Tôi lấy một tấm séc trị giá vài triệu và hài lòng rời khỏi căn hộ của Hạ Văn Hi.
Anh ta nhìn tôi, sắc mặt thất thần, môi đỏ sưng, hẳn sẽ còn trong tình trạng này nửa giờ tới.
Ngay khi bước ra khỏi thang máy, tôi đã gặp Cố Ngôn, một người bạn tốt trước đây.
Sau khi gia đình tôi xảy ra chuyện, cô ta luôn mỉa mai châm chọc.
Cô ta kinh ngạc: "Sao cô lại ở đây?"Cô ta chẳng thèm cười nhạo tôi dành thời gian giao đồ ăn mà lại thắc mắc lý do tại sao tôi lại đến tận đây.
Tôi thấy buồn cười.
Người này thật ngu ngốc, luôn biết cách làm lộ điểm yếu của mình một cách rõ ràng.
"Hạ Văn Hi muốn tôi đến, nên tôi đến thôi."
Tôi không nói dối, chính Hạ Văn Hi muốn tôi đến - anh ta đã tự đặt đồ ăn mà.
Cách quản lí cảm xúc của Cố Ngôn thật kém. Chỉ nghe câu này thôi cũng khiến cô ta trở nên hung dữ.
"Lâm Đình, cô bị vô liêm sỉ à? Bây giờ cô xứng ở bên Hạ Văn Hi không?"
Cố Ngôn chú ý đến chiếc áo vàng của tôi, thả lỏng một chút, lại bắt đầu kiêu ngạo: "Nếu biết điều thì mau cút khỏi đây đi, cô không còn ở chung thế giới với chúng tôi nữa.”
Tôi chớp mắt thờ ơ nói: “Có vẻ như chú Cố và dì Cố đều là những người hài hước.”
Cố Ngôn cau mày: "Cô nói gì?"
"Sao cô có thể hài hước thế cơ chứ ha ha."
Cố Ngôn nghiến răng.