Đêm nay không tuyết, ánh trăng mênh mang.
Ở trong phòng, Thiệu Từ Tâm từ phòng tắm ra tới, vội vàng lôi kéo Ôn Chi Hàn lên giường nằm.
Thời tiết lạnh, muốn ấm áp, muốn nị oai cũng phải vào ổ chăn lại nị oai — như vậy mới thuận tiện.
Thiệu Từ Tâm ôm eo Ôn Chi Hàn, nhìn cô không chớp mắt.
Hai người nói cười vui vẻ, sau khi chính thức ở bên nhau, nàng càng nhìn Ôn Chi Hàn càng cảm thấy thích, giờ này khắc này, ngay cả đôi mắt cũng luyến tiếc dời đi dù chỉ một chút.
Đây là Ôn Chi Hàn, là Ôn Chi Hàn mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Ôn Chi Hàn cũng thích nàng, thích nàng hơn những gì mà nàng nghĩ, và cũng thích nàng lâu hơn nàng tưởng tượng.
Nàng không thể nói rõ ràng cho Ôn Chi Hàn biết, khi nghe thấy cô cũng trọng sinh đến tột cùng là có tâm tình gì, mà hiện tại vui sướng đã vượt qua hết thảy.
Thực vừa khéo, ông trời cố tình để ba người các nàng cùng trọng sinh.
Đối với Ôn Úc mà nói, lần trọng sinh này có ý nghĩa giáo dục cực kỳ sâu sắc.
Đối với các nàng mà nói, đây là đang đền bù sai lầm, chân chính duyên trời tác hợp không thể bỏ lỡ.
Năm ngón tay câu lấy năm ngón tay, ánh mắt quấn lấy ánh mắt.
Trong mắt, trong lòng các nàng chỉ có đối phương, không thể chứa thêm bất kì ai khác.
Thiệu Từ Tâm động đậy, ngẩng đầu hôn môi Ôn Chi Hàn.
Cửu biệt trùng phùng, ấm áp quen thuộc khiến nàng hết sức quyến luyến, vọng cầm lòng không đậu càng muốn càng nhiều.
Ôn Chi Hàn đáp lại nàng, quấn quýt không rời.
Đây là lần đầu tiên các nàng lấy danh nghĩa người yêu hôn môi đối phương.
Giữa các nàng không còn tồn tại hợp đồng nữa.
Bắt đầu từ đêm nay, các nàng chính là người vợ thật sự của đối phương, là bạn đời của nhau, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi.
"Chị ơi......"
Thiệu Từ Tâm ý tình mê, dùng ngón tay thon dài ve đôi môi của Ôn Chi Hàn, giống như đang miêu tả một tác phẩm nghệ thuật.
"Bà Thiệu xinh đẹp của em."
Ôn Chi Hàn ôn nhu đáp lời, kiên nhẫn vô cùng, sủng nịch vô cùng.
Đây là Từ Tâm của cô, là bà Ôn của cô.
Cô rốt cuộc cũng có thể chạm đến trái tim nàng, các nàng rốt cuộc cũng ở bên nhau, đây cũng là chuyện tốt đẹp nhất mà cô hằng mong ước.
"Chi Hàn."
"Ừm."
"Ôn Chi Hàn."
"Chị đây."
"Vợ ơi ~"
"Chị ở đây."
Thiệu Từ Tâm nhất thời mặt mày hớn hở, dang rộng hai tay ôm chặt cô, hai chân ở trên giường đạp lung tung, hạnh phúc vô cùng.
Sau đó, nàng đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Đời trước chị có bạn gái không ạ?"
Trước khi chết nàng không thấy được Ôn Chi Hàn yêu đường, sau khi chết lại càng không biết.
Nếu đương sự ở đây, nàng lại là người vợ danh chính ngôn thuận, đương nhiên là có quyền bát quái.
Nàng sẽ không tức giận, nàng chỉ là tò mò mà thôi.
Ôn Chi Hàn ứng đối bình tĩnh: "Không có."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt: "Vì cái gì không có?"
Ôn Chi Hàn khẽ ve khuôn mặt nàng, nghiêm túc lại ôn nhu mà nói: "Không thể từ bỏ được em, không có biện pháp toàn tâm toàn ý với người khác, như vậy là không có trách nhiệm, cho nên không có."
Thiệu Từ Tâm là mộng tưởng thời niên thiếu của cô, cũng là si tâm vọng tưởng mà cô không buông bỏ được.
Sẽ không bao giờ có một mặt trời nào lộng lẫy như Thiệu Từ Tâm xuất hiện trong cuộc đời cô như thế.
Bởi vì tỉnh táo, cho nên không muốn cô phụ người.
Thiệu Từ Tâm vừa nghe, trái tim nhỏ lại mềm mại đến rối tinh rối mù, biểu tình rất là chịu không nổi.
"Hức, Ôn Chi Hàn em lại muốn khóc......"
Ôn Chi Hàn buồn cười, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái trán của nàng hỏi: "Khóc cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nói: "Khóc vì đời trước chị quá vất vả đó."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười, cũng không để ý.
Thiệu Từ Tâm mặt đầy đau lòng: "Nếu em có thể thích chị sớm một chút, chị sẽ không vất vả như vậy, đều do em......"
Ôn Chi Hàn lập tức hôn nàng một cái: "Chuyện này không trách em, hiện tại em thích chị cũng không muộn mà, đúng không?"
Thiệu Từ Tâm lại không cảm thấy thỏa mãn.
Nàng được cô ôm vào trong ngực, giống như làm nũng mà nói: "Chính là nếu em có thể sớm một chút thích chị, chúng ta đã có thể ở bên nhau hai đời rồi, như vậy rất là lời luôn đó ~"
Ôn Chi Hàn nghe được bật cười: "Từ Tâm còn rất khôn khéo ha."
Vợ của cô quả nhiên là đứa bé lanh lợi.
Chỉ là chuyện có xác suất thấp như vậy, chưa chắc sẽ phát sinh trên người các nàng một lần nữa.
Có lẽ ông trời chính là thấy đời trước các nàng bỏ lỡ nhau, cho nên mới có thể rủ lòng thương hại mà tạo nên kỳ tích cho các nàng, hy vọng cô có thể chủ động giành lấy hạnh phúc cho chính mình.
Tóm lại những chuyện thần bí như vậy, không ai biết trước được.
Thiệu Từ Tâm mặt dày vô sỉ nói: "Đương nhiên rồi."
Tiếp theo lại bất giác làm nũng tiếp: "Ôn Chi Hàn, em thật sự rất thích chị á....."
"Chị không biết đâu, hôm nay trên đường trở về em đều xem video của chị. Chỉ cần có clip của chị, nhất định sẽ có thân ảnh người nào đó họ Thiệu em!
"Hehe, vợ của em thật là xinh đẹp."
Nàng cười giống như một hoa si.
Ôn Chi Hàn - mê vợ hết thuốc chữa, nghe nàng làm nũng lại bắt đầu cảm thấy nàng đáng yêu.
Nhưng ngay lúc này, nàng rốt cuộc nhớ tới một chuyện quan trọng nhất —
"Từ Tâm, sao di động em lại tắt máy?"
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội: "Xem video của chị quá mê mẩn, quên sạc pin."
Ôn Chi Hàn: "......"
Cô cũng không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này......
Cô đem người ôm vào trong lòng ngực, hôn hôn vài cái, dùng ngữ khí thương lượng cùng nàng nói: "Từ Tâm về sau phải nhớ chú ý đến pin điện thoại, tận lực bảo đảm lúc nào cũng có thể liên lạc, được không?"
"Hôm nay đại lộ Thành Tân xảy ra tai nạn xe cộ, chị không liên lạc với em được thật sự rất lo lắng, cũng rất sợ hãi......"
Cô rũ mi, trong mắt là u sầu không tan được, giống như là trở lại hiện trường tai nạn đời trước, lại một lần bị lăng trì trong đau khổ mất đi người mình yêu thương…..
Thiệu Từ Tâm thấy dáng vẻ này của cô, nháy mắt nhớ tới vừa rồi ở lối đi bộ nhìn thấy cô.
Thất hồn lạc phách, như là hỏng mất, không còn sự bình tĩnh vững vàng của thường ngày nữa.
Đời trước nàng ly thế, đã tạo cho Ôn Chi Hàn một bóng ma khó có thể xoá nhoà.
Thiệu Từ Tâm liền cảm thấy đau lòng, lập tức bảo đảm nói: "Sau này em sẽ luôn mang theo sạc dự phòng, chỉ cần pin tụt xuống % em lập tức sạc ngay, bảo đảm chị có thể tìm em bất cứ lúc nào, được không?"
"Lát nữa em đem số điện thoại của chị Dung cho chị, pin điện thoại của chị ấy lúc nào cũng đầy, nếu không liên lạc với em được thì có thể tìm chị ấy."
"Sau này nhất định sẽ không xuất hiện loại tình huống như hôm nay nữa đâu, em bảo đảm!"
Ôn Chi Hàn nhíu chặt mày lúc này mới dần dần giãn ra: "Ừm......"
Thiệu Từ Tâm lại nắm lấy tay cô, ôn thanh nói: "Chi Hàn, không phải sợ, chuyện đời trước đã qua, em còn sống."
"Chị sờ thử đi, tay của em có độ ấm, là ấm, rất ấm rất ấm."
"Còn có, người của em ở chỗ này, ở bên cạnh chị, vô cùng vui vẻ mà tồn tại."
Ánh mắt của nàng tràn đầy nhu tình, trân trọng mà hôn tay Ôn Chi Hàn: "Cho nên đừng sợ hãi, hết thảy đều đã qua, em không có việc gì."
"Từ Tâm......"
Ôn Chi Hàn nâng tay khẽ ve khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy hết thảy tựa như ảo mộng.
Cô có được nàng, cô được ở bên cạnh nàng, các nàng vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau, bên nhau một đời, đây chẳng lẽ không phải một giấc mộng đẹp sao?
"Em ở chỗ này, chị."
Giọng nói của Thiệu Từ Tâm đột nhiên kéo cô trở về hiện thực.
Cô không khỏi cười khẽ, cùng nàng trán kề trán, cùng nàng ôn thanh nói nhỏ: "Từ Tâm, với chị mà nói đây giống như một giấc mộng đẹp."
"Là mộng đẹp," Thiệu Từ Tâm quyến luyến mà ôm lấy cô, ở bên tai cô nói, "Đối với chúng ta mà nói, là mộng đẹp trở thành sự thật."
Em ái mộ chị, khát vọng chị.
Không nghĩ tới, em và chị đã sớm giành tình cảm cho nhau.
Khoé môi Ôn Chi Hàn tràn ngập ý cười, trong mắt, trong lòng đều tràn đầy tình yêu.
Cô gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực, cảm thấy xúc động, cũng hết sức thỏa mãn.
Em là mộng tưởng loá mắt thời niên thiếu của chị, cũng là người chị yêu hai đời vĩnh viễn không muốn buông tay.
Chị theo đuổi em, đến gần em, giống như vạn vật luôn hướng tới ánh dương.
Cuối cùng, em thuộc về chị.
"Từ Tâm, Từ Tâm của chị."
"Chị yêu em, vẫn luôn yêu em, vĩnh viễn cũng sẽ như thế."
"Em cũng vậy."
Thiệu Từ Tâm biểu tình xúc động, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
"Em yêu chị, đặc biệt đặc biệt yêu chị."
Vòng đi vòng lại, nàng rốt cuộc cũng gặp được phu nhân của mình.
Nàng thực may mắn vì đã gặp được cô.
Từ nay về sau nàng tuyệt đối sẽ không để cô ăn một chút đắng nào trong tình yêu nữa, nàng muốn cho bà Thiệu của nàng mỗi ngày đều được yêu mà ngọt đến đau răng!
Thiệu Từ Tâm bất giác đem người ôm đến càng chặt, nghĩ nghĩ, hỏi: "nếu cấp ba chị thích em, vậy chị không nghĩ tới việc tỏ tình à?"
"Hay là sợ trái với nội quy trường học?"
Ôn Chi Hàn cười cười: "Tỏ tình rồi."
Nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Miễn cưỡng xem là vậy."
Thiệu Từ Tâm sửng sốt: "Sao em lại không biết?!"
Trời ơi, nàng bỏ lỡ lời tỏ tình của vợ mình thời cấp ba ư!
Này có khác gì bỏ lỡ trăm triệu đâu chứ!!
là một cách miêu tả phóng đại về sự hối hận vì đã bỏ lỡ một điều gì đó.
"Bởi vì em đã xé nó."
"Xé?! Em làm??"
"Ừm."
"Hả???"
Ôn Chi Hàn cười cười, đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho nàng.
Thiệu Từ Tâm nghe xong lập tức sửng sốt, rồi sau đó giống như làm nũng vỗ bả vai cô một chút, buồn cười nói: "Làm ơn đi, đó là vở kỷ luật đó, ai có thể nghĩ đến là thích chứ!"
"Hơn nữa lúc ấy em cũng sắp bị hù chết, thật sự cho rằng bản thân em chọc chị nhiều tới như vậy, xé vở của chị, em còn sợ chị tìm em tính sổ đấy."
"Kết quả không ngờ lại là...... Là em tính sai, em xác thật không nghĩ tới."
Ôn Chi Hàn rũ mắt nhìn nàng, không thể hiểu được mà có vài phần đáng thương.
"Từ Tâm, tờ giấy đó không viết họ tên lớp, cũng không có ghi mã số học sinh, hơn nữa vở cũng bị chị lấy làm tập nháp......"
"Đây là lần đầu tiên chị thích người ta, không có kinh nghiệm."
Thiệu Từ Tâm thấy cô như vậy liền cảm thấy đáng yêu, nhịn không được hôn cô, nhéo má cô một cái: "Không có việc gì, không đáng tiếc, dù sao thì thời cấp ba đó em chảnh muốn chết, tỏ tình với em trừ bỏ bị cự tuyệt thì chính bị từ chối."
"Nếu là chúng ta học chung trường đại học thì tốt rồi, cái tính đó của em sau đại học đã tém bớt rất nhiều, cũng bắt đầu muốn yêu đương."
"Nếu lúc ấy chúng ta học chung đại học, người em thích nhất định sẽ là chị."
Nàng trốn không thoát ôn nhu của Ôn Chi Hàn, như là mệnh trung chú định.
Yêu Ôn Chi Hàn, đối với nàng mà nói chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, không có chuyện không khả năng.
Ôn Chi Hàn đối với việc này cũng cảm giác tiếc hận sâu sắc.
Nếu lúc ấy cô dũng cảm một chút, chủ động hỏi nguyện vọng đại học của Thiệu Từ Tâm, kết quả có lẽ sẽ hoàn toàn bất đồng......
Mắt thấy không khí sắp chìm xuống, Thiệu Từ Tâm lập tức cơ trí mà thay đổi đề tài.
Một đề tài nàng tò mò thật lâu thật lâu.
"Bà Thiệu ơi." nàng ý cười doanh doanh mà nhìn chằm chằm đôi mắt màu lam xinh đẹp của Ôn Chi Hàn "Bây giờ chị có thể nói cho em, sao chị lại biết " mở họp " là mở như thế nào không nè?"
Ôn Chi Hàn ngược lại cũng thành thật, một chút cũng không giấu giếm.
Cô nắm lấy tay nàng, rũ mắt nhẹ giọng: "Hồi cấp ba, bị bạn mang theo nhìn vài thứ, từ đó về sau...... Chị đã mơ thấy em, không chỉ một lần."
Nói đúng ra, hẳn là ở trường học nhìn thấy tiết mục vũ đạo của Thiệu Từ Tâm mới sinh ra mộng.
Lúc bắt đầu cảm giác của cô đối với Thiệu Từ Tâm còn rất mông lung.
Từ khi bị Từ Chu Chu dẫn đi lãnh hội các lĩnh vực định hướng tính dục, sau đó xem Thiệu Từ Tâm nhảy trên sân khấu, tình yêu đầu đời cứ thế nở rộ trong mơ.
Cô bắt đầu mơ thấy vị học muội Thiệu Từ Tâm này.
Các nàng ở trong mộng vừa hoang đường lại ái muội, khiến cô thường thường từ trong kinh ngạc tỉnh lại, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Đó là lần đầu tiên tình yêu của cô nảy mầm.
Đối với Thiệu Từ Tâm, vị học muội xinh đẹp nhưng luôn là dạy mãi không sửa này.
Tệ nhất chính là, cô dần dần phát hiện chính mình cũng không phản cảm.
Cô thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ tò mò hôn môi Thiệu Từ Tâm đến tột cùng là cảm giác gì.
Đoạn thời gian đó, cô thật cảm thấy chính mình hoang đường tột đỉnh.
Một thành viên gương mẫu nói không với yêu đương của ban kiểm tra kỷ luật trường.
Nhưng đầu óc lại ngầm trái với nội quy trường, yêu đương sớm.
Mãi đến sau này cô xác nhận tâm ý của mình đối với Thiệu Từ Tâm, cuối cùng quyết định không hề trốn tránh.
Cô thản nhiên tiếp nhận tất cả, thản nhiên tiếp thu Thiệu Từ Tâm sẽ chạy đến trong mộng của cô.
Đến khi lên đại học, thậm chí đến lúc đi làm, cô vẫn còn nhớ tới thời kỳ cấp ba ấy, tiểu học muội xinh đẹp lại hoạt bát - bao gồm ở trong mộng.
Cô chưa bao giờ nói chuyện này với người khác, huống chi là tỏ tình với Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm sau khi nghe xong, biểu tình một chút liền trở nên thực ái muội.
— à há, hoá ra hình mẫu lý tưởng của vợ mình vẫn luôn là mình aaa ~
Thiệu Từ Tâm che miệng, tươi cười ý vị thâm trường mà nhìn Ôn Chi Hàn.
"Bề ngoài là ủy viên ban kỷ luật không nói nhân tình đạo lý, sau lưng lại ở trong mộng đem người ta làm như vậy như vậy."
"Học tỷ, chị thật là đáng ghét nha ~"
Ôn Chi Hàn bị nàng chọc cười đến có chút ngượng ngùng, lỗ tai lại đỏ.
Cô giơ tay che lại đôi mắt sáng ngời của nàng, giọng điệu không khỏi mang theo vài phần e lệ: "Ngoan, chuyện này có thể không đề cập tới nữa."
Thiệu Từ Tâm ở trong lòng ngực của cô cười đến càng vui vẻ.
Ôn Chi Hàn của nàng thật là quá đáng yêu.
Nàng có thể gặp được cô, cùng cô yêu đương kết hôn thật là quá tốt rồi!
......
Sau kì nghỉ Nguyên Đán, Ôn Chi Hàn trở lại công ty đi làm.
Thiệu Từ Tâm có một tháng nghỉ, ngoại trừ trước khi ăn tết còn phải quay chương trình, thời gian còn lại nhàn hạ vô cùng.
Nếu nhàn rỗi, nàng đương nhiên muốn tìm chút chuyện gì đó để làm, tỷ như đi Quang Lam tìm vợ, ở trong văn phòng vợ, đi làm cùng với vợ.
Sau khi Ôn Chi Hàn nhận được tin tức, đặc biệt đi xuống đón người, bất quá lần này không phải cổng lớn mà là bãi đỗ xe.
"Bà Thiệuuu —!"
Ở xa xa, cô đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Thiệu Từ Tâm, chớp mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh ai đó chạy như bay đến.
Thiệu Từ Tâm mang đôi boot màu đen, mặt mày hớn hở.
Chiếc áo khoác màu nâu của nàng tung bay trong gió.
Tóc dài đen nhánh bay phấp phới, mặt mày xinh đẹp lại linh động, giống như tinh linh trong rừng.
Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhào vào trong lòng Ôn Chi Hàn, thanh âm ngọt ngào: "Bà Thiệu ơi, vợ chị tới rồi rồi, làm phiền chị ký nhận một chút."
Ôn Chi Hàn mỉm cười hôn nàng một cái.
Thiệu Từ Tâm: "Ký nhận thành công, cảm tạ sử dụng dịch vụ, hoan nghênh tiếp tục ghé thăm."
Ôn Chi Hàn ôn nhu mà vuốt tóc nàng: "Em tự mình lái xe lại đây sao?"
Thiệu Từ Tâm gật đầu.
Ôn Chi Hàn: "Lại lái xe nữa sao?"
Thiệu Từ Tâm ngay lập tức nói: "Đúng vậy, không sai, vì chị, em khắc phục chướng ngại tâm lý, hiện tại đã có thể lái xe, còn có thể đón chị tan làm nữa đó."
Trong giọng nói tràn đầy khoe khoang, cầu khích lệ.
Sau khi Ôn Chi Hàn nghe xong, không khỏi sờ sờ mặt nàng, khích lệ nói: "Từ Tâm của chúng ta thật lợi hại."
Lại hỏi một câu: "Lạnh không?"
Thiệu Từ Tâm lấy tay từ trong túi áo ra, ngoan ngoãn đặt ở trong lòng bàn tay cô: "Không lạnh."
Ôn Chi Hàn nắm lấy tay nàng, khi hơi ấm từ đầu ngón tay nàng truyền đến, làm cô hơi hơi kinh ngạc: "Sao tay em lại ấm như thế?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, lại cười cười, từ túi áo móc ra hai túi sưởi ấm: "Nè."
Vì Ôn Chi Hàn, từ nay về sau, mỗi lần đến mùa đông nàng đều phải chuẩn bị túi sưởi ấm.
Nàng không hy vọng Ôn Chi Hàn lại nhớ đến hồi ức thống khổ của đời trước.
Nàng hy vọng từ nay về sau, nàng mang cho Ôn Chi Hàn đều là ngọt ngào và mỹ mãn.
"Cho chị một cái," Thiệu Từ Tâm đem một cái nhét vào trong tay cô, "Chị cũng phải chú ý giữ ấm!"
Hai người cùng nhau đi đến thang máy, vừa đi vừa nói.
"Em vừa mua trà chiều cho chị, nhóm nhân viên cũng có, một lát sẽ giao đến, lần này em có thể ăn cùng chị đó."
"Vậy Từ Tâm ăn nhiều một chút, lúc trước đóng phim em cũng không ăn được gì."
"Dạ dạ, đúng rồi, mấy ngày nữa phim của em sẽ ra rạp. Em nghe chị Dung nói nhà sản xuất mời chị đến buổi công chiếu. Chị sẽ đi chứ?"
"Đi, bởi vì bà Ôn của chị thoạt nhìn rất muốn chị đi."
Thiệu Từ Tâm nhất thời vui bẻ mà cười cong cả một đôi mắt hoa đào.
Nàng quá thích dáng vẻ Ôn Chi Hàn đối với nàng hữu cầu tất ứng.
"Ôn Chi Hàn, chị cảm thấy năm nay em có thể giành được giải nữ chính xuất sắc nhất không?"
"Có thể."
"Trả lời nhanh như vậy à, vậy nếu vạn nhất không thể thì sao?"
"Không có vạn nhất, ở trong lòng chị, em vẫn luôn là nữ chính xuất sắc."
Thiệu Từ Tâm giật mình, thoáng chốc mặt mày hớn hở.
Nàng không thể không thừa nhận chính mình được dỗ dành đến đặc biệt vui vẻ.
"Chi Hàn nhà em nói chuyện chính là dễ nghe ~"
...
Văn phòng tổng tài.
Thiệu Từ Tâm ngồi trên sô pha cùng Ôn Chi Hàn xử lý công tác.
Thân mình dựa gần cô, nàng dựa đầu trên vai Ôn Chi Hàn, cúi đầu chơi di động.
Ôn Chi Hàn liền như vậy tùy ý nàng dựa vào, thuận tiện phân ra một nửa tinh lực giải quyết công việc.
Thiệu Từ Tâm chơi di động chơi đến nhàm chán, trộm giương mắt quan sát vợ của mình.
Khi Ôn Chi Hàn làm việc, mặt mày nghiêm túc lại chuyên chú, phá lệ hấp dẫn người.
Cô tựa hồ được ông trời yêu thích, bất luận là dáng vẻ nào cũng đều hoàn mỹ vô khuyết, khiến người ta yêu thích vô cùng.
Một người xinh đẹp như vậy, nếu mặc váy cưới vào, nhất định sẽ càng xinh đẹp......
Thiệu Từ Tâm yên lặng nghĩ, nhìn.
Ôn Chi Hàn hoàn toàn không biết gì cả, như cũ đang xử lý công việc của mình, nhìn thấy chỗ có vấn đề liền gọi điện thoại cho thư kí, nhất nhất công đạo.
Ngữ điệu trước sau như một nhẹ nhàng, thanh âm cũng trước sau như một dễ nghe.
Thiệu Từ Tâm ngồi ở bên người cô, lỗ tai thập phần thoải mái.
Giờ này khắc này, trong đầu nàng bỗng nhiên nghĩ tới một cái tổ hợp.
Nàng thoải mái hào phóng đặt chân lên đùi Ôn Chi Hàn, chống cằm nói: "Ôn Chi Hàn, chị biết chúng ta như thế này là cái gì sao?"
"Cái gì?" Ôn Chi Hàn chân thành thỉnh giáo.
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, buột miệng thốt ra: "Ôn nhu tổng tài cùng tiểu điêu thê của cô ấy."
Ôn Chi Hàn: "?"
"Tiểu cái gì thê?"
"Điêu."
"?"
"Xàm xí điêu."
Ôn Chi Hàn: "......"
Nàng quả nhiên có thể nhận thức rõ ràng về bản thân..
Nhưng tựa hồ có chút rối loạn.
Đem người ôm vào trong lòng ngực, Ôn Chi Hàn cười nói: "Lúc trước không phải nói là cún con sao?"
Thiệu Từ Tâm: "?"
Vãi, không ngờ chị ấy còn nhớ rõ flag của tôiiii!
Bất quá không sao, tôi, người nào đó họ Thiệu da mặt dày!
"Đúng vậy không sai, em là cún con."
Nàng nói, còn vô cùng kiêu căng mà vuốt tóc một cái, nhắm thẳng vào cổ Ôn Chi Hàn mà cọ, ngữ khí nhẹ nhàng, như là đang câu nhân.
"Hơn nữa, nếu là cẩu, em nhất định sẽ chị ~"
Nói xong nàng liền ở trên cổ cô chơi xấu, tự thể nghiệm nói cho chị ấy, nàng có thật sự sẽ "".
Ôn Chi Hàn đầu ngón tay khẽ run.
Cô đem người ấn ở trong lòng ngực, lỗ tai lại lén lút đỏ.
Tuy rằng từng có vô số lần da thịt tiếp xúc, nhưng là đột nhiên nghe thấy Thiệu Từ Tâm nói như vậy ở văn phòng, trắng trợn táo bạo mà nói, trái lại làm cô có chút ngượng ngùng.
Cô phóng nhẹ thanh âm, kề sát vào tai Thiệu Từ Tâm nói: "Có mấy lời muốn nói cho em vào buổi tối."