Có vẻ như Hạ Văn Hi không chỉ là một tay ăn chơi mà còn là một kẻ thù dai đấy.
Tôi nhếch môi: "Thật sao?"
Hạ Văn Hi vẫn lười biếng gật đầu: "Tôi sẽ giữ lời."
"Nhưng cô Lâm này...”
Anh chưa kịp nói xong, tôi đã lao tới, ngồi lên đùi anh, kéo cổ áo anh và hôn anh.
Lời dang dở đã bị nụ hôn chặn lại.Hạ Văn Hi mở to mắt khó tin. Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và đưa tay ra đẩy tôi ra.
Tôi cắn môi anh, nó mềm quá.
Không hiểu sao môi mềm thế. Sao đôi môi mềm mại như thế có thể luôn nói những lời khiến người ta muốn cho một gậy cơ chứ?
Biết anh sắp hết hơi, tôi rời khỏi môi anh, cười khiêu khích: “Thiếu gia, anh không thở được nữa à?”
Anh ta đang thở hổn hển, làn da trắng ửng hồng, tai đỏ lựng như sắp chảy máu.
"Lâm Đình...cô."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhất thời né tránh, không dám nhìn tôi.
"Nhìn tôi này, sao anh không dám nhìn tôi?" Tôi nhẹ nhàng nói, một tay bóp cổ anh, tay kia nâng cằm anh.
"Hôn cái có được tính không?"
Bóp mạnh tay hơn một chút. Anh ta cứ thử dám nói không tính xem.
Hạ Văn Hi quay đi, giọng có chút khàn khàn: "Tính."
"Ồ, vậy tôi tiếp tục."
Tôi chủ động cúi đầu hôn anh lần nữa.
Hạ Văn Hi toàn thân cứng đờ.