Dượng của Tia Chớp làm chủ thầu ở công trường gần đây, hắn nghe Văn Xước nói muốn tìm việc làm. Ban đầu tấm tắc thấy lạ, sau đó vô cùng có nghĩa khí mà chỉ ra một con đường sáng: “Đúng lúc chỗ đó thiếu thợ, tao đi nói với dượng Ba một tiếng, để mày qua đó khiên gạch, một ngày một trăm tư, chịu không?”
Văn Xước bán một cái tài khoản game được hai ngàn, đóng tiền thuê nhà, còn dư một ngàn, miễn cưỡng có thể sống được một thời gian, nghe vậy cũng từ bỏ ý định hỏi: “Ngoại trừ khiên gạch, còn việc nào không?”
Tia Chớp vỗ vỗ vai y: “Văn Xước, anh em tao luôn nể mày, chúng ta nhiều người thế này…, chỉ có mày tốt nghiệp trung học, đi công trường chuyển gạch đúng là thiệt quá, mà huyện Lâm chết tiệt này cũng không có nghề nào khác đâu, mày cũng đâu muốn đi nơi khác làm công.”
Văn Xước đương nhiên không muốn đi nơi khác, ở đây mà còn thảm như thế, sang nơi khác tứ cố vô thân, y không chết đói đầu đường mới là lạ.
Công trường phân đại công và tiểu công, đại công chủ yếu quản việc cần kỹ thuật, tiền cũng nhiều, tiểu công chính là người mới học, bỏ sức, Tia Chớp thiếu tiền thì cũng tới đây làm vài bữa, cha mẹ hắn khoẻ mạnh, áp lực không lớn như Văn Xước.
“Mày cẩn thận một chút, lần trước có thằng nhóc đi không chú ý, bị đi đâm thủng chân.”
Trời nóng bức, Văn Xước chưa làm gì thì phía sau lưng cũng đã đẫm mồ hôi. Y da dẻ trắng trẻo, đứng giữa đám công nhân đầy bụi đất, bắt mắt như hạc giữa bầy gà, Tia Chớp vui vẻ: “Nè, có tin không, mày ở thêm vài ngày, sẽ đen như than cho mà coi.”
Văn Xước cài mũ bảo hiểm thật chặt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cúi đầu xúc cát, sau đó dùng xe goòng kéo tới tường thi công bên cạnh, mặt trời trên đỉnh đầu hắt lên nền xi măng, quần áo không lâu sau đã ướt đẫm.
Công trường tuy rằng trả nhiều tiền, nhưng mà là công việc tốn sức, Văn Xước mang theo bao tay, cắn răng khiêng gạch giữa trưa. Buổi trưa nghỉ ngơi, y xanh cả mặt, tìm chỗ có bóng ngồi, trên cổ tay dính xi măng, lòng bàn tay tê dại không chút cảm giác.
Văn Xước chôn mặt vào gối, không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày chật vật như thế, mồ hôi chảy xuống, chảy vào khiến đôi mắt đau đớn, công nhân bên cạnh đang ăn bánh bao, có điều kiện thì làm bát mì, mùi vị hỗn tạp, bụi bay đầy trời.
Tia Chớp với dượng Ba hắn thì ăn cơm, lúc về cho Văn Xước một lon bia lạnh, Văn Xước không muốn, hắn liền tự tu sạch hết cả lon: “Mày xem mày đi, nếu lúc trước cố gắng thi lên đại học, cái thì đâu có khổ như vầy.”
Văn Xước mệt tới mức chẳng buồn nói một câu, xương cốt cả người đều đau đớn, y cởi bao tay, phát hiện lòng bàn tay cọ xát tới có bọng máu.
Đôi tay này khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, rất thích hợp vào những ngày xuân chầm chậm trôi mà đàn một bản dương cầm, cũng thích hợp cầm bút, vương mùi mực và giấy, mà rất đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể dùng để chuyển gạch.
Công nhân bên cạnh ăn cơm trưa xong dành thời gian để xây tường, dùng giọng oang oang hô một tiếng: “Mau đem xi măng tới, không đủ dùng, nhanh lên nhanh lên!”
Văn Xước thở ra một hơi, từ dưới đất bò dậy khiêng túi xi măng năm mươi kg đi lên lầu, chỉ cảm thấy tiền này thật sự khó kiếm quá rồi, mà lại hiếm thấy có mấy phần quật cường, vẫn chống đỡ mà tiếp tục.
Năm ngày liên tiếp, y đi sớm về trễ, trở về mệt, lăn ra ngủ, trên căn bản đều không gặp ai, Bạch Dương cũng chỉ gặp y mất lần, công nhân không phải là một công việc ổn định, đây là công trình ngắn hạn, làm tiếp nửa tháng thì gần kết thúc.
Thợ phụ trát tường được rất nhiều tiền, một ngày, lương tầm bốn trăm đến sáu trăm, Văn Xước ngày nào cũng lôi kéo mối quan hệ với sư phụ, sau đó được học, thuần thục cũng có thể giúp phụ một tay, lương cao tới hai trăm đồng tiền.
Trưa hôm nay, Văn Xước ngồi ở chỗ có bóng mát nghỉ ngơi, người khác đều đang ăn cơm, y mệt nên không ăn nổi, ngồi chơi điện thoại di động một mình, lúc này, Tia Chớp vỗ vai y: “Ê…”
“Hả, nói thì nói đi, vỗ cái gì mà vỗ.” Trên bả vai Văn Xước có hai khối lớn bầm đen, mấy ngày vẫn chưa tan.
“Không phải, ” Trên lỗ tai Tia Chớp kẹp điếu thuốc, chỉ về sau, “Thằng ngốc Bạch Dương đợi ngoài cửa đấy.”
Văn Xước phản xạ có điều kiện che mặt, y thuận theo hướng Tia Chớp chỉ mà ló đầu liếc mắt nhìn, sau đó thu ánh mắt lại: “Chắc tới chỗ này nhặt chai chứ gì, lát nữa là em ấy đi rồi.”
Tia Chớp nhíu mày: “Cái rắm ấy, ông mày trên lầu thấy nó đứng đấy hai tiếng rồi, chắc là chờ mày đó, như kiếm cha kiếm mẹ vậy đó.”
Văn Xước ngừng lại, sau đó cũng không ngẩng đầu lên phất tay: “Mày đừng nói tao ở đây, đuổi em ấy đi đi.”
“Được!”
Nghe được tiếng Tia Chớp dần xa, Văn Xước giơ màn hình di động lên như soi gương, kết quả phát hiện mặt mình đầy bụi, mồ hôi đang chảy thành dòng, còn có mấy vệt bùn nữa, muốn giơ tay lau, kết quả phát hiện ống tay áo càng bẩn, đành thôi.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một cái bóng lớn, Văn Xước tưởng Tia Chớp đi rồi quay lại, không kiên nhẫn giương mắt nhìn, kết quả phát hiện đó là Bạch Dương, hoảng hồn: “Mie, em vào bằng cách nào?!”
Văn Xước từ trên mặt đất đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn, Tia Chớp dường như có chút bất đắc dĩ, xụ mặt chỉ cửa sau, ý tứ là cậu vào từ chỗ đó.
Bạch Dương hôm nay không mang theo túi nhựa, đại khái là không phải là bởi vì nhặt ce chai mới đến, cậu thấy Văn Xước mặc áo khoác cũ ngồi dưới đất, cả người đều là bùn, thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bất nhiêu, ánh mắt chùng xuống, nắm lấy tay y nói: “Về nhà.”
Văn Xước mặc kệ cậu: “Anh đi làm, em mới phải về, đừng ở trong công trường làm loạn.”
“Về nhà.”
Bạch Dương kéo y, mím môi kéo y rời đi, người ở khắp nơi đều dồn ánh mắt tới chỗ này. Văn Xước mấy ngày nay mệt mỏi, trong lòng phát cáu, đẩy cậu một cái, không ai nghĩ tới chuyện Bạch Dương không đứng vững, đẩy một cái đã té xuống đất.
Văn Xước cũng không ngờ tới, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, muốn kéo cậu lên, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể đứng như trời trồng, vươn tay ra, lại do dự thu lại.
Bạch Dương cúi đầu không nhúc nhích, ngồi dưới đất, không thấy rõ nét mặt, Văn Xước ở trên cao nhìn xuống, theo dõi tấm lưng gầy yếu, cũng không nhúc nhích.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Bạch Dương vẫn không nhúc nhích, Văn Xước rốt cục phát hiện sự việc này nghiêm trọng rồi, nhanh chóng đưa tay kéo cậu lên, giọng vừa giận vừa gấp: “Anh đã nói với em trong công trường không thể đi lung tung, trên đất đều là đá vụn, ngã là cạo nửa tầng da…”
Lách tách ——
Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống trên cánh tay Văn Xước, mang theo hơi nóng, y theo bản năng liếc nhìn, chậm chạp mới phải ứng lại đấy là cái gì, âm thanh trong chốc lát ngừng lại, lời đến khóe miệng cũng bị chặn, nhanh chóng bị nuốt vào trong bụng.
Gió vừa thổi, cánh tay cảm giác có chút man mát.
Văn Xước cảm thấy mình giống như đã làm sai điều gì: ” Bạch Dương…”
Bạch Dương không nói lời nào, tự mình từ dưới đất đứng lên, khuỷu tay trầy, hai vết máu sáng choang bên trên, vô cùng bắt mắt, cậu cúi đầu chậm rãi phủi cát bụi trong tay, sau đó lần thứ hai kéo Văn Xước, kéo y ra ngoài.
Lần này Văn Xước không chống cự nữa, y cởi nón bảo hiểm xuống, luống cuống tay chân đặt trên chồng gạch, có chút bất an bị lôi ra ngoài.
“Bạch Dương? Bạch Dương ơi? Em nói gì đi Bạch Dương, em đang giận anh sao?”
Văn Xước nhìn thấy trên cánh tay cậu có một vết thương do bị trầy, không dám tóm cậu, cố đè bả vai cậu. Bạch Dương theo dõi y, nét mặt lạnh lùng, quần áo tuy cũ kỹ lại sạch sẽ chỉnh tề, hai người đứng chung một chỗ thì có vẻ như Văn Xước đúng là dơ bẩn, tóc màu rượu đỏ bắt đầu phai màu, nửa vàng nửa đỏ, chẳng khác gì lưu manh.
Văn Xước lại hỏi: “Nè, em giận anh sao?”
Bạch Dương vẫn không nói chuyện, kéo bàn tay bẩn thỉu của y tiếp tục đi về nhà. Cạnh đó có hàng xóm quen hai người, tùy tiện liếc mắt, vốn cũng không có ý gì, Văn Xước lại cảm thấy đến dáng vẻ mình chắc là chật vật lắm, tổn hại uy phong thường ngày, không cần kéo cũng tự đi nhanh nhanh một chút.
Đi đến cửa nhà, Bạch Dương không buông y ra, lấy chìa khóa nhanh chóng mở cửa, Văn Xước buồn bực ngán ngẩm, chỉ có thể đi vào theo.
Phòng khách vẫn trang trí như trước, đồ đạc lung tung được xếp theo quy tắc, có giấy lộn, có chai nhựa, còn có lon, chẳng biết lúc nào trong góc lại có thêm một cái máy vi tính, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, màn hình màu đen ánh lên ánh sáng lộng lẫy nhợt nhạt.
Văn Xước ngây ngẩn cả người, y xoa xoa tay mình lên quần, đi tới đánh giá, lúc này mới xác định đây đúng là máy vi tính.
Bạch Dương im lặng không lên tiếng giữ cửa, chỉnh giày bị đá nghiêng ngã, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng, nhặt lên túi đầy chai nhựa trong góc, như thường ngày, ngồi chồm hỗm trên đất dẫm lên mấy cái chai rồi cho vào túi vải bạt.
Văn Xước đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn.
Lúc y chuyển gạch bị trúng tay không khóc, trát xi măng chậm bị đại sư phụ mắng không khóc, mà lúc này, mắt lại có chút mỏi, y đưa lưng về phía Bạch Dương, chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mặt chôn vào gối, hồi lâu cũng không cử động.
Trong phòng, âm thanh duy nhất là tiếng bộp bộp của chai bị dẫm nát, dẫm xong cái chai cuối cùng, Bạch Dương mới đứng lên, dủng dây cột chặt túi, sau đó đi vào nhà bếp rửa tay.
Cánh tay nhỏ bị trầy nên hơi sưng, thoạt nhìn làm người ta giật mình, Bạch Dương liếc mắt nhìn, nhưng không để ý chút nào, tùy ý dùng nước rừa sạch, vẻ mặt như thường ngày, ngốc, lại bình tĩnh.
Mà không biết, Văn Xước đã khóc thành một con chó ngốc rồi.
Bạch Dương đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện Văn Xước ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm gối, không nhúc nhích, hơi mơ màng cất bước đi tới, ngồi xổm đối diện y, vỗ vai y.
Văn Xước lập tức khịt mũi, sau đó dụi mắt lung tung một cái. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, viền mắt vẫn đỏ hoe, y thấy Bạch Dương ở trước mặt, một đôi mắt đen trơn bóng, mang theo một chút ánh sáng, bỗng nhiên y ôm người ta vào lòng.
” Bạch Dương à…”
Văn Xước thút thít, chôn mặt vào hõm vai có hơi cộm của Bạch Dương, oan ức và vất vả mấy ngày tích tụ trào lên, muốn ép xuống cũng không ép được, trong lòng vừa hận lại bất lực.
Bạch Dương hiếm khi phản ứng lại, tay vỗ vỗ lưng y.
“Không chuyển gạch, mệt.”
Văn Xước nhắm mắt lại, không biết hạ quyết tâm nào đó, y buông Bạch Dương ra, nâng mặt cậu nghiêm túc nói: “… Mệt chỉ là tạm thời, anh sẽ không chuyển gạch cả đời, Bạch Dương, sau này anh nhất định có thể kiếm tiền, để cùng em sống những ngày vui vẻ.”
Bạch Dương ôm đầu gối, nhìn y, phảng phất như trời thu rất nhiều năm trước, cậu cũng thế này, co cụm thành một cục nhỏ xíu trước cửa quán ăn, ngẩng đầu nhìn Văn Xước tan học trở về.
Là những năm tháng thanh xuân trôi qua.
” Bạch Dương…”
Văn Xước cúi đầu hôn lên môi cậu, ôm chặt thêm, thăm dò ở khoảng giữa răng và lưỡi, triền miên mà bá đạo, Bạch Dương bị ép ngửa đầu thừa nhận tất cả những thứ này, hô hấp ngưng trệ, sau một hồi, đầu ngón tay từ từ đặt ở phía sau lưng Văn Xước, sau đó chậm rãi nắm chặt.