Như một hồi chuông thức tỉnh, Vương Thanh ngừng hẳn động tác, biểu lộ trên mặt ngưng đọng lại, trong mắt chớp động tâm tình phức tạp. Lời muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng, lại chậm chạp không biết làm sao nói ra miệng, nhìn một đầu tóc ngắn của Phùng Kiến Vũ đang cúi xuống, một hồi lâu, do dự mở miệng: "Ý của cậu là ...... cậu vẫn còn là một đứa con nít?"
Một câu nói nhẹ như bay lại giống như một sự nhục nhã lớn lao, Phùng Kiến Vũ đem đầu càng vùi xuống thấp hơn, trầm trầm hít sâu một ngụm khí, buồn buồn phát ra giọng mũi ân một tiếng, xem như là phản ứng.
Giống như bị tưới một bồn nước lạnh lên người.
Vương Thanh phiền não giơ tay lên nhu nhu chân mày, trầm tư điều gì đó, lại như hối tiếc điều gì đó. Ngược lại nhanh chóng cởi ra trói buộc trên tay người nọ, nhận ra được tâm tình cậu có chút gì đó không đúng, Vương Thanh trấn an hạ một cái hôn lên lệ chí của cậu.
"Xin lỗi."
Bỗng nhiên lấy được tự do, nhưng bởi vì thân thể xụi lơ vô lực, một cách tự nhiên trượt vào trong ngực người nọ, bị người vững vàng tiếp lấy. Cằm đặt trên đầu vai người nọ, khoái cảm chưa lui hết khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ vẫn còn lạc trong trạng thái hưng phấn.
Người ở trong ngực vẫn còn run rẫy, vải vóc và da thịt nơi ngực cọ sát đơn giản là muốn cọ ra lửa, cậu dựa vào ý thức tức giận há mồm hướng bả vai người kia cắn mạnh, hận không thể gặm xuống một miếng thịt của người kia.
Cắn chết anh tên khốn kiếp.
Vương Thanh đau đến nhíu mày một cái, lại không lên tiếng, tùy cậu phát tiết. Lại rõ ràng cảm giác được hạ thân dựng thẳng của người nọ đang đỉnh vào bắp đùi mình —— cậu rõ ràng là có phản ứng. Một đôi tay đột nhiên vòng qua ngang hông hắn, cảm giác đôi tay trắng mịn siết chặc khiến cho Vương Thanh suýt nữa không kiềm nén được nội tâm nhảy nhót.
Những năm này ở xã đoàn theo thói quen thường khống chế người khác, hắn nghĩ đến cái gì liền làm cái đó. Nhìn người đang ở trong ngực mình, Vương Thanh không nói lời nào đánh liều ôm lên hướng giường lớn đi tới.
"Vương Thanh." Cậu hữu khí vô lực kêu lớn tên người nọ, tỏ rõ vẻ phẫn nộ cùng bất mãn.
"Hư," Vương Thanh cúi người ghé vào lỗ tai cậu cắn cắn, "Chúng ta vẫn phải nên giải quyết nó, tôi sẽ không làm thương tổn cậu, tin tưởng tôi."
Nệm giường rất mềm, rất thơm, nhưng Phùng Kiến Vũ lại không có nửa điểm buồn ngủ. Cậu không muốn cũng không thể cùng người trước mắt này vứt bỏ mặt mũi, tất cả những gì cậu làm đều là vì nhiệm vụ. Lần hành động này hết thảy cũng chỉ mới vừa thấy được khởi sắc, nhiệm vụ của cậu chính là từ trên thân người này đào ra thông tin, cậu không thể vào ngay lúc này rơi vào xiền xích được.
Nhưng cậu không muốn chịu đựng cái giá đắt như vậy, cậu không có cách nào tiếp nhận.
Xoắn quýt cùng mờ mịt, loại cảm thụ như vậy chỉ mình Phùng Kiến Vũ cậu tự biết.
"Không được thất thần, nhìn tôi."
Vương Thanh phảng phất cố ý làm chậm lại tiết tấu, chất giọng từ tính mang nét theo quyến rũ, động tác ôn nhu, vươn tới hai cánh tay cậu chậm rãi giơ cao qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay mới vừa siết đỏ ửng, cúi đầu nhắm ngay môi của cậu rơi xuống một nụ hôn.
Nhẹ nhàng vuốt ve, cắn mút, giống như là đối với trân bảo duy nhất của thế gian, vô cùng quyến luyến. Như thể đang trấn an tất cả nỗi sợ hãi của cậu.
Người dưới thân lại theo bản năng chống cự, chẳng qua là lực độ khước từ lần này rõ ràng so với lúc trước nhỏ đi rất nhiều.
Đầu lưỡi một tấc lại một tấc thử thăm dò, công thành luân hãm.
"Ngoan, cứ như vậy đừng động đậy," Trước khi kết thúc nụ hôn ấm áp kéo dài và tốn khí này, hắn hướng bên tai cậu thổi vào một miệng nhiệt khí, từng bước một dẫn dụ, "Tôi không đi vào, tôi bảo đảm." Một tay nâng lên cằm người nọ, bức bách cậu nhìn thẳng vào mắt mình, Vương Thanh trịnh trọng hạ xuống một lời cam kết.
Cậu biết, vẻ mặt của hắn không phải là giả bộ.
"Cậu phải gạt lấy tín nhiệm của hắn đối với cậu, để cho hắn đối với cậu buông xuống phòng bị, đây cũng là mấu chốt quan trọng nhất."
Lời nói của Dư Hạo Viễn chợt lóe lên trong đầu.
Cậu thỏa hiệp, cậu chấp nhận. Nếu làm như vậy, có thể nhanh một chút kết thúc loại quan hệ này, rời đi loại hoàn cảnh này. Cậu chấp nhận.
- Hoàn chương -