“Nếu chỉ là hiểu lầm như anh nói, tại sao anh vẫn đứng bên cạnh Riel thế kia?”
“Vì thân thể em ấy yếu ớt mà, em làm chị thì em phải hiểu chứ.”
“Anh đúng, tôi là chị gái em ấy.” Irene đơn giản từ bỏ việc đối chất về cái tình huống này, cô chỉ biết đồng ý với những gì Boris nói.
Riel vẫn đang quỳ dưới sàn, ngước lên nhìn Irene với vẻ rơm rớm nước mắt. Em ấy cố gắng đứng gượng dậy, cơ thể yếu đuối tiếp tục run rẩy, em ôm chặt lấy ngực đầy đau đớn.
“Irene, em thật sự… ah..”
Irene vẫn đứng nhìn em ấy với đôi mắt lạnh lùng, ngay cả khi Riel đang cố gắng nói gì đó. Và rồi, Riel nắm chặt bàn tay lại như thể đang phải chịu đau đớn.
“Riel! Em đau à?”
Boris ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng của Riel, anh vội vã đỡ lấy em ấy khi cơ thể mong manh ấy khụy ngã. Riel sau đó ngẩng đầu lên nhìn Irene với vẻ đầy bi ai.
“Irene, em…”
“Riel!”
Nếu là tôi bình thường chắc hẳn sẽ là người đầu tiên chạy đến và chăm sóc cho ‘tình trạng’ này của Riel, nhưng giờ mọi chuyện khác rồi.
Irene đứng yên trước tình hình đang diễn ra ngay trước mắt, rồi cô hạ đầu xuống ngang tầm mắt Riel và nói với chất giọng lạnh băng.
“Đừng gọi tên tôi lần nào nữa. Từ giờ trở đi, tôi không còn là chị gái của cô nữa.”
“Irene! Em nói cái gì vậy?”
“Còn anh, Boris!”
Irene thốt lên khi vừa quay lưng với Riel, bước ra khỏi căn phòng.
“Biến ra khỏi nhà tôi ngay lập tức! Tôi không còn quan hệ gì với anh nữa.”
Cô có thể nghe thấy tiếng kêu la của Boris ở phía sau, nhưng cô chẳng hề ngoái lại và còn đóng sầm cửa lúc đi ra.
****
Irene rời khỏi phòng của Riel và đi xuống cầu thang, vài người hầu gái chạy ngang qua cô để kiểm tra xem chuyện gì xảy ra với Riel.
Vì bệnh thường xuyên tái phát nên trong phòng của Riel có một cái chuông đặc biệt phòng những trường hợp khẩn cấp. Có vẻ là Boris đã rung chuông. Thường thì Irene sẽ là người đầu tiên đến giúp Riel bất cứ lúc nào chuông reo. Cô chẳng cần phải chạy bao xa vì phòng cô ngay bên cạnh phòng ngủ của Riel.
Bởi vì thế nên cô còn chẳng thể nghỉ ngơi thoải mái trong chính căn phòng của mình, cô luôn phải để ý mọi lúc trong trường hợp chuông reo.
Có lần cô không để ý tiếng chuông reo vì quá mải tập trung vẽ tranh. Sự chậm trễ của cô khiến Riel rơi vào tình trạng nguy kịch.
Lúc đó, khi cô đến thì Riel đang trong tình trạng nguy hiểm. Em gái cô nằm trên sàn, thở một cách khó nhọc. Bác sĩ đang phải hô hấp nhân tạo và khẩn trương cung cấp oxy cho cô ấy.
May là sau đó Riel vẫn lấy lại được ý thức. Nhưng từ sau hôm đó, Irene bị cấm vẽ tranh.
“Tiểu thư Irene? Mọi chuyện ổn chứ ạ?”
Khi cô đi đến khu vườn, quản gia vẫn chưa biết được tình hình hiện tại trong biệt thự, cất tiếng hỏi cô với ánh mắt tò mò.
Đó là bởi vì cô thường xuyên phải chăm sóc Riel. Rất hiếm có cơ hội cô ở một mình như bây giờ.
Buồn cười thay khi quản gia hỏi cô câu này chỉ vì cô đi xuống đây một mình. Chứng tỏ cô đã bị bắt phải cạnh Riel đến mức nào, đến nỗi hiếm khi có thời gian một mình.
Tuy nhiên, từ giờ mọi chuyện sẽ khác.
“Còn phòng trống nào trên tầng ba không?”
“Còn rất nhiều phòng thừa đang trống ạ. Có 5 căn phòng dành cho khách được chuẩn bị sẵn ạ.”
“Thế thì tốt. Hãy nói với người hầu chuyển tất cả đồ đạc của ta lên tầng ba ngay bây giờ.”
“Dạ? Sao đột nhiên tiểu thư lại chuyển đồ thế ạ? Có phải là tiểu thư Riel cũng chuyển phòng lên tầng 3 đúng không ạ?”
Quản gia hỏi Irene với ánh mắt khó hiểu. Thường thì Riel sẽ thường hay chuyển phòng bởi vì mùi thuốc. Vì thế nên Irene cũng phải chuyển theo vào phòng bên cạnh phòng của Riel.
Quản gia chỉ đơn giản nghĩ lý do khiến Irene ra lệnh cho ông đưa hết đồ đặc lên tầng 3 là vì Riel lại định chuyển phòng lần nữa.
Irene mỉm cười trả lời.
“Không. Riel vẫn sẽ ở tầng 2. Chỉ chuyển đồ của ta lên tầng 3 thôi.”
“Tiểu thư chắc chứ ạ? Liệu phu nhân đã biết chuyện này chưa ạ?”
“Nhìn ta giống đứa trẻ 7 tuổi lần nào cũng phải có sự cho phép của mẹ không?”
“Nhưng…”
Vẻ mặt của quản gia tỏ ra kháng cự trước lời nói của Irene.
Irene càng cảm thấy gò bó, cô càng khó chịu với nó.
Tôi còn phải bị buộc chặt với Riel đến mức nào nữa đây? Sao tôi lại phải hỏi sự cho phép của mẹ chỉ để chuyển phòng cơ chứ?
“Không cần nghi ngờ quyết định của ta. Cứ chuyển hết đồ đạc lên tầng 3 ngay lập tức, ngươi cũng không dọn phòng cho ta. Ta sẽ nói mẹ ta về chuyện này sau.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư.”
Đây là lúc lão quản gia nhận ra Irene không phải là cô lúc bình thường. Ông gật đầu và nhanh chóng thực hiện yêu cầu của Irene. Sau khi Irene xác nhận quản gia đang chuyển hết đồ đạc từ tầng 2 lên tầng 3, cô đi đến phòng học. Cô không muốn bắt gặp ai ngay lúc này, nhưng vì mất khoảng một tiếng để có thể chuyển hết đồ, cô cần dành thời gian ở đâu đó một mình. Đây hẳn là lần đầu trong quãng thời gian lâu đến vậy cô có thời gian cho bản thân. Khi Irene đến phòng học, cô cầm lên vài cuốn sách và vài tờ giấy cô giấu cha. Một tiếng trôi qua kể từ lúc cô ra lệnh cho quản gia.
Chắc giờ đã xong rồi.
Irene dọn dẹp mấy thứ rồi đi đến căn phòng mới.
Trong lúc đi về, nhiều cô hầu gái nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng Irene chỉ nhìn thẳng mà chẳng thèm bận tâm đến họ. Cô đã quá mệt mỏi khi luôn phải để ý người khác.
Từ giờ, tôi sẽ chỉ sống cho bản thân mình mà thôi.