Hàn Nguyệt nhìn Mã Trường Bắc " Win " mà như kẻ ngốc nói: " Mã thiếu, anh nghỉ sao khi lão đại đã hạ lệnh nhỉ? "
Mã Trường Bắc " Win " vừa nghe đã hiểu cười cười nói với anh: " Nếu là cậu ta hạ lệnh thì nên làm, cấm cải cấm cải.
"
Hàn Nguyệt và Mã Trường Bắc " Win " đều nói toàn lời ám hiệu làm mọi người ngây ngốc, ông bà Trương cũng không biết họ đang nói cái gì nên cũng lười suy nghĩ.
- ---------------
Mà thôi cũng kệ, chuyện con trai bà muốn làm gì bà cũng ủng hộ cả.
Ông bà nhìn về Mã Trường Bắc " Win " cũng rất thắc mắc sao anh lại có mặt ở đây, không phải con trai bà vẫn chưa về sao, với lại khoảng thời gian này nó cũng không có ở đây mà.
Mỹ Lệ nhìn anh hỏi: " Con đến đây tìm thằng nhóc kia hay là có việc vậy? "
Mã Trường Bắc " Win " nhìn bà gật đầu trả lời: " Dạ không phải ạ, con đến đây chỉ giúp cậu ấy lấy một số thứ thôi.
Với lại những trợ thủ khác của cậu ấy hiện tại có rất nhiều việc nên phải rời Pháp một chuyến ạ.
"
" Ừ, vậy con lên đi.
Ta đưa bác gái con về phòng trước.
" Trương Gia Khang ôm vai vợ mình, ông gật đầu cho phép rồi người làm cũng nhanh chóng giải tán theo.
Mã Trường Bắc cũng tiến về phía thư phòng của anh để lấy một số thứ mà anh yêu cầu, còn Hàn Nguyệt cũng đã làm theo lời căn dặn của anh mà bắt giữ cô ả.
Tập đoàn Trương Thị, trong phòng làm việc.
Trương Gia Huy nhìn camera giám sát trong máy tính liền nở nụ cười lạnh nói truyền đến tai nghe của Hàn Nguyệt: " Cậu làm mọi cách để cô ta có thể thoát khỏi tay chúng ta đi.
Tôi sẽ cho cô ta cảm giác được thế nào là chết không có đất dung thân.
"
Hàn Nguyệt nghe anh nói chỉ gật đầu, anh không biết lão đại nhà mình đang suy tính cái gì,.
nhưng mỗi việc lão đại làm e rằng cô ả rất khó có đất dung thân đây: " Tôi biết rồi lão đại.
"
Đúng như dự đoán, Ngọc Song Tử luôn luôn tìm đủ mọi cách để thoát khỏi móng vuốt của anh, nhưng cô ta làm sao đấu lại một lão đại của thế giới ngầm đây.
Cùng lúc này, Vũ Khải Phong đang ngồi ở trên xe nhìn thấy mọi hành động của cô ya thì cười lạnh: " Cho người của chúng ta chơi mèo vờn chuột đi.
Nhớ để cô ta biết cảm giác của bé con nhà tôi.
"
" Rõ lão đại.
" Sever gật đầu nhanh chóng gọi điện thoại sắp xếp ngay.
Không qua bao lâu, ở dinh thự phía Nam.
Lê Anh Thi (Vũ Ánh Tuyết) cô hiện tại ngủ càng ngày càng sâu, với lại việc cô bị giam lỏng ở đây đã minh chứng cho thấy cô không chỉ bị trầm cảm khi mang thai, với lại việc cô ngủ nhiều cũng đã cho thấy rằng cô không muốn nhìn thấy hiện thực nữa.
Việc cô không gặp được anh và bảo vệ cô quá mức của Vũ Khải Phong đã tạo nên tâm lý phòng bị cho cô của hiện tại, qua đó cho thấy được cô bất lực trước mọi việc nên giờ trong suy nghĩ của cô chỉ có việc phòng bị với tất cả mọi người, và thứ duy nhất cô suy nghĩ đến là việc trốn tránh.
Nhờ suy nghĩ đó nên hiện tượng ngủ sâu cũng đã được hình thành từ việc ngủ sâu thêm mấy tiếng, tới nữa ngày, rồi một ngày...dần dần cô mới ngủ sâu và không muốn tỉnh dậy.
Thời gian càng lâu, thì cô càng không muốn tỉnh lại, ở bên trong ý thức của cô là cô sẽ được ở gần anh và ba mẹ như lúc nhỏ.
Thấm thoát, mới đó lại qua thêm hai ngày, Lê Anh Thi lúc này đã không muốn tỉnh lại, càng khiến cho mọi người thêm lo lắng, ngày ngày mọi người đều phải túc trực bên giường trong phòng ngủ của cô, hy vọng sẽ đánh thức được cô...
Ở khu ổ chuột sụp xuệ, có một thân hình mảnh mai từ đầu đến chân đều quấn rất nhiều quần áo để cho người khác không nhận ra mình, người này không ai khác chính là Ngọc Song Tử.
Truyện Ngược
Trong hai ngày qua, cô ta ngày ngày chạy trốn, trốn chui trốn nhủi giống như một con chuột bẩn thỉu vì để an toàn và tránh đám sát thủ kia mà cô ta giờ đây gọi là một người bần hàn cũng không bằng.
Không chỉ có sát thủ, ngay cả những người dân nhìn thấy cô cũng không nhân nhượng mà đánh hội đồng, cô ta ngày qua ngày vết thương càng nhiều, có những vết thương đều bị chảy mủ và nhiễm trùng nhưng mọi người cũng không ai thương sót.
Ở Trương Gia, Ngọc Minh Tử sau khi từ bên ngoài trở về đã nghe thấy đám người làm bàn tán việc con gái của ông không cẩn thận chọc tức Mỹ Lệ chị dâu họ mình, không chỉ có vậy, trong nhà này ngoại trừ tầng hai trở xuống thì Trương Gia Huy không cho phép mọi người lãn vãn ở trên tầng ba vậy mà con gái của ông vẫn cố chấp bỏ qua lệnh cấm mà xong thẳng đến tầng ba.
Ông ta vừa nghe xong liền chạy đi tìm anh họ xin thủ hạ lưu tình, cho con gái ông một con đường sống, nhưng đáng tiếc Trương Gia Khang là một người chí công vô tư, ông không thể làm trái lệnh cấm của con trai mình.
Ngọc Minh Tử nghe thấy vậy ông cũng tức tốc chạy ra ngoài tìm kiếm con gái mình, dù cô có gây ra bao nhiêu lầm lỗi ông cũng không thể để con gái mình lang thang khắp nơi được.
Đến cuối cùng, khi ông ta tìm được Ngọc Song Tử thì cô đã không ra người cũng không ra ma, ông quyết định đưa con bé vào bệnh viện để chữa trị.
Còn bản thân sao khi thấy con gái mình như thế, ông cũng đã đi đầu thú hi vọng pháp luật sẽ khoan hồng để ông còn có thể về chăm sóc cho cô quản đời còn lại.
Khi đó ông sẽ đến xin anh tha thứ, và hi vọng cô sẽ không tính chuyện xưa.
Ở dinh thự, đám vệ sĩ áo đen kia xuất hiện theo lệnh của người nào đó đến để đưa cô đi.
" Quan tổng, hi vọng ngài hợp tác với chúng tôi.
Chúng tôi không có ý gì xấu đâu, tôi chỉ muốn đưa tiểu thư đi và để chữa trị cho cô ấy kịp thời thôi.
" Tên áo đen đứng trước mặt của Quan Khánh Phương ( Babi của cô) nói lại những lời y chang của lão đại nhà mình.
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) trơ mắt ra nhìn bé con của mình bị một đám người không biết thân phận đưa đi, anh thật sự rất lo lắng hỏi: " Các người tính mang bé con nhà tôi đi đâu? Chủ nhân của các người là ai? ".