Chu Trần Dật thoáng dừng động tác.
Hắn lặng lẽ nhìn Lâm Đường, một người nhát gan bị đám quỷ ăn thịt trong căn biệt thự này biến thành con thỏ sũng nước.
Cơ thể Lâm Đường đã quen với việc làm tình, mềm mại và ướt át, nhưng rõ ràng tinh thần cậu vẫn chưa thể thích nghi.
Cậu kháng cự mọi hành vi tình dục tác động lên mình, bất luận là dịu dàng hay thô bạo.
Chu Trần Dật hơi cúi đầu, nhìn Lâm Đường khóc, trái tim vốn đập chậm hơn người thường của hắn bắt đầu quặn thắt, đớn đau.
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ tình cảm mình dành cho người dưới thân.
Nhưng hắn hận vì khi hấp dẫn mình, Lâm Đường cũng hấp dẫn luôn cả những kẻ khác nữa.
Đúng là hèn nhát, sao cậu lại không biết phản kháng chứ?
Bị Lâm Đường ôm vai, phải một lúc sau, Chu Trần Dật mới lau đi nước mắt dàn dụa trên gương mặt cậu.
Hắn không muốn nhìn Lâm Đường hai mắt đẫm lệ nên bực bội quay đi, rút gậy thịt rồi bắn qua loa trên bụng cậu.
Tinh dịch trắng đục nhanh chóng se lại thành lớp màng bám vào da thịt Lâm Đường, chỉ có một chút dư thừa là chảy vào lỗ rốn.
Chu Trần Dật đứng bên giường mặc quần áo.
Xong xuôi, hắn tới chỗ va li tìm một bộ, ném cho Lâm Đường, đen mặt nói: “Mặc vào, tôi đưa cậu ra ngoài.”
Lâm Đường chống cánh tay ngồi dậy.
Cậu dùng chiếc sơ mi trắng đối phương ném tới để che đậy thân thể, nửa do dự nửa kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Cậu há miệng muốn hỏi Dư Tắc thì sao, nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi, đành ngậm miệng trong lo lắng.
Lâm Đường dùng quần áo cũ lau người rồi mới mặc đồ Chu Trần Dật đưa.
Quần áo của Chu Trần Dật quá to, mặc lên người cậu trông rất buồn cười, hệt như trẻ con lén mặc đồ của người lớn.
Nhưng Lâm Đường chẳng quan tâm, mặc quần áo xong bèn rụt rè nhìn Chu Trần Dật.
Trông Chu Trần Dật không thoải mái lắm, hắn chẳng nói chẳng rằng, đi đến trước mặt Lâm Đường, luồn một tay xuống dưới đầu gối cậu, bế cậu lên như bế một đứa trẻ con.
Hắn cũng không quan tâm đến hành lý, chỉ nhét vào tay cậu một ổ bánh bì và một chai nước rồi lập tức xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang vắng lặng, cả căn biệt thự yên ắng như chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Đường căng thẳng nhìn ngó xung quanh, ngón tay siết đến mức bánh mì cũng bị biến dạng.
Chẳng biết Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ đã đi đâu.
Chu Trần Dật dường như cũng không quan tâm đến hai người họ.
Hắn đi thẳng xuống cái cửa lớn ở tầng một rồi đột nhiên dừng bước.
Lâm Đường mờ mịt nhìn theo tầm mắt Chu Trần Dật.
Dù hắn nhanh chóng giơ tay lên che mắt cậu nhưng hình ảnh thoáng qua kia vẫn in sâu vào óc Lâm Đường.
Lâm Đường không chịu nổi, bịt miệng nôn khan, nước dãi trong suốt thấm đầy tay.
Trước cửa lớn là thi thể trần trụi nửa thân trên của Quản Trạch Thành.
Tấm lưng bị lột sạch da của cậu ta lúc nhúc đầy giòi bọ, yết hầu bị cắt rất sâu, gần như có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Ngoài ra, bên dưới thi thể còn có một vòng tròn với hoa văn kỳ quái được vẽ bằng máu tươi, có lẽ là máu của chính Quản Trạch Thành, vì vệt màu này đã biến thành màu đen.
Chu Trần Dật kéo đầu Lâm Đường sát vào trong ngực mình: “Đừng nghĩ nữa.”
Lâm Đường suy sụp ôm chặt cổ Chu Trần Dật, trong họng bật ra những tiếng “a a” đứt quãng.
Chu Trần Dật bước vài bước đến gần cái xác, cau mày chịu đựng mùi thối đến buồn nôn, nhìn chằm chằm ký hiệu vòng tròn trên mặt đất trong chốc lát, bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cậu tránh xa đám người trong biệt thự ra.”
Nhưng Lâm Đường chỉ khóc nức nở trên vai hắn, nghe thế cũng chẳng đáp lại câu nào.
Chu Trần Dật dùng tay còn lại xoa đầu cậu, tránh vết máu khô trên mặt đất để đi vòng ra cửa chính.
Ngay khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa, trực giác sắc bén trước hiểm nguy thôi thúc Chu Trần Dật nhanh chóng rụt tay về, nhờ thế hắn mới tránh được đòn tấn công mạnh như đao bổ của một sợi dây xanh.
Hắn quay đầu, đối diện với gương mặt u ám đến xanh lét của quỷ nam, không thể tin nổi: “Mày?!”