Ở dinh thự, đám vệ sĩ áo đen kia xuất hiện theo lệnh của người nào đó đến để đưa cô đi.
" Quan tổng, hi vọng ngài hợp tác với chúng tôi.
Chúng tôi không có ý gì xấu đâu, tôi chỉ muốn đưa tiểu thư đi và để chữa trị cho cô ấy kịp thời thôi.
" Tên áo đen đứng trước mặt của Quan Khánh Phương ( Babi của cô) nói lại những lời y chang của lão đại nhà mình.
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) trơ mắt ra nhìn bé con của mình bị một đám người không biết thân phận đưa đi, anh thật sự rất lo lắng hỏi: " Các người tính mang bé con nhà tôi đi đâu? Chủ nhân của các người là ai? "
- ---------------
Tên áo đen nhìn anh rồi nhìn về phía cầu thang khẽ lên tiếng: " Quan tổng yên tâm, lão đại nhà chúng tôi rất nhanh thôi sẽ đến gặp mọi người.
"
Khi tên áo đen vừa thấy những tên đàn em của mình đưa người xuống được rồi lạnh giọng nói: " Quan tổng sẽ nhanh thôi chúng ta gặp lại.
"
Anh lại nhìn đàn em của mình nói: " Mau đưa tiểu thư ra xe đi.
"
Dứt lời, dám người áo đen đã rời khỏi làm cho người làm và Quan Khánh Phương ( Babi của cô) phải ngỡ ngàng, chưa đến mười giây bọn họ đã mất dạng rồi.
Ở trên xe, mấy người họ cũng đã nhanh chóng đặt cô nằm trên giường nằm của xe đã chuẩn bị trước, người ngồi bên cạnh nhìn thấy cô như vậy liền đau lòng, bàn tay cô khẽ chạm lên mặt của cô khẽ thì thầm: " Bé con, là do chị đến muộn mới để em ra nông nỗi này.
Xin lỗi.
Em yên tâm, chị đã quay về rồi, mọi nguy hiểm quanh em cũng đã không còn.
"
Vừa nói cô đưa tay ra sờ vào gò má gầy hẳn một vòng của cô mà đau lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bác sĩ: " Cậu xem thử con bé thế nào rồi.
Có thể tỉnh lại không? "
" Hồ Đại tiểu thư, tôi cũng không thể chuẩn đón được cô ấy như thế này đã bao lâu rồi.
Nhưng xem vào tình trạng hiện tại thì cô bé này không chỉ là bị tâm lý đâu, mà nói đúng hơn là trầm cảm trong lúc mang thai, giờ thì tâm lý của cô ấy còn có một tầng phòng bị người lạ nên tôi cũng không dám kết luận sơ sài đâu.
" Bác sĩ đi theo cô không ai khác là Bác Lam.
Gia đình Bác Lam cũng là một trong những gia đình có tiếng ở Los Angeles, gia đình nhiều đời đều làm bác sĩ, đến anh cũng nói nghiệp theo gia đình và anh thấy việc làm bác sĩ rất thiêng liêng nên trong mấy năm qua anh và Hồ Tiên Nhi là bạn thâm giao, chơi cũng rất thân cho đến giờ.
" Nếu nói như cậu thì vấn đề tâm lý của bé con nhà mình đều xuất phát từ trong dinh thự kia? " Hồ Tiên Nhi lạnh giọng nói.
Bác Lam gật đầu: " Không sai đâu, dựa theo những điều cậu nói con bé với tôi thì có lẽ là vậy.
Việc bẻ gãy đôi cánh của con bé với việc không cho con bé gặp người kia thì đó là một đã kích, không phải một hai ngày là bệnh tình sẽ phát tác mà là về lâu về dài đó.
Đến bây giờ đã là giới hạn của con bé nên việc lựa chọn trốn tránh của con bé cũng xuất phát từ tâm lý phòng bị.
"
Hồ Tiên Nhi nghe thấy sắc mặt liền lạnh hẳn đi, cô không ngờ suốt thời gian qua những con người đó dám đối xử với bé con của cô như vậy, nhưng việc trước mắt cô vẫn lấy bé con làm đầu mà đem con bé về trang viên để bác sĩ chữa trị.
Mới đó, đã qua thêm hai ngày, Bác Lam cũng đã biết được đại khái tình trạng của cô, hiện tại tình trạng của cô rất nặng, nếu muốn cô tỉnh dậy cũng phải chỉ có một cách là để người mà cô ỷ lại suốt thời gian qua kia đến đây.
Bác Lam ngồi ở ghế sofa đối diện với cô lên tiếng hỏi: " Tiên Nhi, cậu thấy sao nếu để cho người đó đến đây để tiện cho việc đều trị của con bé hả? "
Hồ Tiên Nhi nhìn về phía cầu thang rồi nhìn phía bạn thân của cô gật đầu: " Cậu cứ sắp xếp đi.
Nếu được để ít người biết đến nơi này càng tốt.
Hơn nữa với tình trạng của bé con, mình không muốn ba mẹ ruột con bé lo lắng.
"
" Yên tâm mình sẽ đến tận nơi để gặp người đó.
" Bác Lam nói.
Hồ Tiên Nhi gật đầu nói ba chữ mình tin cậu rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ của cô mà chăm sóc cho bé con của mình.
Gần trưa, đúng như lời Bác Lam đã nói, anh cùng với vệ sĩ trang viên lái xe đến thẳng tập đoàn Trương Thị để gặp anh.
Khi được bảo vệ cho vào, anh đi đến gặp lễ tân nói lý do muốn gặp, lúc đầu lễ tân còn e ngại đến khi Bác Lam bảo họ chuyển tờ giấy đến cho anh thì họ rất nhanh làm theo.
Chưa đến nửa tiếng, lễ tân đã cho anh lên tầng gặp tổng tài nhà mình.
Trong thang máy, Phong Vân nhìn người đàn ông góc Tây kia mà không biết vì lý do gì, sao khi nhìn thấy tờ giấy do trợ lý của anh đưa tới là lão đại nhà mình cho dừng cuộc họp bảo chuyển sang ngày khác rồi họp tiếp.
Cũng không có gì bên trong tờ giấy mà anh đã đưa: Cô vợ nhỏ của anh đã được Hồ Tiên Nhi đưa đi, nếu anh biết người đó là ai sẽ hiểu được chúng tôi không phải kẻ xấu.
Đến tầng , Phong Vân đưa anh đến cửa phòng làm việc của lão đại nhà mình xong mới rời khỏi đó.
Lúc này Bác Lam đưa tay gõ cửa, bên trong đáp lại rồi anh đi vào.
Trương Gia Huy và Bác Lam cứ vậy mà đối mắt với nhau, không ngờ hai người vừa gặp đã có mùi thuốc súng rồi.
" Huy Gia, anh đừng có nhìn tôi như thế.
Tôi đây chỉ là phụng mệnh của người đó đến để gặp anh thôi.
" Bác Lam cười nói.
Trương Gia Huy lạnh nhạt nhìn người trước mắt: " Cô ấy đã đưa vợ tôi đi đâu? "
Bác Lam nhìn anh thở dài nói: " Nếu được Huy Gia, anh đi cùng tôi một chuyến đi.
Nhớ đừng để ai biết.
".