Bạch Dương trông ngốc thế thôi, nhưng lòng lại sáng suốt hơn bất kỳ ai, Văn Xước ở trước mặt cậu cũng như là một đứa trẻ không bao giờ lớn, có buồn bực gì cũng không giấu giếm được, cậu mặc Văn Xước muốn làm gì với mình thì làm, cưng chiều người bên cạnh biết bao nhiêu. Hai người bất tri bất giác lăn trên mặt đất, thân thể cọ xát vào nhau, làm thế nào cũng không thể tách rời.
Văn Xước tách môi y và cậu ra, Bạch Dương hơi dại ra, đuôi mắt mang theo mỏng hồng, đôi mắt óng ánh nước, nằm ở dưới thân y, vô thức mà động lòng người.
“Bạch Dương…”
Ánh mắt Văn Xước dịu dàng, cuối cùng ôm cậu đang nằm dưới đất vào trong ngực, cũng không biết phát hiện điều gì, cúi đầu nhìn tay mình, dừng lại trong chốc lát. Bạch Dương lại không có chút cảm giác chút nào, thất thần như trước dựa vào vai Văn Xước, gương mặt trắng có thêm vài dấu bùn, cát bụi cũng dễ thấy vô cùng.
Người nào đó trong phút chốc hơi hơi chột dạ rồi.
Văn Xước vào nhà tắm rửa sạch tay, sau đó vắt khô khăn lông, chùi hai lần trên mặt Bạch Dương, động tác này làm y cảm thấy có chút lạ lẫm, thấy mặt cậu sạch sẽ mới ngừng tay, cũng không dám ôm cậu nữa.
Bạch Dương dường như hiểu rõ y đang làm gì, cúi đầu nhìn chiếc áo thun trắng của mình, trên đó quả nhiên cũng đã bị cọ dơ rồi. Cậu dùng sức phủi hai lần, phát hiện phủi không sạch, tự đứng dậy, cau mày không vui tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Văn Xước: “…”
Y liền đứng ở cửa, không ngại ngùng mà nhìn sang, có thể là chẳng có gì đẹp để nhìn, mà như ngựa quen đường cũ từ trong ngăn kéo lấy ra rượu thuốc và bông gạc, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
“Bạch Dương, thay quần áo xong nhớ rửa vết thương, anh về nhà tắm đây.”
Trong phòng không có động tĩnh, Văn Xước cào tóc, sau đó lặng lẽ khép cửa phòng.
Y chưa có về nhà, mà tới công trường, vì buổi trưa hôm nay bỏ việc nên tới xin lỗi đốc công một tiếng, sau đó tiếp tục chuyển gạch trát tường, định làm xong mấy ngày cuối, có thể kiếm lời thêm chút đỉnh, làm việc chăm chỉ, làm tiếp nửa tháng nói không chừng có thể kiếm năm, sáu ngàn.
Văn Xước không biết Bạch Dương vì mua máy vi tính mà phải nhặt bao nhiêu chai lọ mới đủ tiền. Hiện tại y chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, sau đó mau trả lại cho cậu, lòng rộn ràng rốt cục bị một nguồn sức mạnh vô hình lôi kéo, chùng xuống một nửa.
Làm việc rất mệt, trước đây y chưa từng chịu cực thế này, mà mệt một chút cũng tốt, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, cũng có thể làm khiến y nhớ kĩ rằng Bạch Dương vì kiếm tiền đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Văn Xước không về nửa đêm như trước, khi gần tới giờ, y ở trong khu trò chơi chơi hai vòng audition, để Bạch Dương nghĩ y đang cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi bời khắp nơi, tránh chuyện cậu đến công trường tìm mình.
Buổi trưa lúc rảnh rỗi, y gặm bánh bao, vừa ăn vừa dùng điện thoại học biên cách tập video, dự định chờ kỹ thuật luyện tốt rồi, sau này đăng ký tài khoản trên platform, làm game streamer. Nếu không lên mạng giúp người ta qua màn thì dùng video cũng có thể kiếm tiền, tóm lại trang bị nhiều kỹ năng phòng thân, trong lòng tự có kế hoạch.
Chớp mắt cũng nửa tháng trôi qua, công trình rốt cục cũng kết thúc, mấy ngày trước Văn Xước chuyển gạch, sau đó lại cùng Đại sư phụ trát tường, lương cao hơn thợ học việc hai ngàn, tính toán, cũng được sáu ngàn, từng đồng đều ngấm mồ hôi và máu của y.
Thời gian dần trôi, khí hậu dần dần cũng dịu đi, đã không còn nghe thấy tiếng ve kêu giữa hè. Đầu bếp của quán ăn đã trở về, Lưu Manh Manh quay về quầy phụ trách tính tiền, buổi trưa là giờ cao điểm, buổi chiều mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Bên ngoài, gió lay động cành cây, tiếng lá xào xạc, mang theo chút mát mẻ.
Lưu Manh Manh ngủ gục trên quầy, cửa kính bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, đi tới là một người thanh niên. Ngũ quan sắc bén và đẹp đẽ, thân hình thon dài, trên mũi có một cặp kính không gọng, trung hòa sự sắc bén kia. Cặp mắt đào hoa đằng sau kính mang theo ý cười, thoạt nhìn như là học trưởng thời đại học có thể làm mấy sư muội điên đảo.
Y vuốt mái tóc đen được cắt sửa gọn gàng, cánh tay gầy khỏe, dường như rất có sức, sau đó hỏi Lưu Manh Manh: ” Bạch Dương đâu?”
Lưu Manh Manh không dời mắt ra khỏi gương mặt xinh đẹp này, nghe vậy ngay sau đó liền sặc một hơi, ho tới mặt đỏ rần, vừa ôm ngực, vừa không thể tin mà hỏi: “Anh… anh là Văn Xước à?!! Khụ khụ khục… anh nhuộm tóc đen lại rồi à?”
Hôm kia, tóc Văn Xước vẫn còn vừa đỏ vừa vàng, trong màu vàng lại có loang lổ màu đen, thời gian dài không chăm sóc nên bện xoắn lại, thoạt nhìn như mấy kẻ lang thang ngoài đường vẽ tranh nghệ thuật. Hôm nay đột nhiên nhuộm lại tóc đen, cắt tỉa gọn gàng, Lưu Manh Manh suýt nữa không nhận ra được.
Lưu Manh Manh: “Ai ya, anh cuối cùng cũng chịu nhuộm lại, còn đeo kính, tôi thiếu chút nữa không nhận ra được, nhưng vẫn rất đẹp trai…”
Câu tiếp theo hơi nhỏ, Văn Xước không nghe thấy: “Gần đây thức đêm chơi game, mắt bị cận rồi, Bạch Dương đâu?”
Lưu Manh Manh chỉ sau bếp: “Trong đó rửa chén, sao vậy?”
Văn Xước nói: “Không sao, tôi từ trên lầu xuống, thấy khăn trải giường nhà cô phơi bị thổi bay kìa.”
“Ấy, sao lại bị thổi ngã chứ!” Lưu Manh Manh vội vàng khóa quầy thu ngân, cầm sào phơi quần áo vội vội vàng vàng chạy lên lầu, Văn Xước thấy thế, trực tiếp vén rèm nhựa nhà bếp mà bước vào.
” Bạch Dương —— “
Y vốn tưởng ở trong chỉ có mình Bạch Dương, mà không ngờ bên kia còn có sư phụ mập đang thái rau, lời vừa tới miệng nhanh chóng nuốt trở vào, không trên không dưới thực sự khó chịu.
Bạch Dương đang ngồi ở ghế nhỏ rửa rau, nghe tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên, lại thấy người tới là một thanh niên tóc đen, trên mũi có một cặp kính nhã nhặn, mang bóng dáng xa xôi trong ký ức, không biết vì sao, rau trong tay liền rơi vào trong chậu nước.
Sư phụ mập liếc nhìn, liền thu ánh mắt lại, tiếp tục nghiên cứu món mới: “Nhóc con, nhà bếp mà dám vào làm loạn.”
Văn Xước: “Sư phụ, tôi đứng ở cửa nói hai câu, không đi vào.”
Y đi tới bên chậu nước, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Dương, khóe môi hơi nhếch, ý cười lan dần từ khóe mắt đuôi lông mày, so với ngày trước đen hơn, cũng gầy hơn, rốt cuộc cũng có dáng dấp của một thiếu niên trong độ tuổi thanh xuân, tràn trề sức sống.
Bạch Dương nhìn y vài giây, mí mắt khẽ run, sau đó cúi đầu nhặt lại rau, ai ngờ lại có người cầm tay cậu.
Văn Xước sờ sờ khuỷu tay cậu, chắc chắn là vết thương lần trước đã lên da non mới bỏ xuống, lúc này mới nắm bàn tay lạnh lẽo của cậu, tay mang đầy rẫy vết thương cũ, chỉ chỉ tóc của mình: “Bạch Dương à, anh nhuộm tóc lại rồi.”
Văn Xước nói: “Anh đã về.”
Đôi mắt y sâu, vì cười mà hơi nheo lại, mang theo mấy phần đơn thuần, Bạch Dương giương mắt nhìn một chút, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, như muốn chạm vào tóc của y, mà thấy tay mình có nước, lại rút về.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lưu Manh Manh ôm khăn trải giường bẩn thỉu rầu rĩ không vui đi xuống, định là phải giặt lại. Văn Xước phút chốc cảm thấy có phải được khai quang rồi không, tùy tiện lừa cô nàng, không nghĩ tới chuyện cái khăn rớt thật.
Y buông Bạch Dương ra, đi ra ngoài, thấy Lưu Manh Manh chuẩn bị vào kho chứa đồ lấy bột giặt, gõ cửa một cái: “Nè, xin cho Bạch Dương nghỉ nửa ngày được không?”
Lưu Manh Manh tức giận quay đầu lại: “Xin nghỉ làm gì, cậu ta có việc gấp sao?”
Văn Xước gật đầu, đỡ khung cửa nói: “Ừ, việc gấp.”
Lưu Manh Manh vừa định nói Bạch Dương là một cô nhi thì có chuyện gì mà gấp, nhưng lại nghiên cứu kĩ lưỡng công việc, nghĩ thầm chú Phong buổi chiều mua thức ăn về, đủ người làm, với trong lòng cô cũng có chút ý riêng với Văn Xước, vung tay đáp lại: “Rồi rồi, tùy anh.”
Văn Xước lúc này mới quay người, sau đó đi vào bếp, kéo Bạch Dương khỏi ghế: “Đi, anh có việc muốn nói với em, Lưu Manh Manh giúp em xin nghỉ rồi.”
Y làm ở công trường làm hơn nửa tháng, mạnh hơn không ít, kéo Bạch Dương về thẳng nhà mình, đá văng mấy thứ linh tinh dưới chân, sau đó khoá cửa, trong phòng ngủ lấy ra một xấp tiền dầy cộm.
Văn Xước đếm, để lại cho mình hai ngàn, sau đó kín đáo đưa cho Bạch Dương số còn lại: “Cầm đi, em muốn mua gì thì mua, muốn tiêu sao thì tiêu.”
Bạch Dương không muốn, sững sờ lùi về sau một bước nhỏ, xoay người rời đi, Văn Xước thấy thế hơi kinh ngạc, vươn tay kéo cậu về: “Sao em lại không muốn, này là tiền anh kiếm được đấy.”
“Không…” Bạch Dương rất hoang mang trốn về sau, xấp tiền kia ở trong mắt cậu giống như rắn độc mãnh thú, vung vãi khắp nơi trên đất. Cậu vừa đẩy ra tay Văn Xước, vừa lui tới cửa.
“Không muốn…”
“Em không muốn…”
Văn Xước chợt nhớ tới đời trước, khi mà mình rời Huyện Lâm, đã từng đã cho Bạch Dương một khoản tiền, Bạch Dương lúc đó cũng là thế này, hoang mang bướng bỉnh đem tiền vứt đi, vừa dùng sức kéo mình mà nói: “Không cần tiền… Không đi… Anh không đi…”
Viền mắt Văn Xước bỗng nhiên đỏ, áy náy hối hận đời trước dâng lên, y không rảnh bận tâm tiền rơi trên đất, tay kéo Bạch Dương kéo vào trong ngực, không để ý cậu giãy dụa, ôm chặt cậu: “Bạch Dương, Bạch Dương, em hãy nghe anh nói!”
Bạch Dương nhắm mắt, lắc đầu nguầy nguậy, bưng lỗ tai ngồi xổm ở trên mặt đất, Văn Xước cũng quỳ trên mặt đất, kéo tay cậu xuống, lấy tiền trên đất đưa tới trước mắt, nghiêm túc hỏi: ” Bạch Dương, em hiểu ý anh không? Anh cho em tiền, em hiểu ý anh không?”
“Bạch Dương, anh nuôi em, nửa đời sau, anh nuôi em.”
Văn Xước buông tiền ra, nâng mặt Bạch Dương, ép cậu nhìn thẳng vào y: “Sau này anh là của em, em hiểu ý anh không Bạch Dương? Hai chúng ta mãi mãi cũng không rời xa nhau, cùng nhau sống hết đời.”
Y nói xong, trong lòng như buông một tảng đá lớn xuống, dường như y đã cất giấu câu nói này lâu lắm rồi, sớm nên nói ra, đời trước nên nói ra.
Bạch Dương ngơ ngác, không biết nhớ ra chuyện gì, mở to đôi mắt đen kịt, tối tăm đến nổi ánh sáng không chiếu tới nổi, lại như bầu trời đêm vào những ngày mưa, sấm vang chớp giật xen lẫn, hoang vu đến làm người ta nghẹt thở.
Văn Xước nhặt tiền trên đất xếp lại, thấy thế yên lặng nháy mắt, sau đó lấy tay, vén mái tóc rối của cậu,
” Bạch Dương chúng ta sống chung đi.”
Văn Xước lấy kính xuống, đặt ở bên cạnh, lộ ra ngũ quan rõ ràng, sau đó cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên mí mắt cậu, cảm xúc ấm áp lan tận sâu trong đáy lòng, Bạch Dương hoàn hồn, đôi mắt rốt cục cũng có tiêu cự.
Văn Xước lặp lại lần nữa nói: “Nếu em chịu, hai chúng ta sẽ sống chúng.”
“Như vợ chồng…”
Văn Xước cũng không giải thích vợ chồng nghĩa là gì, y biết Bạch Dương hiểu, Bạch Dương hiểu hết mọi thứ, chỉ là quanh năm suốt tháng im lặng làm mọi người đều nghĩ cậu là một kẻ ngốc.
Bạch Dương là một tay y dạy dỗ, có ngốc hay không, không có ai hiểu rõ hơn Văn Xước.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn về tây, bên trong phòng cũng được nhuộm một màu vàng óng, Văn Xước quỳ một chân trên đất, sau đó chậm rãi đưa tay ra, nhìn Bạch Dương: “Lại đây…”
Lưng y thẳng tắp, cái bóng ở phòng khách kéo thành một đường thật dài trên sàn nhà, khiến người đột nhiên nhận ra rằng, Văn Xước cũng đã lớn rồi, tuy vai không rộng nhưng cũng có thể gánh vác những vất vả mà đời trước chưa đụng tay vào.
Bạch Dương nhìn hắn, hồi lâu, rốt cục gật đầu, vùi đầu vào trong lồng ngực y, lẳng lặng cuộn thành một cụm.
Văn Xước tựa lên đỉnh đầu cậu, chậm rãi ôm chặt cậu, chỉ cảm thấy vai hơi ẩm ướt, nhắm mắt, vỗ nhẹ lưng Bạch Dương: “Đừng khóc…”
“Sau này không để em ở một mình.”