Đêm đông luôn đến rất nhanh, đảo mắt một cái đêm tối đã bao phủ Phụng thành.
Ngoài phòng bắt đầu rơi tuyết, những bông tuyết nhỏ li ti nhẹ nhàng rơi xuống bên thềm.
Trong phòng Thiệu Từ Tâm đang toàn tâm toàn ý bảo vệ bông hoa thuộc về chính mình.
Trong nhà đặt hai chậu hoa, chậu hoa nhỏ bằng bàn tay, tiểu xảo lại đáng yêu.
Đây là chậu hoa năm trước Thiệu Từ Tâm lấy từ chỗ Lục Lan đem về nhà trồng.
Một chậu hoa ở thư phòng Ôn Chi Hàn, một chậu ở phòng ngủ của các nàng.
Nàng từ chỗ Lục Lan và Nhượng Na học được không ít kỹ thuật trồng hoa, vẫn luôn đem những chậu hoa này chăm sóc đến đặc biệt tốt.
Những loài hoa khác nhau sẽ có phương pháp chăm sóc khác nhau.
Hoa càng kiều diễm, càng phải thêm cẩn thận ôn nhu che chở.
Về điểm này, nàng dưới sự trợ giúp của bà Thiệu, đã tự mình ngộ ra một phương pháp.
Giờ phút này, nàng đang cúi người hôn lấy đoá hoa kiều diễm nhất thế gian.
Móng tay cắt tỉa gọn gàng, quen đường quen nẻo cũng vô cùng cẩn thận mà chạm đến hoa.
Bất luận là hôn hay là chạm đến, nàng vẫn luôn rất cẩn thận.
Bông hoa kiều diễm nhất thế gian, đáng giá sở hữu tình yêu dịu dàng cùng cẩn thận che chở.
Cánh hoa non mềm yếu ớt dưới cái chạm nhẹ của nàng mà yên lặng động đậy.
Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt hoa đào phong lưu là đoá hoa kiều diễm ướt át như đang thẹn thùng cũng như đang đáp lại.
Kiều diễm muôn vàn, câu dẫn nhân tâm hướng về.
Nàng sử dụng hết tất cả yêu thương mà bao bọc lấy đoá hoa này.
Tình yêu ấm áp lại ướt át, không giữ lại dù chỉ một chút, nhất nhất dâng lên.
Đêm dài yên ả.
Không khí lưu động ở bên tai.
Trong không khí nặng nề ẩn ẩn dâng lên một mảnh cực nóng.
Phòng ngủ giống như bị ngọn lửa tình yêu vây quanh, ngay cả hơi thở cũng bị ngọn lửa tình yêu này lây nhiễm, dần dần trở nên khó kiềm chế.
Thiệu Từ Tâm nghe thấy Ôn Chi Hàn đang gọi tên của mình.
Nàng vốn là thích nghe cô dùng giọng nói ôn nhu gọi tên của mình, giờ phút này càng thích hơn.
Đó là chất giọng khác với ngày thường, là phong tình vạn chủng chỉ thuộc về riêng nàng.
Không khí cuồn cuộn như sóng, nghênh đón mãnh liệt sóng triều.
Này giống như là đang lướt sóng ở ngày hè bỗng nhiên bị đẩy đến đỉnh điểm, thể xác và tinh thần bị đẩy lên chín tầng mây, mờ ảo phù phiếm rồi lại sung sướng phấn khởi.
Nhân lúc sóng triều thối lui, không khí trở nên bình thản, Thiệu Từ Tâm bắt đầu đáp lại tiếng gọi nhẹ nhàng của Ôn Chi Hàn.
Cô giống một tín đồ thành kính, rũ mắt hôn lấy một mảnh tuyết trắng mềm mại, dâng lên tâm ý chân thành của chính mình, cuối cùng cũng được thần cho phép đến gần, hôn môi thần.
Ôn Chi Hàn nâng tay vén tóc cho Thiệu Từ Tâm.
Năm ngón tay cô mềm nhẹ trớn trên gương mặt trắng nõn của Thiệu Từ Tâm, rồi lại di chuyển đến mái tóc nàng, dẫn đường nàng cúi người hôn môi chính mình.
Tình ý triền miên nở rộ trên gương mặt của hai người, giống như hoa đào vừa nở, kiều mị đến mê người.
Thiệu Từ Tâm dần dần trầm luân trong nụ hôn này.
Nàng luôn là cảm thấy không đủ.
Thời gian ở bên Ôn Chi Hàn không đủ, thời gian hôn môi Ôn Chi Hàn không đủ, thời gian triền miên cùng Ôn Chi Hàn không đủ.
Nàng muốn càng nhiều càng nhiều, muốn kiếp này, muốn kiếp sau, muốn mỗi một kiếp người đều là Ôn Chi Hàn.
"Em yêu chị......"
Nàng nắm lấy năm ngón tay Ôn Chi Hàn, đầu ngón tay chạm vào nhau, ăn ý mà mười ngón tay đan vào nhau.
"Chị ơi, em sẽ vĩnh viễn yêu chị......"
Nàng đang hứa hẹn với cô, cho cô thấy tình yêu chân thành tha thiết của nàng.
Trước kia đã bỏ lỡ, về sau sẽ không bỏ lỡ nữa.
Em yêu chị, chỉ yêu chị, trái tim em vĩnh viễn thuộc về chị, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế.
Ôn Chi Hàn nghe nàng nói như vậy đầu quả tim nhũn ra, hết sức thỏa mãn.
Tình yêu của nàng, và nàng, đúng là trân bảo mà cô đau khổ truy tìm hai đời.
Có thể trở thành một nửa kia của nàng, chính là chuyện vui nhất đời này của cô.
Cô nhìn Thiệu Từ Tâm, từng chút ve mái tóc nàng, ánh mắt dịu dàng ấy luyến tiếc dời khỏi dù chỉ một chút.
Đây là Từ Tâm của cô, Từ Tâm chỉ thuộc về riêng cô......
Thiệu Từ Tâm cúi người chui vào trong lòng ngực cô, để cô ôm chính mình, đầu nàng ở cổ cô cọ cọ, như là bất mãn như là làm nũng.
"Học tỷ chị thật đáng ghét, cũng không thèm nói thích người ta."
Ôn Chi Hàn ôm nàng, nghe vậy cười khẽ.
Không phải không đáp lại, cô chỉ là không cẩn thận bị sắc đẹp của bà Ôn mê hoặc, nhất thời quên nói chuyện, không nghĩ tới ngược lại làm bà Ôn không vui.
Vậy thì cần cô nhanh chóng chữa cháy mới được.
Cô phải dỗ nàng thật tốt mới được.
Nhưng không ngờ cô còn chưa kịp làm gì, Thiệu Từ Tâm đã giành trước một bước bắt đầu rồi.
Thiệu Từ Tâm chôn ở trong lòng ngực cô, làm bộ khóc chít chít: "Hu hu, Ôn Chi Hàn không yêu em."
Ôn Chi Hàn: "?"
Cô không có, cô không phải!
Thiệu Từ Tâm còn chưa có diễn xong: "Ôn Chi Hàn lừa tiểu học muội - đáng yêu thuần khiết, cơ trí thông minh, vô địch đáng yêu, yêu chị đến mức không thể thở nổi, lên giường sau đó liền trở mặt không nhận học muội!"
"Ôn Chi Hàn, nữ nhân thay lòng đổi dạ!"
Ôn Chi Hàn: "......"
Tới rồi, cái hình tượng rất dài rất dài lại tái xuất giang hồ một lần nữa.
Thiệu Từ Tâm còn đang tự biên tự diễn.
Nàng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Em hiểu rồi, hoá ra Ôn Chi Hàn là thèm khát kỹ thuật của em!"
Ôn Chi Hàn không khỏi cười khẽ, không nói gì.
Cô liền muốn nhìn thử một chút kịch bản này viết như thế nào, kế tiếp lại muốn diễn cái gì.
Sau đó cô nghe thấy Thiệu Từ Tâm oán giận nói: "Đáng giận nha, kỹ thuật tốt cũng không phải lỗi của em, tại sao cái này có thể làm lu mờ mị lực của em chứ?!"
"Chị không thể bỏ kỹ thuật qua một bên để nhìn thấy bản chất tuyệt mỹ của em sao!"
Không thể để nàng tiếp tục diễn nữa, sợ là càng diễn càng thái quá.
"Từ Tâm." Ôn Chi Hàn cười ngắt lời nàng.
"Dạ?" Thiệu Từ Tâm ngừng diễn một giây.
"Xin hỏi đạo diễn Thiệu, tiếp theo chị nên diễn như thế nào?" Cô chân thành mà vì chính mình tranh thủ một suất diễn, chủ yếu là vì làm cho Thiệu đại đạo diễn vui vẻ.
Thiệu Từ Tâm không cần nghĩ ngợi, chuyên nghiệp mà đưa ra kiến nghị: "Ôm lấy em, nói yêu em, còn lại tự do phát huy."
Ôn Chi Hàn hiểu rõ.
Cô xoay người đem người đè ở dưới thân, ánh mắt nhu tình nhìn nàng, bắt đầu cúi người hôn lên trán nàng: "Chị yêu em, Từ Tâm."
Lại hôn lên gương mặt nàng: "Yêu em hơn bất luận kẻ nào."
Sau đó là vành tai: "Chị yêu em......"
Thiệu Từ Tâm được hôn đến phát ngứa, nhịn không được cười, nụ cười vừa ngọt lại hạnh phúc.
Nàng cũng chỉ là thuận miệng chọc bà Thiệu của mình một chút, nào biết Ôn Chi Hàn ấy vậy mà thật sự sẽ phối hợp nàng, còn phối hợp đến tốt như vậy, thâm tình như vậy.
Đặc biệt là khi nhìn nhau như vậy, nàng khoái muốn chết.
Nàng vừa nhìn thấy đôi mắt ngọc bích thâm tình của cô liền chịu không nổi, sẽ mềm lòng, sẽ nhịn không được đầu hàng.
"Được rồi được rồi......"
Thiệu Từ Tâm ngứa đến bật cười, mặt mày toàn là ý cười hạnh phúc.
"Nói một lần là có thể rồi — ưm."
Ôn Chi Hàn hôn lấy môi nàng.
Hơi thở hai người triền miên giữa môi và răng, phân không rõ ai là ai.
Thần hồn điên đảo, một lần nếm thử liền muốn thêm nhiều lần hơn.
"Một lần không đủ," Ôn Chi Hàn nhìn đôi mắt thủy quang doanh doanh, ôn nhu nói, "Chỉ cần Từ Tâm thích, chị có thể nói rất nhiều lần, mãi cho đến khi Từ Tâm không thích nghe nữa mới thôi."
"Sẽ không có chuyện không thích nghe đâu."
Đôi tay Thiệu Từ Tâm ôm lấy cổ cô, mười ngón đan lấy nhau ở sau cổ, má đào ửng hồng, hai mắt long lanh, phá lệ động lòng người.
"Chỉ cần là chị nói em đều sẽ thích, đời này thích, kiếp sau cũng thích, vĩnh vĩnh viễn viễn đều thích."
Nàng sẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn Ôn Chi Hàn.
Nàng cũng sẽ không yêu ai khác ngoài Ôn Chi Hàn.
Nàng muốn cô, chỉ cần cô, hôm nay, ngày mai, tương lai mỗi một ngày đều là cô.
Ý cười mê người nhẹ nhàng ở đuôi mắt Ôn Chi Hàn nở rộ, mật đường hạnh phúc bao bọc toàn bộ trái tim cô.
Có được Thiệu Từ Tâm, cô đã là người hạnh phúc nhất thế gian.
Thiệu Từ Tâm thích nhìn cô cười.
Tất cả cảm xúc của mỹ nhân đều đẹp động lòng người, đặc biệt là khi cười, đôi mắt đẹp nhẹ cong, giống như ánh trăng sáng, rồi lại giống đoá hoa kiều diễm.
Kiếp trước Chi Hàn của nàng ăn nhiều khổ như vậy, hiện tại cũng nên ăn nhiều đường một chút, nhiều vui vẻ một chút.
vọng bắt đầu sinh sôi, nàng nâng chân câu lấy eo Ôn Chi Hàn, mị nhãn như tơ.
"Học tỷ, muốn em......"
Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Không khí tốt như vậy, theo lý thường hẳn là quan hệ, các nàng đương nhiên phải tiếp tục làm chuyện nên làm.
— chủ yếu là Ôn Chi Hàn quá xinh đẹp, nàng cự tuyệt không được!
Ôn Chi Hàn nhìn nàng làm nũng với mình, ôn nhu cười khẽ, lên tiếng: "Được."
Cô lại một lần hôn lấy môi nàng.
Đêm dài chậm rãi, hơi thở hỗn loạn.
Bên ngoài tuyết trắng rơi, mênh mang dung nhập thiên địa.
Tình yêu mà các nàng dành cho nhau là sự tồn tại vĩnh hằng, năm tháng cũng không thể xoá nhoà.
......
Ngày tháng , nhà sản xuất điện ảnh《 tướng quân 》 đã tổ chức sự kiện công chiếu.
Thời gian diễn ra sự kiện là h chiều.
Ôn Chi Hàn lúc ấy còn ở Quang Lam.
Thiệu Từ Tâm đã sớm make up xong, đi trước cô một bước.
Ngồi trên xe, Thiệu Từ Tâm nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau.
Đột nhiên, nàng cảm thấy giờ khắc này hết sức quen thuộc.
Khi mới vừa trọng sinh trở về, không quá mấy ngày, nàng cũng là giống như bây giờ ngồi trên xe, đến buổi công chiếu bộ phim lần đầu tiên nàng đóng vai chính.
Khi đó nàng không dự đoán được Ôn Chi Hàn sẽ đến, càng không dự đoán được chuyện sau đó, cũng không dự đoán được Ôn Chi Hàn sẽ đối với nàng tình thâm ý trọng như thế.
Người yêu nàng nhất trên thế giới này, hoá ra vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi.
May mắn các nàng còn có thể gặp lại.
May mắn nàng không bỏ lỡ cô.
Ôn Chi Hàn, tình yêu định mệnh của nàng.
"Ôn tổng nhà em hôm nay có tới không?"
Thiệu Từ Tâm đột nhiên nghe thấy Dung Nhã hỏi một câu như vậy.
Nay đã khác xưa, hiện tại những người ngồi ở trong xe đều biết nàng cùng Ôn Chi Hàn từ diễn thành thật, cả ngày nị oai vô cùng.
Dung Nhã hiện tại mở ra vòng bạn bè là có thể thấy nàng đang show ân ái.
Lâm Mộc Mộc cũng vậy, cô nàng chưa từng nghĩ tới, hoá ra trong xương cốt nghệ sĩ nhà mình lại mang một tế bào DNA nóng hổi hừng hực yêu thích rải cẩu lương như vậy — mỗi ngày một cái, không bỏ sót ngày nào.
"Tới." Thiệu Từ Tâm đáp đến không cần nghĩ ngợi.
Ôn Chi Hàn đáp ứng nàng liền nhất định sẽ làm được, nàng tin tưởng bà Thiệu của mình.
Tới nơi diễn ra sự kiện, người đầu tiên Thiệu Từ Tâm nhìn thấy là Chu Hồng.
Chu Hồng đối với nàng vẫn trước sau như một mà chọn dùng hình thức khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không thèm phản ứng nàng, trên thực tế lại là hỏi gì đáp nấy, chưa bao giờ bỏ qua sự tồn tại của nàng.
《 tướng quân 》 là bộ phim các nàng lần đầu hợp tác, hai người đối với điều này đều vô cùng coi trọng.
Trước khi hoạt động bắt đầu, các nàng cùng nhau tiếp nhận một màn phỏng vấn nhỏ.
Toàn bộ quá trình mặt mang mỉm cười, trả lời lưu loát.
Phỏng vấn kết thúc, buổi công chiếu còn chưa bắt đầu, hai người ngồi ở hậu trường, câu được câu không mà trò chuyện với nhau.
Thiệu Từ Tâm nhìn các phóng viên vây quanh đạo diễn Long Tuệ, nhiệt tình phỏng vấn.
Nàng quay đầu hỏi Chu Hồng: "Cô không kêu Chu lão sư nhà cô tới hỗ trợ cô chút sao?"
Chu Dịch nói như thế nào cũng là đại ảnh đế, hắn nguyện ý lại đây giúp đỡ tuyên truyền, Long Tuệ cùng ban tổ chức khẳng định là cầu mà không được.
Chu Hồng khoanh tay: "Anh ấy có lịch trình."
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ.
Chu Hồng lại nói, đắc ý dào dạt: "Bất quá sau khi kết thúc hoạt động, anh ấy sẽ đến đón tôi."
Thiệu Từ Tâm phối hợp mà dành một tràng pháo tay cho cô ta.
Chu Hồng quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô thì sao?"
Chu Hồng nghe người đại diện nói lần công chiếu này ban tổ chức có mời Ôn Chi Hàn vị đại lão này, nhưng đến bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng Ôn Chi Hàn.
Không phải là...... Không tới chứ?
Vậy thì việc này không nhiều thì cũng ít sẽ làm mất mặt Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm không chút để ý mà sửa sang lại tóc: "Vị người nhà của tôi một lát sẽ đến."
Tiếp theo vỗ vỗ bả vai Chu Hồng, vẻ mặt chững chạc nói: "Bà Thiệu nhà tôi trăm công ngàn việc, không phải giống như chúng ta, nên lý giải một chút."
Chu Hồng: "......"
Tôi có lý giải hay không hình như cũng không có ý nghĩa gì hết mà??
Thiệu Từ Tâm thấy hoạt động còn chưa bắt đầu, người đến cũng nhiều, nên chào tạm biệt Chu Hồng, đi ra ngoài hít thở không khí một mình.
Ở hậu trường đều là nhân viên công tác cùng khách mời, cùng với những phóng viên được đồng ý vào để phỏng vấn, cho nên không lo lắng sẽ bị fans vây quanh chật đến hít thở không thông.
Nàng không có đi xa, chỉ đứng ở cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời xanh trong suốt, không gió không tuyết, tựa hồ là vì thuận lợi công tác của bọn họ, ông trời hào phóng mà ban cho một thời tiết đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp chói chang, ánh nắng khẽ rơi vào người nàng qua tấm kính.
Ánh sáng vàng nhẹ nhàng dọc theo đường nét của nàng, chiếu vào lông mi của nàng, giống như gieo rắc kim phấn.
Nàng giống như một vị thần nữ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, thiêng liêng mà lại tốt đẹp, không cho phép một tia khinh nhờn.
Nàng thực thích ánh nắng mặt trời vào mùa đông, ngâm mình trong đấy thực thoải mái, toàn thân đều ấm áp.
Ngưỡng mặt cảm thụ một hồi, nàng lại duỗi hai tay, mở ra mười ngón tỉ mỉ phơi nắng, còn không quên lật mặt.
Sưởi ấm một chút, đợi lát nữa bà Thiệu của nàng sờ lên liền không lạnh nữa.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một xưng hô quen thuộc: "Ôn tổng."
Cơ hồ là trong nháy mắt, nàng lập tức quay đầu về phía nơi phát ra thanh âm.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn bỏ di động xuống, hướng về phía nhân viên vừa gọi cô, ôn nhu gật đầu, tiếp theo lại nhìn về phía nàng.
Tầm mắt của các nàng trong không khí ấm áp va vào nhau.
Khi bốn mắt nhìn nhau, các nàng nhìn thấy khoé môi đối phương giơ lên một độ cung.
Ngay sau đó, Thiệu Từ Tâm đã xách làn váy lên, chạy về phía người yêu –
"Chi Hàn!"
Vạt váy dài uyển chuyển nhẹ nhàng giống dải ngân hà lưu chuyển ban đêm.
Mặt mày minh diễm, dịu dàng, nụ cười như ngày thu, xán lạn động lòng người.
Ôn Chi Hàn thấy nàng giẫm lên ánh sáng chạy về phía chính mình, tựa như thấy một vệt nắng gắt gao lao tới chính mình, vừa loá mắt lại bắt mắt.
Cô vươn tay, ôm lấy ánh nắng thuộc về chính mình.
Giờ khắc này cô bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn mà xưa nay chưa từng có.
Lần đầu tiên, cô khắc chế tình cảm, không dám tiến lên ôm nàng.
Lúc này đây, là nàng chủ động lao về phía cô, trở thành ánh mặt trời của riêng cô.
Cô dắt tay Thiệu Từ Tâm, đôi mắt trong veo mỹ lệ tràn đầy dịu dàng khôn xiết: "Vừa nãy có chút việc nên đến trễ, Từ Tâm có phải chờ thật lâu rồi không?"
Thiệu Từ Tâm lắc đầu cười nói: "Không có, chị đến là được rồi, khi nào đến cũng không muộn."
"Hôm nay chị rất bận sao? Sớm biết rằng hôm nay chị bận như thế thì em đã không cho chị đến rồi…."
"Không bận, hôm nay chị chỉ có một việc thôi, đó là tham gia buổi công chiếu của bà Ôn nhà chị."
"Thật sao? Nhưng không cho gạt em vì để dỗ em vui vẻ đâu."
"Thật sự, không lừa em."
"Vậy là tốt rồi, chị là tốt nhất, yêu chị nha ~"
Ôn Chi Hàn thấy nàng vui vẻ liền dừng bước chân, chủ động đến gần đòi một nụ hôn.
Thiệu Từ Tâm hiểu ý, không nói hai lời hôn cô một cái, tươi cười rạng rỡ.
Cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của vợ, Ôn Chi Hàn cong mắt đáp lại: "Chị cũng yêu em."
Các nàng nắm tay, sóng vai nhau đi vào trong.
Dọc theo đường đi, vừa đi vừa nói chuyện, nhìn nhau cười.
Chỉ cần thấy đối phương, ý cười bên môi liền sẽ không biến mất, luôn bất giác biểu lộ ra trước mắt đối phương, muốn cho đối phương biết: Chỉ cần nhìn thấy người thì bản thân sẽ thật sự rất vui vẻ.
Ôn Chi Hàn chậm rãi nắm chặt tay Thiệu Từ Tâm.
Các nàng trùng phùng chính là việc viên mãn nhất thế gian.