Rồi còn chuyện gì nữa nhỉ? À, đúng rồi. Chuyện ở Học viện.
Con cái nhà quý tộc trong Đế quốc khi đủ 16 tuổi đều bắt buộc phải đến học tại Học viện Hoàng gia. Tuy nhiên, Irene nhập học trễ một năm để có thể chăm sóc cho Riel. Chuyện này được Học viện cho phép bởi họ cho rằng đây là trường hợp đặc biệt. Irene ở bên cạnh Riel hệt như cái bóng của em ấy. Cô phải học những môn học mà cô chẳng hề hứng thú, bởi vì Riel đăng kí tham gia nên cô cũng phải theo em ấy. Ngay cả trong tiết học, cô luôn phải sẵn sàng phòng trường hợp Riel xảy ra chuyện gì.
Bởi vì vợ chồng nhà Bá tước xoay xở có được sự cho phép từ Học viện, nên Irene luôn phải học cùng lớp với Riel, thậm chí còn phải ngồi bên cạnh em ấy suốt bốn năm.
May mắn là Irene vẫn làm bạn được với một vài người trong khi vẫn phải chăm sóc em gái. Họ đều không quá bận tâm chuyện của cô, thậm chí còn nhắc giúp cô nội dung tiết học hay thông báo quan trọng mà cô không nghe được.
Mặc dù mọi người kém cô một tuổi nhưng đều rất tốt bụng. Irene không thể nào hạnh phúc hơn, bởi vì cô đã quá mệt mỏi khi phải luôn là cái bóng của Riel. Cô thường cảm thấy rất vui vẻ khi nói chuyện với họ, dù có là đang ở cùng với Riel.
Đáng lẽ mình không nên làm vậy… Đáng lẽ không nên thể hiện rõ ràng như thế…
Một ngày nọ, Irene đưa Riel đến phòng y tế, lúc đang cất dọn sách vở của em gái thì đột nhiên mấy người bạn của cô xuất hiện. Irene mỉm cười chào, nhưng vẻ mặt của họ chỉ có lạnh nhạt. Đột nhiên, họ đanh giọng lại, lớn tiếng nói.
“Sao cậu không bảo là muốn được đối xử như người hơn tuổi hả? Cậu chả hề vui vẻ gì khi ở cùng chúng tôi, đúng không? Nếu muốn ra vẻ lớn hơn như thế thì bọn tôi sẽ làm đúng như cậu muốn. Dù là chị em nhưng sao hai người lại khác nhau đến thế cơ chứ?”
Bỏ lại những lời đó, rồi họ quay lưng đi. Irene sững sờ rời phòng, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện chạy theo họ và cố gắng giải thích mọi chuyện, cô chỉ biết chịu đựng như thế thôi.
Irene đến phòng y tế và kể Riel chuyện xảy ra. Em chỉ mỉm cười rồi nói,
“Em đoán là bọn họ không hợp chơi với chị rồi. Thế tốt rồi. Mẹ cứ lo lắng chuyện này. Mẹ bảo là chị như đóa hoa nở muộn vậy, không cần để tâm đến họ đâu, chị là một đứa con tốt.”
Irene cứ tưởng Riel ít nhất cũng sẽ nói gì đó kiểu như, “Chị có ổn không?”. Những lời nói của Riel khiến cô thất vọng. Mặt khác, Irene thấy tội lỗi vì phải khiến mẹ cô lo lắng.
Ừ, cứ nhanh chóng tốt nghiệp Học viện thôi. Cứ tập trung chuyện này là được.
Mỗi ngày của cô đều trôi qua như thế.
Nhưng Irene đã phát hiện một chuyện rất sửng sốt, trong lúc cô đi về sau khi vừa đi gặp cô giáo gọi hỏi chuyện.
Riel với nhóm người mà đã từng là bạn cô, họ cười nói với nhau thật vui vẻ. Cô đột nhiên nhớ lại những gì học từng nói với cô.
‘Dù là chị em nhưng sao hai người lại khác nhau đến thế cơ chứ?’
Nhịp tim đập của Irene trở nên thật đau đớn. Dù phát hiện ra chuyện này nhưng Irene cũng chỉ giả vờ là chẳng biết gì. Nếu cô mà chạy đến đối chất với em gái thì Riel chỉ cần ôm ngực và ngã xuống. Và Irene sẽ trở thành một bà chị gái tồi tệ như thế đấy.
Trong khi Riel được bạn bè vây quanh, Irene tốt nghiệp Học viện trong lúc vẫn là cái bóng của Riel, cô chẳng có lấy một người bạn.
Ngay cả sau khi tốt nghiệp, Irene cũng không thể rời biệt thự do phải chăm sóc cho Riel, bởi vì em gái cô có thể ngã bệnh bất cứ lúc nào. Rồi có một ngày, có một người đàn ông đến tiếp cận Irene tại bữa tiệc. Tên anh là Boris Gertin, con trai thứ hai nhà Gertin. Anh an ủi cô với những lời nói thật dịu dàng và thân thiện.
Anh thường ở bên cạnh và an ủi cô mỗi khi cô buồn tủi chuyện cha mẹ thiên vị đứa em gái. Đây là cách mối quan hệ của hai người lớn dần.
“Ta ước ta có thể luôn ở bên cạnh em. Chúng mình cưới nhau nhé, Irene?”
Irene sững sờ trước lời cầu hôn. Cô chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ có loại tình cảm như thế này. Họ còn chả hẹn hò gì.
Nhưng nếu cô do dự và lỡ mất cơ hội đính hôn với anh, thì chắc hẳn cô sẽ bị bỏ lại một mình cô đơn trong thế giới này mất, luôn phải đứng dưới bóng của Riel.
Nhưng vợ chồng Bá tước không cho phép đính hôn bởi vì nhà Gertin đang trên bờ vực phá sản. Tuy nhiên, với sự kiên quyết của Irene thì cuối cùng cô cũng nhận được sự đồng ý của bố mẹ cho hai người đính hôn. Cả hai đều nhanh chóng tiến hành lễ đính hôn ngay khi có thể.
Tối hôm lễ đính hôn, Boris hỏi cô tình cảm đối với anh. Và anh không thể giấu nổi sự thất vọng khi cô nói rằng bây giờ chưa phải lúc. Dù vậy, anh vẫn chân thành bảo rằng sẽ tôn trọng quyết định của cô và sẽ đợi đến khi cô chấp nhận anh.
Nhưng cuối cùng, có vẻ như là anh có tình cảm đối với Riel, em gái cô.
Cứ như thể cả thế giới sụp đổ lên người cô vậy. Tại sao anh ấy lại chạm vào Riel rồi nắm tay em ấy? Tại sao hai người lại đắm đuối nhìn nhau rồi hôn nhau như vậy?
“Chỉ là hiểu lầm thôi, chị à.”
Riel lắc đầu với vẻ buồn bã trong khi Boris đang ôm lấy em ấy. Irene chỉ có thể nhìn chăm chăm hai người với dáng vẻ mệt mỏi.
“Chuyện không phải như thế đâu, Irene.”
“Đúng đó Irene! Chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện không như em nghĩ đâu.” Boris tự bào chữa cho chính mình.