Hoàng hôn dần chìm xuống, như phủ lên một lớp màu mực, che đi bầu trời, tựa như đang muốn cắn nuốt ánh sáng còn sót lại nơi chân trời vậy. Tuân Xuyên chăm chú nhìn ngựa xe như nước bên dưới cầu vượt, thừa dịp Nghiêm Ngộ không chú ý, thân hình đột nhiên hóa thành một tia hắc khí tiêu tan ở trong không khí, đầu ông lão bày sạp đối diện giật giật, còng lưng bắt đầu thu sạp về nhà.
Lưu Xương Minh mới vừa rời khỏi tiệc rượu, tài xế lảo đảo đỡ gã ta lên xe, say tới bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không phát hiện xe đang chạy đến một chỗ hẻo lánh nào đó, căn bản không phải đường về nhà.
Ánh mắt tài xế dại ra, động tác máy móc dừng xe lại: “Lưu tổng, đến rồi.”
“À… Đã tới chưa…”
Lưu Xương Minh mò mẫm mở cửa xuống xe, bị gió đêm thổi tới, đầu óc hỗn độn nhất thời cũng tỉnh táo thêm một chút, đập vào mắt chính là khu dân cư đang phá dỡ vô cùng hoang vu, dưới chân vẫn còn mấy đống gạch nát, trực tiếp ngáng chân làm gã ta lảo đảo, ngã lăn quay như hồ lô.
“Mẹ mày, biết lái xe không!”
Lưu Xương Minh từ dưới đất bò dậy, không khỏi nổi trận lôi đình, đi tới muốn tìm tài xế tính sổ, kết quả kinh ngạc phát hiện đằng sau mình trống không, chẳng có cái xe nào, chỉ có mấy tòa nhà cao đang bị phá dỡ, gió thổi qua nghe như tiếng một người con gái đang khóc, phía sau lưng nhất thời chảy mồ hôi lạnh.
Gã ta hoang mang muốn rời đi, kết quả phát hiện cách chồng gạch vụn đó không xa, có một bóng người màu trắng bò tới chỗ gã, từng chút, từng chút, phát ra tiếng ma sát trên mặt đất, như là bước chân của tử thần đang áp sát.
Không nhìn được, lại thêm xung quanh yên ắng không tiếng động vây quanh, Lưu Xương Minh không rét mà run, cái bóng trắng kia nhìn thế nào cũng không thấy rõ, hắn ta bèn trực tiếp co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi cho tài xế, kết quả phát hiện tín hiệu kém, một cú điện thoại cũng không gọi được, nhất thời bắp chân như nhũn ra.
Khu chung cư đã hủy đi hơn nửa, ngói vỡ tường đổ, Lưu Xương Minh chạy cực kỳ chậm, nhưng vẫn không tìm được lối ra, hắn ta chỉ cần vừa quay đầu lại, lại có thể phát hiện cái bóng trắng kia luôn luôn đi phía sau mình, hơn nữa là càng ngày càng gần, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ khuôn mặt mục nát hơn phân nửa, kèm theo tiếng cười trầm thấp.
“Chờ một chút… Ta lập tức tới ngay…”
“Chờ ta…”
Ả ta bò sát trên mặt đất, lưu lại một đường máu, Lưu Xương Minh bị doạ tới tè ra quần, đi không nổi nữa, luống cuống tay chân bò trườn trên mặt đất, lùi về sau: “Mày là thứ quái quỷ gì! Đừng tới đây! Đừng tới đây!! A a a a a a cứu mạng! Có ai không!!”
Gã ta đầu đầy mồ hôi, không biết là nước mắt hay mồ hôi, mãi đến tận đi một cái tay thối rữa nhầy nhụa nắm lấy mắt cá chân, Lưu Xương Minh như tỉnh giấc chiêm bao, vơ lấy cục gạch trên đất mà đập lên đầu nữ quỷ.
Ầm ——!
Nghe như tiếng xương sọ vỡ nát.
Ầm ——!
Dường như có thứ chất lỏng bắn ra.
Ầm ——!
Cái tay kia rốt cục cũng buông mắt cá gã ra.
Từng chút một như thế, trước mắt Lưu Xương Minh đã phủ một màu đỏ tươi, gã lảo đảo đứng lên, dùng tay áo lau mặt, thì lại thấy nữ quỷ kia bị mình đập không nhìn ra hình người chuyển động, phát ra tiếng xương cốt va nhau, thậm chí còn mấy khối thịt không tên rơi xuống.
Đồng tử Lưu Xương Minh co rụt lại, thấy nữ quỷ kia từ trên mặt đất từng chút một đứng lên, phía sau là một bức tường bị phá hủy, gã nhất thời hoảng quá không lựa đường nữa mà chạy vào một tòa nhà cao bị phá hủy, vịn lan can liều mạng chạy lên.
Rầm… Rầm…
Có tiếng bước chân nặng nề vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, Lưu Xương Minh không quay đầu nhìn xem, chỉ có thể liều mạng trèo lên, mắt thấy sắp đến ban công mái nhà, gã bỗng nhiên dừng chân lại, lắc mình trốn vào trong một cái phòng bên cạnh.
Tòa nhà này chưa kịp phá, bên trong trống rỗng, khóa cửa cũng còn tốt, Lưu Xương Minh giữ cửa khóa trái, dựa lưng vào cửa run lẩy bẩy, cắn mu bàn tay không dám lên tiếng, tim gần như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Rầm… Rầm… Rầm…
Tiếng bước chân kia tới gần, lại xa, như là lên ban công, Lưu Xương Minh muốn nhân cơ hội này chạy xuống lầu, lại không dám, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Rầm… Rầm…
Ả giống từ ban công đi xuống, tiếng bước chân kéo dài vang trong hành lang, vẫn chưa đi xa.
“Ngươi cùng ta chơi trốn tìm à… Vậy ta tới tìm ngươi vậy…”
Lưu Xương Minh bị doạ, mặt tái mét.
“Ầm” một tiếng, ma nữ đẩy cánh cửa đầu tiên, bên trong rỗng tuếch: “Không phải phòng này.”
“Ầm” một tiếng, ma nữ đẩy cánh cửa thứ hai: “Cũng không phải phòng này.”
Lưu Xương Minh ở trong phòng thứ năm, gã ta nghe thấy tiếng đẩy cửa cách mình càng gần, giống như nghe thấy tiếng bước chân của tử thần, cả người mất hết cả niềm tin, lúc này, gã bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động nào nữa.
“Không ở đây…”
Ma nữ kéo dài tiếng bước chân, từ từ đi xa: “Chắc là ở dưới…”
Sợi dây thần kinh căng thẳng của Lưu Xương Minh rốt cục buông lỏng. Gã dùng tay áo, run lập cập lau mồ hôi trên mặt, cũng không lập tức đi xuống, mà là đợi rất lâu, mới run rẩy đứng dậy.
Gã ta cật lực, không để phát ra âm thanh nào, rón rén kéo cửa ra, xuyên thấu qua khe hở nhìn một chút, phát hiện hành lang không có một bóng người, lúc này mới dám đi ra ngoài.
Lưu Xương Minh cả người như nhũn ra, gã dựa vào lan can rỉ sắt để chống đỡ thân thể kiệt sức từ lâu của mình, thả chậm bước chân xuống lầu, mặc dù đã vô cùng chú ý, nhưng bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tiếng bước chân cũng hết sức rõ ràng.
Rầm… Rầm… Rầm…
Gã cong lưng, liền bước nhẹ hơn.
Rầm… Rầm…Rầm…
Lưu Xương Minh đi tới tầng thứ năm, gã đỡ đầu gối thở dài một hơi.
Rầm… Rầm…Rầm…
Tiếng bước chân kia còn vang, sắc mặt Lưu Xương Minh trong nháy mắt biến đổi, gã cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cách mình ba bước có một thân ảnh màu trắng, nữ quỷ kia tất nhiên vẫn đi theo phía sau gã!!
Ma nữ nghiêng đầu, một gương mặt chỉ có con ngươi là nguyên vẹn, như là đang cười: “Ta tìm tới ngươi…”
“A a a a a a a a a ——!”
Lưu Xương Minh bị doạ tới hồn phi phách tán, thân hình lệch đi, thuận cầu thang mà lăn xuống. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, đầu va vào đâu đó tới đổ máu, lăn thẳng tới lầu hai, thì bị một thanh thép trên thềm đá chắn ngang, lúc này mới dừng lại.
Lưu Xương Minh thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, ói ra một ngụm máu, chân cẳng bất động.
Nữ quỷ kia tan biến đi, rồi biến thành hình dáng của Tuân Xuyên, cậu ở trên cao nhìn Lưu Xương Minh, ngũ quan đẹp đẽ dưới ánh trăng mang một màu sắc lạnh lùng, từng bước một đi tới trước mặt gã.
Dường như đã không còn kiên nhẫn nỗi, lười chơi mèo bắt chuột rồi, oán khí quanh người Tuân Xuyên tăng mạnh, đang muốn lấy mạng Lưu Xương Minh. Nào ngờ vào lúc này, một vệt kim quang bỗng nhiên đánh tới, trực tiếp khiến tay Tuân Xuyên ăn mòn đến hóa thành một luồng khói xanh.
“Là ai!”
Tuân Xuyên nhanh như chớp thu tay về, nhưng là lúc này đã muộn, trên mu bàn tay đã thấy vết mục rữa. Ánh mắt cậu nham hiểm nhìn về phía cửa, một thân ảnh lọm khọm chẳng biết lúc nào xuất hiện ở nơi đó.
“Ha ha ha…”
Cổ họng người kia phát ra tiếng cười nhẹ già nua, cằm có một nốt ruồi đen, rõ ràng là ông lão bày sạp đối diện Nghiêm Ngộ hôm nay.
“Đáng tiếc, tuổi còn trẻ đã phải chết, ồ… Còn là ác quỷ cấp cao, hiếm thấy hiếm thấy, chi bằng nghe lời ông già này, sớm đi đầu thai một chút đi.”
Trong tay ông lão kia có một gương đồng bát quái to bằng lòng bàn tay, chính là đạo kim quang này vừa nãy đã làm Tuân Xuyên bị thương. Lão ta như đạo sĩ, rồi lại không giống như đạo sĩ, quanh thân mang theo một luồng khí âm tà.
Tuân Xuyên thâm trầm nói: “Bớt quản việc không đâu.”
Đầu ngón tay cậu nắm chặt, cái cổ của Lưu Xương Minh trên mặt đất lệch đi, không còn thở nữa. Lão kia thấy thế cũng không ngăn cản, cười lộ ra một miệng răng vàng: “Nhóc con, hại người là không tốt, ta không thể không thu ngươi.”
Ác quỷ lấy mạng, thiên đạo không can thiệp, thuật sĩ tầm thường không quản những việc này.
Nhận ra “lai giả bất thiện”, con ngươi Tuân Xuyên chuyển sang đỏ sậm, một luồng oán khí đen đặc trong nháy mắt hướng tới ông lão, nào ngờ vào lúc này, bốn phía vang lên tiếng trẻ con khóc, oán khí kia sắp tập kích được lão ta, mà cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tiêu tán trong không trung.
Tuân Xuyên thay đổi sắc mặt.
Trên vai ông già kia có một đứa nhỏ đang ngồi, hai mắt đỏ sẫm như máu, hàm răng sắc nhọn cực kỳ, khí lạnh tản mát, giờ khắc này hai gò má nó căng phồng, như đang nhai cái gì đó, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, đem oán khí Tuân Xuyên đánh ra vừa nãy nhai, nuốt vào bụng.
Tuân Xuyên cười lạnh: “Ra là ông già nuôi tiểu quỷ!”
Lòng cậu biết mình không phải đối thủ của ông lão này, cũng không muốn dùng cương chế cương, nào ngờ ông lão kia giơ tay bắt quyết, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện một bình phong vô hình, trực tiếp nhốt Tuân Xuyên lại.
“Ha ha ha, nuôi tiểu quỷ thì sao, chẳng phải mi cũng là tiểu quỷ của tên kia sao, ở cùng một tên bệnh quỷ như hắn chi bằng theo ông già này.”
Lão ta cho rằng Tuân Xuyên là tiểu quỷ Nghiêm Ngộ nuôi.
Tuân Xuyên liều mạng muốn xông ra đi, nào ngờ thân thể cậu chạm vào bình phong, lập tức bị ăn mòn thành xương trắng âm u, sắc mặt nhất thời trắng bệch, đau đến co người lại.
Lão giả bấm quyết niệm chú, như là đang chuẩn bị thu hồn, thấy thế mở mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Gặp phải ta coi như mi xui xẻo, mi không xông ra được, hết hy vọng rồi, không muốn hồn phi phách tán thì…”
Lời lão nói còn chưa dứt, thân hình bỗng nhiên lắc lư hai lần, ngay sau đó ngã xuống đất nghe ầm ầm, bụi mù tứ phía, lộ ra một thanh niên đứng sau.
Nghiêm Ngộ giương mắt, lẳng lặng nhìn Tuân Xuyên, khoang ngực lên xuống bất định, như phải chạy hết tốc lực, hô hấp vẫn còn hỗn loạn, hắn ném viên gạch trong tay đi, đạp lên bóng đêm mà từng bước hướng tới chỗ Tuân Xuyên.
Con quỷ nhỏ trên đất thấy thế hét lên một tiếng, đánh mạnh về phía Nghiêm Ngộ, há mồm cắn thật chặt mu bàn tay của hắn, kết quả một giây sau liền bị huyết dịch ăn mòn, kêu lên đầy thê lương thảm thiết. Nghiêm Ngộ vô cảm, lấy tay chặn lại cổ họng của nó, một đạo phù chợt lóe, thân hình quỷ nhỏ lập tức hóa thành khói đen tứ tán, rồi biến thành một hạt oán châu toàn thân đen kịt trong lòng bàn tay Nghiêm Ngộ.
Nghiêm Ngộ thấy thế khẽ cau mày, xoay cổ tay một cái, đem hạt châu cho vào túi, sau đó giơ tay bấm quyết, tháo đi kết giới vây lấy Tuân Xuyên.
Nửa bên mặt Tuân Xuyên lộ ra xương trắng, cậu khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, mu bàn tay như là bị lửa bừng bừng thiêu đốt, lộ ra vẻ mục rữa rõ ràng.
Nghiêm Ngộ liếc nhìn Lưu Xương Minh trên đất sớm đã tắt thở, giống nói khó phân biệt là vui hay buồn: “Em tới giết người à?”
Tuân Xuyên lấy tay vuốt ve mặt của mình, nghe vậy liền thả tay xuống, nhạy cảm nhận ra những chuyện không hay xảy ra trên cơ thể mình, tựa tiếu phi tiếu nói: “Em là lệ quỷ… lệ quỷ không giết người, sao có thể gọi là lệ quỷ?”
Ông già trên đất co giật, phát ra một trận ho khan thống khổ, như sắp tỉnh, Nghiêm Ngộ cũng không thèm nhìn tới, mặt lạnh đá thêm một cái cho lão ta ngất đi.
Tuân Xuyên chịu trọng thương, thân hình biến hóa tới lui giữa người và quỷ, Nghiêm Ngộ muốn kéo cậu đi, lại bị Tuân Xuyên giơ tay đánh. Đôi mắt cậu hung tợn nhìn Nghiêm Ngộ trừng trừng, như một con thú bị ép vào góc tường: “Không cần anh lo! Tôi thích giết người! Sớm muộn cũng có một ngày sẽ muốn giết anh!”
Người cậu đầy gai nhọn, cuồng loạn, Nghiêm Ngộ lau vết máu thấm ra trên mu bàn tay, cưỡng ép nắm lấy tay Tuân Xuyên, trầm giọng nói: “Về với anh.”
“Tôi không về!”
Đôi mắt Tuân Xuyên đỏ lên như muốn chảy ra máu, mạnh mẽ cắn tay Nghiêm Ngộ, lại bị hắn giơ tay chặn cằm lại. Một người một quỷ giằng co không ngớt, Tuân Xuyên mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Anh cút đi! Tôi không cần anh lo! Lúc tôi bị người ta bắt nạt thì anh không ở đấy! Khi tôi bị người ta giết chết anh cũng không có ở đó! Bây giờ anh quản tôi làm cái gì chứ!”
“Nghiêm Ngộ, tôi hận nhất chính là anh! Tôi hận anh chết đi được! Anh cái gì cũng không hiểu! Cái gì cũng không hiểu!”
“Anh có biết, nếu như ngày đó tôi không chạy thoát, sẽ bị lão ta chơi tới chết rồi! Tôi chờ anh lâu như vậy! Tôi chờ anh lâu như vậy mà! Tại sao anh vẫn không xuất hiện! Tại sao!”
Chuyện này như một cây gai, mạnh mẽ đâm vào trong lòng Tuân Xuyên, thời gian dài sinh mủ rồi thối rửa, nhẹ nhàng chạm đến cũng sẽ đau tới khó thở.
Hai người chia tay rồi tái hợp bao lần, dẫu lìa xa thì lòng vẫn còn vương vấn, rút đao chém nước, cuối cùng vẫn quấn quýt lấy nhau. Tuân Xuyên chờ hắn trong đêm mưa, Nghiêm Ngộ đến cùng vẫn xuống với cậu, lại như bắt đầu, sau đó là vô số lần, không thể triệt để, tàn nhẫn, quyết tâm.
Hắn kiên quyết một lần với Tuân Xuyên.
Một lần duy nhất.
Một lần duy nhất…
Tuân Xuyên chỉ cảm giác mình sắp sụp đổ, khi làm người cậu không thoải mái, thành quỷ lại càng không thoải mái hơn. Cậu liều mạng muốn đẩy Nghiêm Ngộ ra, chợt bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực, nắm chặt hơn, muốn giãy dụa cũng bị bắt dừng lại.
Nghiêm Ngộ không lên tiếng, lực lớn tới nổi giống như muốn đem cậu khảm vào xương cốt, Tuân Xuyên dừng như cũng không còn giãy dụa, mặt không cảm xúc, nhìn vách tường loang lổ trước mắt, như là đang quan sát cuộc đời loang lổ của mình vậy.
Đầu ngón tay tái nhợt của Nghiêm Ngộ xoa gò má đáng sợ của cậu, sau đó trói gáy Tuân Xuyên lại, cúi người hôn lên môi cậu, đem nhân khí chậm rãi tiến vào, Tuân Xuyên muốn đẩy hắn ra, lại bị Nghiêm Ngộ gắt gao ôm lấy, không thể động đậy.
Nghiêm Ngộ trời sinh hàn thể, hai người lạnh lẽo như nhau, khi ở cạnh nhau, càng không rõ ai lạnh hơn ai. Vết thương bên mặt Tuân Xuyên từng chút trở lại bình thường như lúc ban đầu, mà nụ hôn cũng không dừng lại, mí mắt cậu khẽ run, đầu ngón tay thả lỏng, thả lại siết, rồi lại thả ra, cuối cùng dùng sức nắm lấy vạt áo Nghiêm Ngộ.
Hồi lâu, hai người mới tách ra.
Nghiêm Ngộ nhắm mắt, xoa lưng cậu: “Lần sau đừng đi một mình…”
“Đừng ở một nơi anh không nhìn thấy.”
Ánh trăng xuyên thấu tòa nhà hoang tàn, lẳng lặng chiếu lên người họ, giọng Nghiêm Ngộ như ôn nhuận giống như ánh trăng.
“Về nhà với anh.”