Khi còn sống, Tuân Xuyên không biết rằng Nghiêm Ngộ biết bắt quỷ, người này mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng, đánh nhau, say rượu, hút thuốc, chuyện gì du côn làm hắn đều làm, chuyện du côn không làm hắn cũng làm nốt.
Rất nhiều người cảm thấy mắt Tuân Xuyên bị mù rồi, Nghiêm Ngộ có điểm gì đáng giá mà cậu yêu thích đến vậy.
Điểm đáng giá để cậu yêu ư…
Khóa cửa truyền đến một tiếng răng rắc nho nhỏ, Tuân Xuyên nhìn lại, phát hiện trên vai Nghiêm Ngộ vắt một cái áo khoác sơ mi, đang cúi đầu buộc dây giày, xem ra là chuẩn bị ra khỏi nhà.
Mặt Tuân Xuyên vô cảm thổi một hơi, nút buột trong nháy mắt rơi ra, Nghiêm Ngộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, khom lưng buột lại, không buồn không giận, dễ tính đến kỳ lạ, Tuân Xuyên nhẹ nhàng đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Như vậy không giống anh.”
Nghiêm Ngộ hỏi ngược lại: “Vậy như thế nào mới giống anh?”
Ngón đeo nhẫn cùng ngón giữa của hắn chồng lên nhau, bỗng nhiên giơ tay ổn định hồn thể Tuân Xuyên, đầu ngón tay bắn ra, nút áo của Tuân Xuyên lập tức đứt ra, lộ da dẻ tái nhợt quá mức, nổi bật trên quần áo màu đen, diễm lệ nhưng quái đản.
Mắt Tuân Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, nút quần áo lặng yên không một tiếng động, khôi phục thành nguyên dạng.
Bộ dạng Nghiêm Ngộ lưu manh, làm vẻ ta đây, đốt điếu thuốc, liếc nhìn cậu: “Như vậy giống anh chưa?”
Tuân Xuyên bỏ qua, không đề cập tới nữa: “Anh đi đâu?”
Nghiêm Ngộ đeo balo trên lưng, trở tay đóng cửa lại: “Đi ra ngoài chơi gái.”
Hồn thể Tuân Xuyên xuyên qua cửa, trong lòng biết hắn muốn đi làm chuyện Tô Ngọc giao.
Thế hệ trước của những người sống ở dưới quê vẫn mang quan niệm trọng nam khinh nữ, trong nhà Tô Ngọc còn có một em trai, cho nên từ nhỏ đã không được đối xử tử tế. Cảnh sát thông báo gia đình đến nhận thi thể, nguyên nhân cái chết cũng khó che giấu được, ông Tô tối sầm mặt, di vật cũng không muốn lấy, trực tiếp để mình bà Tô ở lại mà một mình ngồi xe về nhà.
Bình thường Nghiêm Ngộ bày sạp trên cầu vượt gần trạm xe lửa, hắn vốn định tìm một vòng, thực sự không tìm được thì gửi tiền về cho nhà Tô Ngọc ở dưới quê cũng được, kết quả không ngờ thật sự phát hiện bóng dáng của bà Tô.
Gần nhất thời tiết ấm lên, buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, quanh trạm xe lửa là nông dân, công nhân ngồi dưới đất hóng gió, bà Tô đeo túi xách, ngồi trong góc vắng vẻ, trong tay còn cầm hai cái bánh bao mà gặm.
Tuân Xuyên đứng dưới ánh mặt trời, hồn thể lúc ẩn lúc hiện, cậu tựa hồ cực kỳ khó chịu, thân thể dường như tỏa ra khói xanh, không khỏi nhíu chặt mày, giơ tay cản lại ánh sáng mặt trời.
Ác quỷ cấp cao dù cho không sợ ánh mặt trời, nhưng không lợi hại đến có thể lúc dương khí thịnh nhất mà đi đứng không lo.
Nghiêm Ngộ lẳng lặng nhìn cậu, phát hiện nửa bên mặt Tuân Xuyên muốn lộ ra xương trắng, dữ tợn đáng sợ, mà cậu lại không có cảm giác gì, đuổi cũng đuổi không đi, chỉ đi theo phía sau Nghiêm Ngộ.
Đường đường chính chính bám dai như đỉa.
Thấy Nghiêm Ngộ nhìn mình chằm chằm, Tuân Xuyên dường như nhận ra được điều gì đó, híp mắt lại, một bàn tay giơ lên che kín nửa bên mặt phải, thâm trầm nói: “Mắt anh có bị làm sao không, có cái gì hay để xem?!”
Xác thực không có gì đẹp đẽ cả.
Nghiêm Ngộ thu ánh mắt lại, đi xuống cầu vượt, từ trong balo lấy ra một cây dù màu đen, trên không trung bung dù ra, ngăn cách ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, Tuân Xuyên do dự nháy mắt, trôi dạt đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đi chung với nhau.
Trên đường cũng có thật nhiều người bung dù che nắng, bất quá đại đa số đều là nữ, đàn ông như Nghiêm Ngộ làm vậy cũng không phải nhiều, hắn đi xuyên qua dòng xe cộ, đi tới trước mặt bà Tô, sau đó nghiêng người ngồi xổm xuống.
Bà Tô hiển nhiên nhận ra hắn, ngừng ăn bánh bao, chuẩn bị từ dưới đất đứng dậy, lại bị Nghiêm Ngộ đè lại vai, ngay sau đó trong tay bà bị nhét vào một xấp tiền dầy cộm.
Bà Tô thấy thế, kinh sợ trợn to hai mắt: “Cậu…”
“Lúc trước cháu có mượn Tiểu Tô ít tiền, quên trả lại, gửi cho bác cũng được, trạm xe lửa nhiều người, nhớ giấu kỹ.”
Động tác Nghiêm Ngộ đưa tiền rất bí mật, cũng không có mấy ai nhìn thấy, bà Tô tin là thật, nghe vậy vội đem tiền nhét vào túi áo khoác, đang muốn cảm ơn hắn, vừa ngẩng đầu lại không thấy bóng dáng người đâu.
Nghiêm Ngộ về bài sạp ở cầu vượt, đem Bát Quái đồ màu vàng óng trải dưới đất, bày ra cái ghế đẩu nhỏ, chân dài duỗi một cái, dựa lưng vào lan can bắt đầu làn ăn, một cái dù nghiêng qua dựa trên vai hắn, mang tới cảm giác thanh thản khó giải thích được.
Tuân Xuyên ở dưới dù, tránh khỏi ánh sáng mặt trời chiếu tới, mặt kỳ thực đã không vẻ dọa người khi nãy, mà cậu vẫn không chịu buông tay xuống, không lý do, tự mình hờn dỗi, một câu nói cũng không nói với Nghiêm Ngộ.
Đối diện cũng có một cái quầy đoán mệnh, vẫn là cụ ông lần trước, lão mặc một cái áo khoác da cũ, hai tay cất ở trong áo, mắt vẩn đục, cằm có một cái nốt ruồi to, làm ăn ắt phải tốt hơn so với Nghiêm Ngộ.
Tuân Xuyên vẫn độc miệng không thay đổi, thấy thế bóng gió nói: “Dựa vào đoán mệnh nuôi sống thân già, thật không dễ dàng.”
Nói xong vừa nhìn về phía Nghiêm Ngộ: “Anh không giống ổng, dựa vào đoán mệnh có thể làm mình chết đói.”
“…”
Nghiêm Ngộ biết cậu không nói lời hay, nghe vậy theo theo thói quen ngẩng đầu nhìn lão đại gia kia liếc mắt một cái, lại cùng chạm vào tầm mắt đối phương, không khỏi híp mắt một cái.
Cụ ông trong tay kẹp một điếu thuốc, lúc nhả khói lộ ra mấy cây ra vàng xiêu vẹo trong miệng, đầy mặt nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục vẫn luôn nhìn về phía Nghiêm Ngộ… Không, đúng hơn là nhìn vào chỗ bên cạnh của Nghiêm Ngộ.
Bên cạnh Nghiêm Ngộ trống rỗng, chỉ có một con ác quỷ.
Tuân Xuyên bị lão già kia nhìn chăm chú, cả người không thoải mái, dường như bị nhìn thấu, ngược lại, lại nhìn về phía Nghiêm Ngộ. Đầu ngón tay hắn tái nhợt thon dài cũng kẹp một điếu thuốc, tinh mỹ như là một tác phẩm nghệ thuật, khói thuốc lượn lờ làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có cảm giác ngột ngạt khiến người sống không muốn đụng vào, như hai bức họa đối lập nhau.
Tuân Xuyên nhìn lão già kia một chút, lại nhìn Nghiêm Ngộ một chút, rốt cục mở miệng nói chuyện: “Sau này anh già, có xấu như lão già đó không?”
Nghiêm Ngộ nghe vậy, nhấc mắt nhìn về phía cậu, điếu thuốc trên đầu ngón tay cuối cùng cũng cháy hết, gảy gảy tàn thuốc nói: “Xấu hay không, không quan trọng lắm, em cũng có nhìn thấy đâu.”
Tuân Xuyên cho là hắn đang nói về chuyện đầu thai, nhếch miệng lên thành một nụ cười gằn, không lên tiếng, lòng tính toán điều gì lại không người nào biết.
Mặt trời dần lặng về Tây, đảo mắt liền tới buổi chiều, Nghiêm Ngộ rốt cuộc đã có một mối làm ăn, vẫn là khách quen cũ trước đây.
“Ái chà chà đại sư, ngài tính linh quá là linh, hôm bữa ngài nói nhà tôi có việc tang lễ, tôi còn không tin, kết quả khuya có điện thoại gọi tới, người thân ở nông thôn nói ngoại tôi mất, ngài thật đúng là quá linh!”
Một tên tóc vàng lôi kéo tay Nghiêm Ngộ nói liên miên cằn nhằn, hoàn toàn xem hắn là thần tiên sống, Tuân Xuyên nhìn tới đau mắt, bắn ra một tia oán khí trực tiếp đánh vào tay gã.
“Ai u!”
Gã tóc vàng chỉ cảm giác tay mình bị đâm nhói, theo bản năng rụt trở lại, Nghiêm Ngộ liếc mắt nhìnTuân Xuyên một cái, người kia chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh đầy khiêu khích.
Nghiêm Ngộ nói: “Chắc là do tĩnh điện.”
Gã tóc vàng không để ý, ngược lại nói chuyện khác với Nghiêm Ngộ: “Đại sư, tôi tìm ngài là có chuyện quan trọng muốn cầu ngài, mấy ngày trước tôi đánh cược với người ta, thua không ít tiền. Nhà với xe đều bị bán, mụ đàn bà ở nhà suốt ngày cứ khóc lóc, ngài linh như vậy, giúp tôi tính xem kỳ vé số tiếp theo ra số mấy đi, giải nhất một ngàn vạn, tôi chia ngài một nửa, thế nào?!”
Trong lòng Nghiêm Ngộ cùng Tuân Xuyên không hẹn mà mắng một câu: ngu ngốc.
Đầu óc gã tóc vàng như bị thiếu vài sợi dây thần kinh, lần trước Nghiêm Ngộ đoán mệnh liền phát hiện ra, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, tựa cười mà không phải cười nói: “Tôi tính ra thì tự mình đi lãnh một ngàn vạn đó cho rồi, cần gì nói cho anh nghe.”
Nói xong không chờ gã tóc vàng phản ứng, híp mắt nói: “Cmn, tôi có thể tính xổ số xổ ra con số mấy, thì cần gì ngồi ở đây bày sạp chứ?!”
Nghiêm Ngộ giận, gương mặt lạnh lùng cực kỳ, rất doạ người, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, gã tóc vàng cũng không dám lên tiếng, vừa mờ mịt gãi đầu vừa rời đi, lúc này Tuân Xuyên rõ ràng nhìn thấy, sau lưng gã có một quỷ ảnh hình người, đang núp ở trong bóng của gã tóc vàng, cắn tóc của gã, liều mạng hút tinh khí.
Nghiêm Ngộ cũng nhìn lại, lơ đãng nói: “Thêm mấy ngày nữa thì thành thiểu năng trí tuệ luôn.”
Dưới cầu vượt, dòng xe cộ cuồn cuộn, một chiếc siêu xe màu đen bởi vì chạy với tốc độ quá nhanh, không cẩn thận quẹt vào một cô gái trẻ, cô gái tức giận chặn xe muốn nghe giải thích, kết quả cùng tài xế làm rùm beng, khiến người đi đường dừng chân vây xem.
Tuân Xuyên tựa hồ cảm thấy bày sạp thì buồn chán quá, hiếm khi hóng hớt mấy chuyện náo nhiệt này, bèn nhìn xuống.
“Làm người sao lại thế! Không nói đạo lý gì, quát tôi một lần lại tính quát thêm lần nữa, mọi người phân xử giùm đi, lái siêu xe ghê gớm lắm sao!”
Quần chúng vây xem cũng chỉ trích, tài xế cũng không muốn tranh cãi, mặt đỏ tới mang tai muốn rời đi, lại bị cô gái kéo cánh tay không cho đi. Vào lúc này, cửa xe sau mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang giày da ục ịch bước xuống. Đầu tiên, gã cười híp mắt trấn an cô gái trẻ một phen, sau đó liền móc vài tờ tiền mặt làm cho cô xem như bồi thường, lúc này mới lên xe rời đi.
“Ai, ông chủ này thật là tốt, chả trách lại có tiền như vậy.”
“Mà cô gái này, có một ngàn rồi, cầm tiền thì xem như bồi thường đi, cô cũng có lời rồi.”
Đoàn người dần dần tản ra, đầu ngón tay Tuân Xuyên lại từng chút siết cái lan can bằng sắt kia, hai mắt hồng hồng như sắp chảy máu, trong đầu toàn là dáng dấp của cái tên đàn ông béo ục ịch đó.
Một người mẹ máu lạnh vô tình, một ông cha dượng trong mắt chỉ có lợi ích, Tuân Xuyên đôi khi thật hận mình không phải là một cô nhi.
Như Đường Dĩnh từng nói, là cha là mẹ thì ai lại vì kiếm tiền mà dâng con trai ruột của mình lên giường kẻ khác? Thì ra là có dạng người này…
Cha dượng Tuân Xuyên đầu tư thất bại, bồi thường không ít tiền, bất động sản cùng xe trên danh nghĩa toàn bộ đem đi thế chân, ông ta đem hết thảy hi vọng ký thác vào mối làm ăn với tập đoàn Thịnh Long.
Khéo làm sao, chủ tịch tập đoàn Thịnh Long Lưu Xương Minh là bạn cũ của gã.
Lại trùng hợp, ngày đó Lưu Xương Minh tới nhà làm khách.
Cha dượng bưng ly rượu, ngồi ở bàn ăn ở đại sảnh lầu một cùng bạn cũ nâng cốc nói chuyện vui vẻ, say khướt nói: “A Xuyên a, đây là chủ tịch Lưu, nhanh gọi một tiếng chú đi con.”
Đối diện bàn ăn là một tên đàn ông trung niên béo lùn, âu phục giày da hòa ái dễ gần, cười như mặt Phật, một đôi mắt không lớn vĩnh viễn lóe tinh quang, bụng dạ thâm hiểm.
Tuân Xuyên ngày đó mới vừa cùng Nghiêm Ngộ cãi nhau xong, cả người đè nén cơn giận, với cả cậu không thích người cha dượng này, làm như không nghe thấy, trực tiếp lên lầu.
Thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi luôn mang tới cảm giác thanh xuân, Không nghi ngờ gì, Tuân Xuyên là một thiếu niên xinh đẹp. Khóe mắt đuôi mày lạnh lùng nghiêm nghị vạn phần, lúc nhìn người luôn mang theo cảm giác ngạo mạn, như mèo hoang khó có thể thuần phục.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng câu hồn của Lưu Xương Minh đi.
Gã ta bất quá thoáng thể hiện ra chút hứng thú, liền được mời ở lại qua đêm, đồng thời trong tay lại có thêm chìa khóa phòng do bà Tuân đưa.
Buổi tối hôm đó Lưu Xương Minh liền lần mò, tiến vào phòng Tuân Xuyên, gã ta thuận theo cuối giường sờ soạng, sau đó ôm lấy thiếu niên đang nằm ở trên, trong miệng truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ: “Bảo bối ơi, con làm chú nhớ tới chết rồi đây, con đi theo chú đi, chú bảo đảm con ăn ngon uống đã!”
Đôi mắt Tuân Xuyên ở trong bóng tối trừng trừng nhìn lão già kia, đạp kẻ trên người mình ra, nhanh chóng giơ tay bật đèn, Lưu Xương Minh không nghĩ tới chuyện bản lĩnh cậu thực sự không nhỏ, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đá trúng chỗ yếu hại, lúc này nằm ở trên đất cuộn mình thành con tôm, vô cùng đau đớn.
Tuân Xuyên thấy là gã ta, mặt lạnh đạp mạnh gã thêm một cước: “Ông muốn chết à?! Ai cho ông lá gan mà dám vào phòng tôi!”
Lưu Xương Minh tức giận đến nói lấp bấp: “Tiện nhân… là ba mẹ mày đồng ý… Chìa khóa cửa là do mẹ mày đưa… Thông minh thì nhanh mà nhận lỗi với ông… nếu không ông chơi chết mày!”
Tuân Xuyên trong phút chốc như rơi vào hầm băng, bị đôi mắt thâm độc kia của Lưu Xương Minh nhìn chằm chằm, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất hoảng loạn, hoảng loạn lại luống cuống, cái biệt thự xa hoa băng lãnh này ở trong mắt cậu không khác nào là nơi đầy sài lang hổ báo ăn tươi nuốt sống.
Huyết mạch tương liên, người thân cũng có thể phản bội mình, trên thế giới này còn có ai có thể tin tưởng được đây?! Cậu chán ghét nơi này, dường như ở thêm một giây thì sẽ lập tức chết đi vậy, bất chấp bên ngoài trời đổ tuyết lớn, suốt đêm thu thập hành lý chạy ra ngoài…
Đầu ngón tay Tuân Xuyên khống chế cơn run rẩy không ngừng, cậu sao lại quên được gã, cậu sao lại quên mất gã này!
Quanh người cậu, oán khí tràn ra rất nhiều, Nghiêm Ngộ không khỏi nhìn lại, giơ tay đè lấy vai Tuân Xuyên: “Em làm sao vậy?”
Tuân Xuyên ngừng lại, chậm rãi nhắm mắt.
“Không có gì…”
Chỉ là chợt nhớ tới, thì ra vẫn còn một kẻ phải chết.
Tuân Xuyên đột nhiên cảm giác thấy trống rỗng, sự trống rỗng không có nguyên do, trong lòng có một tầng tĩnh mịch lạnh lẽo như thế dần dần lan tràn, một mảnh hoang vu.
Tuân Xuyên ngồi ở trên đùi Nghiêm Ngộ, co rúm lại trong lồng ngực của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dường như như vậy là có thể có thêm chút cảm giác an toàn.
Tuân Xuyên nói: “Ôm chặt em…”
“Nghiêm Ngộ, ôm chặt em đi.”
Nghiêm Ngộ nghe vậy, chậm rãi nắm chặt cánh tay, ôm lấy một người không thể nhìn thấy.