Sau khi nghe Tấn Phi nói thế, Vũ Thần lúc này mới nhìn sang Đinh Tiểu Mẫn, ánh mắt cô lúc này không vui, cũng không buồn, càng không sợ hãi.
Cũng vì vậy khiến hắn càng thấy khó xử, nếu như là lúc trước, hắn thật sự không quan tâm tới cảm xúc của cô, nhưng bây giờ hắn không thể làm như vậy.
Cho nên hắn chỉ có thể thở dài, e dè hỏi "A Mẫn, tôi có thể cứu Tiểu Nhu trước không?" Sợ cô sẽ không đồng ý, hắn lại thêm một câu "Lát nữa ba em sẽ tới, Tiểu Nhu cô ấy bị thương như vậy...tôi...tôi.." hắn lắp bắp rồi im lặng chờ câu trả lời của cô.
Cô nhếch môi cười chua xót, chỉ một câu nói "Tôi có thể cứu Tiểu Nhu trước được không?" đã đánh bay hết hy vọng của cô rồi.
Hắn có biết, khi hắn nói nhất định sẽ cứu cô, cô thấy lòng ấm áp thế nào không?
Hắn có biết, chỉ cần một giọng nói dịu dàng của hắn, lòng cô sẽ mềm nhũn như thế nào không?
Hắn có biết, cô đã tin tưởng hắn như thế nào không?
Hắn có biết, cô yêu hắn thế nào không?
Và hắn có biết, bây giờ cô thất vọng thế nào không?
Vũ Thần thấy cô im lặng, lại nói tiếp "A Mẫn, ba em thương em như vậy, sẽ đến nhanh thôi, em yên tâm đi!"
"Vậy anh có thương em không?"
Đột nhiên Đinh Tiểu Mẫn hỏi như vậy, khiến Vũ Thần không biết trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn cô.
Cô cũng nhìn hắn, nhếch cao khoé môi "Nếu em nói...anh cứu em trước thì sao?"
Hắn trầm mặc nhìn cô, rồi nhìn sang Tiểu Nhu, cô không thấy Tiểu Nhu đang bị thương sao? Tuy biết cô không thích Tiểu Nhu, nhưng không ngờ cô lại tuyệt tình đến vậy, chỉ cách nhau mấy tiếng, cô cũng không nhường cho Tiểu Nhu được sao?
Vũ Thần nhíu mày, nói "A Mẫn, chị em đang bị thương đó!"
Đinh Tiểu Mẫn lạnh lùng nói "Nhưng anh tới đây để cứu em!"
Vũ Thần định nói gì đó, thì Tấn Phi đột nhiên tức giận nói "Mẹ kiếp! Rốt cuộc mày muốn chuộc ai? Chỉ được chuộc một người thôi, tao không đủ kiên nhẫn để chờ!"
Tấn Phi vừa dứt lời, Vũ Thần đã đem ba li tiền đến trước mặt Tấn Phi, đỡ Tiểu Nhu lên, nói "Chuộc cô ấy!"
Tiểu Nhu rưng rưng nhìn hắn "Thần! Em đã nghĩ em sẽ không thể gặp anh nữa!"
Vũ Thần ôm vai Tiểu Nhu, nhẹ nhàng nói "Không sao đâu!"
Vũ Thần định dìu Tiểu Nhu ra ngoài, thì nghe giọng nói đầy lạnh lùng vang lên.
Đinh Tiểu Mẫn hai tay siết chặt, nước mắt rốt cuộc cũng rơi, nhưng giọng lại lạnh thấu xương "Vũ Thần! Nếu anh cứu chị ấy trước, con chúng ta sẽ không giữ được!"
Vũ Thần đang đi, bỗng dừng lại, tay đang ôm vai của Tiểu Nhu cũng siết chặt, không thể kiềm chế tức giận, quay lại nhìn Đinh Tiểu Mẫn, nói "Đinh Tiểu Mẫn, rốt cuộc em muốn như thế nào? Em thật sự không chờ nổi mấy tiếng đợi ba em đến sao? Vì muốn được thoát khỏi đây trước, mà ngay cả việc như có thai cũng dám đem ra nói!"
Hắn không ngờ cô lại đem chuyện có thai để nói dối, rồi ép buộc hắn như vậy? Tiểu Nhu cũng là chị cô, cô không nghĩ đến tình thân một chút nào sao?
Cô nhìn hắn, nước mặt rơi càng nhiều, rốt cuộc trong lòng hắn cô là hạng người gì? Giành chồng của chị gái? Tham sống sợ chết? Không từ thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích hay sao?
Nhưng cô không thể tức giận trong lúc này, mạng sống của con cô chỉ cần một lời quyết định của hắn, cô không thể để hắn gián tiếp giết con mình, vì dù cô có vị tha đến cỡ nào, cũng không chấp nhận được chuyện đó.
Vì thế cô nhẹ giọng, nói "Vũ Thần! Hãy tin em, em không nói dối, em đã có thai rồi, là con của chúng ta, xin anh hãy tin em lần này thôi!"
Hắn khinh miệt nhìn cô, cô không dùng cứng được, lại dùng mềm sao?
"Thôi đi! Đinh Tiểu Mẫn, tôi đã nghĩ em không xấu, chỉ là ghen ghét với Tiểu Nhu thôi, nhưng tôi không ngờ em lại làm tới mức này, chỉ vì muốn thoát trước!"
Đinh Tiểu Mẫn gào lên với hắn "Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, anh lúc nào cũng Tiểu Nhu, anh có biết chính chị ấy bắt em không? Anh có biết nếu anh dẫn chị ấy ra khỏi cánh cửa này, thì mạng sống của con anh sẽ kết thúc không?"
Tiểu Nhu nghe thế, nước mắt rơi lả chả, giọng đầy nghẹn ngào "A Mẫn, chị biết em không thích chị, nhưng em nói như vậy, khiến chị rất đau lòng" Rồi quay sang nắm cánh tay của Vũ Thần, vẻ mặt dịu dàng, nói "Thần! Anh cứu em ấy trước đi, em không sao, em chờ ba được!"
Vũ Thần tức giận, nắm chặt tay Tiểu Nhu "Không! Anh sẽ đem em đi trước!"
Ps. Ngày mai viết tiếp nha.