Chu Trần Dật chỉ kịp nghi hoặc thốt lên rồi vội bế Lâm Đường lùi về phía sau mấy bước.
Mới một buổi tối trôi qua, thế mà quỷ khí trên người quỷ nam đã trở nên nồng đậm như có thể cô thành vật chất.
Trong lúc né tránh, Chu Trần Dật tranh thủ liếc nhìn gương mặt tỏa khói đen của quỷ nam, không nhịn được nhíu mày: đã biến thành như vậy rồi mà hắn vẫn giữ được lý trí sao?
Nhưng nếu không còn lý trí, hắn sẽ không ra chặn đường mình đúng lúc này.
Nhìn thấy quỷ nam, Lâm Đường ôm cổ Chu Trần Dật chặt hơn, mặt cậu tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy mất khống chế.
Tròng mắt đen bóng như hai viên thủy tinh của quỷ nam dõi thẳng vào cậu.
Lâm Đường không dám đối diện với ánh mắt này, chỉ đành nghiêng đầu, run rẩy vùi mặt vào cổ Chu Trần Dật.
Dây leo do quỷ nam điều khiển như phát điên, vốn chỉ múa may mềm mại bỗng cứng sắc như dao, mới sượt nhẹ qua má Chu Trần Dật đã tạo thành thương tổn.
Càng kỳ dị hơn là, má Chu Trần Dật bị rạch một đường nhưng lại không hề chảy máu, hệt như cắt lên mặt búp bê, để lộ phần ruột đỏ bên trong nhưng vẫn không có máu chảy ra.
Lâm Đường hoảng sợ buông tay, may là Chu Trần Dật vẫn đang đỡ thắt lưng cậu, nếu không cậu đã rớt thẳng xuống rồi.
Cậu luống cuống tóm lấy vạt áo của Chu Trần Dật, vải dệt trắng tinh nhanh chóng bị cậu vò nhăn nhúm.
Lâm Đường há miệng nhưng lại không nói nên lời, con ngươi đảo loạn, cổ họng bật ra vài âm tiết “ư a” không rõ nghĩa: cứu, cứu với…
Chu Trần Dật không có thời gian giải thích, ôm chặt thắt lưng Lâm Đường để đảm bảo cậu không rơi xuống vì bối rối.
Biệt thự là địa bàn của quỷ nam, mà Chu Trần Dật đã trả giá rất nhiều để biến thành người sống, bao gồm cả phần sức mạnh không thuộc về con người của hắn, điều này khiến hắn rất chật vật khi đối chiến với quỷ nam.
Chu Trần Dật gian nan ngửa đầu né tránh sợi dây muốn cắt cổ mình.
Ngay lập tức, có một sợi dây khác đánh hơi được sơ hở, uốn éo bò tới chỗ Lâm Đường.
Do dự thoáng qua trong một phần nghìn giây, Chu Trần Dật lập tức lựa chọn xoay người, dùng cơ thể mình ngăn cản.
Mà sợi dây kia khi nhắm vào Lâm Đường thì có vẻ mềm mại, nhưng lúc chạm đến da thịt của Chu Trần Dật lại biến thành dã thú miệng đầy răng nanh, hung hãn xé toạc một miếng thịt trên lưng hắn, để lộ xương trắng dày đặc bên dưới da thịt đỏ tươi.
Trong hoàn cảnh này, Chu Trần Dật lại cười khẩy: thật không ngờ sau bao nhiêu năm làm quỷ, hắn lại được nếm “cảm giác” làm người lần nữa trong tình cảnh thế này.
Sao hắn lại quên đau đớn mới là minh chứng rõ ràng nhất cho việc mình còn sống.
Bị lóc sống một miếng thịt, Chu Trần Dật vẫn không hề tránh né.
Mặt hắn tràn đầy oán khí, tay không nắm chặt dây leo, kéo mạnh về phía mình.
Trong khoảnh khắc đó, luồng sức mạnh không thuộc về con người đột nhiên bùng nổ, quỷ nam và dây leo đều bị hắn kéo đến ngả nghiêng.
Nhưng cũng sau động tác này, da thịt trên cánh tay phải của Chu Trần Dật như bị không khí hòa tan, chỉ để lại toàn xương trắng.
Hắn cắm thẳng xương ngón tay sắc nhọn vào vai quỷ nam.
Rõ ràng là quỷ, nhưng vết thương của quỷ nam lại lập tức trào máu đỏ.
Thấy thế, Chu Trần Dật nở một nụ cười u tối: “Đây là bản thể của mày à? Thế mà mày cũng dám lôi ra?”
Quỷ nam không đáp, hắn bất chấp vết thương, vung tay đánh móc từ sau gáy đối phương, miệng phát ra một tiếng rống hệt như dã thú.
Máu tươi trên vai quỷ nam ào ạt trào ra, bắn tới cơ thể Lâm Đường chỉ là chất lỏng hơi lành lạnh, mà tưới lên người Chu Trần Dật lại như a xít đậm đặc có thể đốt cháy thịt da.
Lâm Đường bị Chu Trần Dật đẩy sang một bên, chật vật lăn vài vòng trên mặt đất.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã thấy quỷ nam và Chu Trần Dật đang lao vào đánh nhau.
Bọn họ như những con thú hoang nguyên thủy, không dùng tới bất cứ kỹ xảo nào, chỉ một mực cắn xé da thịt của nhau.
Tới lúc này, Lâm Đường đã không thể hiểu Chu Trần Dật là gì – nhưng chắc chắn hắn không phải con người.
Sau khi không cố giữ dáng vẻ của người sống nữa, Chu Trần Dật ngày càng lộ ra nhiều xương trắng, theo đó, sức mạnh quỷ quái cũng tăng lên, thậm chí dần chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến.
Lâm Đường nhìn trận đánh đẫm máu này, lại nhìn cái xác hư hối của Quản Trạch Thành ở cách đó không xa, cảm thấy toàn bộ thế giới đều xoay tròn trước mắt.
Cậu tưởng mình đã trải qua quá nhiều chuyện khủng khiếp, lại không ngờ ngay ngày đầu tiên đặt chân tới căn biệt thự này, bản thân đã ngủ chung giường với một quái vật chẳng phải con người.
Thậm chí cậu còn hân hoan vì cảm thấy quái vật là người tốt, thấy bọn họ có thể trở thành bạn của nhau.
Chẳng trách, chẳng trách Chu Trần Dật bảo hắn biết cách ra khỏi biệt thự, chẳng trách hắn chỉ định mang mình cậu ra ngoài…
Lâm Đường hoảng hốt nghĩ: Chu Trần Dật cũng coi mình là một món đồ chơi có thể tùy ý bắt nạt sao?