Nước mắt và mồ hôi của Vũ Thần lần lượt rớt lên mặt Đinh Tiểu Mẫn.
Tim cô nhợt nhói lên một cái, nhưng cái chết của con cô và sự hy sinh vô cớ của ba cô, không cho phép cô động lòng.
Đinh Tiểu Mẫn tuyệt vọng nhìn vào mắt Vũ Thần nói "Buông tay đi, em không còn yêu anh nữa!"
Vũ Thần nhíu chặt mày, lắc đầu "Không yêu cũng không sao, anh chỉ cần em sống thôi!"
Địn Tiểu Mẫn cụp mắt "Sống thêm cũng chỉ có tuyệt vọng mà thôi!"
"Thần! Anh đang làm gì vậy?"
Không biết Tiểu Nhu đã đến từ lúc nào, vội vàng chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Vũ Thần, rồi kinh hãi nhìn bàn tay Đinh Tiểu Mẫn được Vũ Thần nắm chặt.
Vũ Thần kích động liếc sang Tiểu Nhu một cái, nói "Tiểu Nhu! Giúp anh kéo A Mẫn lên đi"
Đinh Tiểu Mẫn nghe thế lạnh lùng nói "Nếu anh để chị ta đụng vào em, em lập tức cắn lưỡi chết!"
Vũ Thần hoảng sợ gật đầu "Được! Không cho đụng, không cho đụng, em đừng kích động"
Tiểu Nhu bất lực nhìn Vũ Thần ra sức giữ cánh tay Đinh Tiểu Mẫn, dù gương mặt hắn tái nhợt vẫn không buông tay ra.
Sau khi Vũ Thần đi được một lúc, thì Đinh Tiểu Mẫn đã gọi điện cho cô, muốn cho cô một bất ngờ không thể quên.
Thì ra bất ngờ mà Đinh Tiểu Mẫn nói, chính là như vậy sao?
Tiểu Nhu kinh hãi nhìn vào Đinh Tiểu Mẫn thầm nghĩ "Nó điên rồi, thật sự điên rồi, vì muốn trả thù chị nó, mà cả tính mạng cũng không cần sao?"
Đinh Tiểu Mẫn nhếch cao khoé môi nhìn Tiểu Nhu "Món quà sinh nhật đặc biệt này, A Mẫn tặng chị hai!" Rồi mỉm cười nhìn sang Vũ Thần, giọng vô cùng nhẹ, nhưng lại khiến đối phương nổi cả da gà.
"Thần! Hy vọng kiếp sau, dây tơ hồng của em, sẽ không buộc cho anh nữa!"
Nói rồi, cô lấy bàn tay còn lại, gỡ từng ngón tay của Vũ Thần ra.
Vũ Thần kinh hãi, hét lớn "A Mẫn! Đừng làm như vậy!"
Vì bàn tay hắn giữ chặt tay cô nãy giờ, nên bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, cộng thêm việc cô cứ ra sức gỡ từng ngón tay hắn ra, cho nên hắn không thể giữ được bao lâu nữa.
Hắn bất lực nhìn vào cô!
Cô thật sự hận hắn như vậy sao?
Nếu đã như vậy, hắn chỉ muốn hỏi cô một câu nữa thôi!
Vũ Thần đau khổ nhìn Đinh Tiểu Mẫn, giọng nhẹ nhàng "A Mẫn! Phải làm thế nào, em mới tha thứ cho anh!"
Bàn tay Đinh Tiểu Mẫn vẫn ra sức gỡ từng ngón tay Vũ Thần ra, nghe thế ngước lên, mỉm cười "Trừ khi mười lăm không có trăng!"
Đinh Tiểu Mẫn vừa nói dứt câu, thì những ngón tay của Vũ Thần đã được cô gỡ hết, người cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Khoảnh khắc cô rơi xuống, cô nhìn thấy gương mặt hắn tái nhớt, đau khổ hét lớn tên cô, nói rắng hắn yêu cô, cả người cũng tiến về phía cô, như muốn nhảy xuống cùng cô, nhưng lại bị chị cô ôm chặt.
Trái tim cô co thắt lại!
Tại sao đến giây phút cô tuyệt vọng nhất, hắn mới nói yêu cô?
Nhưng cô mệt rồi, cô không thể nhận nổi tình yêu của hắn nữa!
Khi thân thể cô tiếp đất, cô cảm thấy như tất cả xương trên người mình đều bị nát vụn vậy, rất đau!
Nhưng khi đối diện với ánh mắt đau khổ của người con trai phía trên, cô càng thấy tim mình đau hơn!
Đột nhiên cô nhìn thấy mẹ mình, bà đưa tay về phía cô, dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng nói với cô "A Mẫn! Mẹ đến đón con!"
Đinh Tiểu Mẫn nâng cánh tay lên, đưa về phía bà "A Mẫn rất nhớ mẹ!"
Đinh Tiểu Mẫn thấy bà đau lòng nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng "Sao con lại ngốc như vậy?"
Đinh Tiểu Mẫn cười yếu ớt nhìn bà "A Mẫn không ngốc, con không muốn sống một mình trên đời nữa, mẹ nhìn xem, bây giờ có phải rất tốt không? Bây giờ con đã có mẹ, sẽ không cô đơn nữa, con đã chọn ngày sinh nhật của mình mà làm vậy, mẹ có biết vì sao không?"
Đinh Tiểu Mẫn thấy bà lắc đầu nhìn cô, cô nói với giọng làm nũng "Vì A Mẫn muốn chết cùng ngày với mẹ, như thế kiếp sau, chúng ta cũng sẽ là mẹ con!"
Đinh Tiểu Mẫn thấy bà bật khóc ôm cô vào lòng, giọng nghẹn ngào "Đứa trẻ ngốc!"
Có phải đây là sự thật không?
Cô thật sự gặp được mẹ ư?
Người ta nói, chỉ khi sắp chết, thì mới gặp được người chết!
Cô sắp chết thật rồi ư?
Như thế cũng tốt, chết đi sẽ không phải suy nghĩ, sẽ không phải đau lòng, sẽ không nhớ nhung, sẽ không dằn vặt.
Đôi khi chết đi, là một sự giải thoát tốt nhất, cho người đã chịu quá nhiều tổn thương!