn đã dính đầy máu, vết thương của hắn đã rách ra, khi hắn bắt lấy cánh tay Đinh Tiểu Mẫn.
Nhưng hắn lại không thấy đau một chút nào, có lẽ, có một nổi đau vô hình nào đó, đã lắp đầy tim hắn, cho nên nổi đau xác thịt cũng không là gì đối với hắn.
Vũ Thần từng bước, rồi từng bước đi xuống những bậc thang, khi đi xuống bậc thang cuối cùng, hắn đã thấy một đám người quay quanh chỗ Đinh Tiểu Mẫn rớt xuống.
Nhưng hắn vẫn vờ như không thấy, bước nhanh ra khỏi trường học, lên xe chạy thẳng về nhà, không vội vàng, vẻ mặt bình thản, cứ từ từ mà chạy thẳng về nhà.
Nhìn hắn bây giờ, không ai có thể tưởng tượng được, mười mấy phút trước, kẻ la hét, kẻ khóc lóc trên sân thượng, chính là người bĩnh tĩnh đến lạ thường này, là cùng một người.
Vũ Thần vừa về đến nhà, liền xuống xe, vòng ra đằng sau cốp xe mở lên, lấy một chiếc bánh sinh nhật vô cùng đẹp mắt ra.
Đó là chiếc bánh lúc đi hắn đã mua, hắn muốn cho cô một bất ngờ, nhưng vì nóng lòng muốn gặp cô, nên đã quên mang ra.
Vũ Thần đem chiếc bánh vào nhà, đi thẳng lên phòng Đinh Tiểu Mẫn, vừa vào phòng, hắn liền đem chiếc bánh đặt trên bàn gần giường cô.
Hằn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, rồi nhìn đồng hồ, đã hơn h thì nở một nụ cười, nhẹ giọng "A Mẫn! Tuy đã qua h, nhưng anh vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ"
Nói rồi đưa tay cắt một miếng bánh, nhẹ giọng "A Mẫn! Mùi dâu em thích nhất, em nhất định phải ăn cho hết đó"
Trong lúc Vũ Thần không để ý, thì Tiểu Nhu đã đi vào trong phòng, cô sợ hắn kích động mà làm chuyện dại dột, thì hắn lại bình tĩnh mà lái xe về tận nhà.
Cô cứ nghĩ hắn đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh này.
Tiểu Nhu tức giận đi lại hất đổ bánh sinh nhật xuống đất.
Vũ Thần lạnh lùng nhìn Tiểu Nhu, gằn giọng "Em làm gì thế?"
Tiểu Nhu giận dữ hét lớn "Anh điên đủ chưa? A Mẫn chết rồi, nó nhảy từ lầu xuống đã chết rồi, xác cũng được đưa đi rồi, không phải chính mắt anh đã nhìn thấy hay sao?"
Vũ Thần bật cười lắc đầu "A Mẫn chưa chết, làm sao A Mẫn có thể chết được chứ, cô ấy chỉ giận tôi thôi, khi hết giận cô ấy sẽ quay về"
Tiểu Nhu siết chặt hai tay rồi buông thỏng, nhẹ giọng "Thần! Anh đừng như vậy, anh hãy chấp nhận sự thật đi, A Mẫn đã chết rồi, anh hãy ly hôn với nó đi, chúng ta bắt đầu lại có được không?"
Vũ Thần nhìn Tiểu Nhu, lạnh lùng nói "Ngày nào tôi còn sống, trên giấy kết hôn của tôi, vẫn ghi tên Đinh Tiểu Mẫn!"
Cả người Tiểu Nhu run lên nắm chặt tay Vũ Thần "Nhưng A Mẫn đã chết rồi!"
Vũ Thần tức giận hất tay Tiểu Nhu ra, lạnh lùng nói "A Mẫn chưa chết, cô ấy chỉ đang giận tôi, em có nghe rõ không?"
Nói rồi chỉ tay vào cánh cửa phòng "Ra ngoài đi, đừng bao giờ bước vào đây nữa, A Mẫn không thích có người khác trong phòng cô ấy!"
Tiểu Nhu bật khóc nhìn Vũ Thần "Sao anh lại như vậy? Anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em không phải sao?"
Vũ Thần lạnh lùng nhìn Tiểu Nhu "Tôi hứa sẽ chăm sóc cho cô gái ở trường đại học, nhưng người đó không phải em!"
Tiêu Nhu lùi về sau mấy bước, kinh hãi nhìn Vũ Thần, lắp bắp "Anh..anh..biết rồi sao?"
Vũ Thần không để ý đến Tiểu Nhu, nhặt miếng bánh lên để vào hộp, nhẹ giọng "A Mẫn! Xin lỗi, bánh dơ hết rồi, ngày mai anh mua cho em cái khác có được không?"
Tiểu Nhu thấy thế, lại tức giận nắm lấy tay Vũ Thần "Phải! Là em gạt anh, nhưng anh cũng có yêu em mà, có phải không?"
Vũ Thần không nhìn Tiểu Nhu, lạnh giọng "Chưa từng yêu!"
Tiểu Nhu cứng đơ một lúc lâu, rồi bỗng bật cười "Chưa từng yêu sao? Tôi vì anh, tranh giành với em gái mình, đến nổi ép nó vào đường cùng, nhưng đổi lại là ba chữ "chưa từng yêu' sao?"
Vũ Thần không để ý đến Tiểu Nhu, cầm tấm ảnh Đinh Tiểu Mẫn được để trên bàn, vuốt ve "A Mẫn! Hết giận thì hãy trở về đi, anh chờ em!"
Tiểu Nhu tức giận giựt lấy tấm hình đập xuống sàn gỗ, khiến tấm hình vở tan tành.
Tiểu Nhu lại tức giận hét lớn "Đinh Tiểu Mẫn chết rồi, anh có nghe rõ không? Đừng tự lừa mình dối người nữa, chính anh và tôi đã ép nó vào đường cùng, chính anh và tôi khiến nó tuyệt vọng mà tự tử!"
Tiểu Nhu bỗng cười lớn, giọng cười cô vang vọng, khiến người khác nổi da gà "Tới lúc chết, A Mẫn nó vẫn không tha thứ cho anh, nó không muốn ở cùng một chỗ với anh, chính anh khiến nó hận anh, chính anh!"
Ps. Chắc mai hết đó mọi người ơi!. :))))