Trên đường phố nấp nập xe cộ, người người ào ạt qua lại, Vũ Thần đang ngồi trên xe chờ đèn đỏ, vẻ mặt bực bội nhíu chặt mày.
Hắn lấy điện thoại tính gọi cho Đinh Tiểu Mẫn, thì thấy một tin nhắn chưa đọc, vội mở ra đọc, thì mày càng nhíu chặt.
"Hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể đến đón sinh nhật cùng em không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh!"
Là tin nhắn trước đó của Đinh Tiểu Mẫn, khi đó hắn ở trong phòng tắm không nghe thấy.
Hôm nay là sinh nhật cô?
Không phải từ lúc mười tuổi cô đã không còn đón sinh nhật nữa sao?
Vũ Thần nhìn đồng hồ, đã là h, hắn nhìn đèn đỏ trước mặt, bỗng nhấn chân ga chạy vọt về phía trước, hắn không còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa, bây giờ trong đầu hắn chỉ có hình bóng của cô.
Hôm nay cô thật sự rất lạ, lời nói của cô cũng rất lạ, cô hận hắn như vậy, ghét hắn như vậy, sao lại muốn hắn cùng cô đón sinh nhật? Huống hồ ngày sinh nhật của cô, là ngày mẹ cô mất, nên cô càng không thể nào đón sinh nhật được.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự rất sợ!
Hắn sợ, chỉ cần hắn chậm một chút thôi, hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cô nữa!
Vũ Thần cứ cắm đầu chạy về phía trước, không biết đã vượt bao nhiêu chiếc xe, bao nhiêu cây đèn đỏ, hắn chỉ biết cô đang chờ hắn, cho nên vì thế hắn cứ mặc kệ tất cả mà dùng hết khả năng của mình để chạy về phía trước.
Trường đại học Thiên Tư cách nhà hắn rất xa, nếu như chạy hết sức thì h có thể tới.
Mỗi một giây phút trôi qua, tim hắn lại nhảy lên một nhịp, hắn chưa bao giờ muốn có sức mạnh thần kỳ như bây giờ, chỉ cần vung tay một cái thì có thể đứng trước mặt cô.
Rốt cuộc Vũ Thần cũng tới được trước cổng trường, nhìn đồng hồ trên tay, quả nhiên đúng h, hắn vội bước xuống xe đi vào trường.
Vì đại học Thiên Tư là một trường đại học rất nổi tiếng, nên dù là h tối, vẫn có mấy lớp học sáng đèn, cho nên vì thế cổng trường mới không khóa.
Vũ Thần đi vào giữa sân trường, như có cảm giác bỗng ngước lên nhìn sân thượng phía đối diện, quả nhiên có một thân hình mảnh khảnh nhìn xuống, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hắn biết chắc chắn là Đinh Tiểu Mẫn.
Vũ Thần từ từ hướng về phía Đinh Tiểu Mẫn mà đi tới, vì giờ đã h tối, nên không có ai lại đi lên mấy tầng cao, đặc biệt là sân thượng, nên tất cả thang máy đều ngừng hoạt động.
Vũ Thần gấp gáp chạy thang bộ lên, vượt qua sáu tầng, rốt cuộc cũng tới được sân thượng, hắn thở hổn hển một lúc, rồi bước nhanh ra ngoài sân thượng.
Bóng dáng màu trắng đập vào mặt hắn.
Lưng cô đối diện hắn, mái tóc dài xả tung tới bờ vai, cô chỉ mặc một cái đầm trắng hai dây, lộ ra cánh tay mịn màng, thân hình mảnh khảnh vì lạnh mà khẽ run rẩy.
Hắn bỗng nhíu chặt mày đi lại, trời lạnh như vậy, sao cô lại mặc mỏng manh như vậy? Như thế rất dễ bị cảm lạnh.
Vũ Thần dừng phía sau Đinh Tiểu Mẫn khoảng mười bước, nhẹ giọng gọi "A Mẫn!"
Đinh Tiểu Mẫn nhẹ nhàng quay đầu lại, mỉm cười với Vũ Thần.
Vũ Thần lùi về sau hai bước nhìn chằm chằm vào Đinh Tiểu Mẫn.
Cô mặc một cái đầm trắng muốt, đôi mắt to tròn như ngôi sao sáng lấp lánh nhìn vào hắn, vì hôm nay là mười lăm, nên trăng vô cùng sáng, chiếu vào thân ảnh xinh đẹp của cô càng rõ ràng.
Điều quan trọng là cái đầm trắng trên người cô, chính là cái đầm của cô gái ở trường đại học mà hắn đã nhìn thấy.
Thứ nhất vì cái đầm đó không giống như những cái đầm múa ba lê của các diễn viên múa bình thường, nó không có phần đuôi xòe ra, nó chỉ đơn giản là một cái đầm hai dây thẳng tấp.
Thứ hai phần eo của cái đầm có một sợi vải trắng cột thành một cái nơ vô cùng tinh xảo, nên hắn luôn luôn nhớ rất rõ.
Và điều đặc biệt nhất là ánh mắt, mà hôm nay ánh mắt của cô vô cùng giống với người đó.
Đinh Tiểu Mẫn thấy biểu hiện của hắn thì cười nhẹ nói "Em múa cho anh xem có được không?"
Vũ Thần vươn đôi mắt ngờ vực nhìn Đinh Tiểu Mẫn, rồi gật đầu.
Hắn muốn xác minh, muốn biết sự thật!
Dù Tiểu Nhu nhiều lần múa cho hắn xem, nhưng hắn lại không có cảm giác rung động, càng không thấy được ánh mắt mà hắn mong chờ.
Đinh Tiểu Mẫn chỉ vào cái ghế ở sau lưng hắn, nhẹ giọng "Anh ngồi đó đi!"
Vũ Thần quay người, đi lại cái ghế ngồi xuống, chăm chú quan sát từng cử động của cô.
Đinh Tiểu Mẫn hài lòng mỉm cười, không biết lấy ở đâu một cái khăn trắng mỏng, trùng màu với cái đầm cô đang mặc, bịt lại nữa khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt và cái trán trơn bóng.
Vũ Thần chấn kinh nhìn Đinh Tiểu Mẫn!
Chính là nó!
Là cái khăn trắng che nữa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn, không nhiễm sự đời này, cô chính là cô gái đó sao?
Ps. Thấy mấy bạn hối quá, nên đăng một chương cho mấy bạn đọc tạm.:))))