"Không! Anh sẽ đem em đi trước!"
Đinh Tiểu Mẫn nghe thế, cơ thể mềm nhũn, nếu như cô không bị trói đứng, cô nghĩ rằng mình chắn chắc không còn sức lực mà ngã xuống mất.
Cô đã nói tới như vậy rồi, nhưng hắn vẫn không tin cô, một lời hắn cũng không tin cô.
Nhưng cô không thể bỏ cuộc, cô chết cũng không sao, nhưng con cô không thể chết được, vì thế cô lại nói, giọng nói đầy vẻ cầu xin "Vũ Thần! Xin anh hãy tin em, chị hai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hãy cứu em trước, hãy cứu con chúng ta có được không?"
Vũ Thần trầm mặc nhìn Đinh Tiểu Mẫn, không nói một lời.
Cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hắn nói cho cô biết, hắn không tin cô, mà có thể nói từ lúc quen biết tới giờ, hắn chưa từng tin cô.
Đinh Tiểu Mẫn nhếch cao khóe môi "Anh vẫn không tin em?"
Vũ Thần quay sang nhìn Tiểu Nhu, rồi nhìn sang Đinh Tiểu Mẫn, lạnh lùng nói "Em nói tôi làm sao tin em? Một lần khiến Tiểu Nhu suýt chết đuối, một lần khiến tay Tiểu Nhu bị thương, một lần đẩy ngã Tiểu Nhu khiến cô ấy không thể múa được? Bây giờ ngay cả Tiểu Nhu bị thương, em cũng không cho tôi cứu cô ấy, một người nhẫn tâm, ích kỷ như em, hỏi tôi làm sao có thể tin?"
Trong giờ phút này hắn thật sự không muốn nói với cô những lời này, nhưng cô làm hắn thật sự rất tức giận, đâu phải cô không được cứu ra? chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu người bị thương là cô, hắn cũng sẽ cứu cô trước, nhưng cô cứ ích kỷ như vậy, khiến hắn không thể làm gì khác, ngoài việc nói ra những lời tàn nhẫn.
Cô nhìn hắn, nghe từng câu, từng chữ hắn nói ra, thì ra trong lòng hắn cô là loại người như vậy? Vậy mà cô cứ ảo tưởng hắn có một ngày sẽ hiểu được cô, sẽ thích cô thôi, nhưng cô đã sai, sai từ lúc bắt đầu.
Vũ Thần thấy cô không trả lời, tưởng cô bị mình nói trúng, nên lại nắm tay Tiểu Nhu dẫn cô ra ngoài, chỉ cách cánh cửa năm bước chân, lại nghe giọng cô vang lên.
"Nếu tôi là cô gái ở trường đại học, thì anh sẽ cứu tôi trước có phải không?"
Đinh Tiểu Mẫn lạnh nhạt nói, không tình cảm, không đau khổ, không tức giận, chỉ là một giọng nói lạnh nhạt như hỏi một người xa lạ.
Có lẽ cô đã biết trước kết quả, nhưng vẫn muốn hỏi, nếu hắn trả lời phải, cô sẽ dùng mọi lời nói cho hắn tin, cô là cô gái đó.
Cô không hy vọng hắn sẽ yêu cô, không hy vọng hắn dịu dàng với cô, không hy vọng hắn sẽ bỏ qua chấp niệm trong lòng hắn mà tin cô, cô chỉ hy vọng kết quả có được, chỉ cần một chút lung lay của hắn, chỉ cần con cô được sống.
Nhưng câu trả lời của hắn, đã đánh cô xuống địa ngục, khiến trái tim cô nguội lạnh, khiến tâm cô chết đi!
Vũ Thần không quay đầu, lạnh lùng, nói "Phải! Nhưng đáng tiếc, em không phải!"
"Nhưng đáng tiếc, em không phải!"
Lúc này cô thật sự muốn cười, cười thật lớn, và hét thật to với hắn rằng "Là tôi! Người đó là tôi!"
Nhưng thật sự cô không cười nổi được nữa rồi, hắn không muốn nghe cô, cho nên mới dứt khoác nói ra câu đó như vậy, vậy hà cớ gì cô phải cố gắng chứng minh?
Chứng minh rồi thì sao? Hắn sẽ bỏ chị cô mà đến bên cô sao? Hắn sẽ dùng cái cách hắn đối xử với chị cô, để đối xử với cô sao?
Bao dung tất cả? Bao che mọi thứ? Trong mắt hắn chỉ chứa một mình cô? Dù cô có xấu xa, có ích kỷ, có hai mặt, nhưng trong mắt hắn, cô vẫn là một cô gái không nhiễm một hạt bụi?
Cô không cần, tất cả đều không cần, thứ cô muốn là tình yêu đến từ tâm, chứ không phải là chấp niệm của hắn!
Từ đầu tới cuối hắn chưa từng yêu ai, trong mắt hắn chỉ có chấp niệm, chấp niệm với cô gái ở trường đại học, nếu một ngày hắn biết chị cô không phải là cô gái đó, cô dám chắc, hắn nhất định sẽ đối xử với chị như vậy.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, dù biết đó là chấp niệm sai lệch của hắn, nhưng sao cô vẫn đau? Vẫn oán hận?
Đinh Tiểu Mẫn nhìn Vũ Thần từ từ bước ra khỏi cánh cửa, cô rốt cuộc cũng nói được một câu, một câu khiến bản thân cô nghĩ rằng, cô cả đời này sẽ không dùng đến.
Cô nghe thấy giọng nói mình, giọng nói lạnh lẽo, khiến toàn thân cô cũng rét run, nếu không phải chỉ có một mình cô nói chuyện, cô không nghĩ mình có thể nói ra một giọng nói lạnh lẽo cùng oán hận như thế này!
"Vũ Thần! Nếu như anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi nhất định không bao giờ tha thứ cho anh, có chết cũng không tha thứ!"